Đọc truyện Trở Thành Vợ Của Tình Địch – Chương 100: Phiên ngoại 10: Tình thú (2)
Chuyển ngữ: Skellig
Edit: Bồng Bồng
Lo cho con đâu vào đấy xong, Tô Giản và An Dĩ Trạch về đến phòng.
Tô Giản khoanh chân ôm máy vi tính chơi. Ở trên mạng kéo xuống một dãy địa chỉ trang web, Tô Giản tùy ý mở ra một diễn đàn mà thường ngày mình hay vào, thấy một topic nóng đề cử phim điện ảnh, liền nhấn vào.
Người đăng vô cùng nhiệt tình vì mọi người đề cử một bộ phim tình cảm nặng, cũng cẩn thận mà dán bảng cảnh báo lên. Tô Giản nhìn một chút, nghĩ thấy thật hợp sở thích, liền hăng hái bừng bừng đối với chủ topic bày tỏ cảm tạ, sau đó ấn tải bộ phim xuống.
Căn cứ theo tinh thần chí công vô tư thì đơn độc thưởng thức phim nghệ thuật không bằng cùng quần chúng thưởng thức, nên Tô Giản nhiệt tình mời An tổng tài cùng hắn xem phim chung.
“Phim nghệ thuật? Tên là gì?” An Dĩ Trạch hỏi.
Tên phim được phiên dịch là 《 Tuyết Trắng 》, nhưng Tô Giản căn cứ theo nội dung vở kịch được người chủ topic kia giới thiệu một lần nữa chế ra một cái tên mới: “《 Bí mật về người đàn ông đã có vợ và người đàn bà đã có chồng 》.”
An Dĩ Trạch: “…”
Tình tiết phim không quá phức tạp, nhưng mà tư tưởng của bộ phim lại vô cùng phóng túng không bị lý lẽ cản trở, mới mở màn chưa đầy năm phút đồng hồ liền có một cảnh nóng rất nhạy cảm. Nhìn đôi nam nữ trên màn ảnh quấn lấy nhau thành một đoàn, Tô Giản cảm thán nói: “Cái tư thế này có hơi khó a!” Nói xong không tự chủ được bắt đầu học làm thử.
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản tựa ở trên người An Dĩ Trạch, bình luận phim nói: “Vòng eo này của nữ chính thật không tệ, vừa lại vừa mềm dẻo, âm thanh khá ổn, rất vang dội cũng đủ để rung động đến tâm can.”
An Dĩ Trạch im lặng một lát: “Rung động đến tâm can?”
Tô Giản hồi tưởng lại một ít phim nghệ thuật mà mình coi hồi trước, học theo thanh âm của nữ diễn viên mà mình thích: “Đại loại thế này: Ừm… Dừng lại… A…”
Ở trong những lần mây mưa ngày thường, Tô Giản không thích phát ra tiếng kêu, tối đa cũng chỉ thở hổn hển kêu tên của hắn, lúc này bất thình lình hừ rên một cái rung động đến tâm can địa như thế, sắc mặt An Dĩ Trạch lập tức không xong.
Tô Giản tựa ở trên người hắn, tất nhiên phát hiện sự biến hóa của hắn, ngẩn ra: “Lúc này mới năm phút đồng hồ…” Chỉ là một phim tình cảm nặng mà thôi, có nóng bỏng hơn nữa cũng không phải là đao thật súng thật, làm thế nào mà An thúc thúc lại kích động như vậy?
Suy tư một chút, Tô Giản bỗng nhiên hiểu ra, một câu nói mềm mại lại hiện lên trong đầu “Sự rung động đến tâm can”, nhìn sắc mặt An Dĩ Trạch không được dễ nhìn cho lắm, hắn bật cười, tiến đến trước mặt An Dĩ Trạch nhẹ giọng nói: “Anh yêu, hóa ra anh có sở thích này a!”
An Dĩ Trạch bưng lấy mặt của hắn, hung hăng hôn lên.
Kế tiếp, hai người cùng với đôi nam nữ trên màn ảnh như nhau, bắt đầu câu chuyện bí mật về người đàn ông đã có vợ và người đàn bà đã có chồng.
