Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 113
Nhưng kiếm được bảy mười đồng cũng tốt rồi, với bảy mươi đồng ở thời điểm bây giờ được coi là một số tiền không hề nhỏ.
Hơn nữa đây chỉ là tiền kiếm được từ lương thực, còn chưa tính tiền kiếm được từ thịt heo.
Cộng cả lương thực và thịt heo, lần này lợi nhuận thu về sấp sỉ gần một trăm đồng!
Khi cô đến thành phố bán thịt heo có dẫn theo hai anh em Chu Toàn và Chu Bách.
Sau khi cô quay lại, hai anh em đều đang ngồi cạnh chiếc xe đạp đợi cô.
Đôi mắt dáo dác nhìn khắp nơi, thoạt nhìn đã biết không có đàng hoàng gì rồi.
Nhưng vẫn rất nghe lời, không có chạy loạn, ngồi yên chỗ này đợi mẹ của bọn họ.
Vừa nhìn thấy Lâm Thanh Hòa, đôi mắt của hai anh em đều sáng ngời.
“Mẹ” Chu Bách liền chạy tới ôm chân mẹ hắn.
“Có ngoan ngoãn đợi ta quay lại không?” Lâm Thanh Hòa hỏi.
“Có, chúng ta vẫn luôn ngồi đợi ở nơi này” Chu Toàn nói.
Chu Bách cũng gật đầu, sau đó yêu cầu mẹ hắn: “Mẹ, mua cho ta kẹo hồ lô đi”
“Không phải mới vừa ăn kem xong sao?” Lâm Thanh Hòa nói.
Một cây kem bơ giá tám đồng, mua cho bọn họ mỗi người một cây.
“Còn muốn ăn” Chu Bách bắt đầu làm nũng.
Lâm Thanh Hòa nói: “Mua cho các ngươi một cây nhưng phải mang về nhà mới ăn.
Chia cho ta, cha các ngươi và anh cả mỗi người một viên hồ lô”
“Được!” Chu Toàn vui vẻ gật đầu.
Chu Bách do dự một chút, cảm thấy rằng mình nên chia sẻ với cha và anh trai của mình, vì vậy liền gật đầu.
Lâm Thanh Hòa đưa bọn họ đi dạo một vòng.
Đường trắng trong nhà gần hết nên cô mua thêm một cân đường.
Cô còn mua một lon sữa bột, loại này Chu Khải và Chu Toàn đều uống được.
Sau đó cô mới mua một cây kẹo hồ lô ngào đường, dùng giấy bọc lại rồi đi về nhà.
Vừa về đến nhà, hai anh em nháo nhào đòi ăn kẹo hồ lô.
Lâm Thanh Hòa cũng tùy ý bọn họ, chia cho mỗi người một viên, còn dư lại ba viên.
Buổi trưa, Chu Thanh Bách tan làm, Chu Khải tan học đi nhặt cỏ heo trở về.
Lâm Thanh Hòa liền lấy kẹo hồ lô ra, cho mỗi người một viên.
Khiến cho Chu Toàn và Chu Bách thèm không chịu được.
“Mẹ, ta còn muốn ăn” Chu Bách mếu máo nói.
“Ngươi có khóc ta cũng không cho, mỗi người ăn một viên, bây giờ tới lượt chúng ta ăn, không còn phần đâu” Lâm Thanh Hòa nói.
Chu Bách ngay lập tức thu lại khuôn mặt muốn khóc.
“Lần sau có không đợi cha và anh ngươi trở về đã ăn trước không?” Lâm Thanh Hòa hỏi.
Chu Toàn, Chu Bách biểu thị phải đợi, không thể lại ăn trước.
Nếu không..
chỉ có thể thèm nhỏ dãi nhìn người khác ăn, thật sự muốn khóc mà!
Lâm Thanh Hòa hài lòng, sau đó bắt đầu cơm nước.
Chu Thanh Bách chưa bao giờ nói gì về cách giáo dục con cái của Lâm Thanh Hòa.
Người đàn ông truyền thống này cho tới bây giờ vẫn luôn theo phương thức nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc trong nhà.
Tất cả chuyện trong nhà đều là do cô quyết định.
Lâm Thanh Hòa vô cùng hài lòng với sự phân công lao động rõ ràng này.
Dù sao đây cũng được tính là hắn đồng tình với cách dạy con của cô.
“Ngươi mua hai con gà đó ở nhà ai vậy?” Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Thanh Bách.
“Bí thư chi bộ” Ánh mắt Chu Thanh Bách khẽ động.
Trong nhà nuôi ba con gà mái đẻ trứng.
Bây giờ còn có hai con gà con.
Hai con gà nuôi trước mùa xuân đã làm thịt hầm cho cha con bọn họ ăn rồi.
Bây giờ lại mang hai con gà con về nuôi.
Kể từ tháng bảy bây giờ nuôi cho tới tháng mười là hơn ba tháng cũng đủ nuôi lớn hai gà con này.
Đến lúc đó có thể cho cha con bọn họ ăn thịt để bồi bổ rồi.
Không còn cách nào khác, thời đại này nguyên liệu thật sự quá thiếu thốn.
Mỗi ngày đều không ngừng lao động, thế nhưng chỉ có thể bồi bổ cơ thể bằng thịt gà, thịt cá.
