Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 160: C160 Đó Là Điều Ta Muốn 1


Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Chương 160: C160 Đó Là Điều Ta Muốn 1


“Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng của cậu trước.”
“Cám ơn rất nhiều.”
Taylor mỉm cười trước lời cảm ơn của Cale và nhanh chóng dẫn họ đến một căn phòng khác.
Họ không nhìn thấy ai trên hành lang, rời căn phòng dưới lòng đất và di chuyển đến phòng cần đến.
Cạch.
Cánh cửa mở ra và một nơi được thiết kế như một phòng họp hiện ra trước mặt họ.
“Ở đây.”
“Cám ơn ngài rất nhiều.”
“Không có gì đâu, thiếu gia.

Tôi sẽ gặp lại cậu sau.”
“Vâng.”
Taylor âm thầm bỏ đi như việc anh đã làm khi hướng dẫn họ đến đây.
“Vào thôi.”
Cale bước vào phòng như tất cả những điều này là bình thường và những người khác ngoài Choi Han và Raon tàng hình theo sau cậu với vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt.
Cạch.
Beacrox đóng cửa để cách ly họ với bên ngoài và bắt đầu nói.
“Tại sao chúng ta không ở trong sa mạc?”
Anh hỏi trước khi nhận ra biểu hiện bình thường của Raon và vẻ mặt điềm tĩnh của Choi Han, khiến anh cay đắng gật đầu.
“Choi Han dường như cũng biết điều gì đó.

Tôi đoán là có lý do.”
“Tôi cũng không biết nữa.”
“Là vậy sao?”
Beacrox ngồi cạnh Choi Han trên bàn rồi quay sang hỏi Cale, người đang đứng đầu bàn.
“Thiếu gia, tôi biết cậu đã nghi ngờ sức mạnh thuộc tính đất cuối cùng sẽ ở khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan.”
Rồng lai là người duy nhất ở đây lần đầu tiên nghe thấy thông tin này đã không khỏi hoảng hốt.
Đầu óc hắn lúc này vẫn hỗn loạn, nhưng hắn nhận ra mình đang nghe thấy một số thông tin nguy hiểm và bí mật, thận trọng hỏi nói.
“…!Tôi nghe thấy điều này có ổn không?”
Beacrox, người nhận được ánh mắt đó đã thẳng thừng đáp lại.
“Tại sao lại không ổn?”
“Đúng rồi.

Đúng như Beacrox đã nói.”
Cale cũng đồng ý với điều đó và Rồng lai nhìn Cale với vẻ mặt còn bối rối hơn.

Tuy nhiên, ánh mắt của hắn sau đó hướng về phía những đứa trẻ trung bình chín tuổi đang ngồi xung quanh Cale.
Cụ thể hơn, ánh mắt ấy hướng về phía Raon.

Nó đang vỗ cánh và vỗ vào cánh tay của Cale bằng đuôi như đang rất vui và nó đang mỉm cười.
Ánh mắt của Rồng lai không thể rời khỏi nụ cười đó.
“Aigoo.”
Thâm tâm Cale thở dài khi quan sát thấy.
Câu trả lời dường như hiển nhiên dù không hỏi về nó, tuy nhiên, Cale không thể cứ đứng đó quan sát Rồng lai.
“Thiếu gia, chúng ta ở đây ở khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan chứ không phải sa mạc vì cậu đã định vị được sức mạnh cổ đại thuộc tính đất?”
Cậu lại quay sang nhìn Beacrox vừa đặt câu hỏi.

Beacrox, người đã hỏi với giọng điệu bức xúc cho rằng họ đang lãng phí thời gian quý báu.
Chúng ta không biết khi nào thì White Star sẽ quay trở lại sa mạc.

Đối với tất cả những gì chúng ta biết, hắn có thể đã quay lại đó ngay lập tức.