Trong quá trình ấy, Tô Giản nghĩ đến An thúc thúc hiếm khi nào có một loại sở thích nào đó, lòng liền tràn ngập sự dịu dàng thuỳ mị mà quyết định đầu tư vào lần cho tốt. Chỉ là dù sao kỹ thuật nghiệp vụ cũng không được chuyên nghiệp, vì vậy ngay từ đầu Tô Giản còn nghiêm túc rên la, đợi đến lúc sau càng chơi càng nghiện, dần dần lại biến thành luyện giọng.
Vì vậy An Dĩ Trạch cũng từ nhu cầu tình dục bốc lên bừng bừng ban đầu, về sau động tác dần dần có chút ngập ngừng do dự, thẳng đến lúc Tô Giản chuyển sang thành hát bài《 Thấp Thỏm 》, hắn rốt cuộc hoàn toàn bất lực.
Nhìn An Dĩ Trạch từ trên người mình đứng lên, vẻ mặt tiêu điều đã hoàn toàn không có sự hưng phấn, Tô Giản có hơi chút tiểu nhân chột dạ cùng với áy náy.
Chỉ tự trách mình truy cầu nghệ thuật qúa nhập tâm, bỏ quên cảm nhận của bạn tình. Tô Giản quyết định, lại cho An thúc thúc ăn lót dạ coi như bồi thường.
Nếu là bồi thường, đương nhiên phải khiến An Dĩ Trạch thích. Tô Giản suy nghĩ một chút, đem bộ quần áo thủy thủ lúc trước An Dĩ Nhu đưa cho mặc vào, sau đó lẳng lặng đứng ở trên ban công trước mặt An Dĩ Trạch.
Tuy rằng An Dĩ Trạch không nói gì, chỉ là nhìn hắn, nhưng Tô Giản có khả năng từ trong ánh mắt của An Dĩ Trạch nhìn ra được, hắn thích bộ trang phục mình đang mặc bây giờ.
Có thể không thích được sao? Thân thể này mặc bộ thủy thủ vào vừa tươi sáng lại vừa ngoan hiền, đủ để so với một nữ sinh trung học mười sáu tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác lại bất giác lộ ra vẻ mê hoặc quyến rũ, chính hắn nhìn mình ở trong gương còn chết mê chết mệt!
“Học trưởng, ” Thanh âm của Tô Giản mềm mềm ngòn ngọt, hàm chứa vài phần thấp thỏm, “Ta… Ta thích ngươi!”
An Dĩ Trạch vẫn là không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn chằm chằm.
Tô Giản được siêu sao diễn viên nhập thân, hoàn toàn hóa thân thành một thiếu nữ đối với học trưởng của mình ngượng ngùng biểu lộ: “Học trưởng, ta thích, thích ngươi rất lâu rồi! Thực sự rất thích…”
An Dĩ Trạch rốt cục đã có hành động, chỉ thấy hắn vươn tay ra, nâng cằm Tô Giản lên: “Thành ý của ngươi cũng chỉ có chừng này sao?”
Giọng điệu của hắn quá sức cuốn hút, ánh mắt lại quá sâu, bị hắn nhìn chằm chằm như thế, Tô Giản bỗng nhiên có chút không biết làm sao, ngay đến thân thể cũng đều nhẹ nhàng run rẩy theo.
An Dĩ Trạch nghiêng người qua, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng chậm rãi nói: “Cởi quần áo.”
Tô Giản nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt, tay chậm rãi đưa tới trên dây nút buộc của mình. Trong ngày thường thời gian hắn cùng An Dĩ Trạch trần truồng đối mặt nhau cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần, nhưng trùng hợp làm sao lúc này chỉ thoáng cởi nút buộc một chút, hướng về phía ánh mắt đen sâu thăm thẳm của An Dĩ Trạch, hắn lại thấy mặt mình bỗng nhiên nóng bừng lên.
Hắn bỗng nhiên rất muốn che mặt lại: Lão tử lại có chút xấu hổ đây là chuyện gì vậy a a a a a!
