Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Chương 27: C27 Chiếu Sáng 2
Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Bốp! Bốpp! Bốp!
Tên đó đang đánh đập ngài ấy một cách triệt để.
Cực kỳ chính xác.
Bốp!
Bao kiếm khéo léo chạm vào chỗ mà nó đã đâm vào.
“Ugh!”
Sau khi bị đánh, cơ thể của hắn co cuộn lại, và bao kiếm tạo ra một hình vòm tuyệt đẹp và tấn công một cách thành thạo vào cùng một vị trí trong vòng hai giây.
BỐP! BỐP!
Nó thậm chí còn xảy ra hai lần liên tiếp.
Hai cú đánh mạnh sớm khiến mọi người hoàn hồn.
Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi.
– N, nhân loại! Choi Han thực sự rất giỏi trong việc đập những tên xấu xa! Nhìn hắn ta làm thật là s, sảng khoái quá! Choi Han thực sự là rất t, tuyệt vời!
Cậu bé sáu tuổi Raon Miru liên tục nói trước kiến thức mới này.
“Đ, đ, đ- điện hạ!”
“Pwahaha, đập hắn tiếp đi! Đập hắn tiếp đi!”
Vẻ mặt của những người bên phe Đế quốc tái đi, còn các Dark Elf cười lớn và cổ vũ cho Choi Han.
“Khụ, khụ! n, ngươi- “
Có vẻ Adin đang cố triệu hồi tuyệt vọng đen một lần nữa khi vung bàn tay siết chặt đang giấu trong khói đen về phía Choi Han.
Bộp.
Tuy nhiên, Choi Han đã bắt được.
Choi Han siết chặt nắm đấm.
“K, kuaaaah!”
Adin hét lên một tiếng khủng khiếp.
Choi Han không quan tâm khi cậu làm gãy xương trên tay Adin.
Sau đó, cậu tiếp tục quá trình hành hạ bằng một biểu hiện tươi tỉnh trên mặt.
“…Như mình nghĩ-“
Choi Han cũng không bình thường.
Cale lắc đầu khi nhìn Choi Han đang đánh một người nhưng biểu cảm thì lại hoàn toàn vô tội.
Tuy nhiên, cậu lại giơ ngón cái cho Choi Han khi ánh mắt họ chạm nhau.
Những gì Choi Han đang làm là những gì Cale yêu thích nhất trong những việc Choi Han đã làm từ trước tới nay.
Choi Han dường như đã phần nào hiểu được ánh mắt đầy khen ngợi của Cale và gật đầu.
Hả?
Choi Han cầm bao kiếm theo hướng khác khi đầu Cale hơi nghiêng sang một bên trước cái gật đầu của Choi Han.
Oooong-
Aura đen hình thành trên bao kiếm và vẽ một đường thẳng.
Xoẹt.
Chân phải của Hoàng Thái tử được làm bằng Tử mana đã bị cắt bỏ.
Rắc!
Không, nó vỡ ra thành từng mảnh ngay khi ánh sáng đen tuyệt đẹp chạm vào nó.
Adin không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến, còn Choi Han bắt đầu thì thầm với giọng nhỏ để chỉ Adin có thể nghe thấy với nụ cười trên môi khi mắt họ chạm nhau.
“Ta không chỉ có tuyệt vọng.”
Mình cũng có hạnh phúc.
Bây giờ mình đã cảm thấy tự do hơn trước một chút.
Tuy nhiên, Choi Han không thể nói thành tiếng những câu cuối đó.
“Chúng ta phải cứu điện hạ!”
“Mọi người, tiến lên! Tấn công và tấn công lại!”
Các kỵ sĩ và pháp sư của Đế quốc đã cố gắng vượt qua những Dark Elf đang cản mình với một nguồn sức mạnh khác so với trước đây.
Các kỵ sĩ Đế quốc mang biểu hiện tuyệt vọng trên khuôn mặt, vì họ thề sẽ bảo vệ Hoàng Thái tử Adin của Đế quốc bằng bất cứ giá nào.
“Nào, nào, không được đâu.”
“Chính xác.”
Tuy nhiên, Dark Elf đã tử tế đáp lại khi lực lượng của Đế quốc chạy loạn.
