Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 66
“Ọc, ọc”.
Khi Lâm Thanh Hòa không có ý tốt đánh giá ba đứa trẻ, âm thanh từ chiếc bụng đói vang lên.
Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách đều nhìn mẹ chúng, nơi mà âm thanh vang lên.
Lâm Thanh Hòa: “..
Ăn cơm trước đi”
Theo ký ức của nguyên chủ, giờ này là lúc ăn cơm, bằng không đứa trẻ lớn nhất sẽ không chạy về.
“Mẹ, người đi mua cái gì về đấy?”
Chu Khải nhìn thấy trên giường có một gói đồ, nói.
Lâm Thanh Hòa cũng mới chú ý đến, khóe miệng giật giật.
Đây chắc là nguyên chủ lúc sáng ở chợ mua về, chuẩn bị cho mình một bộ y phục mới.
Hiện tại đã cuối tháng 9 âm lịch.
Mặc dù trời chưa lạnh lắm, nhưng vào buổi sáng và buổi tối đặc biệt lạnh.
Sau tháng 10 âm lịch, trời sẽ càng ngày càng lạnh hơn.
Đây là tấm vải để chuẩn bị may quần áo cho bản thân, bên trong còn có hai cân bông.
Nhưng cũng không đủ chuẩn bị cho ba đứa trẻ, cái này là nguyên chủ chuẩn bị cho chính mình.
“Đồ ăn ngon”.
Bất quá Lâm Thanh Hòa chớp chớp mắt liền nói dối.
“Mẹ đừng hòng lừa gạt chúng ta, người ra ngoài mua vải làm quần áo, lại nói mua thức ăn cho chúng ta ăn”.
Tương lai, Chu Khải sẽ là nhân vật phản diện.
Nhưng giờ chỉ là một đứa trẻ, lại rất thông minh, nghe cô nói như vậy liền nhếch miệng cười nói.
Trên thực tế, nguyên chủ đối xử với ba anh em họ đều giống nhau.
Cứ mặc chúng tự sinh tự diệt, đều không có ý tốt gì với bọn trẻ.
Tuy nhiên, cũng chỉ là những đứa trẻ, thường chung sống với mẹ nên sinh ra ỷ lại.
Còn đang tuổi ăn tuổi lớn, nên tự nhiên chúng không lo lắng.
Nghe đứa trẻ lớn nói thế, đứa trẻ thứ hai liền buông góc áo của cô ra, vì hắn cũng nghĩ như vậy.
“A, a” đứa bé nhỏ nhất nghe không hiểu gì, nhưng cũng chú ý đến cái bao lớn, liền đứng dậy loạng choạng.
Lâm Thanh Hòa vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, nếu đứa nhỏ ngã xuống không biết phải làm sao.
Nguyên chủ không tim không phổi này từ sáng sớm đã ra ngoài đi chợ, sợ không mua được vải tốt.
Cô ấy đã tích góp được rất nhiều phiếu mua vải.
Buổi sáng ra ngoài, đứa bé út sẽ để lại cho anh cả và anh hai chăm sóc.
Nhưng không có khả năng bế đứa bé ôm đi ngủ.
“Bà bà” Chu Toàn không có hứng thú nói.
Bà bà chính là bà nội của chúng, tức là mẹ chồng của nguyên chủ.
Nói đến đây càng khiến lâm Thanh Hòa muốn chửi nguyên chủ.
Người nhà Lão Chu không đơn giản, người cha phản diện Chu Thanh Bách là con trai của mẹ Chu và cha Chu.
Bên trên có ba anh trai và hai chị gái, dưới có em gái chưa gả chồng hiện đang làm ở huyện.
Ba anh trai của Chu Thanh Bách đều đã có gia đình, nhưng lại không được đối xử tốt như nguyên chủ.
Chỉ vì cha mẹ Chu tương đối cưng đứa con thứ tư Chu Thanh Bách này hơn.
Mà bởi lí do này mà nguyên chủ đòi sống đòi chết phải gả cho Chu Thanh Bách.
Ngay ngày đầu tiên nguyên chủ đã gặp rắc rối, nhưng cuối cùng cũng đâu vào đó.
Thời gian cấp bách, chỉ kịp động phòng, Chu Thanh Bách liền vội vã đi, cái gì cũng chưa lưu lại.
Điều này khiến nguyên chủ mất mặt vô cùng.
Đương nhiên cha Chu và mẹ Chu cũng cảm thấy thiệt thòi cho cô, cô còn chưa phàn nàn điều gì.
