Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 67: C67 Khi Đêm Đến 5


Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Chương 67: C67 Khi Đêm Đến 5


Rồng lai.
Tên khốn đó đã nói hắn đã ăn bao nhiêu trái tim Rồng chứ?
Đôi mắt nâu đỏ của cậu cụp xuống và nhìn vào đâu đó.
Tuy nhiên, tâm trí của Cale đang lướt qua biển hồ sơ của mình nhanh hơn bao giờ hết.
Cale cuối cùng đã tìm thấy nội dung mà cậu đang tìm kiếm.
Đó là điều mà Rồng lai đã nói về chính mình.
Tuy nhiên, đạt đến kỳ trưởng thành thứ hai trong 900 năm là giới hạn của tôi vì tôi chỉ là một sinh vật được tạo ra.

Tôi đã ăn tổng cộng bốn trái tim Rồng cho đến khi tôi đạt đến kỳ trưởng thành thứ hai của mình.

Nếu tính luôn trái tim Rồng ban đầu trong tim tôi, thì tôi đã được tạo ra từ sự sống của năm con Rồng.
Cuộc sống của năm con Rồng và trái tim của chúng.
Thịch! Thịch Thịch!
Cale cúi đầu.

Cậu có thể cảm thấy tim đập to hơn bình thường.
Đó không phải là tim của cậu, mà là của Raon.
Cale có thể nói Raon đang lo lắng và bối rối dựa trên cách tim nó đang đập.
Đó là điều đã giúp nó trở lại bình tĩnh.
Bộp.

Bộp.
Cale vỗ lưng Raon.
Cậu tiếp tục nghe thấy giọng nói của Rồng trắng khi làm vậy.
“Có hai đứa trẻ.”
Một quả trứng đen.

Và một quả trứng đỏ.
“Một quả rất lớn và tỏa ra sự hiện diện mạnh mẽ.

Đứa trẻ ấy mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến toàn bộ lượng mana xung quanh mình ngay cả khi còn trong trứng.”
Rồng trắng nhìn vào mắt Cale.
“Cứ như đứa trẻ ấy được sinh ra với cả hai con Rồng trong người vậy.”
Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của con Rồng trắng.
“Và đứa trẻ kia còn nhỏ.

Kích thước quả trứng của đứa trẻ đó cũng nhỏ hơn bình thường.

Quả trứng đó rất yếu.”
Các bàn chân ngắn phía trước của Rồng trắng tập trung lại với nhau.

Như thể cô ấy đang nâng thứ gì đó quý giá trên hai bàn chân của mình.
“Tôi có thể cảm nhận được đứa trẻ bên trong quả trứng nhỏ bé và yếu ớt như thế nào.”
Bầu không khí xung quanh Rồng trắng đang nhìn xuống bàn chân trống rỗng của cô ấy ngay lập tức thay đổi.
Choi Han đặt tay lên bao kiếm trong vô thức.

Sự hiện diện lạnh lùng đang cho anh ta một cảm giác nguy hiểm.
Tuy nhiên, Rồng trắng vẫn tiếp tục như thể cô không nhận ra.
“Tôi đã nhận ra điều gì đó ngay lúc đó.”
Bộp.

Bộp.
Raon đang chăm chú lắng nghe khi Cale tiếp tục vỗ lưng nó.
Rồng trắng, ảo ảnh này đã đoán ra cái gì?
“Bởi vì một đứa quá yếu và một đứa quá khỏe…!Tôi nhận ra cả hai sẽ mất một thời gian dài để ra khỏi trứng và bước ra thế giới.”
Một đứa trẻ quá yếu để được gọi là Rồng.
Đứa trẻ kia thậm chí còn mạnh hơn Chúa tể khi vẫn còn nhỏ.
Bất kể lý do là gì, điều duy nhất cô có thể nói là cả hai đều sẽ mất một thời gian rất dài để nở.
“Vào thời điểm đó, tôi chỉ còn khoảng hai trăm năm tuổi thọ của mình.”
Cơ thể của Raon bắt đầu run rẩy.