Bất chấp ưu thế về quân số, lực lượng của Đế quốc không thể dễ dàng đột phá.
Mặt khác, phía của Dark Elf mạnh hơn, nếu không muốn nói là mạnh hơn lực lượng của Đế quốc mặc dù có bất lợi về số lượng.
Vì các Dark Elf la hét ầm ĩ mỗi khi kiếm, ma pháp hoặc hắc ma pháp của Đế quốc đến gần, nên điều đó là khó tránh khỏi.
“Hoàng Thái tử sẽ bị đánh nhiều hơn nếu tôi bị thương đấy!”
“Cứ mỗi vết thương xuất hiện trên cánh tay tôi, thì Hoàng Thái tử sẽ bị gãy một xương đấy, đồ khốn!”
Cái quái gì thế.
Cale cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì với lực lượng của Đế quốc khi nhìn vào nhóm Dark Elf.
Cale không thể hiểu được ý định của những Dark Elf đang chạy loạn và hành động như tên vô lại giống cậu.
Tuy nhiên, dù làm thế nào thì cậu cũng hài lòng.
Đó là phong cách của Cale khiến người khác cảm thấy bị lừa dối và khó chịu.
Các Dark Elf tràn đầy tức giận sau khi hấp thụ một lượng lớn Tử mana trong khu vực này và phải nghe những tiếng thét của những người bị giết oan từ trong tuyệt vọng đen.
Vì vậy việc Choi Han đánh người có trách nhiệm khiến họ vô cùng thích thú.
Cũng có một lý do mà họ là những chiến binh.
Những Dark Elf đặc biệt hiếu chiến là những Dark Elf đã trở thành những chiến binh.
Cale, người đang theo dõi họ chạy loạn và sử dụng các chiến thuật đơn giản đến mức rẻ tiền chống lại lực lượng của Đế quốc, quay đầu lại sau khi nghe thấy một âm thanh.
Choi Han đang đến gần.
Sột soạt, sột soạt.
Cậu vừa kéo cổ áo Adin vừa đến gần.
Tên khốn đáng sợ này!
Cale cau mày nhìn Choi Han, lần đầu tiên lộ ra vẻ khát máu, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài chào tên này vì đang tươi tỉnh tiến lại gần cậu.
“Ngươi đã đạt được những gì ngươi muốn rồi chứ?”
“Vâng, Cale-nim.”
Choi Han dừng lại cách tấm khiên bạc của Cale và tấm khiên của Raon trước mặt khoảng hai bước và đối mặt với Cale.
Cale thẫn thờ và nhàn nhã gật đầu.
“Chúc mừng.”
“Cảm ơn cậu.”
Chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn, nhưng Choi Han cuối cùng đã cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
Cale ngây người nhìn biểu cảm của Choi Han trước khi quay đi.
Shaaa-
Tấm khiên bạc từ từ mờ đi.
Sau đó, tấm khiên bạc của Raon cũng biến mất.
– Ta sẽ giữ nó ở trạng thái vô hình!
Raon dựng một tấm khiên trong suốt ba lớp thay vì tấm khiên bạc giống ban đầu.
Thật thông minh.
Cale bước ra khỏi tấm khiên khi nghĩ Raon là một con Rồng thông minh và cúi xuống.
Đó là lúc cậu ngang tầm mắt với Adin.
“Haa, haa, ugh, hức.”
Adin thở hồng hộc.
Hắn liên tục cố gắng phát ra khói aura đen, nhưng khói aura của Swordexpert thượng cấp không thể nào tồn tại được trước khói aura của một Swordmater Choi Han.
Cale hỏi Adin đang gặp khó khăn một câu.
“Này, ta đang hơi vội, vậy để ta hỏi ngươi một câu.
Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
Bây giờ mình cảm thấy thế nào?
Đôi mắt nhăn nhó của Adin hướng về phía Cale.
Choi Han đã đánh mọi thứ be bét, trừ khuôn mặt của Adin, vì vậy khuôn mặt của hắn không bị tổn thương.
Cale bật cười trước trạng thái của Adin và nói.
“Các hắc pháp sư khá hấp dẫn.
