Đọc truyện Trở Thành Ma Cà Rồng – Chương 16
Trở Thành Ma Cà Rồng
Tác giả: R. L. Stine
Chương 16
Nguồn: vietkiem
Tối hôm ấy, Andrew treo ngược người trong buồng vệ sinh. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra. Nhưng cậu đã làm mọi thứ để chuẩn bị cho một đêm sống mái với con ma già. Cậu tự động viên mình, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, qua đi… Cậu cố ngủ. Cậu biết mình cần nghỉ ngơi. Nhưng đầu óc cậu cứ suy nghĩ lung tung. Ngộ nhỡ kế hoạch của chúng ta không thành?
Khi con ma già đẩy tung cửa buồng vệ sinh, Andrew sợ gần như đứng cả tim. Cậu đã chờ đợi nó. Nhưng cậu chưa dám. Bá tước Ved trừng mắt nhìn cậu. Mắt lão vằn đỏ. Da lão trắng bệch trong ánh trăng. Chẳng nói chẳng rằng, Andrew tháo chăn rời sợi dây phơi đồ nhảy xuống. Bây giờ cậu đã thạo các động tác này. Cậu đã quen với việc sử dụng cái dây ấy. Andrew nhìn đồng hồ. Còn lâu nữa trời mới sáng. Cậu phải cố trì hoãn.
– Thế là mày đã rời nơi nấp của mình rồi. – Con ma cười. – Đừng sợ, nhóc. Chẳng mấy nữa mày sẽ thích trốn xuống đất thôi. Nào, hãy há miệng ra.
Andrew từ từ nhe răng ra.
– Hừm! – Ma cà rồng lắc đầu. – Vẫn chưa có gì.
Chưa có gì ư? Andrew rà lưỡi dọc theo lợi. Ủa! Mấy cái nanh đâu cả rồi? Có lẽ cậu vẫn chưa thể trở thành ma cà rồng.
Con ma đọc được sự ngạc nhiên của Andrew. Mắt nó nheo lại.
– Có nhớ nhịp tim không? – Nó hỏi. – Nhịp tim của con thỏ tí hon ấy mà?
Andrew hình dung lại con thỏ. Khi cậu nghĩ mấy cái nanh lại mọc dài ra.
Ồ, không! Andrew nghĩ. Chúng mọc lại rồi! Cậu biết mình lại có nanh!
Bá tước Ved nở một nụ cười:
– Xin chúc mừng, chú nhóc! – Nó nói . – Dấu hiệu của sự khởi đầu tốt lành!
– Ngài… ngài muốn nói là tôi phải đi săn người ư? – Andrew lắp bắp.
Con ma gật đầu.
– Con mồi đầu tiên ngon lắm!
Andrew nuốt nước miếng. Cậu phải giữ bình tĩnh. Cậu phải kiểm soát được hành động của mình. Nếu cậu không làm được như thế, thì kế hoạch của cậu sẽ hỏng bét. Andrew lại nhìn đồng hồ. Kế hoạch của cậu được ấn định vào lúc bốn giờ ba mươi phút tại lâu đài Cameron. Cậu phải kéo dài thời gian.
– Tôi muốn hỏi ngài câu này. – Andrew nói. – Có thật là ma cà rồng có thể thay đổi được thời tiết không? Ngài có thể làm cho tuyết rơi ngay bây giờ chứ?
– Dĩ nhiên! – Con ma bảo cậu . – Làm tuyết rơi là chuyện vặt.
– Ngài làm thử xem. – Andrew nói. – Làm bây giờ đi.
Ma cà rồng nhún vai, nó tiến về phía cửa sổ.
Andrew theo nó.
Bá tước Ved chỉ trừng mắt nhìn lên bầu trời đêm. Một lát sau, Andrew thấy những bông tuyết bay lả tả khắp bầu trời. Tuyết rơi xuống thành lớp dày tựa tấm thảm trắng trải trên sân cỏ ở phía dưới.