Tô Giản ầm ầm dặm chân. Mà An Dĩ Trạch nhìn mặt đỏ ửng của hắn, ánh mắt thâm trầm, bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”
Tô Giản không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp tục động tác của mình, mà trong toàn bộ quá trình, An Dĩ Trạch chỉ chăm chú nhìn hắn, không lên tiếng cũng không có động tác gì, mãi đến lúc khiến Tô Giản cảm thấy áp lực như núi đè. Đến cuối cùng, Tô Giản hầu như lõa lồ mà đứng ở trước mặt An Dĩ Trạch quần áo vẫn chỉnh tề, cảm thấy thẹn mà làm cho toàn thân hắn đều nổi lên một tầng hồng nhạt.
Nhưng không thể không nói, trong lòng hắn tuy rằng khẩn trương, nhưng là có một loại cảm giác kích thích khó nói được, để hắn hơi có chút chờ mong tiếp theo sẽ phát sinh chuyện.
An thúc thúc sẽ làm như thế nào đây nhỉ? Tiếp tục làm học trưởng bá đạo, hay là sẽ hóa thân thành lão công tà mị, hoặc là sẽ biến thành một ông chú cầm thú?
“Dừng lại.” Liền ở trước lúc Tô Giản cắn răng chuẩn bị triệt để cởi bỏ một mảnh che đậy thân thể cuối cùng thì, An Dĩ Trạch bỗng nhiên lên tiếng.
Tô Giản sửng sốt.
“Không cần cởi, ta đối với ngươi không có hứng thú.” An Dĩ Trạch liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên xoay người.
Tô Giản ngây người. Con bà nó đây là cái tình tiết gì đây chứ? Đừng nói kịch bản này viết sai nha!
Thấy An Dĩ Trạch quả thực xoay người, một bộ dáng hoàn toàn không có hứng thú đối với hắn, Tô Giản buồn bực, bỗng nhiên nhào qua, từ phía sau cố sức ôm lấy An Dĩ Trạch.
“Khách quan, thực sự không vào chơi một chút sao?” Tô Giản nhiệt tình mời.
An Dĩ Trạch cứng đờ bất động.
Tô Giản không phục, không ngừng cố gắng luồn tay từ vạt áo An Dĩ Trạch vào bên trong vuốt ve, lè lưỡi liếm ở mặt sau gáy của An Dĩ Trạch, rạo rực mà nói: “Khách quan, đi đi mà!”
An Dĩ Trạch bỗng nhiên hành động, Tô Giản còn không có phản ứng kịp, đã bị An Dĩ Trạch ôm nhấc lên một cái, không thương tiếc ném lên trên giường.
Tuy rằng giường lớn rất mềm, nhưng Tô Giản vẫn bị rơi xuống đến đầu choáng mắt hoa. Hắn ngơ ngác chống người lên, liếc mắt thấy An Dĩ Trạch vẫn như trước không có nét biểu cảm gì, bỗng nhiên cúi đầu xuống.
Nhìn hắn cúi đầu không nhúc nhích, An Dĩ Trạch không khỏi chột dạ ngồi vào bên cạnh hắn: “Giản Giản?”
Tô Giản vẫn không có nói gì, chỉ hơi ngoảnh đầu qua một bên.
An Dĩ Trạch cảm thấy mình đã sai, bưng mặt của hắn lên ngang với tầm mắt mình, sau đó bỗng nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy trong mắt Tô Giản thủy quang dịu dàng, vành mắt đã đỏ lên, thấy An Dĩ Trạch nhìn về phía hắn, khóe miệng hắn khẽ mân lên, nhẹ nhàng đẩy An Dĩ Trạch ra, xuống giường nhặt lên y phục của mình, yên lặng bắt đầu mặc quần áo.
“Giản Giản?” An Dĩ Trạch nhíu mày, kéo hắn lại ấn vào ngực mình, hoàn toàn không còn vẻ lãnh đạm như lúc trước nữa, ánh mắt đầy sự quan tâm, giọng nói nhẹ nhàng, “Có bị đụng tới chỗ nào rồi hay không? Để cho anh xem.”
