Bạn đang đọc Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn – Chương 20: Mùi Hương
Đến trước cửa ký túc xá, tôi quen thuộc cửa nẻo tới đúng khu phòng của Mạnh Gia.
“Hello~ Minh Tuấn.” tôi mỉm cười chào hỏi.
Người mở cửa là Minh Tuấn, sinh viên năm nhất ngành Giáo dục thể chất, một gã mê game kinh dị đến phát cuồng, đặc biệt là thể loại zombie và sát nhân.
“Ồ, Đông Lam.
Lâu rồi không gặp đó! Tôi thật sự thèm món khoai tây chiên cậu làm.” Minh Tuấn vui vẻ đáp lại, nghiêng người mở rộng cửa cho tôi vào.
“Đông Lam hả? Tới gặp Mạnh Gia phải không? Tên đó vẫn chưa đi về.
Lúc học xong thì đi đâu mất tăm, nghe nói là giấy tờ thủ tục gì đó.” Thiên Nhật nhìn thấy tôi liền biết tôi tới để gặp Mạnh Gia, dù gì chuyện này cũng như cơm bữa rồi.
Anh chàng Thiên Nhật này học chung lớp với Mạnh Gia, một con người quy tắc và gọn gàng, nhờ có cậu ta mà căn phòng này không bị bừa bộn vì sự lười biếng nhác làm công việc nhà của lũ con trai còn lại.
“Ờ, vậy tớ ngồi ở đây chơi một chút cũng được.” tôi bỏ phần cơm dành cho Mạnh Gia vào tủ lạnh và mở phần mực xé cay ra tặng cho bọn họ “Tớ làm một ít đồ ăn nè, phần trong tủ lạnh là của Mạnh Gia, đừng có ăn vụng đó!”
“Ok ok, cậu đúng là bảo mẫu chuẩn mực mà.
Tôi ghen tị với Mạnh Gia quá đi.” Minh Tuấn bốc một vài miếng mực xé cay cho vào miệng.
“Chuyện học hành thế nào rồi? Dạo này xuất hiện nhiều cánh cổng quá, có vài trường đã cho nghỉ học, chậc, ngoại trừ trường tôi.” Thiên Nhật bĩu môi.
“Hưm, vẫn ổn, trường tớ cho nghỉ nên giờ khá thong thả.” theo những gì được biết thì tại trường đại học của tôi xuất hiện một cánh cổng hạng F có thể tái thiết lập nhiều lần, hiện đang được phong tỏa.
Nhà trường có lẽ phải tìm một nơi học tập và làm việc mới cho giáo sư và sinh viên.
“Đông Lam tới à?” người còn lại trong nhóm bạn c ùngphòng của Mạnh Gia bước ra từ nhà tắm, lau lau mái tóc ướt sũng, nhìn về phía tôi với vẻ mặt kinh ngạc “Em là Omega?”
“À ừ, anh An là Alpha sao?” tôi cũng nhanh chóng nhận ra mùi hương pheromone Alpha từ Trường An.
Trường An là người lớn tuổi nhất trong số bọn họ, anh ta học đại học muộn, 27 tuổi và là sinh viên năm hai ngành Quản lý Thể dục Thể thao.
“Ừm, anh với Mạnh Gia là Alpha, Thiên Nhật với Minh Tuấn là Beta.” Trường An trả lời.
“Tuy tớ là Beta nhưng tớ là thợ săn hạng A đó!! Có thức tỉnh kỹ năng đàng hoàng!” Minh Tuấn đứng thẳng lưng.
“Có ai nói gì đâu, tự nhiên hùng hổ lên.” Thiên Nhật nhíu mày “Thật bực bội khi mọi người bắt đầu đặt tiêu chuẩn Alpha lên hàng đầu, rõ ràng chỉ khác nhau ở pheromone.”
“Cậu nói vậy là sai rồi Nhật! Dựa vào kết quả điều tra, người có giới tính Alpha có nồng độ hoocmon nam giới và hình thể cơ bắp cao hơn so với người thường.
Ai biến thành Alpha cũng trở nên cao ráo và cường tráng hơn, có khi thông minh hơn nữa!” Minh Tuấn càng nói càng thấy buồn bực “Tại sao tôi lại không trở thành Alpha chứ? Rõ ràng tôi có thần kinh vận động khá tốt mà.”
“Hưm? Cậu nói như vậy là đang kỳ thị giới tính đó Minh Tuấn.” tôi mỉm cười thản nhiên.
