Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Chương 80


Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 80:

Lục Chi Khiêm cười khẽ, ý vị sâu xa nói: “Thầy Lạc, cảm giác bị đội mũ xanh, chắc không dễ chịu đâu nhỉ ?”
Lạc Quân Thiên thản nhiên nhìn lướt qua Lục Chi Khiêm bên cạnh: “Mũ xanh? Sao, thầy Lục bị cắm sừng à?”
 
Lục Chi Khiêm thu lại ý cười, cố ý hạ thấp thanh âm, trào phúng nói: “Người trẻ tuổi, loại đùa giỡn ngoài miệng này không có ý nghĩa đâu, có lẽ cậu chưa biết đâu nhỉ, Cố Nguyên mà cậu một lòng muốn bảo vệ, hiện tại đang thông đồng với những ai rồi ??”
 
Ánh mắt Lạc Quân Thiên dần chuyển sang lạnh lẽo, nhưng vẫn nhướng mày hỏi: “Ừm, ai vậy ?”
 
Lục Chi Khiêm cười tràn đầy thương hại: “Không phải cậu vẫn bị che mắt đến bây giờ đó chứ? Cố Nguyên này nha, hoàn toàn không đơn thuần như cậu nghĩ đâu, thủ đoạn của cô ta, cậu tưởng tượng không nổi.”
Lạc Quân Thiên không nói một lời.
 
Lục Chi Khiêm tiếp tục: “Cô ta quyến rũ cậu trước, chiếm được cơ hội đóng “Cung điện huyền bí”, nhưng hiển nhiên, dã tâm của cô ta đâu chỉ dừng lại ở đó, cậu ở trong mắt cô ta còn chưa là gì đâu, cô ta lại tiếp tục thông đồng với cha con Nhiếp gia.”
 
Lạc Quân Thiên: “Cha con Nhiếp Ngộ ??”
 
Lục Chi Khiêm nhớ tới phát hiện của mình, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn: “Đúng, tôi chắc chắn không nhìn lầm, với giọng điệu nói chuyện của Nhiếp Nam Thanh với Cố Nguyên, quan hệ của hai người này khẳng định không đơn thuần, sau đó Nhiếp Ngộ còn ôm bả vai cô ta, tư thế kia, chậc chậc, cô ta thông đồng với hai cha con cùng một lúc, lớn nhỏ đều ăn tất !!!”
 
Lạc Quân Thiên nhíu mày, không khỏi nghi hoặc, Nhiếp Nam Thanh đối với mẹ anh là có ý gì ??
Anh đột nhiên nhớ tới pho tượng vàng Nhiếp Nam Thanh tặng cho mẹ, chẳng lẽ từ lúc đó, Nhiếp Nam Thanh đã có ý gì rồi?
Dù sao nếu thật sự chỉ là đơn thuần cảm kích, tùy tiện tặng một hòn đảo hoặc là tặng một khoản quỹ là được, cần gì phải tốn tâm tư nhiều tới vậy?
 
Lục Chi Khiêm nhìn thấy sắc mặt Lạc Quân Thiên, lập tức hiểu lầm.
Hắn ta đắc ý, chậm rãi nở nụ cười: “Thầy Lạc, rốt cuộc thì cậu vẫn còn trẻ, nhìn không ra tâm tư của một số phụ nữ, đừng nhìn bề ngoài cô ta đơn thuần, nhưng thật ra những chuyện sau lưng đã làm…”
 
Lạc Quân Thiên thản nhiên nhìn lướt qua Lục Chi Khiêm: “Thầy Lục, tự quản tốt chính mình đi, lúc không nên nói thì ngậm miệng lại, lúc không nên nghe thì bịt tai lại, bằng không, sẽ lại rước họa vào thân đấy.”
 
Lục Chi Khiêm cho rằng Lạc Quân Thiên không tin, khoát trào phúng nói: “Chậc chậc chậc, bộ dáng cô ta với Nhiếp Ngộ thân thiết kia, tôi nhìn đều thấy ——”
 
Đang nói thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đỏ oversize đi tới, vừa ngầu vừa phô trương, đúng là Nhiếp Ngộ.
 