Tô Giản còn chưa muốn nói, chỉ làm khuôn mặt đáng thương nhìn hắn, nháy mắt một cái, nước mắt tròn vo liền cứ thế mà rớt xuống.
An Dĩ Trạch bỗng nhiên có điểm luống cuống: “Giản Giản?”
Tô Giản thấp giọng nói: “Đau…”
“Đau ở đâu?” Trong mắt An Dĩ Trạch mơ hồ có thể thấy sự hối hận.
“Ở đây.” Tô Giản nhút nhát co đầu gối lên, lấy ngón tay chỉ cho hắn xem, thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch đầy sự chân thành quan tâm, nhẹ nhàng kéo tay của An Dĩ Trạch qua, “Ca ca, xoa cho ta có được hay không?”
An Dĩ Trạch ngẩn ra, giương mắt ngắm Tô Giản, nét mặt lo lắng chậm rãi hồi phục lại thành vẻ lãnh đạm.
Tô Giản cười thầm trong lòng: Làm bộ làm tịch cái gì chứ? An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, hóa ra ngươi thích cái kiểu này a, ta cuối cùng cũng biết rồi!
Nhưng nét biểu cảm trên mặt hắn lại không thay đổi chút nào, vẫn là vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Ca ca?”
An Dĩ Trạch giơ tay lên lau sạch ngấn lệ trên khóe mắt hắn, dịu dàng hỏi: “Có còn đau không?”
Tô Giản lắc đầu, con mắt to tròn long lanh nhìn hắn.
Thường ngày Tô Giản luôn luôn hoạt bát một cách tinh quái, chưa từng có vẻ mặt vô tội khéo léo như thế, huống chi hắn lúc này quần áo xốc xếch, vẻ ngây thơ và quyến rũ đối chọi nhau, ánh mắt An Dĩ Trạch không tránh khỏi bị cuốn hút, giơ tay lên niết mặt của hắn.
Tô Giản đắc ý ở trong lòng, nét mặt lại một mực ngây thơ thuần khiết: “Đại ca, ngươi tên là gì?”
An Dĩ Trạch vậy mà cũng biết phối hợp: “An Dĩ Trạch.”
Tô Giản bắt lấy tay của hắn lại, nhẹ nhàng quấn lấy đuôi ngón tay hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Dĩ trạch ca ca, chờ ta trưởng thành, gả cho ngươi làm vợ có được hay không?”
Nhìn gương mặt ngây thơ hồn nhiên của Tô Giản, trong mắt An Dĩ Trạch lộ ra tình cảm ấm áp.
“Được.”
“Há há há!” Tô Giản bỗng nhiên biến trở về nguyên hình, đem An Dĩ Trạch đẩy ngã về phía sau, sau đó vẻ mặt cười xấu xa mà đè hắn lại.
An Dĩ Trạch vẫn chưa chống cự, chiều theo ý của hắn rồi ngã xuống, vẻ mặt dung túng cứ mặc cho hắn ngồi lên trên người mình.
Tô Giản một bên tà ác đưa tay vói vào y phục của hắn, một bên thể nét biểu cảm ngoan hiền ngây thơ: “Dĩ trạch ca ca, ta đã trưởng thành, đêm nay ngươi liền cưới ta, có được hay không?”
Trong mắt An Dĩ Trạch trồi lên ý cười, giơ tay lên ôm hắn: “Được.”
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Giản xoa xoa thắt lưng đau nhức, một bên nhe răng trợn mắt, một bên lại tự âm thầm đắc ý.
Há há há, tối hôm qua An thúc thúc thật đúng là…
Chỉ là nghĩ đến lúc đó chính làm bộ rơi nước mắt, vẻ mặt An Dĩ Trạch còn lo lắng luống cuống, kết quả ở trong quá trình quan hệ, người này rốt cuộc bởi vì mình nhịn không được mà lỡ phát ra một tiếng khóc nức nở mà nổi lên thú tính, cứ hùng hục như trâu khiến cho mình thực sự rơi ra nước mắt, Tô Giản lại không khỏi có oán hận chút nào.
Oa oa, một bên là khóc một bên là bị ép kêu “Dĩ trạch ca ca, đừng mà…” vân vân, thực sự là hơi cảm thấy thẹn a!
