Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 109
“Lão tứ, ngươi cắt lá chuối tây về làm gì vậy?” Hai anh em Chu Nhị ca và Tam ca vừa mới mang một rổ lươn về, không biết có bao nhiêu.
Mỗi ngày hai người họ sau khi tan làm đều đi đặt ống lươn, sang ngày hôm sau liền đi thu hoạch lươn.
Cũng được kha khá.
“Thanh Hòa nói muốn làm bánh xốp” Chu Thanh Bách nói.
“Chậc chậc, cuộc sống của lão tứ ngươi được quá đấy” Chu Nhị ca không khỏi ghen tị.
Hắn cũng muốn ăn bánh xốp.
Khóe miệng Chu Thanh Bách hơi nhếch lên: “Nhị ca muốn ăn thì kêu nhị tẩu làm cho ngươi ăn”
“Nhị tẩu của ngươi chi li tiết kiệm lắm, làm sao cam lòng làm những thứ đó” Chu Nhị ca nói.
“Thời gian này tiết kiệm vẫn tốt hơn” Chu Tam ca nói.
“Chỉ là một ít bánh xốp thôi mà” Chu Thanh Bách không quan tâm lắm.
Không phải trong nhà không ăn nổi bánh xốp.
Hơn nữa hắn cũng muốn ăn bánh do chính tay vợ hắn làm, tay nghề của vợ hắn rất tốt, làm cái gì cũng ngon.
Nói xong cùng hai ca ca tản ra về nhà.
Chu Nhị ca, Chu Tam ca về đến nhà đem lươn chia đều.
“Mẹ Chu Khải thật biết ăn.
Chúng ta vừa mới gặp lão tứ đang cắt lá chuối tây, nói muốn làm bánh xốp ăn” Chu Tam ca nói.
Tam tẩu không thèm để ý: “Cái này có là gì, bánh xốp thôi mà.
Nếu ngươi muốn ăn ta sẽ làm cho ngươi”
Chu Tam ca cười lắc đầu, vẫn nên quên đi.
Năm nay vợ hắn mang thai, bụng cũng không còn nhỏ, đến lúc ở cữ phải ăn cái gì đó ngon ngon để bồi bổ.
Dù sao cũng phải tiết kiệm một chút.
Chu Nhị ca trở về không nói bất cứ điều gì cả, bởi vì nó vô ích.
Lúc chạng vạng, Lâm Thanh Hòa làm bánh xốp táo đỏ, táo đỏ cắt đôi bỏ hạt, đặt ở trên bánh xốp trang trí đẹp mắt.
Bánh xốp có một màu rám nắng bởi vì có thả đường đỏ vào, ăn cực kì ngon, xốp mềm tan trong miệng.
Lâm Thanh Hào làm một miếng lớn và cắt ra một phần tư.
Gọi Chu Khải đem đi hiếu kính ông bà nội.
Khi được đưa đến, lão Chu gia cùng những người khác mới biết được vợ lão tứ lại làm bánh xốp ăn ngon như vậy.
“Muốn ăn thì kêu mẹ các ngươi làm đi, đừng đến ông bà nội, ông bà nội không có nhiều đâu” Mẹ Chu xua tay, phái một đám cháu đi về.
Sau đó bọn họ vào phòng ăn phần của mình.
Đây là quà biếu của vợ lão tứ, bọn họ không thể chia ra.
Nếu không, không phải vợ lão tứ đem qua để lấy lòng sao? Nếu để biết được thì trong lòng vợ lão tứ sẽ nghĩ như thế nào?
Hơn nữa chuyện hai vợ chồng già bọn họ ăn bánh xốp cũng không có gì là quá đáng.
Con trai Nhị tẩu Chu Hạ về nhà liền đòi ăn bánh xốp.
Nhị tẩu tức giận nhịn không được: “Nhà đó đúng là không có ngày nào yên tĩnh, mỗi ngày đều kiếm cách tìm việc cho ta!”
Chu Nhị ca hơi buồn bực: “Con trai ta muốn ăn bánh xốp, ngươi nói nhà lão tứ làm gì?”
“Nếu không phải do cô ta, con trai mình sẽ nháo nhào sao? Đưa bánh xốp thì đưa bánh xốp, Chu Khải còn la hét suốt chặng đường đi, sợ người khác không biết có phải hay không!” Nhị tẩu buồn bực, nói.
Chu Nhị ca đã sớm quen với cái suy nghĩ này của vợ mình.
Chu Khải đem đồ đến đây hiếu kính ông bà của hắn, chẳng lẽ còn phải lén lút ư.
Lại nói, ngoại trừ nhà lão tứ, ba nhà còn lại chưa từng cho thứ gì, cũng không ai nói ai.
Vậy chuyện này có gì mà tức giận chứ?
“Ta muốn xem xem, cô ta còn có thể hơn thua đến khi nào với số tiền ít ỏi đó!” Nhị tẩu hừ lạnh, nói.
Chu Nhị ca liếc mắt: “Ngươi nhanh đi làm bánh xốp đi! Con trai ngươi hết nháo ngay!”
“Làm gì mà làm, ta không làm.
Trong nhà cũng hết bột mì rồi” Nhị tẩu tức giận nói.
Chu Nhị ca không nói gì, một chút bột mì cuối cùng hình như đã dùng làm sủi cảo ăn rồi.
Chu đại tẩu và tam tẩu đều không có làm.