Lục Chi Khiêm lập tức im lặng, cười liếc mắt nhìn Lục Chi Khiêm một cái, tình địch gặp nhau đỏ mắt, hai vị này vậy mà đụng nhau nhanh như vậy ??
Xem ra trò hay sắp lên sân khấu rồi !!!
 
Lạc Quân Thiên đứng dậy, Lạc Quân Thiên cảnh giác giơ tay lên, đây là muốn đánh nhau sao?

Nhưng một giây sau, hắn thấy được cái gì, Lạc Quân Thiên vậy mà chỉ giơ tay lên, ý bảo Nhiếp Ngộ ngồi xuống ???
 
Lục Chi Khiêm nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm hai người kia, chẳng lẽ đây là ngồi xuống muốn nói chuyện tỉ mỉ?
 
Nhiếp Ngộ ngồi xuống, quét qua Lạc Quân Thiên, nói chuyện có chút ý tứ kiêu ngạo: “Lát nữa tôi dự định sẽ mua chiếc vòng cổ “Vương miện ngôi sao” cho bà ấy, anh cảm thấy thế nào, chắc sẽ thích chứ nhỉ ??”
 
Trước mặt người ngoài, bọn họ không thể trực tiếp gọi mẹ, nhưng Nhiếp Ngộ vẫn muốn nhắc tới chuyện này.
Lạc Quân Thiên vốn còn đang suy nghĩ về chuyện của Nhiếp Nam Thanh và mẹ, nghe Nhiếp Ngộ nói vậy, chỉ thản nhiên nói: “Đêm nay người hướng tới “Vương miện ngôi sao” sợ là không ít đâu.”
 
Nhiếp Ngộ cười, cười đến kiêu ngạo nghênh ngang: “Vậy thì sao, Vương miện ngôi sao đó, tối nay tôi nhất định phải giành được.” 
Lạc Quân Thiên không nói gì, cậu có tiền, cậu muốn mua, tặng cho mẹ, mẹ vui vẻ, đương nhiên là chuyện tốt.
 
Lục Chi Khiêm bên cạnh nhịn không được xen vào: “Nhiếp đại thiếu muốn mua chiếc “Vương miện ngôi sao” tặng cho Cố tiểu thư sao ??”
Nhiếp Ngộ liếc xéo hắn: “Liên quan gì đến anh.”
 
Mặt Lục Chi Khiêm nhất thời cứng đờ.
Hắn tốt xấu gì cũng là ảnh đế đỉnh cấp trong giới giải trí, từng nổi tiếng một thời đấy, còn là người của Tinh Ảnh nữa, Nhiếp Ngộ là vãn bối, vậy mà lại nói chuyện với hắn như vậy ??
Cha cậu ta là Nhiếp Nam Thanh cũng không dám không khách khí như vậy đâu !!!
 
Lục Chi Khiêm cắn răng, quét về phía Lạc Quân Thiên.
Cố Nguyên là người của Lạc Quân Thiên, hiện tại Nhiếp Ngộ ở trước mặt Lạc Quân Thiên diễu võ dương oai, muốn đấu giá sợi dây truyền kia tặng cho Cố Nguyên, Lạc Quân Thiên thế mà vẫn nhịn được?
Ngay cả cái rắm cũng không dám thả ra ???
 
Lục Chi Khiêm khinh miệt nhìn Lạc Quân Thiên.
Cậu có phải đàn ông không vậy ?? Là đàn ông thì lập tức đứng lên đi !!!
 
Lạc Quân Thiên trào phúng nhìn Lục Chi Khiêm, cười cười, vừa rồi hắn ta nói cái gì nhỉ, nói mẹ anh lớn nhỏ đều ăn hết ???
 
Vì thế, Lạc Quân Thiên ở trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của Lục Chi Khiêm, bình tĩnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Lời nói của Nhiếp thiếu tuy rằng hơi thẳng quá, nhưng hình như rất có đạo lý.”
Cái gì, rất có đạo lý ???
Lục Chi Khiêm trực tiếp ngốc luôn rồi !!!
Lạc Quân Thiên rốt cuộc đang đi theo kiểu nào vậy ???

