Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước - Yoo Ryeo Han

Chương 48: Chia Ly (2)


Bạn đang đọc Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước – Yoo Ryeo Han – Chương 48: Chia Ly (2)

“Ngài định ở đây bao lâu?”

Bud Illis ngồi phịch xuống boong tàu và nhìn một bên.

Anh có thể nhìn thấy một người đang đứng yên như một tảng đá khổng lồ.

… Mình không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra.

Biểu hiện của Bud trở nên kỳ quặc.

Ron Molan là người đứng yên như một tảng đá khổng lồ.

Ngoài ra còn có một người khác bên cạnh Ron. Vua lính đánh thuê đã nhận được thông tin về người này vài ngày trước.

Kỵ sĩ mạnh nhất của Cale.

Choi Han, Swordmaster trẻ tuổi nhất.

“Choi Han đã ở đây, vậy tại sao ngài không vào trong nghỉ ngơi chút đi, tộc trưởng?”

Bud có thể thấy ông già với vẻ mặt lạnh lùng không còn nụ cười hiền lành bắt đầu nói.

“Câm miệng. Ngươi đang ồn ào quá đấy.”

Ồn ào?

Vua lính đánh thuê thở dài một hơi.

Trên đầu con tàu này thật yên tĩnh.

Không, phải nói là hoàn toàn im lặng.

Thậm chí, giọng nói trầm lặng của Bud vẫn chưa đủ để được coi là lớn.

Tuy nhiên, Bud im lặng khi Ron ra lệnh.

Glenn Poeff. Người bạn pháp sư của anh ta đưa mắt ra hiệu.

Chúng ta sẽ để họ như thế này?

Bud bắt đầu nói sau khi nhìn thấy ánh mắt đó.

“Đảo Gió.”

Ba Khu vực Hạn chế.

Hoàn toàn không thể nhìn thấy được hòn đảo này vì những cơn gió dữ dội.

Nó không cho phép bất cứ ai dễ dàng tiếp cận hòn đảo.

Tuy nhiên, người ta vẫn biết những sinh vật sống trên hòn đảo này đã chết như thế nào.

Có một lý do đơn giản cho câu nói đó.

“Bất cứ thứ gì chết ở Đảo Gió đều sẽ có xác bay ra theo gió.”

Ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy trên đầu tàu.

Bud nhắm mắt.

Swoooooooooooosh- Swoooooooosh-

Xung quanh chỉ toàn tiếng gió thổi.

Một tuần.

Bud nghĩ về những điều đã xảy ra trong tuần qua.

Ba ngày đầu tiên rất êm đềm. Nhóm của Cale bắt đầu lo lắng khi bước sang ngày thứ tư và thứ năm.

Tại sao, tại sao nhân loại không ra ngoài?

Có gì đó kỳ lạ!

Có gì đó rất kỳ lạ! Siêu kỳ lạ!

Bud nhớ lại những đứa trẻ cứ lặp đi lặp lại những câu đó.

Và hôm nay đã là ngày thứ bảy.

Bud ngẩng đầu lên.

Anh có thể nhìn thấy đại dương chứa cả Đảo Gió và đảo đôi của nó. Đó là một nơi bị bao phủ bởi sương mù hơn 360 ngày trong năm.

Bud đã lâu rồi không được nhìn thấy bầu trời đêm quê hương. Tuy nhiên, đó là một đêm có trăng non, các vì sao đang tỏa sáng rực rỡ.

… Có vẻ như mình đã có một người bạn tuyệt vời.

Chà, bản thân người bạn đã tuyệt vời, tuy nhiên, nhóm của cậu ta còn tuyệt vời hơn.

Trở lại vào ngày thứ sáu.

Những người thể hiện ra cảm xúc của họ, đi xung quanh mà không biết phải làm gì, hoặc từ từ bắt đầu ngừng nói, tất cả đều bắt đầu di chuyển.

Đảo Gió và hòn đảo đôi bên cạnh. Bầu trời đêm xung quanh hai hòn đảo đã được nhìn thấy rõ ràng.

Đó là vì sương mù bao quanh hai hòn đảo và đại dương đã biến mất.