Điều đó có nghĩa là White Star có khả năng nhận ra Cale không có mặt ở đó và chuyển sự chú ý về khu vực Tây Bắc của Vương quốc Roan.
“Ngươi thấy ta…”
Cale bắt đầu nói.
Cậu nhìn về phía những người đồng hành đang ngồi quanh bàn của mình.
Ngoài những đứa trẻ trung bình chín tuổi và Rồng lai, Beacrox, Choi Han và Vua lính đánh thuê Bud Illis cũng ở đó.
“Ý cậu là gì?”
Bud vui vẻ nhìn về phía Cale.
Choi Han, người duy nhất ngoài Raon biết Cale sẽ đến đây đã chọn cách im lặng.
…!Sức mạnh cổ đại thuộc tính đất có nằm trong lãnh địa Stan không?
Tuy nhiên, Choi Han cũng không biết mọi chuyện.
Cậu không có cách nào để biết liệu Cale có tìm thấy sức mạnh cổ đại thuộc tính đất hay không.

Anh chỉ đợi Cale mở miệng, điều đó đã xảy ra sớm thôi.
“Có ai còn nhớ rõ gia huy lãnh địa Bá tước Henituse không?”
“…!Hmm?”
Bud kinh ngạc nhìn Cale.
Gia huy lãnh địa Bá tước Henituse là con rùa vàng.

Anh biết nhiều điều , nhưng anh không biết gia huy chi tiết trên lá cờ Gia tộc họ.
Ai có thể nhớ được một thứ như thế chứ?
Tuy nhiên, Bud đã nhầm về điều này.
“Cale-nim, tôi nhớ.”
“Nhân loại, ta nhớ rồi! Ta cũng sẽ làm một cái gia huy như vậy trong tương lai!”
“Em biết!”
“Em cũng biết nó vì Hans đã dạy về nó rồi!”
Choi Han và những đứa trẻ trung bình chín tuổi trả lời giống như đó một câu hỏi dễ với chúng vậy.
“Thiếu gia, tất nhiên, tôi có thể vẽ một thứ như vậy.”
Beacrox có vẻ khó chịu khi trả lời một câu hỏi rõ ràng như vậy.
“…!Chà, tôi có thể mô tả được chi tiết nó ngay cả khi tôi không thể vẽ nó ra.”
Ngay cả Rồng lai cũng thận trọng gật đầu.
Điều này khiến Bud không nói nên lời.
…Cái gì? Mình là người kỳ lạ sao?
Cale tiếp tục nói trong khi Bud đứng đó không thể nói ra suy nghĩ của mình.
“Đúng.

Như các ngươi đã biết, gia huy của lãnh địa Bá tước Henituse là-“
“Thiếu gia.”
Beacrox giơ tay ra và cắt ngang Cale.

Bud đang đợi Beacrox, người đã ngăn cản Cale, người đang nói lạc đề về sức mạnh cổ đại thuộc tính đất mà nhảy sang chủ đề về gia huy nhà Henituse, để tiếp tục nói.
Người đã đặt câu hỏi trước đó để bắt đầu cuộc thảo luận là Beacrox.
“Sao?”
Cale đáp lại Beacrox với vẻ mặt nghiêm khắc và Beacrox trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
“Nó không phải là lãnh địa Bá tước Henituse (Henituse County) nữa.

Bây giờ đó là Công quốc Henituse (Henituse Duchy).

Xin ngài hãy sử dụng thuật ngữ thích hợp, đặc biệt là trước mặt trẻ em.” (Bản Eng là Henituse County: đất phong của Bá tước, Henituse Duchy: đất phong của Công tước, gọi tắt là Công quốc)
Bud không nói nên lời.
Anh muốn hỏi liệu đó có phải lý do Beacrox cắt ngang Cale không, nhưng vẻ tự hào trên khuôn mặt Beacrox khiến Bud im lặng.
…!Mình chỉ nên im lặng.
Bud chọn im lặng và Cale kinh ngạc nhìn Beacrox rồi tiếp tục nói.