Những tên đó không cảm thấy đau đớn khi chết, đúng không?”
Các hắc pháp sư không cảm thấy đau đớn gì, khác so với lần đầu tiên hấp thụ Tử mana, không giống như những Necromancer.
Những tên đó có thể hấp thụ Tử mana một cách dễ dàng sau lần đầu đau đớn đó.
Hơn nữa, thậm chí không cảm thấy đau đớn khi chết.
Đó là lý do tại sao cách duy nhất để khiến một hắc pháp sư đau khổ là vẫn giữ cho hắn còn thở và tạo đau đớn cho hắn.
Adin bắt đầu nói với Cale mặc cho máu chảy ra từ miệng.
“Cậu thực sự khác ta.
Ta không thể hiểu được.”
Adin nói với vẻ mặt thực sự nói không thể hiểu được những gì Cale đang làm.
“Cale Henituse, cậu thu được gì từ việc loại bỏ hắc ma pháp? Không phải cậu sẽ kiếm được nhiều hơn nếu đứng về phía Đế quốc và mở rộng sức mạnh bằng hắc ma pháp sao?”
Cale mỉm cười và lắc đầu.
Đúng như mình nghĩ, không cần thiết phải trò chuyện với kẻ mất trí này.
Cale đứng dậy và quay lại.
“Tại sao cậu lại sống một cuộc sống khó khăn và ngu ngốc như vậy? Ta thực sự không thể hiểu nổi cậu nghĩ gì.”
Adin hỏi, nhưng Cale không trả lời.
Có người đáp thay.
“Ngươi, người chỉ đơn giản nhìn từ trên xuống đống Tử mana và xương chất đống trong đại sảnh ngầm này, sẽ không bao giờ hiểu được chuyện đó.
Một tên khốn nạn chỉ biết trộm của người khác như ngươi thì làm sao mà biết được?”
Đó là Choi Han.
Vẻ mặt tươi tỉnh của Choi Han biến mất và thay vào đó là đôi mắt của người đã chịu nhiều khắc khổ đang nhìn xuống Adin.
Giọng nói của Cale vang lên.
“Choi Han.”
“Vâng, Cale-nim.”
“Hai-“
Tuy nhiên, Cale đã phải ngừng nói.
“Keuhuhuhu.”
Adin đã cười.
Điều đó không quan trọng.
Tuy nhiên, Cale đã quay đầu khi nghe Adin nói.
“Cậu nghĩ tất cả Tử mana này thuộc về ta?”
Cale hoang mang khi nhìn Adin, người đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Adin, người một lần nữa thể hiện một biểu cảm tốt bụng đến nỗi không ai có thể phân biệt được ý định thực sự, hắn vẫn đang cười ho ra máu và không thể kiểm soát và sử dụng tay do xương vỡ vụn.
Cale lại cúi xuống và bắt gặp ánh mắt của Adin.
“Vậy thì liệu nó có thuộc về các hắc pháp sư không? Tháp chủ có sở hữu nó không?”
“Ha!”
Adin chế giễu và sau đó nói.
“Không, đây là vật để dâng lên.
Đó là thứ mà hoàng tộc và Tháp chủ phải cung cấp cho người đó.”
Vật để dâng lên, cống vật.
Cale nói.
“Đến White Star?”
Ánh mắt Adin như đang nói Tại sao cậu lại hỏi một điều mà cậu rõ ràng đã biết chứ?
Đôi mắt của Cale hướng về đại sảnh ngầm.
Tử mana.
Đó là một vật để dâng tặng, cống nạp cho White Star.
Điều đó có nghĩa là White Star cũng có thuộc tính bóng tối?
Tuy nhiên, hắn chắc chắn nói White Star là một người.
Hay là một sinh vật bắt chước làm người?
“…!Tên đó, có phải là Lich không?”
Cale hỏi Adin khi nghĩ về Tháp chủ.
“Cậu nghĩ White Star là một Lich? Pwaha, hahaha!”
Adin cười ngặt nghẽo nhưng sau đó dịu dàng nói với Cale.
“Không, ngài ấy là một người.”
Adin bổ sung thêm.
“Giống ta.”
Mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp trong suy nghĩ Cale.
White Star là một người như Adin?
