Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 122
Lần này phân chia lương thực đương nhiên được nhiều hơn, vì có phần của cha mẹ Chu thì nhiều là đúng rồi.
Một chiếc xe đẩy không đủ, Lâm Thanh Hòa kêu Chu Đông chở về trước, chuyến sau quay lại.
Chu Đông không có ý kiến.
Trước hết cứ chở về trước, sau đó đem xe đẩy vận chuyển lương thực cho chú thím.
Mà chuyện cha mẹ Chu đã bắt đầu ở chung với nhà lão tứ không tính là bí mật gì ở nhà Chu gia.
Từ khi thu hoạch vụ thu năm nay, hai vợ chồng già không nấu cơm nhiều, đều qua nhà lão tứ ăn rồi lại về nhà ngủ.
Cho nên chứng kiến việc đem hết phần lương thực vận chuyển về nhà lão tứ thì chẳng có gì để nói.
Chu đại ca, nhị ca và tam ca đều nghĩ như vậy.
Chu đại tẩu, tam tẩu không nói gì.
Duy chỉ có nhị tẩu có chút buồn bực: “Nhiều lương thực thế!”
“Cũng không nhiều đâu! Còn ăn được tới lúc gieo hạt giống năm sau cơ” Chu nhị ca thành thật nói.
Nhìn lương thực nhiều ơi là nhiều, thế nhưng phần ăn của hai vợ chồng già không ít đâu, trước đây sống chung chẳng lẽ không biết sao?
Cho nên đừng thấy nhiều mà nghĩ dư.
“Vợ chồng già rất yêu quý nhà lão tứ, bọn họ rồi cũng sẽ phải nhịn ăn nhịn mặc cho mà coi” Nhị tẩu còn nói thêm.
“Ngươi nói lão tứ sẽ để cha mẹ nhịn ăn nhịn xài à?” Chu nhị ca vô cùng kinh ngạc, nói.
Về chữ hiếu với cha mẹ già, lão tứ có lòng hơn so với bọn hắn.
Hơn nữa lão tứ tính khí như thế nào ai chả biết, hắn tình nguyện ăn ít một chút, cũng sẽ không để cha mẹ đói đâu.
Nhị tẩu chặn lại, mắng: “Ngươi định chọc giận ta à!”
“Ngươi không nên tính toán những thứ này.
Cha mẹ như vậy cũng rất tốt, chính ngươi không làm được cơm cho cha mẹ thì thôi, chứ đừng nói cha mẹ đem lương thực cho nhà lão tứ, đi theo lão tứ sẽ phải nhịn ăn” Chu nhị ca nói.
Hắn thực sự cảm thấy rất tốt, về chuyện cơm nước cho cha mẹ, nếu không phải vợ hắn không đồng ý, thì hắn đã gọi cha mẹ về nhà ăn cùng luôn rồi.
Nhưng dù sao hắn cũng không quyết đoán giống lão tứ, trực tiếp nhận lương thực của cha mẹ.
“Ngươi rốt cuộc có phải chồng của ta không, ngươi thuộc về phe nào?” Nhị tẩu tức giận, nói.
“Đó là cha mẹ của ta, ngươi nghĩ ta sẽ về phe ai?” Chu nhị ca từ tốn nói.
Hai vợ chồng kết thúc trong tâm trạng không vui.
Lâm Thanh Hòa bên này không quan tâm đến điều đó, để Chu Thanh Bách đem lương thực về nhà, sau đó cho Chu Đông một bao táo đỏ.
“Thím, ngươi thu lại đi” Chu Đông lắc đầu.
“Thu cái gì mà thu, cũng phải cho ngươi, hơn nữa táo đỏ đáng giá mấy đồng tiền lần, lấy về cho Tiểu Tây ăn.
Cho nó ăn một ngày ăn vài trái, tốt cho thân thể.
Đàn ông các ngươi chắc là không hiểu đâu, con gái phải biết chăm sóc thân thể của mình” Lâm Thanh Hòa kín đáo đưa cho hắn, nói.
Chu Đông liền gật đầu, kéo xe đẩy về.
Lâm Thanh Hòa bắt đầu sai Chu Thanh Bách sắp xếp toàn bộ lương thực, để một phần lương thực cô sẽ dùng ra, còn lại đem để ở kho gỗ sau nhà.
Lần này cô mua rất nhiều, bởi vì năm nay trúng mùa lớn cho nên cô không khách khí, thẳng tay mua với số lượng nhiều.
Chỉ cần không mua quá mức, trên đội sẽ không nói gì.
Dù sao danh tiếng cô là người phá sản, không biết cách sống, đã ăn sâu vào lòng mọi người rồi.
Hơn nữa, cô nuôi chồng và ba đứa con trai cô trở thành bộ dạng gì, mọi người không phải không nhìn thấy.