“Dù sao thì, biểu tượng của Công quốc Henituse là con rùa vàng và nó đã được dùng làm gia huy.”
“Ta sẽ cho các ngươi xem! Ta nhớ tất cả mọi thứ vì ta vĩ đại và dũng mãnh!”
Raon đã sử dụng ma pháp để tạo ra gia huy Henituse ở giữa bàn.
Một con rùa vàng là trung tâm của nó như Cale đã đề cập.
Đúng rồi.

Trông nó giống thế này.
Bud gật đầu với gia huy mà anh đã nhìn thấy vài lần.

Anh nghe thấy tiếng thì thầm vào lúc đó.
Đó là Cale.
“Con rùa vàng đang cõng cái gì?”
Có một thứ nằm trên mai rùa vàng.
“Nhân loại, ta biết câu trả lời! Đó là đá tảng, đó là một ngọn núi đá!”
Raon hào hứng trả lời và Hong cũng chen vào.
“Phó quản gia Hans đã nói với em rồi! Anh ta nói đó là núi đá trên mai rùa vàng! Anh ta nói ngọn núi được làm bằng đá cẩm thạch!”
“Đúng rồi! Ngươi thực sự rất thông minh!”
“Em cũng thông minh lắm, em út!”
Bud gật đầu sau khi nghe những nhận xét của bọn trẻ.
Gia huy của lãnh địa Công tước Henituse là một con rùa vàng với một ngọn núi bằng đá cẩm thạch trên mai.
Lãnh địa này nổi tiếng với đá cẩm thạch.

Đó là lý do khiến nó trở nên giàu có như vậy.
Theo thông lệ, gia huy của một lãnh địa, lãnh thổ phải bao gồm biểu tượng của họ cũng như thứ mà vật phẩm mà lãnh địa của họ nổi tiếng.
“Nhưng tại sao điều đó lại quan trọng?”
Bud không biết tại sao Cale lại đề cập đến chuyện đó lúc này.
Đó là thời điểm đó.
“A.

Cho nên……!”
Choi Han khẽ hít vào.

Bud muốn hỏi Cậu ấy bị sao vậy? sau khi thấy Choi Han gật đầu, tuy nhiên, lúc này Choi Han không thể để ý đến điều đó.
Cale-nim chắc chắn đã xem những ghi chép về những quý tộc khu vực Tây Bắc vào khi đó.
Đó là ngày mà lễ kỷ niệm diễn ra sau khi gia tộc Henituse được thăng cấp thành gia tộc Công tước.

Choi Han đã đi tìm Cale ở góc sân thượng và Cale đang đọc một số tài liệu.
Những tài liệu đó có đầy đủ thông tin về quý tộc khu vực Tây Bắc.
Cale đang xem thông tin về gia tộc của Hầu tước Stan cũng như tất cả những quý tộc ở khu vực Tây Bắc ngoài bản đồ khu vực Tây Bắc.
“Choi Han, ngươi đã hiểu ra chưa?”
Choi Han quay lại nhìn thấy Cale đang cười rất tươi với đôi mắt cong như trăng khuyết, liền gật đầu, Cale lập tức nói tiếp.
“Sức mạnh cổ đại thuộc tính đất của ta có thể nói là một loại sức mạnh dựa trên đá.”
Ngay cả tên của nó cũng là Đá Tảng đáng sợ.
Cale tiếp tục nói khi Bud chuẩn bị cau mày nhìn Cale thay đổi chủ đề một lần nữa.
“Chỉ có hai gia tộc quý tộc ở Vương quốc Roan có đá tảng hoặc đá trên gia huy của họ.”
Bud thấy điều này thật kỳ quặc.
“Có thực sự chỉ có hai gia tộc?”
“Chỉ có hai gia tộc quý tộc ở vùng đất nhiều đá này có một loại đá nào đó trên gia huy của họ.”
Như Cale đã đề cập, Vương quốc Roan đã được gọi là Vùng đất của đá tảng từ rất lâu trước đây.

