Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Chương 33


Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 33


Loại giỏ này tương đối lớn, có khá nhiều trứng trong đó.
Sau khi nghe bà lão nói rằng, một giỏ trứng phải nặng 45 cân, trừ cả giỏ.

Một cân trứng gà cô tính 8 đồng tiền, hai giỏ trứng gà gần 700 tệ, đều là trứng gà nuôi, như vậy vẫn khá là đắt.

Hai giỏ trứng gà cũng không làm Lâm Thanh Hòa thỏa mãn, nhưng mà cũng tạm được, có thể bỏ qua phần mua trứng gà.

Lúc này, bác gái ở cửa hàng ăn sáng gọi điện, Lâm Thanh Hòa lại lái xe trở về lấy bánh.
Cô còn dành cho bác gái vài lời khen ngợi mới đem bánh rời đi.

Mặc dù túi không gian không to, nhưng dung tích túi không nhỏ, nó có thể chứa được 50 cái một lúc, 300 cái bánh đã đóng gói và sáu hộp này.
Nhưng cô vẫn chưa thấy đủ, cho nên trực tiếp đặt thêm 500 cái bánh bao nữa và sẽ quay lại lấy vào ngày mai.

Bác gái tuy không rõ cô định làm gì với số bánh đó, nhưng cô đã đặt cọc 1000 tệ, điều đó khiến bác ấy vui vẻ nên đã đồng ý.

Sau đó, cô lái xe đi và đến chợ rau.
Vì đã mua trứng ở đây, hơn nữa trên xe còn có hai giỏ trứng nên lần này cô không dám mua nhiều như vậy.

Lúc này là giờ trưa, chợ đã bắt đầu náo nhiệt.
Lâm Thanh Hòa đảo mắt liền chú ý đến thịt heo.
Cô có vẻ rất may mắn, bởi vì thịt heo hôm nay rất ngon, hơn nữa là nguyên một con heo.

Ngay cả khi không thích ăn thịt heo lắm, nhưng cô vẫn quyết định mua một ít.

Giá cả có đắt một chút, nhưng Lâm Thanh Hòa một chút cũng không thèm để ý.

Vốn đang muốn dạo chợ một tí, nhưng nhìn đến loại thịt heo này, cũng liền mặc kệ.
Trực tiếp hỏi mua nửa cân sườn, thịt ba chỉ, thịt nạc, thịt nhiều mỡ.
Bên cạnh còn có mấy cửa tiệm bán thịt heo đều nói tương tự.

Các ông chủ bán thịt heo thấy điều này lấy làm ngạc nhiên, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Nhà mẹ đẻ ta có tổ chức đại tiệc, thịt heo đã đặt ban đầu dự tính đều ổn thỏa.
Nhưng đột nhiên họ bán nó cho người khác, việc này rất gấp gáp” Lâm Thanh Hòa bất đắc dĩ mà nói: “Không cùng các người nhiều lời nữa, nhanh lên, giúp ta chặt xương sườn, những miếng mỡ bụng, kể cả phần thịt kia.
Không cần rườm rà, cứ đặt vào túi rồi xếp lên xe giúp ta là được”.

Mặc dù một số chủ cửa hàng thịt heo không hiểu rõ lắm, những cũng đành đồng ý, dường như chỉ có mỗi lí do này là hợp lí.

Nếu không sao lại mua nhiều thịt heo như vậy chứ?

Cho nên một chút cũng không chần chừ, lập tức chặt xương sườn cho cô bằng con dao bén tốt.

Lâm Thanh Hào thanh toán xong, xương sườn tổng cộng 80 cân, một cân 25 tệ, vậy phải chi hơn 2000 tệ.

Còn có thịt ba chỉ, thịt nạc, phần thịt mỡ, bởi vì được lựa chọn phần ngon, lại nghe cô nói là làm tiệc nên cũng nguyện ý đem thịt xếp lên xe giúp cô.

Do mua quá nhiều cùng lúc, không hề rẻ chút nào.
Bỏ đi mấy số đuôi giá tiền vẫn còn cao.
Nhờ họ đem thịt lên xe xong, Lâm Thanh Hòa vận chuyển tất cả thịt heo đi.

