Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Chương 97


Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 97:

Mười một giờ đêm, trong thư phòng xa hoa rộng rãi, ánh đèn đêm chiếu lên giá sách gỗ, người đàn ông lạnh lùng nhíu mày, nhìn chằm chằm những tư liệu trước mặt.
 
Đây là tư liệu về Hoắc Tấn Sâm và Hoắc Lan Đình.
 
Bên trong ghi chép chi tiết cuộc hôn nhân năm đó của Hoắc Tấn Sâm và tình huống Hoắc Lan Đình được sinh ra, cuộc hôn nhân năm đó của Hoắc Tấn Sâm thất bại, sau khi ly hôn mới có Hoắc Lan Đình.
 
Từ sự hiểu biết của anh về việc nuôi dưỡng thai nhi trong lồng ấp, cùng với thời gian Hoắc Lan Đình sinh ra, Hoắc Lan Đình rất có thể chínhlà quả trứng cuối cùng, cũng là đứa con trai cuối cùng của mẹ anh.
 
Sáng nay, anh đã lấy mang mấy sợi tóc đó đi xét nghiệm ADN, rốt cuộc Hoắc Lan Đình có quan hệ huyết thống với anh hay không, chậm nhất sáng mai sẽ có kết quả.
 
Quý Kỳ Sâm một tay nâng cằm, nhíu mày trầm tư, định gọi trợ lý đặt vé máy bay.
 
Anh muốn tới viện nghiên cứu kia một lần, nhân tiện thăm Lạc Tư Niên luôn.
 
Ai ngờ đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là Nhiếp Ngộ gọi tới.
 
Từ lần trước Nhiếp Ngộ tới văn phòng tìm anh, tới tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, không biết lúc này gọi cho anh là có chuyện gì đây ?
 
Quý Kỳ Sâm nhìn chằm chằm số điện thoại trên màn hình, đột nhiên rất có hứng thú muốn biết, nếu như Nhiếp Ngộ biết bản thân sắp có một em trai “bốn tuổi”, sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ ??
 
Sau khi nhận điện thoại, Quý Kỳ Sâm còn chưa kịp nói gì, đã nghe Nhiếp Ngộ ở đầu bên kia la hét: “Không ổn rồi, tôi bị tai nạn xe, Quý Kỳ Sâm cậu mau tới đây đi!”
 
Quý Kỳ Sâm: “Tai nạn xe? Cậu đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì ??”
 
Nhiếp Ngộ: “Không có chuyện lớn, đừng để cho ai biết đấy, đặc biệt là ba tôi, một mình cậu tới đây là được rồi.”
 
Quý Kỳ Sâm gằn từng chữ hỏi: “Nói đi, cậu đang ở đâu?” 
 
Nhiếp Ngộ: “Tôi gửi wechat định vị qua cho cậu.”
 
Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Ngộ nhanh chóng gửi định vị qua, là một bệnh viện gần đường cao tốc ngoại ô.
 
Quý Kỳ Sâm không dám chậm trễ, tự mình lái xe, một đường đi thẳng đến bệnh viện kia.
 
Lúc đến bệnh viện, đập vào mắt anh là hình ảnh Nhiếp Ngộ vểnh chân, ung dung ngồi ở hành lang bệnh viện, thấy Quý Kỳ Sâm đến, còn ngáp một cái thật lớn: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
 
Nhìn bộ dạng thờ ơ của người trước mặt, Quý Kỳ Sâm thiếu chút nữa là ném một đấm qua.
 
Cậu ta đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói bị tai nạn xe, làm anh vượt không biết bao nhiêu là đèn đỏ để đua tới đây, mà bản thân cậu ta lại ung dung như vậy ??
 
Quý Kỳ Sâm đen mặt: “Không phải cậu bị tai nạn xe sao?”

 
Nhiếp Ngộ khoanh tay lại, rất bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, tôi bị tai nạn xe.”
 
Quý Kỳ Sâm nhướng mày, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
 
Nhiếp Ngộ nhìn ra, ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tôi không bị thương…”
 
Quý Kỳ Sâm khẽ nhíu mày, nhìn về phía phòng bệnh đóng cửa bên cạnh: “Vậy ai bị thương?”
 
Giọng Nhiếp Ngộ càng nhỏ hơn: “Lạc Quân Thiên.”
 
Quý Kỳ Sâm không thể hiểu được: “Anh ta ??”
 
Nhiếp Ngộ chột dạ ho khan một tiếng: “Anh ta lái xe chở tôi, tôi ngồi ở ghế phụ, ai biết đang đi trên cao tốc thì đột nhiên xuất hiện một ông muốn băng qua đường, vì muốn tránh ông lão kia nên mới đụng vào lan can bên cạnh… Cũng may không có chuyện gì lớn… Chỉ có một ít vết thương nhỏ thôi.”
 