Có điều, thỉnh thoảng phóng khoáng như thế, còn thật sự là hứng thú. Đều nói vợ chồng rất cần lạc thú, lạc thú của hai người mình và An thúc thúc, trông cậy vào An thúc thúc nhất định là không được, xem ra còn phải dựa vào chính mình a!
Cũng may đối với các ý tưởng kỳ quái của Tô Giản, An Dĩ Trạch cũng còn thật biết phối hợp, Vì vậy lén lút ở chỗ không người, bức tranh lạc thú của hai vợ chồng hằng ngày đều không tránh khỏi có một chút cải biến.
Tô Giản giãy dụa: “Dĩ trạch ca ca, ngươi lôi y phục của người ta làm cái gì? Nha, đừng mà!”
An Dĩ Trạch đè hắn lại: “Cưỡng hiếp.”
Tô Giản hờn dỗi: “Dĩ trạch ca ca ngươi thật là xấu!”
An Dĩ Trạch nghiêm mặt: “Giản giản, đổi lại lời kịch.”
Tô Giản e thẹn: “Dĩ trạch ca ca ngươi thật giỏi!”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản khiêu khích: “Tổng tài, mời ngài ký tên lên phần văn kiện này.”
An Dĩ Trạch bình tĩnh: “Văn kiện ở nơi nào?”
Tô Giản cởi quần áo: “Không phải ở trước mặt ngài sao? Tổng tài, ta chính là văn kiện của ngươi nha.”
An Dĩ Trạch vẫn bình tĩnh như cũ: “Thay một cái văn kiện mới tới đây.”
Tô Giản nhào tới: “Tổng tài ngươi thế nào lại không nghe lời như thế! Mau ký đi mau ký đi!”
Tô Giản kinh hoảng: “A, ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
An Dĩ Trạch: “Ngươi thử đoán xem?”
Tô Giản giãy dụa: “A, đừng mà! Ngươi mau thả ta ra đi, ta còn là hoàng hoa khuê nữ!”
An Dĩ Trạch: “Qua đêm nay ngươi sẽ không còn như vậy.”
Tô Giản: “…”
Tô Giản e thẹn: “Vương tử anh tuấn, cám ơn ngươi đã cứu ta. Để cảm tạ ân cứu mạng của ngươi, ta chỉ có thể lấy thân báo đáp!”
An Dĩ Trạch: “Công chúa ngươi quá khách khí.”
Tô Giản: “Không khách khí không khách khí! Vương tử, ngươi thích tư thế gì?”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản bất mãn: “Đại quan nhân, người không thích tiểu nữ sao?”
An Dĩ Trạch: “Làm sao sẽ không?”
Tô Giản quyệt miệng: “Gần đây sao người lại không đến thăm ta? Ta mỗi ngày đều ngóng trông ngươi tới, trông mong đến tâm can đều đau!” Kéo tay của An Dĩ Trạch đặt tại trên ngực mình, “Người sờ xem.”
An Dĩ Trạch: “Vậy ngày hôm nay ngươi có uống thuốc chưa?”
Tô Giản: “…”
“Giản Giản đâu?”
“Thiếu phu nhân đi đến nhà kiếng trồng hoa.”
An Dĩ Trạch đi tới nhà lồng, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Giản vùi mình ở trên ghế đang dùng sách che mặt ngủ say.
An Dĩ Trạch đi tới, đỡ ở cổ và đầu gối nâng Tô Giản lên, đang muốn đưa hắn trở về phòng, người trong lòng bỗng nhiên mở mắt ra.
“Dĩ trạch… Anh đã trở về?”
An Dĩ Trạch dừng động tác lại, ngồi vào bên cạnh hắn: “Tại sao lại ngủ quên ở chỗ này? Bị cảm thì phải làm sao chứ?”
Tô Giản dụi dụi con mắt: “Không đâu, ở đây ánh mặt trời rất ấm áp.”