Xe chạy đến một địa phương hẻo lánh, nhìn xung quanh không thấy ai, ngay lập tức cô bỏ tất cả chỗ thịt heo ban nãy vào túi không gian.
Thịt heo và sườn heo cũng đã ổn thỏa.
Tính toán cả những thứ đã mua, không sai biệt lắm thì còn dư 45 vạn.

Gạch bỏ thịt ra khỏi danh sách, cô đã mua rất nhiều sườn heo, bấy nhiêu đó có lẽ sẽ đủ ăn trong một thời gian dài.
Mặt khác, còn có gà, vịt, cá gì đó thì thôi bỏ đi, cô cũng không có nhiều tiền.
Hơn nữa, túi không gian này chỉ có 10 mét vuông, dù có nhiều tiền cũng không thể chứa nổi.

Đồ vật nào cô cũng lưu trữ một ít, lỡ có vấn đề xảy ra còn có cái mà dùng.


Chợ bên kia không thể lại đi qua, cô lái xe đến một chợ buôn bán lớn ở xa thành phố, nơi đây thường lấy giá sỉ.

Cô bắt đầu mua gạo của một thương hiệu lớn, ước chừng có 50 bao, mỗi bao đều 20 cân, gạo của thương hiệu này chất lượng rất tốt, đều đóng gói chân không.

Giám đốc của cửa hàng còn tưởng cô muốn mở cửa hàng bán gạo, vừa hỏi mới biết được là không phải, anh ta tự hỏi, vậy mua gạo nhiều như thế để làm gì?

Lâm Thanh Hòa giả vờ mình được nhờ để đặt gạo, là người thường xuyên tham gia hoạt động công ích.

Ngoại trừ 50 bao gạo, cô cũng mua thêm 50 cân bột mì, cũng là loại bột hàng đầu của cửa hàng.

Bởi vì mua với số lượng lớn, nên đều được tính giá sỉ, giá không đắt lắm.

Cô còn mua thêm dầu đậu phộng, tuy rất đắt nhưng bù lại loại dầu này rất thơm.
Loại dầu này cô đã từng dùng qua, rất muốn mua nhiều.
Nhưng nhìn qua giá bán sỉ, do dự một chút, cô cũng chỉ mua năm thùng.
Không còn cách nào khác, nó quá đắt, một thùng kia cũng đã hơn 100 nhân dân tệ.

Năm thùng chính là 500 nhiều nhất là 600 tệ.

Giá sỉ một bao gạo là 45 tệ, thị trường lại bán 60 tệ, lời được 15 tệ.

Nhưng 50 bao gạo cũng có giá hơn 2000 tệ rồi.
Giá bột mì cũng không khác giá gạo là bao.

Lâm Thanh Hòa tính toán lại một chút, sau đó lại xem xét túi không gian.
Bên trong túi cũng đã có trứng, thịt, bánh bao có thể lấy ăn ngay.

Chỉ còn lại bảy phần không gian trong 10 mét vuông.

Đem bấy nhiêu gạo, bột mì, cả dầu đậu phộng bỏ vào vẫn còn khoảng ba phần bảy của nơi này.

Cô ấy yêu cầu quản lý tiếp thị đặt tất cả hàng hóa vào trong xe, nhưng có quá nhiều thứ để bỏ vào, lại không thể bỏ bớt.

Lâm Thanh Hòa lấy một nửa trước, còn một nửa để lại cửa hàng, nửa giờ nữa sẽ đến lấy sau.
Giám đốc cửa hàng nói không thành vấn đề, hơn nữa còn mở một danh sách cho cô ấy.

Đem theo 50 bao gạo cùng năm thùng dầu gạo đi trước, đi nửa đường liền đem chúng bỏ vào trong túi không gian.
Các thứ dầu, gạo cần mua cũng gạch bỏ khỏi danh sách.

Là một giám đốc, lâm Thanh Hòa rất giỏi trong việc sắp xếp thời gian hợp lí.
Đi được nửa đường, cô liền đến thẳng một cửa tiệm thuốc tây ngay cạnh bệnh viện.
Tiệm thuốc này cô đã tới một lần.
Ở đây bán đầy đủ các thứ cần dùng trong y tế, nhưng giá quá đắt, tốn cả vài trăm tệ.

Nhưng bây giờ nào có thể không mua những thứ quan trọng này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.