Rốt cuộc vừa mới kết hôn, còn chưa ở được hai ngày, con trai họ liền đã rời đi, điều này thật đáng trách mà.
Lúc này, nguyên chủ muốn nhân cơ hội để bù đắp cho mình, muốn đòi một căn nhà riêng.
Có lẽ, vận số của nguyên chủ may mắn, một tháng sau kiểm tra liền mang thai.
Tuy là trên cô có ba chị em dâu đang ngầm nói cô thật sự quá tranh đua.
Nguyên chủ lợi dụng mình mang thai, cố ý không ăn không uống, bộ dạng không muốn sống nữa.
Nếu cô không phải vì mang thai thì mẹ chồng cô thật sự sẽ trị cái tật xấu này của cô.
Nhưng hiện tại không có cách nào, trong bụng cô đang mang đứa cháu của con trai bà cưng nhất mà.
Lão tứ nơi tiền tuyến nguy hiểm, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, đứa cháu này là huyết mạch duy nhất.
Vì thế, nguyên chủ đòi ở nhà riêng, một chút suy nghĩ đều không có, hoàn toàn không suy nghĩ lời nói của mình sẽ ra gây ra hậu quả, người trong thôn sẽ nói gì sau lưng cô ấy.
Bất quá cô ấy cũng chả thèm quan tâm, bởi vì trước nay cô ấy đều không quá thân thiết với họ.
Bởi vì cô ấy nghĩ mình sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nơi cằn cỗi này.
Vì lấy cái chết ra uy hiếp, lại có cái thai hỗ trợ.
Cuối cùng, cha mẹ Chu đều phải đồng ý.
Hơn nữa còn huy động xây thêm hai gian phòng.
Điều này khiến trong thôn một trận bàn tán.
Người khác nói nguyên chủ như thế nào đều mặc kệ, tóm lại nguyên chủ cũng thành công tách biệt, sau đó cũng không thường xuyên qua lại thăm cha mẹ Chu.
Vẫn là câu nói kia, nguyên chủ ban đầu đều không có bản lĩnh nào khác.
Nhưng cái bụng này thật sự tranh đua, liên tiếp sinh hạ đều là con trai.
Cha Chu và mẹ Chu không nói gì thêm.
Bởi vì đại ca Chu Thanh Mộc cùng đại tẩu trước mắt sinh ra ba cô con gái, mãi cho đến khi sinh lần thứ tư mới là con trai, hiện tại mới hai tuổi.
Nhưng bây giờ bụng đại tẩu lại có động tĩnh, không biết là nam hay là nữ, tác giả cũng không nói tỉ mỉ.
Nhị ca Chu Thanh Lâm cũng trong hoàn cảnh tương tự, sinh hạ hai cô con gái.
Lần sinh cuối cùng mới có đứa con trai, hiện tại ba tuổi.
Tam ca Chu Thanh Sâm hiện có một cô con gái, đã sáu tuổi.
Lần trước sinh con gái còn bị thương nguyên khí, hao tổn quá nhiều sức, mãi cho đến năm sau mới hoàn toàn bình phục.
Hiện tại bụng của tam tẩu cũng không nhỏ, có lẽ đứa bé sẽ chào đời vào cuối năm nay.
Với tiền đề như vậy, nguyên chủ liên tiếp sinh hạ ba đứa con trai, điều này khiến cho cô ấy có chỗ dựa khá vững chắc trong nhà họ Chu.
Ở quê, đặc biệt vào thời đại này, mọi người đều mong muốn có con trai, còn tốt hơn là được ăn no.
Bụng có thể đói, nhưng con trai không thể không có.
Nguyên chủ sinh một lần liền được con trai, mẹ Chu vì thế không làm khó dễ nguyên chủ.
Nhưng mẹ Chu lại rất lo lắng, quan tâm đến ba đứa cháu trai này, thường thường sẽ lại đây nhìn xem.
Chẳng hạn, vào thời điểm thu hoạch vụ mùa, ai nấy đều bận rộn.
Nhưng mẹ Chu lại bớt ít thời gian qua thăm một tí.
“Mẹ ơi, người ngây ngốc ở đó làm cái gì, bụng ta đói đến lép xẹp rồi”.
Cô đang trầm ngầm suy nghĩ, Chu Khải không kiên nhẫn chờ.
Lâm Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Còn dám nói chuyện to với mẹ một lần nữa, cái gì ngon cũng sẽ không để phần ngươi”.
Cho dù hắn là nhân vật phản diện trong tương lai, nhưng hiện tại cũng chỉ là một hạt đậu nhỏ, mặc cô nhào nắn!
.