Quý Kỳ Sâm nghi hoặc nhìn chằm chằm Nhiếp Ngộ: “Gì? Ở vùng ngoại ô hẻo lánh, cậu và Lạc Quân Thiên cùng ngồi trên cùng một chiếc xe? Hai người đang làm gì vậy ??”
 
Nếu như anh nhớ không lầm, hình như quan hệ của Nhiếp Ngộ với Lạc Quân Thiên rất không tốt mà, từ khi nào đã thân thiết như này rồi ??
 
Nhiếp Ngộ nhìn khuôn mặt cứng đờ của Quý Kỳ Sâm, không còn cách nào khác, đành phải khai hết ra.
 
“Kỳ thật chuyện này là như vầy, không phải là tôi mới hủy hợp đồng với Lục Chi Khiêm sao, muốn bổ sung thêm nhân lực vào công ty, nên mới tìm anh ta nói chuyện một chút…”
 
Nhiếp Ngộ ho nhẹ một tiếng, anh đương nhiên sẽ không nói thẳng ra, là sau khi anh xử lý xong Lục Chi Khiêm, đột nhiên phát hiện, xử lý một nghệ sĩ dưới trướng hình như rất dễ dàng, nên anh cảm thấy nên đem Lạc Quân Thiên thu về dưới trướng mình, nói như vậy, chẳng phải là sau này anh có thể khống chế con trai của Lạc Tư Niên rồi sao, như vậy thì cũng coi như là khống chế được Lạc Tư Niên rồi. Cứ như vậy, Lạc Tư Niên chắc chắn sẽ không dám dính đến mẹ của anh nữa.
 
Mà vì để cho Lạc Quân Thiên chịu về dưới trướng mình, Nhiếp Ngộ đương nhiên có dùng một ít biện pháp nho nhỏ, ai ngờ…lại đột nhiên gặp tai nạn…
 
Nhiếp Ngộ chột dạ cúi đầu: “Haizzz… Thật ra tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn tăng cường tình cảm anh em một chút, rồi mọi người cùng nhau hợp tác vui vẻ…”
 
Quý Kỳ Sâm hoàn toàn cạn lời !!
Sao anh có thể quen biết với một người như Nhiếp Ngộ chứ nhỉ ??
Vì sao người như vậy lại là em trai của anh ??
 
Anh thì hao hết tâm tư muốn giúp mẹ tìm lại đứa con trai cuối cùng, còn vị này thì chỉ biết không ngừng gây chuyện ??
 
Vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh, còn đi cùng với Lạc Quân Thiên ???
 
Đây là muốn làm cái quái gì vậy ??
 
Nhiếp Ngộ cũng rất bất đắc dĩ, chuyện này anh không thể nói cho ba biết, cũng không thể nói cho mẹ, càng không có khả năng nói cho thư kí, nhưng bây giờ, anh lại đang đối mặt với một phiền toái rất lớn.

 
Anh chỉ có thể nói cho Quý Kỳ Sâm biết…
 
Nhìn trộm gương mặt tức giận của Quý Kỳ Sâm một cái, anh vội vàng nói: “Anh hai, chuyện này em làm sai, em thừa nhận, nhưng mà hiện tại quan trọng nhất là nghĩ biện pháp khắc phục trước! Đúng không? Anh cả của chúng ta còn đang nằm trên giường bệnh đó !!”
 
Nhắc đến chuyện này, Quý Kỳ Sâm càng thêm bực bội: “Rốt cuộc là làm sao? Bây giờ anh ta thế nào rồi? Tại sao gặp tai nạn mà lại đến cái bệnh viện nhỏ xíu này? Không biết nhanh chóng đi gọi bác sĩ tư đến à ??”
 
Nhìn ra được, Quý Kỳ Sâm thật sự rất tức giận.
 
Tính tình Quý Kỳ Sâm trước giờ luôn bình tĩnh, chưa bao giờ nói tục, mà hiện tại mỗi câu mỗi chữ đều là nghiến răng mà nói ra.
 
Nhiếp Ngộ vội vàng nói: “Không có, anh cả không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ thôi, không có chuyện gì lớn đâu, bệnh viện nhỏ này có thể xử lý được, anh không cần lo lắng cái này!”
 
Quý Kỳ Sâm nhất thời không nói gì.
 
Anh mệt mỏi vuốt trán, cả một ngày làm việc bận rộn như vậy, sao anh không đi ngủ mà lại chạy tới đây cùng Nhiếp Ngộ nói mấy câu vô nghĩa này nhỉ ??
 