Raon nhắm nghiền mắt lại mặc dù khuôn mặt đã vùi vào người Cale.
Rồng trắng nhìn theo bóng lưng của Raon với vẻ mặt buồn bã.
Cô phải nói càng nhiều càng tốt vì cô không còn nhiều thời gian.
“Sẽ thật tuyệt nếu chúng được sinh ra trong vòng 200 năm nữa, nhưng tôi phải chuẩn bị cho tương lai của chúng đề phòng chúng không xảy ra.”
Đôi cánh của Rồng trắng bắt đầu di chuyển.
Cô ấy bay về phía Cale.
“Cho đến khi đứa trẻ có thể nứt ra khỏi trứng và nở.

Tôi cần một ma pháp mạnh mẽ để có thể tồn tại trong một khoảng thời gian dài.”
Rồng trắng đặt bàn chân trước của cô ấy lên trên lưng của Raon.
Sau đó bắt đầu thì thầm.
“Tôi cần phải làm điều đó để lũ trẻ có thể sống hạnh phúc mà không thiếu bất cứ thứ gì mỗi khi chúng nở ra.”
Raon mở mắt.
Sau đó nó quay đầu lại.
Rồng trắng lúc này trông còn nhỏ, nhưng đôi mắt của cô ấy dường như để lại dấu vết của cuộc sống lâu dài của mình.

Rồng trắng bắt đầu nở nụ cười rạng rỡ khi cô chạm mắt với Raon.
Rồng trắng tiếp tục nói.
“Và bây giờ, đứa trẻ yếu ớt và nhỏ bé đó đang ở trước mặt tôi.”
Quả trứng đen.
Đứa trẻ sinh ra vô cùng yếu ớt so với quả trứng đỏ.
Đứa trẻ nhỏ mà cô từng lo lắng sẽ biến mất mà thậm chí không thể nở ra.
Dù chỉ là ảo ảnh, nhưng Rồng trắng ôm giữ tất cả ký ức của cô không thể không mỉm cười.
Đó là bởi vì cô không thể khóc.
Cô cảm nhận được điều đó ngay khi nhìn thấy nó.
Đây là con tôi.
Đó là một cảm xúc mà ngay cả một con Rồng cũng không thể giải thích được, tuy nhiên, cô chắc chắn về điều đó.
Rồng trắng tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ hướng về đôi mắt xanh đen trong veo đang nhìn cô.
Raon quay đầu lại vào ngực Cale.
Cale có thể cảm thấy ngực mình bắt đầu ướt.

Cậu nghe thấy một giọng nói bình tĩnh và trầm thấp hỏi một câu.
“…!Vậy, tại sao mà lâu đài của bà lại thành ra thế này, thưa ngài?” (Ở đây bản Eng để xưng là maam.)
Đó là Eruhaben.
Cale chưa bao giờ nghe thấy Eruhaben nói chuyện một cách tôn trọng với bất kỳ ai trước đây cả.
Mặc dù tỏ ra tôn trọng, nhưng ông ấy vẫn định hỏi những gì trong đầu.
Nội thất lâu đài bị phá hủy.
Tuy nhiên, ý nghĩa thực sự đằng sau câu hỏi không phải về lâu đài bị phá hủy.
Làm thế nào ngài mất Raon và quả trứng đỏ?
Rồng trắng nhận ra ẩn ý đã nở một nụ cười kỳ dị trên khuôn mặt.
“Đó là bởi vì tôi đã tin tưởng quá nhiều.”
Rồng trắng đã từng là bạn thân hoặc là gia đình với mọi thế hệ Sát Long Nhân.
Đây là mối quan hệ bắt đầu với Sát Long Nhân đầu tiên và tiếp tục với người thứ hai, thứ tư, thứ mười…!Và những thế hệ sau đó.
“Tôi đã nhờ người bạn thân của mình, Sát Long Nhân của thế hệ đó, một việc trước khi tôi chết.

Tôi hỏi liệu họ có thể bảo vệ lâu đài này thế hệ khác hay không.”
Rồng trắng đã rời khỏi lâu đài này dưới sự bảo vệ của Sát Long Nhân của thế hệ đó trước khi chết.
Tất nhiên, cô không có ý bảo vệ nó.