“…Tuyệt vời.”

Chú mèo con màu bạc đã đẩy đi lớp sương mù quanh hòn đảo.

Rồng đen đã tạo một cơn gió xuất hiện để hỗ trợ.


Rồng đen, mèo bạc và mèo đỏ đều đang quan sát Đảo Gió từ bầu trời đêm.

Swoooooooosh- Swooooooosh-

Chúng nó đang nhìn vào đảo mặc dù Đảo Gió vẫn bị bao phủ bởi gió và không nhìn thấy gì.

Không sao đâu, ta là Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh! Có lẽ hai người các ngươi không biết, nhưng cuộc sống Rồng này của ta đã trải qua được sáu năm! Hơn một nửa trong đó là phải sống trong đau đớn! Chỉ có điều này thôi thì không gây đau đớn gì đâu! Đừng cản ta! Ta sẽ phá hủy mọi thứ!

Chúng ta sẽ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi đầy đủ và chỉ ngủ ít đi một chút để chờ đợi nhé! Sẽ không khó chút nào đâu, nếu so với khi anh và chị gái chỉ có một mình!

… Đừng ngăn cản bọn em.

Những đứa trẻ vô cùng bướng bỉnh.

Tất nhiên, thậm chí cả ba người đứa trẻ đó đã đi ăn và ngủ mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào khi Ron hoặc Beacrox bảo chúng đi.

“… Thật là sáng.”

Có gì đó sáng lên trong mắt Bud.

Không giống như những ngôi sao trên bầu trời, vô số quả cầu mana vàng trắng bao quanh đại dương và hòn đảo cực kỳ sáng.

Rồng Vàng với vẻ mặt tái nhợt khoanh tay đứng đó khi thắp sáng khu vực bằng những quả cầu mana vàng trắng của mình mà không nói bất cứ điều gì và thậm chí còn đang ngủ.

Chúng ta có thể không nhìn thấy gì vì gió, nhưng ông ấy có thể nhìn thấy ánh sáng từ phía bên kia và tìm đường ra.

Rồng cổ đại nghiêm túc không ngừng siết chặt tay mà không thể đứng yên.

Bud nén lại một tiếng thở dài.

“Vẫn vậy.”

Đêm ngày thứ bảy.

Vẫn chưa có cái xác nào ra khỏi Đảo Gió.

Bud sẽ ngửi thấy nó nhanh hơn bất kỳ ai khác nếu một xác chết xuất hiện.

“…Vẫn vậy.”

Đã một tuần.

Tuy nhiên, Cale Henituse vẫn chưa ra khỏi hòn đảo.

“Cậu ta vẫn còn sống.”

Choi Han, Ron và Beacrox đều chạm vào vũ khí của họ và quan sát hòn đảo khi nghe thấy giọng nói của Bud.

Đã một tuần.

Dù không liên lạc với nhóm bên ngoài, Cale Henituse vẫn còn sống.

Cậu ta cũng không bắn pháo hiệu của mình.

Pháo sáng tín hiệu được thiết kế để kích hoạt chỉ bằng một cái búng tay hoặc đơn giản bằng cách nói các từ kích hoạt. Nhưng cậu ta đã không phát tín hiệu này, cho thấy cậu ta vẫn còn an toàn.

Có một lý do mà nhóm không thể dễ dàng đi vào đảo.

“… Gió lại giảm.”

Swooooosh- Swooooosh-

Gió vẫn mạnh, nhưng lượng gió xung quanh Đảo Gió đang giảm dần.

Bud bắt đầu nói.

“Tôi ngửi thấy mùi của thuộc tính gió. Một mùi hương cực kỳ mạnh ở nơi đó.”

Bud nhìn xuống cánh tay của mình.

Chúng dựng hết lông lên. 

Mùi hương tỏa ra từ hòn đảo cùng với lượng gió giảm dần.

Nó giống với mùi hương của sức mạnh cổ đại thuộc tính gió của Bud, nhưng đồng thời lại khác.

Tuy nhiên, mùi hương đó đang dần trở nên mạnh hơn.

“Cale chắc chắn đang làm gì trong đó.”