Nữ nhân của mình bị người ta quy tắc ngầm, cậu còn ở bên cạnh giúp đỡ một chân ???
 
Nhiếp Ngộ nghe anh nói như vậy, dùng ánh mắt khó nói thành lời nhìn thoáng qua Lạc Quân Thiên.
Lạc Quân Thiên cười nhìn anh.
 
Bốn mắt nhìn nhau, Nhiếp Ngộ như ý thức được cái gì, lập tức trợn mắt nhìn về phía Lục Chi Khiêm.
Lạc Quân Thiên là một tên ngụy quân tử đấy, trong tình huống nào mới có thể để cho anh ta nói ra một lời khách khí như vậy ???
 
Nhiếp Ngộ cười lạnh, nhếch môi: “Ảnh đế Lục đúng không?”
Lục Chi Khiêm: “Nhiếp thiếu.”
Nhiếp Ngộ quét bộ âu phục trên người hắn: “Thầy Lục, đại diện của thương hiệu C sắp hết hạn rồi, không có đại ngôn mới đến tìm anh sao ??”
 
Mặt già của Lục Chi Khiêm nhất thời đỏ lên, mẹ nó, cái hay thì không nói, sao cứ thích nói cái dở vậy, đại ngôn mới ???
Đúng là có một cái, nhưng thương hiệu không đủ đẳng cấp, người đại diện của hắn ta không chịu.
 
Lạc Quân Thiên: “Cũng không có gì, dù sao hợp đồng giữa thầy Lục và thương hiệu C còn nửa năm nữa mà, trong nửa năm này, thầy Lục có thể tiếp tục mặc mấy kiểu cũ, kỳ thật mẫu cũ của thương hiệu C cũng không tệ đâu, tôi ngược lại không thích kiểu mới lắm.”
 
Lời này đúng là đang nói mát hắn, Lục Chi Khiêm cắn răng, không hiểu nổi mà nhìn Lạc Quân Thiên.
Chính mình có lòng tốt nói cho cậu ta biết chuyện bị đội mũ xanh, vậy mà cậu ta lại hợp tác với Nhiếp Ngộ để trào phúng hắn, bỏ đá xuống giếng ??
 
Nhiếp Ngộ: “Mẫu cũ? Thầy Lục mặc âu phục mẫu cũ á? Sao không nói sớm, nói sớm một chút là tôi đã kêu người tìm cho thầy Lục vài bộ mới rồi, nói thế nào cũng không thể mặc mẫu cũ tham dự chứ, như này mất mặt quá rồi ??”
 
Lời này của Nhiếp Ngộ hiển nhiên là cố ý, Lục Chi Khiêm có nghèo túng đến đâu cũng không đến mức không mua được âu phục, bộ mà Lục Chi Khiêm đang mặc là yêu cầu của bên thương hiệu.
Nhưng hiện tại, rơi vào tình huống này, quả thật rất gây khó chịu, mà Nhiếp Ngộ còn thẳng thừng vạch ra nữa chứ !!!
 
Lạc Quân Thiên vẫn không buông tha cho hắn ta: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, mấy ngày trước thầy Lục tới Đại Phu Mã chơi, là đi một mình à ??”
 
Lục Chi Khiêm lập tức trừng mắt nhìn Lạc Quân Thiên.
Hiện tại hắn ta không dám kết hôn, càng không dám công khai bạn gái, nhưng thật ra hắn đã có một đứa con ba tuổi rồi.
Lần này dẫn bạn gái đi Đại Mã Phu chơi mấy ngày, vậy mà Lạc Quân Thiên cũng biết ???

 
Nhiếp Ngộ thấy hắn ta như vậy, đương nhiên cũng nhìn ra, cười nói: “Phải không? Thầy Lục đi một mình thật à ??”
 
Lạc Quân Thiên cười đáp: “Thầy Lục quả nhiên không hổ là nghệ sĩ thế hệ trước, rất có tinh thần chuyên nghiệp, vì fan, bốn mươi lăm tuổi vẫn độc thân, không con không bạn gái, đi chơi cũng là đi một mình.”
 