Rồng lai cũng nói White Star là một con người.
Tuy nhiên, White Star đã nhốt Rồng lai trong hang động gần một nghìn năm và thỉnh thoảng mang cho tên đó một trái tim của Rồng.
Nhưng tên đó có thực sự là con người không? Điều đó có thể không?
Cale nhớ lại Rồng lai đã nói White Star có mái tóc màu đỏ giống với mái tóc của Cale.
Suy nghĩ cậu trở nên phức tạp hơn khi nghĩ đến đó.
Giọng nói của Adin lại tiếp tục.
“Thật là vui phải không? Thực tế là người đặt Arm và Tháp chuông Nhà giả kim dưới chân ngài ấy lại là một con người như chúng ta.”
“Huuuu.”
Adin thở dài thườn thượt và nói thẳng.
“Không ai có thể đánh bại được ngài ấy.”
Gì?
“Không có sinh vật sống nào, không ai, có thể đánh bại được ngài ấy.”
Adin ngẩng đầu lên.
Đôi mắt chỉ có màu nâu vì thiếu ánh sáng mặt trời nhìn lên trần nhà của đại sảnh ngầm.
“TA-“
Cả khuôn mặt của Cale và Choi Han đều trở nên kỳ quặc.
Đó là lần đầu tiên.
Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một cảm xúc khác ngoài tức giận hay cười trong mắt Adin.
“Ta không sợ cậu và thậm chí cả những con Rồng.”
Đó là sự sợ hãi.
“Tuy nhiên, ta sợ White Star.”
Adin vô cùng sợ hãi.
“Ngài ấy là bản chất của cuộc sống.”
Cale chắc chắn.
Hoàng Thái tử rõ ràng biết White Star là ai và là người như thế nào.
“Adin, White Star là ai?”
Mọi chuyện đột ngột xảy ra.
Cale vội vã gọi Choi Han.
“Choi Han!”
“Vâng, Cale-nim!”
Choi Han vội vàng nắm lấy vai Adin.
Cơ thể của Adin đột nhiên bắt đầu run lên và khuôn mặt tái đi.
Hắn đang ở trong trạng thái không bình thường.
Giống như không thể kiểm soát được bản thân.
Không giống như một hành động.
Tuy nhiên, đôi mắt của Adin vẫn lạnh lùng và bình tĩnh bất chấp cả người đang run rẩy.
Adin nhìn xung quanh mình.
Hắn có thể thấy thuộc hạ của mình lần lượt ngã xuống trong tay của các Dark Elf.
Có lẽ cũng có một tình huống tương tự xảy ra bên trong Tháp chuông khi thủ đô có lẽ đã loạn lên.
Tôi có thể tự giúp mình bằng cách nào?
Đôi mắt Adin nhìn xung quanh rồi nhanh chóng hướng về một nơi.
“Đừng nhìn xung quanh một cách vu vơ như vậy nữa.”
Adin ngây người nhìn Cale và bắt đầu nói.
Giọng hắn cũng run như cơ thể đang run rẩy.
“Kehehe, ta có xu hướng chỉ hài lòng khi chính ta kiểm soát được mọi thứ.
Chỉ vui khi mọi thứ đều nằm trong tầm tay của mình.
Cậu có biết tại sao?”
Bởi vì ngươi là một tên khốn điên rồ.
Cale không nói ra những lời đó.
Sau đó cậu nghe được một câu chuyện bất ngờ.
“Đôi mắt vàng của bọn ta là biểu tượng cho thấy bọn tai đã nhận được sự bảo vệ của Thần Mặt trời”.
Đôi mắt lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời đã trở thành biểu tượng của gia đình Đế quốc Mogoru.
“Rất tiếc.”
Máu từ miệng Adin chảy ra.
Adin được sinh ra với một cơ thể đặc biệt khỏe mạnh và một tài năng về kiếm thuật mặc dù những người còn lại trong hoàng tộc đều được sinh ra với cơ thể yếu ớt trong nhiều thế hệ.
Đó là lý do tại sao hắn nhận được tất cả sự chú ý và nghĩ mình có thể nắm được bất cứ thứ gì trong tay.