Đảo Gió.

Ba Khu vực Hạn chế.

Hương gió tỏa ra từ Cale đang dần trở nên mạnh hơn khi khu vực đó bắt đầu thay đổi.

Đó là lý do tại sao anh nghĩ Cale vẫn ổn và họ không thể vội vàng thực hiện bất kỳ động thái nào.

Nhưng anh nghe thấy giọng của Ron.

“Nhưng mà, ngài ấy sẽ hết thức ăn trong vòng chưa đầy hai ngày nữa.”

Giọng nói khô khốc.

Con trai ông, Beacrox đưa cho ông một chai nước. Ron làm ướt môi mình bằng nước.

Ron đã để thức ăn có thời lượng trong năm ngày vào túi không gian của Cale để đề phòng. Cale sẽ sớm đạt đến giới hạn của mình bất kể có chia khẩu phần thức ăn như thế nào.

Ông nhìn về phía hòn đảo và tiếp tục nói.

“Thiếu gia luôn là một kẻ gây rối.”


Thiếu gia của ông luôn khiến ông phải đau đầu.

Ron không biết Cale đang làm gì lúc này.

Ông cũng không biết tình hình bên trong hòn đảo.

Nhưng, Cale đang ở trên một hòn đảo đầy Tử mana và không có thức ăn.

“Ngày mai vào buổi trưa…”

Ông không thể để Cale ở đó một mình và chỉ ở đây chờ đợi được.

Đây là điều mà Rồng cổ đại Eruhaben nhấn mạnh nhất.

Khi đến trưa mai…

“Tại thời điểm đó-“

Một người khác đã kết thúc câu nói cho Ron.

Đó là người im lặng nhất cả tuần nay.

Choi Han nói hết câu.

“Chúng tôi sẽ phá hủy tất cả những cơn gió đó.”

Vua lính đánh thuê không khỏi hỏi.

“Điều đó có thể không?”

Choi Han đã nhìn thẳng vào mắt Bud.

“Có thể. Tôi chắc chắn sẽ biến lời nói vừa rồi của mình thành sự thật.”

Choi Han chạm vào bao kiếm của mình. Bud nhìn Choi Han. Anh có thể nhìn thấy Eruhaben và những đứa trẻ. Những quả cầu vàng trắng đó trông có vẻ sẵn sàng tiêu diệt gió bất cứ lúc nào.

Bud khoanh tay đứng dựa vào lan can tàu.

“Chúng ta cần phải vượt qua đêm nay trước.”

Và lại tiếp tục im lặng.

Mọi người như nín thở nhìn Đảo Gió.

Một tuần. Sự vắng mặt của Cale đang tạo ra sự im lặng đến nghẹt thở này.

* * *

Một tuần trước.

Đó là khoảnh khắc khi Cale tiến vào Đảo Gió qua khe hở nhỏ đó.

“Đen.”

Cale có thể nhìn thấy một số địa hình gồ ghề và một ngọn núi dường như đang vươn lên bầu trời qua những cơn gió lốc.

Ngọn núi đó cũng đầy những vách đá dựng đứng.

… Tử mana.

Mọi thứ ở đây đều bị nhuộm đen.

Cale gom một ít gió ở đầu bàn chân.

Bạn tôi ơi, không được để tay chân trần chạm đất. Bạn có thể bị dính Tử mana đấy.

Và tôi không cần phải kể phần tiếp theo này, phải không? Cậu không thể đào đất, đá và ăn chúng. Nếu làm vậy, cậu cũng có thể bị nhiễm độc qua đường miệng.

Cale đã phớt lờ những lời vô ích của Vua lính đánh thuê.

[Không phải rất hoang vắng sao?]

Cậu cũng phớt lờ giọng nói của Đá Tảng.

Cậu chỉ chậm rãi sử dụng Âm thanh của Gió tiến về phía trước.

Khi cậu lên đảo, hãy đi ba bước về hướng một giờ.

Cậu nhớ lại những mô tả của Bud đêm qua khi diễn tả con đường trên bản đồ và bắt đầu bước đi.

Không được chạm vào gió.