Nhiếp Ngộ đồng ý: “Quá chuyên nghiệp, chuyện này xứng đáng được viết thành một bài báo đăng lên mạng luôn đấy !!”
————————————————-
Lục Chi Khiêm bị Lạc Quân Thiên và Nhiếp Ngộ kẹp dao giấu kiếm, gian nan mà ngồi ở đó.
Những chuyện này, hắn không có cách nào giải thích, cũng không có cách nào biện giải, muốn nổi giận quát mắng, nhưng lại không dám, hắn không dám đắc tội với Nhiếp Ngộ.
 
Hắn chỉ có thể ở trong lòng rít gào hàng nghìn lần, chuyện này rốt cuộc là sao đây??
Lạc Quân Thiên cùng Nhiếp Ngộ hợp tác giễu cợt mình là ý gì ???
Bọn họ là loại quan hệ gì chứ ??
Lạc Quân Thiên có phải là đàn ông không ????
 
Hắn ta cũng muốn rời đi, nhưng lại không nỡ, bởi đây là chỗ ngồi được sắp xếp sẵn của hắn.
Hăn ta không thể rời đi, nếu tự động rời đi thì sẽ mất luôn ống kính !!!
 
Cho nên hắn nhất định phải ngồi ở chỗ này, chịu đựng hai vị kẹp dao giấu kiếm này không chút khách khí nào trào phúng.
Thật là quá đủ rồi !!!!
 
Loại thống khổ cứ như vậy tiếp diễn tới thời điểm đấu giá bắt đầu, lúc này mới tạm thời chấm dứt.
Tâm tư của Nhiếp Ngộ hoàn toàn đặt lên vật phẩm đấu giá.
 
“Anh cảm thấy bà ấy có thích món đồ trang trí bằng ngọc kia không? Đặt trong thư phòng hình như cũng không tồi nhỉ?”, Nhiếp Ngộ liếc mắt nhìn Lạc Quân Thiên một cái.
“Cậu cảm thấy bà ấy thích đọc sách trong thư phòng à ??”
Lạc Quân Thiên nghĩ, thay vì mua một món đồ trang trí bằng ngọc, còn không bằng mua một cái ốp điện thoại đấy !!!
“Tôi đương nhiên là biết bà ấy không thích.”
Nhiếp Ngộ nghĩ thầm, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà anh còn tưởng thật à ??
Ngu ngốc !!!!
 
Lục Chi Khiêm bên cạnh nghe hai người này chuyển đề tài, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ rốt cuộc cũng chịu buông tha cho hắn rồi sao?
 
Mà chờ đã, bọn họ đang thương lượng tặng đồ trang trí bằng ngọc kia cho ai cơ ?
Tặng cho Cố Nguyên á ???
 
Cho nên hai người đàn ông này vẫn nhớ mãi không quên Cố Nguyên ??? Còn muốn cùng nhau thương lượng xem nên tặng món gì cho phù hợp ???

Cmn tính hủy tam quan của ông đây luôn à ????
—————————————————-
Hoắc Lan Đình ngồi trong một phòng VIP dành riêng cho Hoắc gia, trong tay cầm kính viễn vọng, quan sát buổi đấu giá phía dưới.
 
Nhóc hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những ngôi sao hay minh tinh này, đối với chuyện ai và ai chiếm vị trí C càng không hiểu, nhóc chỉ muốn biết Cố Nguyên ngồi ở đâu thôi, nhưng cầm kính viễn vọng nhìn nửa ngày, nửa cái bóng dáng của Cố Nguyên cũng không thấy !!!
 
“Đoan Mộc quản gia, chị ấy ở đâu vậy? Ông đã đi tra chưa thế ??”
Hoắc Lan Đình cảm thấy Đoan Mộc quản gia dạo này làm việc rất không có hiệu suất !!!!
 
“Tôi nghĩ, cô ấy hẳn là ở trong một phòng vip, cho nên thiếu gia có cầm kính viễn vọng cũng không thấy đâu.”
 