– Tuyệt quá. – Andrew khen ma cà rồng. – Thế còn mưa bão? Có cả sấm và chớp nữa, ngài làm được chứ?
– Cái gì, tuyết chưa đủ để thuyết phục mày tin hay sao? – Con ma càu nhàu.
Andrew nhún vai:
– Cũng được thôi, nếu ngài không thể…
– Đương nhiên là ta có thể! – Ma cà rồng đáp. Nó lại quay ra cửa sổ.
Lát sau, tuyết rơi dày hơn, nặng hạt và chuyển thành những giọt mưa. Một cơn gió mạnh tràn đến. Sấm vang rền phía xa xa, Andrew thấy chớp sáng loé vạch ngang dọc trên bầu trời.
– Chà! Ta thử xem chương trình dự báo thời tiết nào! – Andrew nói với con mạ – Xem thử họ dự báo cái gì. Tôi chắc hiện tượng này không được đưa vào chương trình đâu.
– Im đi! – Ma cà rồng quát. – Tối nay mày có chuyện gì vậy hả nhóc? Mày cứ lẩm bẩm như một thằng ngốc.
– Xin lỗi! – Andrew nhún vai. – Tôi chắc mình hưng phấn chỉ vì… chỉ vì… sắp được làm ma cà rồng.
– Mày chưa phải là ma cà rồng! – Con ma sửa lại. – Chưa phải! Mày vẫn là ma cà rồng – tập sự.
– Ngài muốn bảo rằng tôi đã đánh mất cơ hội hay sao? – Andrew hỏi đầy hy vọng. Ý ngài là tôi chẳng thể nào trở thành ma cà rồng à?
– Không. – Ma cà rồng nói. – Không có người nào được chọn làm ma cà rồng lại bị thất bại trong luyện tập cả. Chẳng ai có thể quay lại làm người được đâu.
– Không có ai à? – Hy vọng của Andrew chợt tiêu tan. – Mãi mãi à?
– Không bao giờ, – ma cà rồng lặp lại. – Hiểu chứ nhóc? Mày sẽ phải tập cho bằng được.
Tim Andrew như ngừng đập.
– Đã đến giờ xuất phát. – Ma cà rồng nói. – Sẵn sàng biến thành dơi chưa?
– Tôi không biết. – Andrew nhún vai. – Hôm qua chúng ta đã biến thành dơi rồi. Hôm nay ngài có thể biến tôi thành một đám sương mù màu đỏ không?
– Ta có thể.
Bá tước ma nói.
– Rồi còn cả việc biến tôi thành sói nữa chứ? – Andrew nói. – Ôi, nhà thông thái ơi! Tôi muốn chạy nhanh quanh Shadyside trong lốt của một con sói.
– Sói và sương mù. Không khó lắm đâu. – Con ma nhún vai tỏ vẻ xem thường. – Nhưng đấy chỉ là hình thức để lang thang thôi. Việc cốt lõi bây giờ là thức ăn.
– Tôi hiểu. – Andrew nói. – Nhưng vẫn chưa đến hai giờ cơ mà. Chúng ta còn có cả đêm để… ăn. Nào, ngài hãy biến tôi thành đám sương mù đi.
– Thôi được, nhóc. Được rồi! – Ma cà rồng nói. – Nhưng chỉ một lát thôi nhé. Thành sương mù thì phải có giới hạn thời gian.
Ngay tức khắc, Andrew không cảm nhận được gì nữa. Cậu bắt đầu run rẩy. Răng cậu va vào nhau lập cập. Ngón tay cậu đau nhức. Nhưng cậu không cảm thấy lạnh. Cậu thấy thân nhiệt mình ấm lên, ấm mãi lên. Rồi nóng lắm. Cậu đã là một đám sương mù màu đỏ!
Andrew không thể nhìn chính xác mọi vật. Nhưng cậu cảm nhận được tất cả. Cậu có thể di chuyển đến bất kỳ chỗ nào trong phòng. Cậu co người lao ra cửa sổ.