Sức mạnh của cô đủ để bảo vệ nó khỏi những kẻ thù bên ngoài.
Những gì Rồng trắng cần họ làm là duy trì các vật phẩm trong lâu đài đề phòng những phép bảo quản không hoạt động bình thường.
Cô cũng yêu cầu Sát Long Nhân làm bạn thân với các con của cô, cho chúng thấy niềm vui khi được sống chung với những người khác.
“Sát Long Nhân đó đã thề họ sẽ giữ lời hứa đó từ thế hệ này sang thế hệ khác.”
Sát Long Nhân của thế hệ đó đã vui vẻ chấp nhận yêu cầu mà không hề do dự.
Chân trước của Rồng trắng hướng về phía vương miện trắng trên tay Cale.
“Vương miện đó là một vật phẩm thuộc về những Sát Long Nhân.

Cánh cửa dẫn đến lâu đài này sẽ mở ra nếu một người có được vương miện đó và một sức mạnh khác.”
Chỉ ai đó có cả vương miện và một sức mạnh khác mới có thể vào lâu đài.
“Và họ đã giữ lời hứa đó cho đến 1.000 năm trước.”
Rồng cổ đại, Choi Han và Ron bắt đầu cau mày.

1.000 năm trước.
Đó là vào khoảng thời gian White Star lần đầu tiên được sinh ra.
“Sát Long Nhân của 1.000 năm trước đã phá vỡ lời thề đó và lâu đài đã kết thúc như thế này.”
Sát Long Nhân đó sẽ là White Star.
Có người bắt đầu nói vào lúc đó.
“Tại sao-“
Đó là Choi Han.
Choi Han nhìn về phía Raon trong vòng tay của Cale rồi hỏi Rồng trắng những gì còn lại của câu hỏi với vẻ mặt cứng đờ.
“Vậy, tại sao ngài lại để White Star, Sát Long Nhân đó, làm điều này?”
Choi Han nhìn về phía Rồng trắng với ánh mắt đầy đau khổ.

Cậu ta quan tâm đến khả năng Rồng trắng có thể chỉ ngồi bên cạnh và quan sát White Star hơn là sự thật rằng cô ấy là Chúa tể Rồng.
“Ngài đã rất mạnh.

Ngài đã đủ mạnh, vậy tại sao-“
Tuy nhiên, những gì cậu định nói tiếp theo đã bị cắt ngang.
Giọng của Rồng trắng vang vọng trong phòng.
“Tôi, tôi là một tồn tại bị phong ấn cho đến khi tôi gặp các con của mình.”
Choi Han không nói được gì.
Rồng trắng bắt đầu cau mày.
Choi Han có một suy nghĩ khi nhìn vào biểu cảm đó.
Rồng trắng trông cùng tuổi với Raon.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Rồng trắng đó khiến cậu nghĩ Raon cũng sẽ trông như thế này khi đứa trẻ ấy đang vô cùng buồn bã, tức giận hoặc đầy tuyệt vọng.
Đây là lần đầu tiên Choi Han nghĩ thật tốt khi khuôn mặt của Raon chôn trong ngực của Cale.
Trái ngược với vẻ ngoài của cô, giọng nói của Rồng trắng rất bình tĩnh và cẩn trọng.
“Ảo ảnh này là một sự tồn tại phát triển cùng với tốc độ phát triển của đứa trẻ.”
Nó được tạo ra để những đứa trẻ không bị cô đơn và có cơ hội học hỏi.
Đó là bởi vì ảo ảnh này không cần phải lo lắng về bất kỳ mối nguy hiểm bên ngoài nào.

Bảo vệ của Chúa tể thật mạnh mẽ.
“Và chỉ có lâu đài này là lãnh thổ của tôi.

Tôi không thể làm gì nếu rời khỏi lâu đài.”
Mắt và tai của cô ấy vẫn mở mặc dù cô ấy đã bị bịt kín.
Đó là cách cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ.
Tuy nhiên, Rồng trắng không nói cho họ biết chuyện gì đã xảy ra cách đây 1.000 năm.