Đoan Mộc quản gia cũng rất bất đắc dĩ, ông cho dù có năng lực hơn nữa, thì đây cũng là địa bàn của con trai người ta đó, có thể ở trên địa bàn người ta mà đòi tra mẹ người ta đang ở đâu sao ???
Quá bất lịch sự rồi !!!
Là một vị khách có giáo dưỡng, Đoan Mộc quản gia cảm thấy mình không nên làm như vậy.
 
Hoắc Lan Đình nghe vậy, nhíu mày: “Không tìm thấy cũng không sao, chờ tôi đấu giá được sợi dây chuyền kia, sau đó tự tay đưa cho chị ấy, chị ấy nhất định sẽ rất thích.”
 
Đến lúc đó, nhóc có thể nhân cơ hội xin lỗi với chị ấy một lần nữa, chị ấy nhất định sẽ vui vẻ mà đồng ý, sau đó nhóc sẽ mời chị ấy cùng ăn tối, chị ấy sẽ dịu dàng ôm nhóc với hương thơm ngọt ngào đó, thậm chí còn có thể dỗ dành nhóc giống như dỗ Nhiếp Ngộ nha !!!!
 
Vậy nhóc có nên cùng chị ấy ngủ không nhỉ ??
Hoắc Lan Đình cảm thấy hơi khó xử, nhóc đã bốn tuổi rồi, không cần ở chung phòng với vú nuôi nữa, nhưng nếu là Cố Nguyên, thì nhóc rất nguyện ý nằm cùng giường với chị ấy, để chị ấy có thể tiếp tục ôm nhóc nha !!
Vừa thơm vừa mềm…
 
Lúc Hoắc Lan Đình đang mải mê suy nghĩ, buổi đấu giá cuối cùng cũng tới khúc cao trào, người dẫn chương trình long trọng giới thiệu vật phẩm áp trục của ngày hôm nay, chính là “Vương miện ngôi sao”, thậm chí còn dùng những câu thơ hoa lệ để khen ngợi nó: “Cái gọi là tinh linh thiên địa tạo hóa, tụ bởi ánh nắng và các loài hoa, chứa sơn xuyên chi tú mỹ, “Vương miện ngôi sao” này có thể nói là thiên vật của tạo hóa, nào, bây giờ chúng ta hãy chờ xem, sau ba trăm tám mươi năm tang thương, “vương miện ngôi sao” này sẽ rơi vào nhà ai đây !!!”
 
Ngay sau đó, ống kính tập trung lên người của người chủ trì đấu giá, anh ta gõ một tiếng vang vọng,  mọi người phía dưới lập lức kích động phấn khởi, bắt đầu tiến hành báo giá.
 
Hoắc Lan Đình đã sớm hiểu được quy tắc đấu giá, lúc này nhóc đương nhiên không vội vàng báo giá làm gì, bây giờ là thời gian đấu giá của mấy con tôm con nha, nhóc phải đợi đến cuối cùng, khi những người tham gia đấu bắt đầu thiếu kiên nhẫn, lúc đó chỉ cần nhóc báo một cái giá thật cao là có thể đánh lui bọn họ !!!
 
Hoắc Lan Đình ngồi thẳng tắp, nghiêm túc nhíu mày.
Trong buổi đấu giá đêm nay, nhóc nhất định phải trở thành người chiến thắng cuối cùng, nhất định phải giành được sợi dây chuyền đó !!!
 
Hoắc Lan Đình nhóc ra tay, làm gì có chuyện tay không trở về chứ, về phần Cố Nguyên…
Chị ấy nhìn thấy “Vương miện ngôi sao”, nhất định cực kỳ vui vẻ, ngoan ngoãn nhào tới ôm lấy nhóc cho mà xem !!!
 
Nhưng Hoắc Lan Đình còn đang tưởng tượng tới cảnh tượng tốt đẹp, chợt nghe được Quản gia Đoan Mộc nói: “Thiếu gia, hiện tại đã chín giờ rồi, căn cứ theo yêu cầu của tiên sinh, ngài phải đi ngủ trước chín giờ rưỡi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển chiều cao.”
Hoắc Lan Đình: ????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.