Điều kiện nhà mình cũng không thể đi so với nhà lão tứ, không thể bên kia ăn cái gì thì bên này cũng vậy, không có đạo lí đó.
Cha Chu cảm thấy thỏa mãn khi ăn xong bánh xốp táo đỏ.
Nhìn thấy mẹ Chu có vẻ hơi phiền muộn.
“Ngươi sao vậy? Bánh xốp không ngon à?” Cha Chu nói thản nhiên.
“Ăn ngon” Mẹ Chu nói.
“Ăn ngon thì dáng vẻ của ngươi như vậy là thế nào?” Cha Chu nói.
Mẹ Chu khẽ thở dài một tiếng, bánh xốp đúng là ăn rất ngon.
Thế nhưng trong bánh có đường đỏ, bột mì, còn có táo đỏ, thật sự quá xa xỉ.
Nhưng mẹ Chu bây giờ cũng muốn rõ ràng, không muốn đi nói những chuyện này với nhà lão tứ.
Dù sao hai vợ chồng bà cũng đã dành dụm tiền mừng cưới cho ba đứa cháu trai rồi.
Sau này sẽ không để ba đứa cháu trai không lấy được vợ đâu.
“Vợ lão tứ chăm sóc lão tứ rất tốt” Cha Chu thành thật nói.
Ít ra thì theo quan điểm của ông, con trai tứ không có gầy đi kể từ khi xuất ngũ cho đến bây giờ.
Vẫn cao lớn khỏe mạnh như hồi còn ở trong quân đội.
Không ai trong ba người con trai còn lại có bộ dáng và sắc khí giống như con trai tứ.
Đừng nói ba đứa con trai còn lại, những hán tử khác trong thôn cũng vậy thôi.
Đây là vì sao?
Không phải trong nhà ăn ngon à.
Mẹ Chu không nói gì về chuyện đó: “Lần trước Hiểu Mai về tiện thể có nhắn lại, muốn ta chăm sóc hài tử giúp nó, ông nghĩ thế nào?” Một tháng năm đồng tiền cũng không ít.
Một tháng năm đồng, một năm chính là sáu mươi đồng.
Chăm sóc mấy năm, vậy cũng tích góp được không ít tiền.
Bọn đại oa trong tương lai, thời điểm cưới vợ có thể đầy đủ mâm quả rồi.
Vì để cháu trai cưới được vợ, ngay cả con gái ruột của mình mẹ Chu cũng kiếm tiền.
“Ngươi ở nhà cũng tốt, lúc rảnh rỗi đi kiếm một chút cỏ heo cũng ổn” Cha Chu không biết ý tứ của vợ mình ra sao, nhưng cũng nói.
Hắn còn đi lại di chuyển được, nuôi bản thân và vợ hắn không thành vấn đề.
Vả lại, các con mình cũng sẽ kính nể.
“Vậy được, ta phải đi nói một tiếng với mẹ Chu Khải.
Để nó lần sau đi thành phố nhắn lời với Hiểu Mai” Mẹ Chu nói.
“Đừng nói gì về mẹ Chu Khải đấy” Cha Chu nói.
“Biết rồi” Mẹ Chu xua tay, sau đó tìm tới Lâm Thanh Hòa.
“Mẹ tới, mẹ ăn bánh xốp với cha chưa?” Lâm Thanh Hào hỏi.
“Ăn rồi, rất ngon” Mẹ Chu cười cười, mấy anh em đại oa đều ăn ở đây, hiển nhiêu đều rất thích.
Trong tay Chu Thanh Bách cũng đang cầm một khối bánh để ăn.
“Mẹ qua đây là muốn nói về chuyện hài tử của Hiểu Mai” Mẹ Chu nói.
“Mẹ đồng ý sao?” Lâm Thanh Hòa nói: “Nếu đồng ý, lần sau ta đi thành phố sẽ nói với Hiểu Mai”
“Ừ, ngươi nói cho nó biết, ta có thể chăm sóc giúp nó” Mẹ Chu nói.
“Cô nhỏ nói một tháng cho mẹ năm đồng.
Nhưng mà trả thù lao cũng là chuyện nên làm.
Mẹ giúp cô ấy là đại ân, nếu không..
cô ấy không thể giữ được công việc của mình” Lâm Thanh Hòa nói.
Không ai trông nom hài tử thì phải dẫn đi theo, như vậy chắc chắn sẽ phải bỏ công việc.
Phụ nữ chăm sóc hài tử chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù nhìn Đại Lâm không phải là loại người như vậy.
Nhưng Lâm Thanh Hòa cảm thấy, mẹ Chu chịu chăm sóc quả thật là không sai, Chu Hiểu Mai có thể tiếp tục việc làm.
Phụ nữ có công việc sẽ tự tin hơn, cũng khiến người khác coi trọng một chút.
Mẹ Chu cười cười, vợ lão tứ cũng biết cách nói chuyện, mẹ Chu thật sự có chút ngượng ngùng về chuyện trả thù lao này.
Nhưng vợ lão tứ đã nói thế, bà cũng có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận.
“Còn nhỏ ta sẽ không chăm sóc, đợi lớn thêm một chút rồi, nếu ngươi có chuyện gì bận rộn có thể mang đến đây nhờ ta trông nom, ta sẽ giúp đỡ” Lâm Thanh Hòa nói.
.