Quý Kỳ Sâm hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh, sau đó ngẩng đầu nói: “Nói đi, xảy ra chuyện gì? Mục đích gọi tôi tới đây là gì ??”
 
Nhiếp Ngộ khẽ thở dài, rất bất đắc dĩ nói: “Là lúc xảy ra tai nạn, anh cả có bị thương nhẹ, nên bác sĩ nói là phải tiêm phòng anh anh ấy.”
 
Quý Kỳ Sâm: “Ừm, cho nên cậu gọi tôi đến, để tôi giúp anh ta tiêm?”
 
Nhiếp Ngộ nhớ tới chuyện này, càng thêm bất đắc dĩ: “Nhưng anh cả…sợ tiêm, anh ấy kiên quyết không chịu tiêm, cũng không chịu uống thuốc, tôi không biết phải làm thế nào nữa. Bác sĩ nói là tốt nhất nên tiêm, nếu không sẽ có nguy cơ nhiễm trùng.”
 
Quý Kỳ Sâm nhíu mày: “Ý cậu là sao?”
 
Nhiếp Ngộ cũng dở khóc dở cười, sờ sờ mũi nói: “Ý của tôi là, Lạc Quân Thiên sợ tiêm.”
 
Quý Kỳ Sâm: “???”
 
Nhiếp Ngộ buông tay: “Em cảm thấy anh hai luôn là người có năng lực nhất, thông minh nhất, cho nên mới gọi anh đến nghĩ biện pháp, khuyên anh cả tiêm.”
 
Quý Kỳ Sâm: “…”
 
Sao lại tìm anh ??
 
Nhìn anh giống như biết cách dỗ dành người khác đi tiêm lắm à ??
———————————————

Quý Kỳ Sâm sẽ không dỗ người khác tiêm, nhưng vẫn đi theo Nhiếp Ngộ vào phòng bệnh.
 
Lúc vào phòng bệnh, chỉ thấy trên giường bệnh có người nằm ở đó, trùm chăn, chỉ lộ nửa cái đầu.
 
Từ kiểu tóc lộ ra, có thể đoán được đây chính là Lạc Quân Thiên.
 
Quý Kỳ Sâm nhíu mày, nghi hoặc nhìn thoáng qua Nhiếp Ngộ.
 
Đây là Lạc Quân Thiên?
 
Tại sao anh cứ cảm thấy có gì đó không ổn lắm ??
 
Nhiếp Ngộ nhìn Lạc Quân Thiên đang trốn trong chăn kia, trong lòng buồn cười muốn chết, nhưng nghĩ đến lần này là lỗi của mình, anh đành phải cố gắng nhịn lại, hít sâu một hơi, dùng giọng điệu thân thiết nói: “Anh cả, bác sĩ nói rồi, nếu anh không chịu tiêm thì sẽ phải truyền nước đó.”
 
Vừa dứt lời xong, người trong chăn lập tức kéo chăn lên trên, đem nửa cái đầu còn lại che kín.
 
Quý Kỳ Sâm có chút khó tin, anh nhìn chằm chằm khối chăn hình người trên giường, phát hiện khối chăn kia hình như hơi run ???
 
Đây thật sự là Lạc Quân Thiên sao?
 
Lạc Quân Thiên bởi vì sợ tiêm mà trốn trong chăn run rẩy ???
 
Nhiếp Ngộ đương nhiên hiểu được nỗi khiếp sợ của Quý Kỳ Sâm, thật ra lúc đầu khi mới phát hiện ra, anh cũng không thể tin được.
 
Ảnh đế Lạc Quân Thiên dịu dàng, phóng khoáng, lúc nào cũng bình tĩnh thong dong, vậy mà lại bị một ống kim dọa thành bộ dạng như này?
 
Không phải nói là xuất thân từ viện nghiên cứu à ??
 
Không phải là gia đình thế gia y học sao ??
 
Cha anh ta là bác sĩ nổi tiếng mà ??
 
Vậy mà lại sợ tới mức môi tái nhợt run rẩy, thậm chí trên trán còn toát mồ hôi lạnh ???
 
Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, cực kì đồng tình nói: “Không có biện pháp, anh cả của chúng ta sợ tiêm, tôi biết phải làm gì đây ??”
 
Anh buông tay, nhún nhún vai: “Anh ấy hiển nhiên không muốn để cho người khác biết, nên tôi cũng không tiện gọi người khác, cho nên đành phải tìm cậu thương lượng, làm sao bây giờ? Bác sĩ nói mặc dù là vết thương nhẹ, nhưng cũng phải tiêm, chỉ uống thuốc thôi không được. Tôi đây không dỗ dành anh ta đâu, mà cũng khuyên không nổi, cho nên đành phải kéo cậu tới cùng nhau nghĩ cách.”
 