Đó là bởi vì, mặc dù cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đứa trẻ, nhưng cô có thể biết Rồng đen đang khóc.
Rồng trắng cảm thấy như trái tim của mình đã từng bị xé toạc một lần nay lại đang bị xé nát một lần nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn bình tĩnh tiếp tục nói.
“Phong ấn của tôi đã được gỡ bỏ khi đứa trẻ này xuất hiện trước lâu đài.”
Raon là lý do khiến Rồng trắng có thể xuất hiện trên thế giới trong trạng thái bán trong suốt này.
“Bởi vì tôi muốn đây là quê hương của bọn trẻ.

Đó là lý do tại sao tôi muốn tạo ra một không gian mà chúng luôn có thể quay lại nghỉ ngơi ngay cả khi đã rời đi.”
Điều mà Rồng trắng mong muốn hơn cả là được trở về với thiên nhiên với cái chết đẹp đẽ đó là cho các con của mình biết chúng có một gia đình và một mái ấm để trở về bất cứ khi nào chúng muốn.
“Đó là lý do tại sao cánh cổng lâu đài mở ra và tôi xuất hiện lúc này khi con tôi đã trở về.”
Rồng trắng sau đó nâng bàn chân nhỏ bằng bàn chân của Raon và vỗ nhẹ vào lưng của Raon.

Mặc dù Raon có lẽ không thể cảm nhận được rõ ràng vì cô ấy đang là bán trong suốt, nhưng Rồng trắng vẫn tiếp tục vỗ về và vuốt ve lưng của Raon.
Choi Han chỉ đứng nhìn không biết nói gì.
Ron cau mày.

Ông ấy là người duy nhất ở đây đã nuôi con nhỏ.

Đó là lý do tại sao ông có thể nói ý nghĩa đằng sau biểu hiện của Rồng trắng khi cô ấy vuốt ve lưng của Raon.

Không ai có thể dễ dàng phá vỡ sự im lặng này.
On và Hong ngước nhìn Raon từ cạnh chân Cale trong khi Eruhaben và Bud có vẻ chìm đắm trong suy nghĩ.

Những người khác chỉ chọn cách im lặng.
Đó là thời điểm đó.
Im lặng bị phá vỡ.
“…!Ngay cả khi ngài đã tin tưởng ai đó, làm sao ngài có thể cho phép người đó tiến vào lâu đài tự do khi ngài không biết thế hệ tương lai sẽ ra sao-“
Đó là Bud.
Vua lính đánh thuê Bud đang lặng lẽ lầm bầm với vẻ mặt bực bội.

Anh đã nói ra điều đó trong vô thức vì không thể kìm được sự bực bội của mình nữa.
Anh dường như đang đổ lỗi cho Rồng trắng, nhưng không ai có thể trách anh ta vì đã làm điều đó.

Đó là bởi vì anh ấy trông vô cùng buồn bã.
Có người khác đã chen vào ngay lúc đó.
“Ngài đã nói Sát Long Nhân đã thề.”
Đó là Cale.
Raon bối rối trước câu nói của cậu ta và ngẩng đầu lên.

Những người khác cũng nhìn về phía Cale.
Tuy nhiên, Cale chỉ nhìn vào Rồng trắng.
Rồng trắng đã thực sự nói điều đó.
Tôi đã nhờ người bạn thân của mình, Sát Long Nhân của thế hệ đó, một việc trước khi tôi chết.

