Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 102:
Nhiếp Ngộ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thằng nhóc đang ôm chân mẹ mình, anh buồn bực muốn đi vào trong phòng bệnh, Cố Nguyên lại vội vàng ngăn cản: “Anh trai con vừa ngủ, con đừng quấy rầy, để nó nghỉ ngơi một lát!”
Tìm anh cả thất bại, Nhiếp Ngộ dừng bước, nhìn về phía nhóc con kia.
Nhóc con bốn tuổi trắng trẻo đáng yêu Hoắc Lan Đình nhu thuận dựa vào ngực mẹ anh, cười lộ ra một cái núm đồng tiền nhỏ, đáng yêu hệt như búp bê tinh xảo được tỉ mỉ tạo ra.
Nhóc thò đầu ra khỏi lòng Cố Nguyên, nhìn Nhiếp Ngộ: “Anh Nhiếp Ngộ, xem ra anh cũng là anh trai của em, vậy em nên gọi anh là gì nhỉ? Anh Ba sao?”
Nhiếp Ngộ: Ha! Ngay cả thứ tự lớn bé nó cũng xếp xong luôn rồi kìa !!
Nhiếp Ngộ căng mặt ra, nhìn kỹ Hoắc Lan Đình, nhìn một hồi rồi nói ra một câu: “Anh hai, sao anh có thể xác nhận thằng nhóc này là con trai của mẹ?”
Tầm mắt Quý Kỳ Sâm đảo qua Nhiếp Ngộ một vòng, hiển nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của người này: “Tôi đã nói rồi, thông qua xét nghiệm ADN, Lan Đình đúng là em trai tôi. ”
Em trai tôi…
Nhiếp Ngộ nghe mà lòng chua xót…
Đã thế Hoắc Lan Đình còn dùng ánh mắt đắc ý nhìn anh nữa chứ !!
Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi, tự nhủ phải trấn định, có thể bẻ lại một ván hay không thì phải xem hôm nay anh biểu hiện thế nào, vì thế anh nghiêm túc nhìn Quý Kỳ Sâm, vẻ mặt đương nhiên nói: “Anh hai, anh nói vậy là không đúng rồi, cho dù anh xác định tên nhóc kia là em trai của anh, nhưng vậy thì thế nào, anh cũng đâu thể chứng minh nó là con của mẹ, có lẽ nó là con riêng của ba anh đó. Dù sao tác phong bình thường của chú Quý, ai mà chả biết.”
Nhiếp Ngộ vừa phát biểu xong, hiện trường lập tức yên ắng lạ thường.
Quý Kỳ Sâm đen mặt, ánh mắt sắc lạnh, tên ngốc Nhiếp Ngộ này đang công khai nghi ngờ nhân phẩm ba anh đấy à ???
Tuy ba anh quen bạn gái thành đàn thật, nhưng ba anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện vô trách nhiệm này, làm sao có thể để một đứa con ngoài giá thú lưu lạc bên ngoài mà không để ý?
Sắc mặt của Hoắc Tấn Sâm vẫn không thay đổi, nhưng trong con ngươi đã nổi lên một tia lạnh lẽo.
Cho dù lúc có con trai anh sẽ ôn hoà hơn bình thường một chút, nhưng suy cho cùng, anh vẫn là gia chủ của Hoắc gia, chỉ cần động một đầu ngón tay thôi là đã có thể hô mưa gọi gió.
Về phần Hoắc Lan Đình, trong nháy mắt trợn to hai mắt, tức giận nhìn Nhiếp Ngộ, người xấu, vu khống, làm sao nhóc có thể không phải là con của mẹ chứ?
Vì thế Nhiếp Ngộ rất nhanh phát hiện ra, chính mình chỉ nói ra đúng một câu duy nhất, đã đâm thẳng vào ba tổ ong vò vẽ, ba người đều dùng ánh mắt phẫn hận, lạnh lẽo, sắc bén nhìn chằm chằm anh, thái độ kia…
Nhiếp Ngộ: “Ồ…”
Nên nói như thế nào đây, anh hình như mới đắc tội với người ta rồi, đặc biệt là Hoắc Tấn Sâm kia, phỏng chừng hận không thể giết anh luôn.
Cố Nguyên thật sự là nhìn không nổi nữa: “Nhiếp Ngộ, con có biết con vừa nói cái gì không?”
Nhiếp Ngộ chột dạ vuốt mũi: “Mẹ, con sai rồi, con chỉ thuận miệng nói thôi, mọi người đừng coi là thật, đừng coi là thật.”