“Hơn nữa, ngoài hoàng tộc, không có một tổ chức nào sử dụng bất kỳ loại đá nào ngay cả lúc này.”
“Thương hội, hiệp hội…!Không ai trong số đó đã sử dụng bất kỳ loại đá nào trên gia huy của mình cả.”
“Các ngươi có nghĩ đây là một sự trùng hợp?”
Cale lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ khi cậu hỏi.

Có một gia huy được vẽ trên mảnh giấy này dường như đã được xé ra từ một cuốn sách.
“…Con rắn?”
Beacrox nhìn thấy một con rắn màu đỏ trên tờ giấy.
“Hô!”
Bud dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào đầu gối.
Anh cũng có thể nhìn thấy con rắn đỏ.
Đó là gia huy của một gia tộc khác.
Con rắn đỏ đó đang quấn quanh một ngọn núi đá khi nó mở miệng trừng trừng nhìn ai đó.
Con rắn đỏ này chỉ tượng trưng cho một gia tộc trong toàn bộ Vương quốc Roan.
Ngay cả Bud, người đã chú ý đến Vương quốc Roan cũng biết gia huy này bởi vì anh đã chú ý đến gia tộc này, một trong những gia tộc mạnh nhất của Vương quốc Roan.
Bud nói tên gia tộc đó khi nhìn về phía Cale.
“…!Stan.”
“Đúng.

Chỉ có gia tộc Stan và gia tộc Henituse sử dụng một tảng đá trên gia huy của họ.”
Đây có phải là một sự trùng hợp?
Đó là suy nghĩ lướt qua đầu Bud.
“Nhưng thấy …”
Cale vẫn chưa kết câu.
“Vương quốc Roan rất độc đáo.

Nó có một lãnh thổ rộng lớn, nhưng chỉ có đá cẩm thạch ở phía Đông và đá granit ở phía Tây là nổi tiếng.”
Cả nhóm đều tập trung vào gia huy của gia tộc Stan.
Không giống như gia huy nhà Henituse, con rắn đỏ này được bao bọc xung quanh một tảng đá dày hơn và sẫm màu hơn.

Cái này có lẽ đại diện cho đá granit.
“Có nơi nào khác mà chất lượng của những tảng đá lại khác nhau rõ ràng như vậy không? Ta cũng phát hiện ra một điều khác.”
Cậu thấp giọng nói nhưng xung quanh vẫn nghe rất to vì mọi người đã tập trung vào Cale.
Cốc cốc cốc-!
Có người gõ cửa và Cale ngay lập tức đứng dậy và mở cửa.
“Thiếu gia, đây là món đồ cậu yêu cầu.”
“Cảm ơn ngài, Hầu tước.”
“Không có gì.

Chuyện như thế này chẳng là gì với cậu đâu, thiếu gia Cale.

Vậy, cậu đang họp, nên tôi rời đi trước vậy.”
Taylor Stan nhanh chóng rời đi sau khi nhận ra bầu không khí nghiêm túc trong phòng.

Cale nói cậu sẽ đến chào anh ta sau và dẫn Taylor ra ngoài.
Sau đó cậu quay lại bàn và mở món đồ trên tay.
Soạttttt!
Đó là một bản đồ.
Khu vực Tây Bắc.

Bản đồ này cho thấy rõ ràng khu vực Tây Bắc với Stan ở trung tâm.
Đây là bản đồ chi tiết thứ hai trong lãnh địa Stan, khác với bản đồ mà quân đội họ sử dụng.
Bộp!
Cale dùng ngón tay chỉ vào một điểm.
“Một ngọn núi đá chứa đầy đá granit nằm ở biên giới Stan.”
Đó là một ngọn núi gồ ghề không thể so sánh với Dãy núi Mười Ngón tay nơi Cale đã đến thăm và gặp gỡ những Elf ở đó.

Nó được làm bằng đá granit và nổi tiếng với cảnh đẹp.
Tuy nhiên, bây giờ mọi người hiếm khi đến thăm nơi đó vì địa hình gồ ghề, một truyền thuyết đáng sợ và những lời đồn đại về mức độ nguy hiểm của nó.
“Khung cảnh nơi đó được truyền lại là trông giống như một con rắn đỏ quấn quanh một ngọn núi đá.”