“Coi như tớ chưa nói gì nhé.” Minh Tuấn dường như sực nhớ tôi là Omega, dùng động tác khóa miệng biểu lộ thành ý.
“Hừ.” tôi cũng không tính so đo gì, trở thành một Alpha thực sự rất tốt, đa phần những thợ săn đứng đầu trong tiểu thuyết đều là Alpha, bao gồm cả nhân vật chính Viễn Minh.
“Trong sự kiện Thức tỉnh em vẫn ổn chứ? Trên ti vi nói ngày hôm đó có rất nhiều vụ tấn công tìиɦ ɖu͙ƈ.” Trường An nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Em không sao, ngày hôm đó em cảm thấy mệt trong người nên đã cúp học.” tôi nhún vai.
“Anh tránh xa Đông Lam một chút.
Coi chừng pheromone gì đó gây ảnh hưởng.” Thiên Nhật nhắc nhở.
“Thật là…!đừng coi Alpha như mấy gã động dục chứ? Mức độ này anh vẫn kiềm chế được mà.” Trường An bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hưʍ…!tò mò quá.
Anh nói thử xem pheromone của Đông Lam giống mùi gì vậy?” Minh Tuấn chớp chớp mắt hỏi.
“Để xem…!cà phê? Không…!rượu vang? Nó thật khó diễn tả…!Nó là một mùi hương khi ngửi vào khiến người khác rơi vào men say, nhưng nó cũng giống hương hoa nữa…!chậc, anh cũng không biết hoa hòe có mùi gì nên không diễn tả được.” Trường An gãi đầu.
Tôi, Minh Tuấn và Thiên Nhật trầm mặc nhìn Trường An.
“…”
“Anh vẫn là nên cách xa Đông Lam hai mét.” Thiên Nhật thật lòng khuyên nhủ.
Chắc sau này tôi sẽ hỏi Mạnh Gia thử, tôi cũng tò mò bản thân có mùi hương pheromone như thế nào.
“Còn Đông Lam! Cậu thấy anh An có mùi gì? Như nước chà bồn cầu hay xiên que ngoài vỉa hè chẳng hạn?” Minh Tuấn hỏi tôi với đôi mắt lấp lánh.
“Ha ha, cá 10 nghìn đồng mùi nước chà bồn cầu.” Thiên Nhật bước vào cuộc vui đùa giỡn đàn anh Trường An.
“Quá đáng vừa thôi nha…!” Trường An thúc tay vào bụng Minh Tuấn, đôi mắt cũng hướng về phía tôi chờ đợi câu trả lời.
“Ờ…!mùi trà xanh?”
Trường An, Thiên Nhật, Minh Tuấn “…”
Câm lặng mất vài giây, Minh Tuấn vỗ đùi cười phá lên “Há há há, anh An có mùi trà xanh! Là trà xanh đó! Đúng là cực phẩm! Anh nghĩ thế nào về việc là một Alpha tuesday?”
Ngay cả Thiên Nhật lạnh nhạt cũng nhìn Trường An với biểu cảm thương hại.
“Còn nói nữa là anh phang cho mấy đấm bây giờ.” Trường An trừng mắt nhìn Minh Tuấn.
“Ha ha, được rồi, em sợ quá đi!” Minh Tuấn dụi nước mắt không khí, lại hỏi tiếp “Đông Lam, thế còn Mạnh Gia thì sao? Còn có thằng khốn xấc xược Hoắc Thế kia nữa? Mùi gì? Mùi gì?”
“Cậu đang thẩm định thực phẩm hay gì?” tôi bất đắc dĩ trước mấy câu hỏi của Minh Tuấn, nhưng đây cũng không phải điều gì bí mật.
“Pheromone của Mạnh Gia có mùi gỗ thông, đôi khi cũng giống mùi bạc hà nướng khét trong lò vi sóng.
Có lẽ tùy vào tâm trạng của cậu ấy.”
“Còn Hoắc Thế…” nghĩ tới hắn ta chỉ khiến tôi cảm thấy bực bội, tại sao tôi phải kể về mùi hương pheromone của hắn chứ?
“Không biết, có lẽ là mùi của rác thải đó!” tôi hừ lạnh sau khi trả lời, mở điện thoại lên miễn tiếp chuyện.
“…” Minh Tuấn, Thiên Nhật và Trường An nhìn nhau, khôn ngoan không còn tiếp tục đặt câu hỏi nhảm nhí cho tôi..