Cố Nguyên cực kì có khí thế ra lệnh: “Vậy con mau đi ra ngoài, mua chút đồ ăn cho anh cả con đi, đợi lát nữa nó tỉnh lại thì cho nó ăn!”
Nhiếp Ngộ vội vàng gật đầu: “Vâng, mẹ nói đúng, con đi mua cơm cho anh cả ăn!”
Nói xong, lòng bàn chân như bôi dầu, lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Cố Nguyên buông Hoắc Lan Đình đang ôm trong ngực ra, nhìn Quý Kỳ Sâm, lại nhìn Hoắc Tấn Sâm.
Quý Kỳ Sâm thì dễ rồi, đều là anh em trong nhà cả, biết đầu của cậu em trai này bị nước vào, sẽ không quá để bụng, nhưng mà Hoắc Tấn Sâm…
Cô đành phải xấu hổ cười cười: “Hoắc tiên sinh, thật sự xin lỗi, Nhiếp Ngộ chỉ thuận miệng nói, nó không nghĩ nhiều đâu, mong anh đừng hiểu lầm…”
Phỉ báng bảo bối của Hoắc gia, nói người ta không phải là huyết mạch của Hoắc gia, đây là không muốn sống nữa hay gì ???
Ý lạnh trong con ngươi của Hoắc Tấn Sâm dần dần tản đi, nhưng vẻ mặt hiển nhiên cũng không vui lắm, anh thản nhiên nói: “Không có gì, tôi không để ý.”
Cố Nguyên tiếp tục xấu hổ cười: “Vậy nếu đã như vậy, vậy…”
Nên làm gì tiếp theo đây ??
Cô nên làm gì khi một đứa con trai xung đột với ba của một đứa con trai khác?
Cũng may lúc này, Quý Kỳ Sâm rất săn sóc nói: “Mẹ, anh cả ngủ rồi ạ ?”
Cố Nguyên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, trạng thái lúc đầu không tốt lắm, sau khi mẹ cùng anh con nói chuyện thì tốt hơn một chút, đợi lát nữa nó tỉnh lại thì xem xét tình hình thử coi, nếu ổn thì tiêm, còn nếu không được nữa thì thôi.
Quý Kỳ Sâm gật đầu: “Vâng, trước tiên để anh ấy nghỉ ngơi đi, con đã liên lạc với bệnh viện tư rồi, chờ đến sáng mai sẽ tiến hành chuyển viện, đến lúc đó xem miệng vết thương có thể xử lý tốt hơn không.”
Cố Nguyên vui mừng: “Được, lần này phải phiền con quan tâm nhiều rồi.”
Quý Kỳ Sâm nhìn mẹ, trong mắt hiện lên ý cười: “Mẹ mang theo Lan Đình đi qua phòng bên cạnh nghỉ đi, con đã kêu người chuẩn bị một chỗ nghỉ ngơi, cũng coi như sạch sẽ.”
Cố Nguyên nghe câu này, quả thực là cảm động đến nói không lên lời: “Ừm.”
Con trai của cô thật tốt, chuyện gì cũng có thể xử lý thỏa đáng !!!!
Sắp xếp xong cho mẹ và anh cả, Quý Kỳ Sâm nhìn Hoắc Tấn Sâm: “Hoắc tiên sinh, có cần tôi sắp xếp chỗ ở cho anh luôn không?”
Hoắc Tấn Sâm: “Cám ơn, không cần.”
Anh đi đến bên cạnh con trai mình, ngồi xổm xuống: “Lan Đình, cuối cùng cũng tìm thấy mẹ rồi, có vui không ??”
Hoắc Lan Đình mím môi cười, cười đến hai mắt cong cong: “Vâng, vui lắm.”
Ánh mắt Hoắc Tấn Sâm trở nên ấm áp, anh cười khẽ, sờ sờ đầu con trai: “Vậy hôm nay con ở chỗ này với mẹ, ngày mai ba đến đón con có được không?”
Hoắc Lan Đình đương nhiên không có ý kiến, ngoan ngoãn gật đầu: “Được! Ba, ba đi đi, ngày mai không cần đón cũng được!”
Hoắc Tấn Sâm hơi giật mình, ý gì đây, không cần ba tới nữa ??
Hoắc Lan Đình nghịch ngợm lè lưỡi: “Ba, mấy ngày nữa lại đến đón con nha!”
Hoắc Tấn Sâm im lặng, sau khi tạm biệt con trai, anh đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Cố Nguyên.
Cố Nguyên đột nhiên có loại cảm giác không thể nói ra.