Cho nên mua nhiều như vậy đem về, ai cũng chả nói gì.
Cảm thấy thương cho Chu Thanh Bách, quanh năm suốt tháng làm lụm chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Mẹ Chu cũng cảm thấy lương thực mua quá nhiều rồi, nhưng bà không hỏi.
Vợ lão tứ không thích việc bà hỏi về những chuyện này, nên hỏi cũng không phải chuyện gì tốt.
Mỗi ngày đúng giờ đến ăn là được.
“Ngày mai ta đi thành phố, mẹ lo chuyện ở nhà giúp ta một chút” Lâm Thanh Hòa nói với mẹ Chu.
“Đi thành phố?” Mẹ Chu ngây ra một lúc.
“Năm nay chia bông không đủ dùng, ta định làm một chiếc chăn mới cho các ngươi, nên thừa dịp lúc này đi xem thử” Lâm Thanh Hòa gật đầu, nói.
Trong lòng mẹ Chu ấm áp vô cùng, vội hỏi: “Kêu Thanh Bách đi chung với ngươi đi?”
“Hắn đi làm gì, việc này ta đã quen rồi, hắn không cần đi, hơn nữa hắn còn phải đi làm mà” Lâm Thanh Hòa nói.
Không phải chia lương thực xong thì sẽ rảnh rỗi, lương thực chia xong còn phải đi xới đất để trồng lúa mì mùa đông, trồng xong rồi mới có thời gian rảnh.
“Thật ra chiếc chăn của chúng vẫn còn dùng tốt” Mẹ Chu nhìn cô, nói.
“Tốt cái gì mà tốt, lần trước ta đi qua may đồ có thấy được, năm nay nhất định chiếc chăn đó không giữ ấm được đâu” Lâm Thanh Hòa nói.
Thực tế, chuyện mua bông là phụ, chủ yếu là cô muốn bán lương thực và thịt heo ở trong túi không gian.
Còn có năm nay có rất nhiều lương thực, cô muốn đem tất cả đi bán hết.
Ngày hôm sau Lâm Thanh Hòa xuất phát, đi lấy một bao lương thực mang theo, thực ra trong túi không gian đã có không ít rồi.
Nhưng làm vậy để dễ ăn dễ nói với Chu Thanh Bách thôi.
Mấy anh em đại oa cũng không chở theo, để cho bọn họ ngoan ngoãn ở nhà.
Sau khi ra khỏi thôn, Lâm Thanh Hòa thấy xung quanh không có ai, trực tiếp cầm bao lương thực lúc nãy bỏ vào túi không gian, sau đó mới đi thành phố.
Đến thành phố, cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ để dọn hết đống thịt heo thừa mà cô tích góp được trong quá khứ.
Trừ đi tiền vốn, phỏng chừng có hơn năm mươi đồng tiền lời.
Không coi là nhiều, dù sao hơn một tháng nay cô không có đến thành phố rồi.
Thế nhưng thịt heo đã thỏa thuận với Mai tỷ cô đều lấy.
Ngoại trừ bán thịt heo, Lâm Thanh Hòa còn cố gắng nghĩ cách bán đi số lương thực mang tới đây.
Sau đó lại đi qua chợ đen mua bông, cô hay đi chợ đen nên biết đủ ám hiểu của chợ đen.
Nhưng ám hiệu của chợ đen thay đổi quá nhanh, lần này qua đây ám hiệu không có khớp.
“Đây đều là ám hiệu của lần trước rồi” Người đàn ông nhìn cô nói.
“Anh trai à, giúp ta chuyện này đi.
Mấy ngày nay vụ thu hoạch bận quá, thực sự không có thời gian rảnh để đến.
Cha mẹ già trong nhà cần chút bông để làm chiếc chăn mới” Lâm Thanh Hòa nhét một đồng vào tay đối phương, nhỏ giọng nói.
Người đàn ông không ngờ cô lại hào phòng như vậy.
Hơn nữa còn là một người phụ nữ gầy gò, nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nên liền đưa cô vào.
Lâm Thanh Hòa trực tiếp mua bốn cân bông.
Một cân bông xếp thành một hình vuông, bốn cân bông là bốn hình vuông.
Không chỉ mua bốn cân bông, cô còn mua một cuộn vải dệt thủ công.
Tiền trao cháo múc xong, Lâm Thanh Hòa xách một túi bông lớn và vải dệt thủ công đi, tốc độ vô cùng thuần thục chui vào trong con hẻm.
Sau bảy, tám lượt rẽ, bông và vải dệt thủ công hoàn toàn được cô chuyển vào túi không gian.
Sau đó cô quay lại chợ đen, lại mua thêm ba cân bông.
Vào mùa đông lạnh giá, hai vợ chồng già đắp một chiếc chăn bốn cân sao đủ ấm chứ?
.