Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 1818
Cách vách, đại tẩu cũng đang nói về chuyện Lâm Thanh Hòa hôm nay.
Tuy rằng không nghĩ sâu xa như nhị tẩu.
Nhưng vẫn là vẻ mặt không rõ nguyên nhân.
Chu Thanh Mộc còn lại tỏ vẻ, lão tứ gia đây rất hiểu chuyện.
Chu đại tẩu liền trừng mắt hắn một cái.
Trước kia lão tứ gia gặp khó khăn, hắn cũng chỉ nói cô ấy còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện.
Nhưng lúc sau đã là mẹ của ba đứa trẻ, cũng có hiểu chuyện đâu.
Hiện tại lại hiểu chuyện? Nói ra ai mà tin.
“Này cũng đúng là họa tiền, ta còn nghe một cô gái khác nói nhìn thấy cô ấy xách một giỏ đồ trở về” Chu đại tẩu nói.
Cũng không biết là cái gì, giỏ được che bằng vải.
Nhưng sẵn sàng bỏ một cục xương lớn ra cho nhà ta, khẳng định là mua không ít.
Chu Thanh Mộc đồng ý với điểm này.
Bây giờ sinh hoạt đều khó khăn, hơn nữa đứa lớn Chu Khải bây giờ năm tuổi, sang năm đã sáu tuổi.
Đứa trẻ ngày càng lớn, làm sao không cần tiền?
Lại nói tiếp, Chu Thanh Mộc có chút hâm mộ.
Bởi vì hắn trước mắt có một em bé chưa ra đời và ba đứa con gái.
Cho nên áp lực tương đối lớn.
Nhưng hắn tình nguyện chịu áp lực để kiếm công điểm, cũng không có gì mệt.
“Cũng không biết có phải con trai không” Chu Thanh Mộc sờ sờ bụng đại tẩu, nói.
Sự chú ý của đại tẩu bị thu hút, nói rằng: “Đại oa mỗi lần nhìn bụng tam tẩu đều nói là em trai, cũng không biết có phải là con trai không”.
Cô kỳ thật lo lắng, dù có thế nào đi nữa, vẫn là muốn sinh hạ con trai.
Nếu không phải, những cái khác đều không quan trọng.
Hiện tại tam tẩu may quần áo cho Chu Khải, Chu Toàn.
Thu hoạch vụ mùa cũng đã xong, trong nhà không cần cô ấy làm.
Cho nên cả ngày đều dùng để may quần áo, tốc độ tự nhiên cũng nhanh hơn.
Quần áo của Chu Toàn cũng đã gần xong một nửa.
Lại qua mấy ngày, đồ của Chu Khải có lẽ sẽ may đến, tiện thể cô ấy còn may áo khoác cho con gái mình.
Mặc dù gia đình Chu gia đều có suy nghĩ riêng, nhưng cuộc sống vẫn rất hòa thuận.
Khi tam tẩu ngáp dài đi nghỉ ngơi, Lâm Thanh Hòa bên này đã tỉnh lại.
Tối nay quyết định ăn sủi cảo, vậy bắt đầu đi nhồi bột.
Xương sườn gì đó đã đã được cắt sẵn bỏ vào túi không gian.
Hôm nay trời không lạnh.
Ngoại trừ thịt ba chỉ ướp muối, thịt xương sườn không để được lâu.
Lúc này có cái tủ lạnh thì quá tốt.
Lâm Thanh Hòa ở phòng bếp bận rộn, anh em bọn đại oa trước sau cũng dậy, biết được buổi tối ăn sủi cao liền cao hứng, chờ không được.
Chu Khải liền trực tiếp ra cửa khoe, Chu Toàn cũng ra ngoài chơi.
Chỉ có bé út là ở nhà với Lâm Thanh Hòa.
Đối với hai đứa kia, chỉ cần không quá phận, Lâm Thanh Hòa sẽ không câu nệ bọn họ.
Đều là con trai, không cần quản chặt.
Hơn nữa quan trọng nhất là sắp đến mùa đông, lúc đấy muốn đi chơi cũng không được, vì thế cô dự định mua sách cho đứa lớn Chu Khải đọc.
Chờ sang năm sau liền đưa hắn đi học tiểu học.
Tiểu học học 5 năm, trung học cơ sở là hai năm.
Sáu tuổi cũng không tính là nhỏ, đi học không tồi, còn tốt hơn ở nhà đi quanh quẩn chả làm gì.
Lâm Thanh Hòa không biết rằng đã cho bọn trẻ có cuộc sống thoải mái, ở bên ngoài chơi đến vui vẻ, Chu Toàn còn chạy theo sau mông anh cả để đùa.
Không biết ở bên ngoài chơi cái gì, tóm lại khi về nhà toàn thân đều dơ.
Lâm Thanh Hòa nhìn mặt hai anh em đều giống nhau.
Liếc mắt một cái liền tống cổ đi rửa tay rửa mặt.
Trong nhà có một cái giếng, vẫn là tốn nhiều tiền đào giếng mới có.