Khi đối mặt với Hoắc Tấn Sâm, cô cũng lúng túng như đối mặt với Nhiếp Nam Thanh và Quý Chấn Thiên, nhưng so với sự lúng túng của hai vị kia, đối mặt với Hoắc Tấn Sâm càng dễ khiến cô có cảm giác xấu hổ hơn, dù sao vị này tương đối trẻ tuổi mà.
Đương nhiên, với gương mặt cao lãnh đến thần quỷ cũng không dám đụng của Hoắc Tấn Sâm, cô đối với người này ngay cả một chút tưởng tượng dư thừa cũng không có nổi!!
Hoắc Tấn Sâm: “Cố tiểu thư, cám ơn cô, cảm ơn cô đã tạm thời giúp tôi chăm sóc Lan Đình, tối nay phiền toái cô cho cô rồi.”
Thái độ rất lịch sự.
Mặc dù Cố Nguyên hoàn toàn không rõ vì sao anh lại dùng tới hai lần “Cảm ơn cô”, nhưng cô vẫn lễ phép cười gật đầu: “Không có gì, Hoắc tiên sinh đừng khách khí.”
Hoắc Lan Đình thoải mái nép mình vào lòng mẹ, ngẩng mặt lên nhìn hai người thân cận nhất trên đời của mình đang dùng ngôn ngữ khách khí lễ phép tạm biệt, cảm ơn lẫn nhau, đột nhiên cảm thấy có hơi không thích hợp.
Hình như không giống trong tưởng tượng của nhóc lắm thì phải ??
Hoắc Lan Đình quả thật cảm thấy không thích hợp, ba mẹ nhóc nói chuyện hoàn toàn không giống với ba mẹ của Kimmy, nhưng rất mau, ý nghĩ này nhanh chóng bị nhóc ném lên chín tầng mây.
Cảm giác được chôn trong vòng tay của mẹ quá hạnh phúc, được mẹ nắm tay đi bộ giống như đi trên những đám mây bay vậy, ngay cả được cùng mẹ đánh răng rửa mặt cũng thú vị hơn hẳn bình thường.
Cuối cùng đã hoàn thành những việc cần làm trước khi đi ngủ, nằm trên giường, chui vào vòng tay của mẹ, ôm cổ mẹ, nhóc đây chính là em bé hạnh phúc nhất trên thế giới !!!
Mà Cố Nguyên ôm bé con mềm mại này, cũng tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của nhóc con, cô sẽ nhịn không được mà đau lòng, sẽ muốn ôm, muốn chọc cho nhóc nở nụ cười, cho dù nó có nghịch ngợm một chút cũng không sao.
Kết quả bây giờ, nhóc này chính là con trai ruột của cô.
Cô có thể quang minh chính đại ôm nhóc, có thể không cần cố kỵ mà chiều chuộng nhóc, có thể để cho nhóc gọi mình là mẹ, Cố Nguyên hạnh phúc hít sâu một hơi.
“Mẹ.”
Nhóc con vốn đang được ôm trong ngực Cố Nguyên, đột nhiên thò đầu lên, nhỏ giọng nói: “Con rất thích mẹ.”
Khi nhóc con nói như vậy, hai má trắng sữa đỏ hồng, ánh mắt đen láy kia lộ ra một tia ngượng ngùng hiếm thấy.
Nhìn bé con ngượng ngùng mềm mại động lòng người như vậy, Cố Nguyên nhịn không được chụt một cái hôn lên má con trai nhỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự rất mềm mại, hương vị quá tốt.
Cố Nguyên một hơi hôn vài cái: “Mẹ cũng rất thích con!”
—————————
Có lẽ bởi vì không khí trong lành, mà ánh sáng ở vùng ngoại ô cũng ấm áp và rực rỡ hơn trong thành phố, mang lại một chút mềm mại và mông lung cho mùa đông lạnh lẽo này.
Khi tia sáng đầu tiên chiếu vào bệnh viện ở vùng ngoại ô hoang vắng này, Cố Nguyên đã nắm tay bé con rời giường.
Sau khi rời giường, đang muốn nói nên ăn chút gì đó, Cố Nguyên đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có một chiếc xe RV chậm rãi chạy vào trong bệnh viện, chiếc xe này nhìn qua rất sang trọng, không phải là nơi như bệnh viện nhỏ ngoại ô này có thể dễ dàng nhìn thấy, vậy nên cô không khỏi tò mò mà nhìn thêm vài lần.
Hoắc Lan Đình chỉ đảo qua, liền nói: “Đây là do ba con đưa tới.”
Cố Nguyên: “Hử?”