An Dĩ Trạch đưa hắn nắm vào trong lòng, cúi đầu hỏi: “Ngày hôm nay cảm thấy thế nào?” (BB: định dùng câu ‘hôm nay thế nào em’ của C.C lemon mà thôi, trả tiền vi phạm bản quyền chắc lặc cổ)
“Hoàn hảo.” Giương mắt liếc nhìn An Dĩ Trạch, nét mặt của Tô Giản bỗng nhiên trở nên u oán, “Hoàng thượng, người gần đây không có quan tâm đến nô tì.”
“Làm sao lại không?” An Dĩ Trạch bình tĩnh tự nhiên tiếp nhận, “Trẫm đương nhiên thương yêu ái phi nhất.”
“Hoàng thượng, nô tì muốn ăn bánh ga-tô!” Tô Giản lưu loát không gì sánh được.
“Không được.” An Dĩ Trạch cũng không chút do dự.
Tô Giản ai oán mà nhìn hắn: “Hoàng thượng người quả nhiên không thương nô tì! Hồi trước lúc nô tì vóc người còn hoàn hảo, được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, ‘Ba con gấu con’ ăn không rời miệng, hiện tại người nô tì từ gầy đổi sang mập mạp, lại đi ghét bỏ nô tì!”
An Dĩ Trạch có chút đau đầu: “Giản Giản, bác sĩ nói, người mang thai phải ít ăn đồ ngọt.”
“Thế nhưng cục cưng muốn ăn, có đúng không cục cưng?” Tô Giản cúi đầu hỏi cái bụng phình to của mình, sau đó lại giả bộ làm cục cưng, thanh âm non nớt mà tự đáp, “Đúng vậy ba ba!”
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ có thể ăn một ít thôi.”
Tô Giản vui vẻ ra mặt: “Hoàng thượng người thật tốt!”
Trong mắt An Dĩ Trạch trồi lên ý cười, điều chỉnh tư thế một chút, để Tô Giản được thoải mái hơn. Tô Giản miễn cưỡng tựa ở trong ngực hắn, cùng hắn câu được câu không mà trò chuyện.
“Dĩ trạch, chúng ta lại đặt tên cục cưng đi?”
“Bây giờ còn sớm.”
“Đâu có sớm, lần này có song sinh, đương nhiên phải sớm một chút.”
“Em thích tên gì?”
“Để em nghĩ đã, ui, hay là một bé tên là An Nhàn, một bé là An Vui đi.”
“…” Không có nghe thấy “An khoai lang” các loại tên phản nhân loại nên trái lại khi An Dĩ Trạch nghe được những cái tên bình thường như vậy cho nên thực sự có điểm không quen không có đáp lời.
“Thế nào? Cho ý kiến đi a? Nghe không hay sao? Em thấy rất hay mà, con của chúng ta không cần phải làm hàn lâm bác học gì, cả đời an bình yên vui là tốt rồi.”
“Tốt.”
Ánh mặt trời lấp ló chiếu xuống, trải ra một mảnh ấm áp yên bình. Đóa hoa lặng lẽ nỡ rộ, ngay đến ánh dương quang tựa hồ cũng bị dính vào chút hương thơm nhàn nhạt.
Tô Giản đột nhiên cảm giác cả đời cứ được như vậy thì thật tốt.
“Dĩ trạch, anh hài lòng không?”
“Hả?”
“Anh xem Minh Phi với anh tuổi tác không cách biệt lắm, cũng là hơn ba mươi tuổi, nhưng anh ấy năm nay còn đang trải qua lễ độc thân, nhìn anh xem, có con gái lớn còn có hai đứa con trai, thỏa điều kiện nối dõi tông đường của anh, lẽ nào anh không cảm thấy hài lòng sao?”
“Hài lòng. Nhưng anh có người nối dõi tông đường, tất cả cũng là nhờ có em.”
“…”
“Giản giản, cảm ơn em, làm cho cuộc sống của anh trở nên tươi sáng tốt đẹp.”
“Dĩ trạch…”
“Ừ?”
“Anh trữ tình như thế em còn thật sự không quen, chẳng lẽ ngày hôm nay anh dự định đóng vai giám đốc sở văn hóa sao?”
“…”
— Phiên ngoại 《 tình thú 》 hoàn —