Tôi hỏi liệu họ có thể bảo vệ lâu đài này thế hệ khác hay không.
Sát Long Nhân đó đã thề rằng họ sẽ giữ lời hứa đó từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Cô đã yêu cầu Sát Long Nhân, người đã thề với Rồng trắng làm như vậy.
Thoạt nhìn, nó giống như một lời hứa giữa hai người dựa trên sự tin tưởng của họ.
Nhưng nó thực sự sẽ là như vậy?
Đây là một điều gì đó liên quan đến những đứa trẻ mà cô ấy trân trọng hơn cả mạng sống của mình và có một cái chết đẹp đẽ.
Nó sẽ chỉ là một lời hứa hẹn nhẹ nhàng như thế?
Đặc biệt là một trong những liên quan đến các thế hệ tương lai?
Cale tiếp tục nói.
“Lời thề là gì?”
Rồng trắng nở một nụ cười buồn khi cô đáp lại.
“Một lời thề chết.”
Đó là một lời thề cực kỳ mạnh mẽ mà Rồng trắng yêu cầu Thần Chết thực hiện.
“Lời thề đã được thực hiện với danh hiệu Sát Long Nhân.”
Đó là một lời thề mạnh mẽ và tàn nhẫn có thể được tiếp tục cho các thế hệ Sát Long Nhân trong tương lai.
Sau đó cô ấy giải thích nội dung.
“Không được làm hại lâu đài này cũng như bất cứ thứ gì bên trong nó.

Đừng cản đường chúng.

Đừng ảnh hưởng tiêu cực đến chúng.

Quan trọng nhất, không làm hại con tôi dưới bất kỳ hình thức nào.

Tuy nhiên, có thể chiến đấu với chúng nếu chúng tỏ ra ác ý.”
Sát Long Nhân từng là bạn thân của Rồng trắng đã chấp nhận các điều kiện của lời thề này.
Người đó và ngôi làng đã được hưởng lợi rất nhiều từ sự trợ giúp của Rồng trắng.

Đó cũng là một lời thề vô hại miễn là họ không phá vỡ nó.
Cale quan sát đôi mắt của Rồng trắng.
“…!Điều gì sẽ xảy ra nếu họ đi ngược lại lời thề?”
Rồng trắng bình tĩnh đáp lại.
Giọng nói trầm thấp của cô lọt vào tai mọi người.
“Khoảnh khắc một Sát Long Nhân phá vỡ lời thề này xuất hiện…”
Một lời thề chết.
Hình phạt cho việc đi ngược lại lời thề mạnh mẽ này.
White Star sẽ phải nhận hình phạt nào?
“Gia đình, tộc nhân của người đó và bất kỳ ai quý giá đối với người đó sẽ chết.”
Đôi vai của Cale hơi hạ xuống.
Lúc này mọi người đều đang nhìn vào Rồng trắng.
Rồng trắng chỉ bình tĩnh tiếp tục đi.
Gia đình của họ và bất cứ ai quý giá đối với họ sẽ chết.
“Chỉ có một mình bản thân sẽ cô đơn trong thế giới không có ai mà người đó quan tâm, trong một thế giới mà người đó sẽ không bao giờ có thể trân trọng bất cứ thứ gì nữa.”
Họ cô đơn trong một thế giới mà họ đã mất tất cả.

Họ sẽ sống mãi mãi mà không bao giờ có thể nâng niu bất cứ thứ gì được nữa.

Bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì.

Không có gì có thể được trân trọng một lần nữa.
“Và sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm sự bình yên mà cái chết vĩnh hằng mang lại, sẽ phải đối mặt với cái chết đau đớn nhất và cảm thấy đau đớn khi đang sống hết lần này đến lần khác mà không thể ngừng nghỉ được.”
“A.”
Cale thở hổn hển.
Cậu cảm thấy dường như toàn bộ sức lực của mình đang rời khỏi cơ thể.
Cuối cùng thì cậu cũng cảm thấy như mình đã hiểu được.
White Star, một người tái sinh.
Cậu hiểu làm thế nào mà White Star cuối cùng lại có thể tái sinh hết lần này đến lần khác.
Cùng lúc đó, một câu hỏi lại xuất hiện trong đầu.
Đó là một câu hỏi được đặt ra bởi vì cậu nhớ rõ ràng mọi thứ đã xảy ra với Rồng lai.
Đó là cuộc trò chuyện của cạu vớ Đá Tảng khi đi dọc hành lang ngôi đền trên Đảo Gió để tìm cây roi của con quay.
[White Star đã bị phá hủy vào ngày ta chết.]
10.000 năm trước.
Cuối thời cổ đại.
Đá Tảng đã nói ông ấy đã chiến đấu chống lại White Star với những người sử dụng sức mạnh cổ đại khác.
Đó là 10.000 năm trước.
Tuy nhiên, White Star chỉ tái sinh trong 1.000 năm gần đây.