Hoắc Lan Đình chỉ vào một dấu hiệu phía trước chiếc xe: “Đó là dấu hiệu của nhà con!”
Cố Nguyên nhìn kỹ, lúc này mới nhìn ra, dấu hiệu kia giống như logo thêu trên quần áo của Hoắc Lan Đình.
Cô thắc mắc hỏi: “Tất cả mọi thứ trong nhà của con đều có dấu hiệu này à ??”
Hoắc Lan Đình lắc đầu: “Cũng không phải tất cả, chỉ quần áo của con với xe, máy bay đi lại có thôi.”
Cố Nguyên suy nghĩ một chút, cũng hiểu được ít nhiều, đây chắc là một kiểu để nhận dạng, đại khái tương tự như hành động cắm cờ ở cổ đại, để cho mấy tên cướp trước khi hành động biết mà còn nghĩ lại, đây là xe nhà ai, có thể đắc tội hay không!!
Lúc này, vài người bước ra khỏi RV, đứng đầu là quản gia Đoan Mộc, mặc một bộ đồ len, nét mặt vui vẻ nhưng nghiêm túc.
Cố Nguyên dắt Hoắc Lan Đình ra ngoài sảnh, quản gia Đoan Mộc vừa nhìn thấy Hoắc Lan Đình, lập tức tiến lên chào hỏi: “Thiếu gia, tối hôm qua ngủ như thế nào?”
Hoắc Lan Đình nắm lấy tay Cố Nguyên, vui vẻ lắc lắc: “Tôi ngủ với mẹ, ngủ rất ngon! Ông quản gia, ông biết không, đây là mẹ của tôi đó!”
Đoan Mộc quản gia nhìn thiếu gia nhà mình, bây giờ thiếu gia như mới đào được bảo bối, đem khoe khoang khắp nơi, nóng lòng muốn cho mọi người trong thiên hạ biết đây là mẹ của mình.
Đương nhiên ông biết Cố tiểu thư là mẹ của thiếu gia, nhưng ông vẫn giả vờ ngạc nhiên nói: “Thì ra cô Cố là mẹ của thiếu gia? Thiếu gia có mẹ tồi! Thật tuyệt quá !!!”
Hoắc Lan Đình nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của quản gia, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được cong lên, cười lộ ra tám cái răng đều tăm tắp.
Quản gia Đoan Mộc nhìn Cố Nguyên, mỉm cười cung kính nói: “Cô Cố, tối hôm qua đã làm phiền cô rồi.”
Thật ra ông cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với vị Cố tiểu thư này.
Đây là mẹ của cậu chủ nhỏ của ông, thân phận hẳn là rất lớn.
Nhưng Cố tiểu thư lại không liên quan gì đến tiên sinh.
Nói cách khác, không thể coi cô như bà chủ được.
Vì không dễ dàng xác định thân phận, nên ông chỉ có thể cung kính, lễ phép lịch sự mà đối đãi.
Cố Nguyên đối mặt với sự cung kính của Đoan Mộc quản gia, cô có chút thận trọng.
Cô nhớ tới thái độ hời hợt của ông khi Lan Đình bị bệnh.
Trước kia, cô cảm thấy đây là vấn đề nội bộ của mấy gia đình giàu có. Là chuyện rất khó nói, chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở một chút, nhưng bây giờ thì khác.
Bây giờ Hoắc Lan Đình là con của cô, cô phải bảo vệ con trai của mình, cô nhìn Đoan Mộc quản gia, cười: “Đoan Mộc quản gia thật lễ phép.”
Buổi sáng mùa đông, mặc dù ánh mặt trời không đủ ấm, nhưng áo khoác len trên người Đoan Mộc quản gia là loại áo hạng nhất, hẳn là không thấy lạnh mới đúng, nhưng không biết tại sao, ông lại cảm thấy trên người có hơi lạnh nhỉ ???
Mẹ của thiếu gia hình như không thích ông lắm thì phải ??
Nhưng là một quản gia chuyên nghiệp, ông vẫn thản nhiên cười nói: “Cô Cố, thiếu gia, tiên sinh lo lắng hai vị ở bệnh viện ăn không ngon nên đã cử tôi đến đưa một ít đồ ăn, RV đã sẵn sàng, còn có hai vị đầu bếp món Trung và món Tây, nguyên liệu, hoa quả đều đầy đủ, hai vị muốn ăn gì cứ việc nói, thức ăn sẽ được làm ngay tại chỗ.”
Cố Nguyên phát hiện bản thân không nói nên lời nữa !!!
Cô nhìn sang chiếc xe sang trọng bên cạnh, đây là … xe ăn ????