Chắc chắn là đang nhìn vào bản đồ khi bước đi. Cậu không nên đi sai.

Cale đang bước đi nhưng không chút do dự, ngay cả khi không có bản đồ.

Swoooooooosh- Swooooooosh-

Gió cực kỳ mạnh. Tuy nhiên, có một khoảng trống kỳ lạ nếu cậu bước đi đúng như Bud đã nói.

Đó là một khoảng trống rất nhỏ nhưng đủ để cậu bước qua.

“Thật tuyệt vời.”

Cale nhận xét trong vô thức.


[Tất nhiên. Bạn tôi có thể dễ dàng tìm thấy những khoảng trống như thế này.]

Hả?

Cale bối rối sau khi nghe giọng nói của kẻ trộm.

“Bạn?”

Kẻ trộm hơi cười nói.

[Chủ nhân của sức mạnh thuộc về người đã cho cậu biết đường là bạn của tôi.]

Cale nghĩ đến Vua lính đánh thuê Bud Illis.

Tổ tiên của gia đình Bud đã xây dựng một ngôi nhà bên cạnh Đảo Gió và để lại trong di chúc thế hệ sau của họ sẽ làm việc như những người gác cổng của Đảo Gió.

Sức mạnh cổ đại thuộc tính gió mà Bud Illis sỡ hữu cũng thuộc về tổ tiên đó.

[Tên đó cũng là một tên trộm.]

Hoo.

Cale kinh ngạc.

[Có vẻ như những người sở hữu sức mạnh bọn ta lại trở thành bạn của nhau. Thật tuyệt vời nhỉ.]

Cale cũng thấy điều đó thật tuyệt vời và gật đầu rồi bắt đầu bước nhanh hơn một chút. Cậu cảm thấy như những chướng ngại vật đang nhanh chóng biến mất.

Và có một tảng đá lớn bên dưới ngọn núi ở trung tâm của hòn đảo. Hẳn là trên đó có một dấu gạch chéo lớn.

Swoooooosh- Swooooooosh-

Cale để cho Âm thanh của Gió bảo vệ cơ thể mình khỏi gió đang bao phủ hòn đảo và nhanh chóng bước tới.

Sẽ không mất nhiều thời gian để đi bộ đến tảng đá bên dưới núi. Nếu dùng sức mạnh của gió, cậu sẽ có thể đến đó trong khoảng một giờ thôi.

Bud sau đó đã trở nên nghiêm túc.

Khi đã tới gần tảng đá, cậu sẽ thấy một lối vào ngôi đền chào đón mình. Sẽ mất khoảng hai ngày để đi vào ngôi đền và quay trở lại.”

Cale dừng bước sau một lúc. Cậu lơ lửng trên trời và nhìn vào một điểm.

Cậu có thể nhìn thấy một tảng đá lớn, và là thứ duy nhất không có màu đen trên đảo.

Đó là tảng đá mà Bud đã nói đến.

Trên đó có một vết chém sâu và dài.

Cale bước đến trước tảng đá đó. Sau đó đặt lòng bàn tay của mình lên tảng đá.

Tảng đá sẽ đáp lại lời kêu gọi của cậu khi cậu đặt tay lên nó miễn là cậu có sức mạnh cổ đại thuộc tính gió.

Oooooong- oooooong-

Một chấn động khác với tiếng gió đột nhiên xuất hiện. Cale có thể nhìn thấy tảng đá đang dần bị đẩy sang một bên.

Cậu nhìn về phía ngọn núi đen.

Khi tảng đá di chuyển đi…

“…Đền thờ.”

Lối vào một ngôi đền cổ kính với những cột đá cẩm thạch đen hai bên hiện ra trước mặt Cale.

Cậu không thể nhìn thấy điểm cuối vì con đường bên trong lối vào tối om.

Tuy nhiên, đó dường như là một con đường dài.

Cậu không cần sử dụng sức mạnh của gió sau khi vào đến thờ.Thậm chí cũng không cần phải lo lắng về lượng Tử mana trong đó.

Cộp.

Cale bước vào lối vào đền thờ.

“Hức.”

Cơ thể cậu quặng lại.