Chính hắn đã nói như vậy, và điều đó là chính xác dựa trên tình hình hiện tại.
Trong trường hợp đó, vậy Đá Tảng đã chiến đấu chống lại White Star nào?
Đá Tảng đã nói những điều sau đây về người đó.
[Vào thời điểm đó, người đó có tất cả năm thuộc tính tự nhiên cùng với thuộc tính bầu trời.]
Tuy nhiên, White Star lúc này không có sức mạnh cổ xưa thuộc tính đất.
Lúc này, cậu nghe thấy Đá Tảng nói chuyện với mình.
[Cale.]
Cale bắt đầu cau mày sau khi nghe những gì Đá Tảng nói tiếp theo.
[White Star của thời cổ đại là một bản thể khác với White Star hiện tại.

Mặc dù tên của cả hai giống nhau.]
…!Tên giống nhau, nhưng lại là những người khác nhau?
[White Star của thời cổ đại, linh hồn dã bị huỷ diệt.

Những sức mạnh cổ đại mà tên đó sở hữu nằm rải rác trên thế giới.

Ta chắc chắn về điều đó.]
White Star của thời cổ đại khác với White Star hiện nay.
Vậy thì làm sao mà hai lại hành động giống nhau đến vậy?
[Cale, ta nghĩ White Star hiện tại đang bắt chước White Star cổ đại.]
Những lời đó khiến Cale đau đầu.
Sau đó cậu lại nghe thấy giọng nói của Rồng trắng.
“Sát Long Nhân cuối cùng.

Người mà cậu đang gọi là White Star đã phá hủy lâu đài này và đánh cắp những quả trứng.”
Rồng trắng tiếp tục nói.
Cale cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể nhưng không thể rời mắt khỏi Rồng trắng.
Rồng trắng tránh tiết lộ toàn bộ chi tiết cho Raon, nhưng đã kể một phần những gì đã xảy ra 1.000 năm trước.
Tên khốn đã phá hủy bên trong lâu đài và lấy trộm những quả trứng.
“Lời thề chết đã giáng xuống tên khốn đó.”
Rồng trắng không thể nào quên được giây phút đó.
Tên khốn nạn sẽ đánh mất tất cả những gì mình yêu quý…
Tên khốn nạn sẽ không bao giờ có thể trân trọng bất cứ thứ gì nữa…
Tên khốn nạn sẽ không bao giờ có thể trải qua sự yên bình và nghỉ ngơi mà cái chết mang lại…
Tên khốn nạn sẽ tiếp tục đối mặt với sự tàn nhẫn nhất về cái chết và nỗi đau khi lặp lại cuộc sống buồn và mệt mỏi của mình…
“Hắn đã mỉm cười.”
Tên khốn đó đã mỉm cười.
“Hắn nói hắn đang chờ đợi điều này.

Hắn mỉm cười khi nói chính hắn cũng đang chờ đợi lời thề này.”
Hắn đã nở nụ cười vô cùng rạng rỡ sau khi phá hủy lâu đài và ôm hai quả trứng trên tay.
“Hắn nói hành động lúc này sẽ khiến hắn trở thành một tồn tại mạnh mẽ hơn những con Rồng và thống trị thế giới.”
Sau đó hắn đã cười thành tiếng.
Khóe môi Rồng trắng khẽ động.
“Tôi chỉ có thể xem tất cả những thứ đó trong trạng thái bị phong ấn của mình.”
Cale có thể nhìn thấy Rồng trắng đang cau mày, không cười cũng không khóc.
Và một khi ánh mắt họ chạm nhau…
“…!Tên khốn đó, hắn còn sống, phải không?”
Cale có thể cảm nhận được tức giận dữ dội chôn sâu trong đôi mắt của con Rồng trắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.