Tuy nhiên, hắn đã nhận ra sự thật vào thời điểm bước vào Tháp Chuông Nhà giả kim mười lăm năm trước và đối mặt với thực tế.
Mình không thể thay đổi bất cứ điều gì về cơ thể mình, nó nằm ngoài tầm kiểm soát.
Đó là lý do tại sao hắn quyết định để những thứ khác ngoài tầm kiểm soát của mình.
Hắn là Hoàng Thái tử của Đế quốc, người có mọi thứ trong tay.
Và cũng có đôi mắt vàng là biểu tượng của vị trí đó.
“Tuy nhiên, nó thực sự là một biểu tượng của sự phục tùng, ugh.”
Một ít máu chảy ra từ miệng Adin.
Đôi mắt hắn đang nhìn xung quanh khi điều đó xảy ra.
Sau đó nghe thấy giọng nói của Cale.
“Ngươi đang nói Hoàng gia đã bị White Star khuất phục?”
Sau đó nghe thấy Choi Han đang nói một cách khá nghiêm túc.
“Cale-nim, tôi cảm thấy hình như có thứ gì đó đang đè nặng lên cơ thể hắn mỗi khi nhắc đến White Star.”
Choi Han cố gắng giữ cố định cơ thể Adin như đang cố gắng đảm bảo Adin sẽ không chết.
Từ hành động đó cho thấy cậu ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ thông tin quý giá nào liên quan đến White Star.
Giọng nói hờ hững của Cale vang lên.
“Đúng thế, điều đó cũng chính xác.”
Điều đó cũng chính xác.
Đôi mắt đang nhìn xung quanh của Adin thoáng ngập ngừng sau khi nghe câu đó.
Đôi mắt hắn hướng về Cale đang bắt đầu mỉm cười.
Phản ứng bất thường này của cơ thể đang run rẩy của Adin.
Một mặt, mối liên hệ giữa đôi mắt vàng và phục tùng có thể là chính xác, nhưng có một điều Cale đã học được trong suốt cuộc đời của mình.
Nghi ngờ lời nói của đối phương và sau đó lại nghi ngờ nó.
Đó là lý do tại sao Cale nhẹ nhàng hỏi Adin, người đang đảo mắt.
“Bây giờ ngươi đang cố giết thời gian khi nói chuyện với ta, đúng không? Ít nhất là cho đến khi Tháp chủ đến, đúng chứ? Ngươi đang nghĩ bản thân sẽ chiến thắng và sống theo cách đó, không phải vậy sao?”
Đôi mắt bình tĩnh không giống như cơ thể đang run rẩy của Adin run lên.
Cậu ta phát hiện được.
Hắn nghe thấy Cale thì thầm vào tai mình.
“Nhưng ngươi biết không? Ta cũng đang đợi Tháp chủ và White Star.”
Gì?
Cale đứng dậy và bắt đầu nói với Choi Han khi nét mặt của Adin thoáng chốc xuất hiện một vết nứt.
“Kéo hắn qua.”
“Ugh!”
Choi Han nắm tóc Adin và bắt đầu thô bạo kéo.
Nụ cười của Cale đã hằn sâu vào mắt Adin.
“Đừng lo lắng, Adin.
Ta có ý định tìm hiểu những gì ta cần biết từ ngươi, bất kể mọi cách.”
A.
Adin nhận ra điều gì đó một lần nữa.
Tên khốn này không quá khác biệt với mình.
“Ta đã nói rồi, phải không? Ta cũng tương tự như ngươi.”
Cale không dừng bước và cười toe toét.
Sau đó hét lớn.
“Chúng ta sẽ đi lên!”
Các Dark Elf vung vẩy máu ra khỏi vũ khí của họ khi Cale hét lên.
Không còn người nào của phe Đế quốc còn đứng vững.
Đó là lý do tại sao không có ai cản trở Cale Henituse khi bước lên.
* * *
Bên trên thủ đô vẫn ồn ào.
“Chạy trốn! Ở đây nguy hiểm lắm!”
“Ra khỏi thành phố! Chúng tôi sẽ hướng dẫn mọi người!”
Những người đến từ khu ổ chuột đang hét toáng lên và những người của Đế quốc đang vội vã tìm cách ra ngoài thủ đô theo sau họ.