Căn bản không có thứ gì khác để ăn.
Hơn nữa cũng chỉ có mình cô, người từ hậu thế xuyên qua đây mới có thể phá sản như vậy.
Nhìn khắp thôn, tuyệt nhiên không có một nhà nào ăn sang như nhà cô.
Chủ yếu là do Lâm Thanh Hòa lo lắng đồ ăn thức uống không ngon, khiến cho cơ thể Chu Thanh Bách suy yếu, điều này khó có thể bù đắp lại được.
Cho nên cô mặc kệ bên ngoài nói cô như thế nào, nhà cô nhất định phải ăn đủ ba bữa mỗi ngày.
Buổi trưa ăn sương xườn hầm rong biển, trứng gà xào dưa leo, canh cà chua, ăn cùng bánh màn thầu bột đậu hỗn hợp.
Tuy chỉ có ba món ăn đơn giản nhưng vẫn đủ đảm bảo dinh dưỡng.
“Chạng vạng ngươi đi mò xem có cá chạch hay lươn gì không nhé” Ăn cơm trưa xong, Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.
“Được” Chu Thanh Bách đồng ý.
Lúc chạng vạng, Chu Thanh Bách tan làm, hắn liền đi mò cá chạch.
Mò được hơn cả thùng cá chạch, bắt được hai con lươn, một con nặng gần năm sáu lạng.
Đó là ở thời đại này, nếu là ở hậu thế thì rất khó kiếm được một con lươn đồng cỡ bự.
Lâm Thanh Hòa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy những thứ mà Chu Thanh Bách đem về.
Cá chạch nuôi trong thùng để nhả hết bùn, ngày mai hầm với đậu phụ ăn.
Về phần hai con lươn, tối nay liền nấu nó.
Đưa cho Chu Thanh Bách sơ chế lươn, Lâm Thanh Hòa ra sau vườn nhổ hành.
Lâm Thanh Hòa rất thích ăn lươn kho tàu, tuy chỉ có hai con nhưng chúng không hề ít, đủ cho cả gia đình năm người ăn.
Buổi tối có món lươn kho thịt tàu và canh trứng cà chua.
Mỗi người còn được một quả trứng luộc.
Món chính là bánh màn thầu bột ngô.
Ăn xong rồi được tráng miệng bằng món chè đậu xanh ngâm nước giếng mát lạnh.
Thả một ít đường phèn, tạo một chút độ ngọt.
Nhưng hương vị thì khỏi phải nói, giữ lại bảy giờ tối sẽ ăn.
“Chu Khải, có phải sắp thi rồi đúng không?” Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Khải.
Đợt thu hoạch vụ hè, nhà trường thống nhất cho học sinh nghỉ, qua đợt mới tiếp tục đi học lại.
Không thể không nói, giáo dục ở thời đại này vẫn chưa được coi trọng lắm và hệ thống trường học rất lỏng lẻo.
“Ngày mai ta thi, ngày mốt nghỉ” Chu Khải nói.
“Chúc thi tốt” Lâm Thanh Hòa gật đầu.
“Mẹ, nghỉ hè ngươi dẫn ta đến thành phố chơi một chút được không? Chu Toàn và Chu Bách thì được đi, còn ta chưa được đi lần nào” Chu Khải nói.
“Được, lần sau dẫn ngươi đi theo.
Đương nhiên là nếu lần này ngươi thi tốt, còn không thì nghĩ cũng đừng nghĩ tớ” Lâm Thanh Hòa nói.
Hai mắt Chu Khải lóe sáng: “Ta nhất định cam đoan rằng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Lâm Thanh Hòa tiếp tục nạp đế giày, Chu Thanh Bách cầm quạt quạt cho cô mát, Lâm Thanh Hòa ngồi một hồi nói: “Nhà ta vệ sinh tốt như vậy mà vẫn có nhiều muỗi”
Muỗi thật là nhiều, thật là nhiều.
“Mẹ, ta bị cắn, cho ta một ít dầu” Chu Bách nói.
Lâm Thanh Hòa liền đi vào lấy dầu ra thoa cho hắn.
“Ta cũng muốn thoa một ít” Chu Toàn duỗi thẳng tay chân.
Lâm Thanh Hòa cũng thoa cho hắn, loại dầu này là do cô mang từ thời của cô tới, dùng cực kỳ tốt.
Hơn nữa có tác dụng đuổi muỗi.
“Ngươi có muốn hay không, Chu Khải?” Lâm Thanh Hòa trực tiếp thoa lên người Chu Thanh Bách, sau đó hỏi Chu Khải.
“Người trực tiếp lau cho người đàn ông của ngươi, còn ta chỉ hỏi có muốn hay không, quả nhiên là luyến tiếc dùng cho ta” Chu Khải thở dài, nói.
“Haha” Chu Toàn bật cười.
Chu Bách cũng cười theo.
Chu Thanh Bách nhìn vợ hắn bằng ánh mắt nhu hòa, Lâm Thanh Hòa có chút xấu hổ.
Cô cũng đâu có phân biệt đối xử đâu, là do tiểu tử thúi Chu Khải này, bây giờ càng lớn càng khó đối phó rồi.
.