– Ồ không! Mày đừng ra ngoài ấy! – Giọng ma cà rồng nhắc nhở cậu. – Vào lại trong này đi! Ta không muốn mày bị gió cuốn đến Nam Cực đâu.
Andrew rời cửa sổ bay đến cửa ra vào, và bay theo hành lang. Cửa phòng Emily đang khoá chặt. Nhưng sá gì? Andrew trong hình dáng sương mù dễ dàng len qua khe hở giữa cánh cửa và khung cửa. Không có gì ngăn cản cậu! Cậu bay vào phòng Emily rồi lại bay ra theo lối vừa vào.
Ma cà rồng đợi cậu trên ngưỡng cửa phòng cậu.
Andrew bay qua nó. Cậu sà xuống giường. Trước lúc kịp nhận ra điều gì đã xảy ra thì cậu đã ngồi trên giường run rẩy.
– Kỳ diệu quá. – Cậu nói với con ma.
– Tốt! – Lão ma đồng ý. – Và cũng hữu ích nếu giả dụ như có ai đó vô tình đập mạnh cửa vào mặt.
– Hãy biến tôi thành chó sói đi! – Andrew đề nghị.
– Chưa phải lúc. – Ma ca rồng bảo. – Ta phải bắt đầu bài học của mày thôi nhóc ạ. Tối nay mày sẽ phải săn một con mồi người. Người thì khó săn hơn thỏ. – mMa cà rồng ghé sát mặt Andrew. – Nhưng ngon hơn nhiều. Chúng đáng giá để mạo hiểm.
Đồng hồ báo thức gõ ba tiếng khi con ma cà rồng bắt đầu giảng giải bài học đi săn thứ hai của mình. Nó giảng giải cách nghe nhịp tim của con người. Cách bám theo, cách chộp cổ nạn nhân và cách tìm ra động mạch gần phía sau cổ.
– Nào, – Ma cà rồng nói khi đã kết thúc bài giảng. – Mày đã thuộc lòng chưa nhóc?
– Tôi chưa chắc lắm. – Andrew nói . – Ngài làm ơn giải thích lại từng phần thật cặn kẽ cho tôi với, được chứ?
Con ma thở dài. Rồi nó nhắc lại những lời chỉ dẫn:
– Bây giờ mày đã thuộc chưa? – Nó hỏi.
Andrew gật đầu:
– Tôi chắc là đã thuộc rồi.
Cậu muốn kéo dài thời gian thêm một chút nữa.
– Và tôi biết ai là kẻ sẽ trở thành nạn nhân của tôi. – Andrew nói tiếp. – Có một thằng đã đánh tôi trong giờ học môn hoạ. Nó giúi đầu tôi vào chậu nước, giữ chặt cho đến lúc tôi gần tắt thở. May nhờ thầy giáo đến kéo tôi dậy nếu không thì…
– Im đi! – ma cà rồng quát. – Ta không quan tâm đến những chuyện đời thường của loài người nhà mày. Chúng ta phải tiếp tục với bài học đi săn.
– Thôi được. – Andrew đồng ý. – Nhưng dẫu sao tôi cũng đã biết nơi để tìm thằng khốn đó. Nhiều nguồn tin cho tôi hay nó đã ngủ ở lâu đài Cameron tối nay.
– Lâu đài ấy đã bị bỏ hoang từ lâu rồi cơ mà? – Con ma hỏi. – Nó ở gần nghĩa địa phải không?
– Đúng đấy. – Andrew đáp.
– Ta sẽ đến đó. – ma cà rồng bảo. – Ta đang bị nỗi khao khát báo thù của mày quyến rũ đó nhóc. – Nó nói tiếp. – Một vài học trò của ta không muốn săn tìm đồng loại. Nhưng chúng cũng chẳng giữ được lâu đâu. Ta đi thôi.
– Đợi tí đã. – Andrew nói. – Trước hết hãy đợi tôi tắm cái đã.
– Không! – ma cà rồng chộp lấy tay Andrew. – Mày nấn ná như thế đã đủ rồi đấy. Ta đi ngay bây giờ.