Những bức tường thành sụp đổ mà người dân ban đầu coi là hàng rào an toàn giờ chỉ còn là chướng ngại vật trong mắt họ.
Khá nhiều người đã trốn thoát ra ngoài các bức tường thành.
Nhiều người đang đi qua các bức tường vỡ vụn.
“Tất cả những ai rời đi sẽ bị coi là đồng phạm của những kẻ khủng bố này!”
Tuy nhiên, điều đó cũng không hề dễ dàng.
Nhiều binh sĩ và kỵ sĩ đi ra qua các cổng khác nhau của cung điện và chặn mọi người đi qua các bức tường.
“…!Rex! Ngươi đang cố ngăn cản bọn ta nữa ư?!”
Tuy nhiên, đã có những người cản lại những kỵ sĩ và binh sĩ đó.
Rex vung khiên của mình xung quanh để ngăn các kỵ sĩ đến gần.
Đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh.
Khá nhiều người đã vượt qua được bức tường.
Tuy nhiên, không phải tất cả họ đã rời đi.
Đó là cả vì mọi thứ đang hỗn loạn dù cho Rex và các pháp sư trên phi thuyền hỗ trợ, và vì các kỵ sĩ của Đế quốc đã vào vị trí để ngăn chặn sớm hơn dự kiến.
“Ta vẫn tin tưởng vào điện hạ!”
“Các người muốn tôi bỏ nhà? Tại sao tôi phải tin tưởng các người chứ?”
Cũng có những người không tin Rex hoặc không chịu rời khỏi nhà của họ.
Rex hiểu cảm giác của họ.
Ai lại muốn rời khỏi nhà của mình vào lúc nửa đêm và phải vượt qua những bức tường thành?
Hơn nữa, làm sao họ có thể tin được Rex ngay khi không có bất kỳ hắc pháp sư hay golem nào xung quanh họ lúc này?
Đó là lý do tại sao Rex lại lên tiếng một lần nữa và giọng nói khàn khàn vang vọng xung quanh.
“Các cuộc tấn công bằng hắc ma pháp sẽ bắt đầu nhanh! Làm ơn chạy đi!”
“Rex! Đó là điều mà một kẻ khủng bố có thể nói?”
“Một tên tội phạm như ngươi nên im lặng đi!”
Giọng của Rex bị chôn vùi dưới giọng nói của các kỵ sĩ.
“Chết tiệt!”
Rex cắn chặt môi.
Đó là thời điểm đó.
Kéttt-
Cổng trung tâm của hoàng cung mở ra.
Đó là cánh cổng lớn chỉ mở khi Hoàng đế hoặc Hoàng thân ra ân cần với sự hiện diện của họ hoặc khi có sự kiện quan trọng.
Bùm!
Cánh cổng đó mở hoàn toàn và nhóm người đầu tiên bước ra.
“…Chết tiệt.”
Đồng tử của Rex bắt đầu rung lên.
Cậu hướng sự chú ý của mình về phía lãnh đạo và cơ thể hơi khựng lại.
Tuy nhiên, các lực lượng của Đế quốc khá vui mừng và bắt đầu lên tiếng la hét.
“Tháp Chủ đã đến theo ý muốn của Hoàng đế!”
Có một người mặc áo choàng của Nhà giả kim của Tháp chuông và mang con dấu của Hoàng đế.
Khuôn mặt của ông ta được mũ trùm đầu che đo, nhưng áo choàng của ông ta có một hoa văn chỉ dành cho Chủ nhân Tháp Chuông.
Rex sau đó nghe thấy giọng nói khẩn cấp của bạn mình.
“Rex! Tại sao Tháp chủ lại ra khỏi cung điện? Đó là điều mà chúng ta chưa từng nghĩ đến!”
Rex bắt đầu cau mày.
Cậu không biết.
Rex biết Tháp chủ có thể từ Đông lục địa đến đây sớm, nhưng cậu không ngờ rằng ông ta sẽ xuất hiện từ cung điện.
Có một nhà giả kim ở bên trái của Tháp chủ và một kỵ sĩ ở bên phải của Tháp chủ.