Toàn thôn không có hơn năm người có giếng riêng, chỉ dùng giếng chung.
Nhưng nhà cô lại có.
Đương nhiên ngày thường đều dùng tấm gỗ che miệng giếng, đề phòng ba đứa trẻ lộn xộn.
Lúc trước đào giếng này phí không ít tiền.
Nhưng nguyên chủ đều dựa tiền trợ cấp của Chu Thanh Bách mà sống.
Một chút cũng không thèm để ý, trực tiếp kêu người lại đây đào.
Nhưng nhị tẩu đắc chí, cho rằng tài sản của nguyên chủ không có bao nhiêu, lại xem nhẹ năng lực của Chu Thanh Bách.
Trong những năm đầu, Chu Thanh Bách mỗi tháng đều gửi về hơn 20 đồng.
Thường thường là 23 đồng, nhiều lúc có hơn 25, 26 đồng.
Trên cơ bản đều gửi về không ít.
Hắn ở bên kia cũng không dùng tiền nhiều, cũng không có cái gì để tiêu.
Có bao nhiêu đều gửi trở về, đồng thời còn có một ít phiếu giảm giá.
Tuy nhiên số tiền mà Chu Thanh Bách gửi trở về trong một, hai năm tới.
Mỗi tháng đều hơn 30 đồng, có khi là 35 đồng đều là chuyện thường.
Chẳng sợ nguyên chủ tiêu nhiều tiền.
Trong thời đại này, có tiền liền có thể đi khắp thiên hạ.
Hơn nữa bọn đại oa còn nhỏ, lượng cơm ăn không nhiều.
Đặc biệt nguyên chủ trước kia còn cho nhịn đói, có thể xài bao nhiêu?
Trong nhà tiêu phí chủ yếu vẫn là trên người nguyên chủ.
Kem bảo vệ da, quần áo bông mới, khăn trùm đầu, khăn quàng cổ, còn có vớ da này nọ, đều mua cho bản thân.
Vì chỉ tiêu cho chính mình, cho nên nguyên chủ có tiết kiệm được một chút.
Mặc dù mất rất nhiều tiền cho riêng bản thân nguyên chủ.
Nhưng mấy ngày trước Lâm Thanh Hòa kiểm tra một chút, tiền tiết kiệm của nguyên chủ có hơn 200 đồng, gần 300 đồng tiền.
Trong thời đại này một đồng tiêu trong một lần đã là quá nhiều.
Ba trăm đồng chắc chắn là một khoản tiền rất lớn.
Chỉ là nguyên chủ phá hoại hình tượng trong mắt mọi người.
Cho nên mọi người đều cảm thấy rằng cô sẽ không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Tất nhiên cũng có liên quan đến một lão bà bà trong thôn, bà bà ấy kêu nguyên chủ nên tiết kiệm tiền.
Lúc ấy nguyên chủ thuận miệng thốt lên một câu: “Nhiêu đây còn chưa đủ cho ta dùng, làm thế nào có thể tiết kiệm”.
Lời này ở trong thôn đều truyền mãi cho đến hiện tại.
Xem cô hằng ngày đều thoa kem bảo vệ da, quần áo, giày da mới.
Tất cả những thứ này đều là những thứ xa hoa, người trong thôn đều không dám mua, thậm chí là hỏi giá cả.
Cho nên cũng không nghi ngờ những lời nói nguyên chủ nói.
“Mẹ, sủi cao nhân gì?” Chu Khải nói.
Lâm Thanh Hòa trả lời một câu: “Sủi cao nhân thịt heo”.
“Mẹ gói sủi cảo nhân gì ta cũng đều thích ăn” Chu Toàn nói.
Chu Toàn rất vui, Lâm Thanh Hòa cũng cho chút mặt mũi, cho hắn một cái anh mắt cười cười.
“Mẹ, có muốn ta giúp ngươi không” Chu Khải nói, đôi mắt sáng rỡ muốn thử một chút.
Về sau khẳng định sẽ muốn các ngươi làm, ta không dự định sẽ nuôi các ngươi giống đại thiếu gia.
Nhưng bây giờ thì bỏ đi, một đám tay chân đều dính bùn, móng tay cũng dính đất.
Tuy cô đã rửa qua rồi nhưng một ngày sau liền có thể trở lại ban đầu.
“Đừng nhúng tay vào, ở một bên đợi đi” Lâm Thanh Hòa chụp bàn tay hắn bỏ ra.
Chu Khải nói: “Mẹ ghét bỏ ta!”
“Ta ghét bỏ ngươi lại không phải một hai ngày.
Trước kia thế nào sao ngươi không nói.
Đúng rồi, ta dự định trong nhà sẽ nuôi gà, các ngươi muốn nói gì không?” Lâm Thanh Hào hỏi.
“Nuôi gà sao?” Chu Toàn đôi mắt tỏa sáng nói.
“Đúng vậy” Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Chu Khải, đem em trai đi ra đi, đừng cho hắn vào” Cô cho một chút bột mì và bảo Chu Toàn chơi ở kia.
.