Quý Kỳ Sâm cười lạnh: “Tôi sẽ dỗ anh ta sao ?”
 
Nhiếp Ngộ: “Vậy cách của anh chắc chắn sẽ tốt hơn của em, ai bảo anh là anh trai chứ, đúng không? Hơn nữa, từ nhỏ anh đã thông minh hơn em mà ??”
 
Quý Kỳ Sâm hung hăng trừng mắt một cái, trước giờ chưa từng thấy cậu ta gọi anh trai trơn tru như vậy, cũng chưa từng thừa nhận bản thân không thông minh bằng anh, giờ gặp chuyện một cái là biết gọi anh trai, biết khen anh thông minh rồi??
 
Nhiếp Ngộ vội vàng nở một nụ cười lấy lòng: “Anh hai…”
 
Quý Kỳ Sâm chỉ muốn cho cậu ta một cước.

 
Nhưng tức giận thì tức giận, vấn đề vẫn phải giải quyết.
 
Quý Kỳ Sâm im lặng đi lên phía trước, thăm dò nói: “Lạc ——”
 
Anh dừng lại một chút, cuối cùng nói: “Anh cả ?”
 
Bên trong chăn bông không có hồi âm, cũng không có động tĩnh, ngay cả hành động run rẩy vừa rồi cũng đình chỉ.
 
Quý Kỳ Sâm cau mày, nhìn Nhiếp Ngộ rồi nói: “Anh à, bác sĩ nói cần tiêm, vậy thì nên tiêm đi, anh thử nhìn qua chỗ khác, bác sĩ tiêm nhanh lắm, không đau chút nào đâu.”
 
Nhưng mà,câu này vừa nói xong, trong chăn bông truyền đến tiếng răng va chạm, sau đó là một giọng nói run rẩy cất lên: “Anh… anh không muốn chích……Đừng nhắc tới kim tiêm…. Đừng đề cập đến kim tiêm, anh không muốn…..”
 
Nếu ban nãy Quý Kỳ Sâm còn nghi ngờ về việc người trong chăn kia có phải Lạc Quân Thiên không, thì bây giờ đã được xác nhận chắc chắn.
 
Giọng nói này đúng là của Lạc Quân Thiên.
 
Nhưng mà nội dung nói ra… chẳng khác đứa trẻ ba tuổi là mấy.
 
Quý Kỳ Sâm ý thức được chuyện này, gần như không dám nhìn thẳng luôn !!!
 
Ai có thể nghĩ rằng Lạc Quân Thiên, một người luôn dịu dàng, điềm tĩnh, lại có thể bị một mũi kim làm cho kinh hãi đến mức này
 
Chuyện này đúng thật là không nên để cho nhiều người người biết.
 
Nếu mà bị phát tán ra ngoài…..vậy thì quá mất mặt rồi !!!
 
Quý Kỳ Sâm đưa mắt nhìn Nhiếp Ngộ, hai người lại di chuyển ra ngoài.
 
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao bây giờ?”
 
Một tia bất lực hiện lên trong đôi con ngươi nâu nhạt của Nhiếp Ngộ: “Em không biết…..nhưng em không thể mặc kệ anh ấy được, lúc đó anh ấy đang lái xe, còn em đang ngồi trên ghế phụ, anh ấy quẹo phải phanh gấp nên mới bị thương.
 
Ai cũng biết ghế phụ phía trước là vị trí nguy hiểm nhất, vì khi xảy ra trường hợp khẩn cấp, người lái sẽ vô thức bẻ lái sang trái, người ngồi trên ghế phụ sẽ dễ gặp nguy hiểm.
 
Nhưng mà ngay lúc đó, hai người đang nói chuyện bất hòa nhưng Lạc Quân Thiên vẫn bẻ lái sang phải, trong thời gian ngắn như vậy, đây không phải là suy nghĩ rồi mới làm, mà là phản ứng của tiềm thức !!
 
Chỉ là một vụ tai nạn ô tô nhỏ, hậu quả không nghiêm trọng, anh ấy chỉ bị thương nhẹ nên không có vấn đề gì, nhưng tình huống lúc đó thật sự rất khó lường.
 
Nếu vụ tai nạn xe này nghiêm trọng hơn, rất có thể sẽ xảy ra tử vong.
 
Nghĩ đến đây, Nhiếp Ngộ mím môi quay mặt đi.
 
Giọng điệu dường như có một tia run rẩy bất thường: “Anh hai, anh ấy bị thương vì bảo vệ em.”
————————————————-
Pass chương sau: 1111


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.