Ba người họ đang dẫn đầu một nhóm kỵ sĩ và nhà giả kim mặc áo giáp mang biểu tượng của Đế quốc và họ đi về phía quảng trường từ cung điện.
Họ không có vẻ xấu xa, nhưng họ có vẻ khắc khổ.
“…!Có phải là hơi lạ không?”
Một trong những người của Đế quốc đang bỏ chạy đã ngừng di chuyển.
Có thực sự phải chạy trốn không?
Vẻ mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Những người khác bắt đầu phản ứng theo những cách tương tự.
Rex bắt đầu cau mày sau khi thấy điều đó.
“Không!”
Bầu không khí như thế này không tốt!
Cậu cảm thấy như dòng chảy sắp thay đổi.
Cậu không thể để điều đó xảy ra.
Sẽ thật tệ nếu mọi người chần chừ làm chậm quá trình sơ tán đã có và khiến mọi người bị thương hoặc trở thành con tin và bị giết trong quá trình này.
Tốc độ của cuộc di tản này đã cực kỳ chậm.
Nếu còn chậm hơn nữa, sẽ thành một tình trạng khó khăn khủng khiếp.
Rex nắm chặt lấy tấm khiên của mình và nghĩ đến trường hợp đó, nhưng mắt vẫn run lên.
Cậu hướng sự chú ý của mình đến phi thuyền.
Mình nên đến chỗ Eruhaben hay Rosalyn đây? Mình nên làm gì đây?
“Rex, chúng ta nên làm gì?”
Rex nghe thấy giọng nói khẩn cấp của bạn mình.
Cậu có thể nhìn thấy Tháp chủ và các kỵ sĩ đang tiến đến từ xa.
Làm cách nào để thay đổi dòng chảy được đây?
Đó là thời điểm đó.
Ring- Ring- Ring-
Đó là tiếng chuông.
Chuông reo giữa đêm khuya thanh vắng.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về một chỗ.
Các kỵ sĩ và binh sĩ.
Những người chạy trốn của Đế quốc.
Những người vẫn ở trong nhà của họ.
Tháp chủ và nhóm kỵ sĩ của ông ta.
Ngay cả Rex.
Mọi người đều đang nhìn vào một nơi duy nhất.
Chỉ có một nơi duy nhất trong Đế quố sẽ có tiếng chuông ngân.
Tiếng chuông ngân vang phát ra từ điểm cao nhất ở Tây lục địa.
Ring- Ring- Ring-
Tháp Chuông Nhà giả kim.
Chuông đã vang lên từ đỉnh tháp đó.
Mọi người đều thấy một người đàn ông mặc áo choàng trắng có thêu hình mặt trời vàng đang đứng gần nguồn phát ra tiếng chuông dễ nghe.
Người mặc áo choàng vừa xuất hiện nhìn vô cùng linh thiêng mặc dù bị một chiếc mũ trùm đầu thấp che đi khuôn mặt.
Hơn nữa, mặt trời vàng trên áo choàng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Huh? Huh?”
Đôi mắt của người dân Đế quốc mở to.
Bộp.
Bộp!
Những người mặc áo choàng trắng bất ngờ xuất hiện từ mọi hướng khi lướt qua các mái nhà ở ngoại ô thủ đô.
Họ là Freesia và thuộc hạ của cô ấy.
Mạng lưới thông tin của Cale đều có hình mặt trời vàng được thêu trên lưng áo choàng trắng của họ khi hướng đến Tháp Chuông.
Khi sự chú ý của mọi người đổ dồn vào những người mặc đồ trắng lướt qua các mái nhà, thì một điều gì đó đã xảy ra.
Ring- Ring- Ring-
Cale đứng trên đỉnh Tháp Chuông vừa nhìn xuống vừa lắng nghe tiếng chuông đánh thức trong đêm.
Cậu có thể nhìn thấy người có biểu tượng của Tháp chủ được khắc trên áo choàng, cũng như những người đang đứng bên cạnh hắn ta.
Raon nói trong đầu cậu.
– Nhân loại! Không phải vậy đâu!
Ta biết chứ.
Bởi vì đội mũ trùm đầu nên không ai có thể nhìn thấy nụ cười tươi rói của Cale.