Cale bắt đầu mỉm cười.
“Và cũng có một truyền thuyết kể một con rắn đỏ sẽ nuốt chửng bất kỳ ai cố gắng chinh phục ngọn núi.”
Nụ cười thoải mái của cậu chạm đến những người khác.
“Các ngươi nghĩ sao? Bây giờ các ngươi có cảm nhận được không?”
Họ chắc chắn là như vậy.
Như cậu đã đề cập, tất cả họ đều có một suy nghĩ nào đó trong đầu.
“Cale-nim, chúng ta đi đến ngọn núi này sao?”
Choi Han hỏi thay cho mọi người và Cale trả lời không chút do dự.
“Chúng ta chắc chắn cần phải kiểm tra những nơi có cơ hội cao nhất để có được những gì chúng ta đang tìm kiếm.”
Cạchh.
Choi Han đứng dậy và những người khác cũng theo sau.

Cale đang đứng nhìn thẳng vào những người khác và có vẻ sẵn sàng đi đến ngọn núi đã đánh dấu bất cứ lúc nào.
“Tuy nhiên, trước đó …”
Cale lắc đầu.
Cậu nghiêm túc nói làm những người khác bối rối.
“Chúng ta cần ăn trước đã.”
Cale đang đói sau khi không ăn trong một thời gian dài nhìn về phía những đứa trẻ trung bình chín tuổi rồi mới nhìn về phía Beacrox.
“Chúng ta không thể bỏ đói bọn trẻ được.”
“…!Ha, tôi sẽ cho là ngài nói đúng, thiếu gia.”
Beacrox lắc đầu và đi về phía cửa mà không nói gì thêm.
“Cậu đi đâu vậy?”
Anh xoay nắm cửa và trả lời câu hỏi của Bud.
“Làm vài món.”
Sau đó anh ta đi thẳng về phía nhà bếp của gia tộc Stan mà không chút do dự.

Bước chân anh nhanh dần lên sau khi nghĩ về việc On và Hong đã kiếm được thức ăn trong nửa ngày và Raon có thể đói như thế nào.
Beacrox dường như không quan tâm đến việc đầu bếp của gia tộc Stan sẽ bị sốc như thế nào trong chuyến thăm của người ngoài này.
Những người khác đang ngây người nhìn chuyển động nhanh chóng của anh ta thì nghe thấy lệnh của Cale.
“Mọi người ra ngoài một chút.”
“Nhân loại! Ta có cần phải ra ngoài không?”
“Có.

Mọi người ra ngoài.

À, ngoại trừ ngươi.”
Cale ra hiệu cho Rồng lai ngồi lại rồi chỉ ra cửa cho những người khác.

Cậu nhìn thấy người quản gia của gia tộc Stan, người có vẻ mặt kinh ngạc sau khi nhìn thấy Beacrox.
“Yêu cầu người quản gia đó chỉ cho các ngươi những nơi để nghỉ ngơi.”
“Này, ý của cậu là một chỗ nghỉ ngơi? Khôg phải chúng ta vội sao?”
Cale phớt lờ Bud đang càu nhàu và đóng cửa mà không chút do dự.
– Nhân loại! Gặp lại sau!
Raon, người đã tàng hình sau khi nhìn thấy quản gia nói lời tạm biệt với Cale, chỉ còn lại Cale và Rồng lai bên trong phòng họp.
Cạch.
Cale ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Rồng lai.

Và bắt đầu nói.
“Như Bud đã nói vừa nãy, bây giờ chúng ta đang hơi vội.

Nên ta sẽ cho ngươi ba mươi phút.”
Rồng lai trong vô thức nắm chặt tay.

Lưng hắn vã mồ hôi.

Cale không quan tâm và nghiêm túc hỏi Rồng lai.
“Ngươi có biết về quả trứng đỏ không?”
Con ngươi của Rồng lai bắt đầu rung lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.