Nó diễn ra ngay lập tức. Cale đặt tay lên cây cột bên hông và gần như không thể lấy lại thăng bằng.

“… Haaaa.”

Cậu thở ra một hơi thật dài.

Cale đặt tay lên trái tim mình.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Tim cậu đập loạn xạ.

Cale nhìn vào cột đá cẩm thạch. Nó có màu đen, nhưng không phải vì Tử mana.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!


Cale không thể xử lý được trái tim đang đập điên cuồng của mình, cậu cau mày nhiều hơn.

Khi đó. Kẻ trộm bắt đầu nói khi Cale đang nhìn chằm chằm vào hành lang như có thể đi mãi mãi không thể hết được.

[Ồ, ngoài ra…]

Cale nhớ lại lời nhắc nhở của Bud.

Hẳn có một bàn thờ với một cổ vật ở cuối hành lang. Cậu chỉ cần sử dụng cái đó.

Cale bắt đầu nói.

“… Có một cổ vật? Nơi đây? Nhưng tại sao?”

Đồng tử của Cale bắt đầu rung lên. Cậu hoàn toàn lo lắng.

“Haaaa.”

Đó là khoảnh khắc Cale thở ra một hơi dài.

[Đảo Gió này được tạo ra vì tôi.]


Gì?

Đảo Gió được tạo ra vì kẻ trộm này, vì Âm thanh của Gió?

Cale đã từng nghĩ đến mối quan hệ giữa Kẻ trộm và hòn đảo ngay từ khi cô ấy đề cập đến cây roi của mình.

Kẻ trộm khẽ thì thầm khi Cale dựa vào cột đá cẩm thạch.

[Ở trong đó. Chắc tôi nên kể cho cậu biết sự thật đằng sau cổ vật nằm ở nơi sâu nhất của hòn đảo này nhỉ? Tôi cũng nên kể cho cậu nghe về bí mật của hòn đảo này?]

Giọng nói kẻ trộm giống như đang cười.

Tuy nhiên, đó không phải là tiếng cười vui vẻ. Trong tiếng cười đó, có chứa nỗi buồn.

[Cổ vật đó được tạo ra bằng cách hy sinh hàng ngàn mạng sống.]

Hy sinh? Họ đã hy sinh người?

Điều này khiến Cale nghĩ về những gì kẻ trộm đã nói khi lần đầu gặp.

[Lũ chó đẻ!]

[Lũ đấy bảo việc đánh cắp món đồ được tạo ra bằng sự hy sinh của người khác là tội ư? Ta định trả nó lại cho mọi người mà? Lũ rác rưởi! Thứ như bọn chúng sao lại có sức mạnh cơ chứ?!]

Tên trộm được biết là đã bị bắt và bị giết sau khi đánh cắp một món Thần vật. Tuy nhiên, thứ mà cô trộm được không phải là một món Thần vật, mà chỉ là một món đồ thuộc về một ngôi đền.

Giọng nói điềm tĩnh của cô ấy vẫn tiếp tục trong đầu Cale.

[Và tôi đã trả cổ vật đó về đúng vị trí của nó.]

Cale ngẩng đầu lên.

Cậu có thể nhìn thấy trần nhà màu đen.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!


Tim cậu đang đập loạn xạ.

Lửa Hủy diệt đang bùng phát dữ dội.

Vị trí thích hợp cho những cổ vật.

[Chỗ đó đương nhiên là nơi có dấu vết của những người đã bị giết oan.]

Cale há miệng.

Nhưng, không nói gì. Kẻ trộm tiếp tục nói như thể cô ấy hiểu cảm giác của Cale.

[Chắc cậu cũng có thể đoán ra được bí mật của hòn đảo này đúng không? Cậu có thể cảm thấy nó, phải không? Ngọn núi đen này. Ngọn núi này bị gió khuất…]

Ngay cả Lửa Hủy diệt cũng đang điên cuồng …

Kẻ trộm tiếp tục đi.

[Cậu có thể cảm nhận được lượng Tử mana đang lấp đầy ngọn núi này, phải không?]

Giọng nói của kẻ trộm nghe đầy xót xa.

[Trước kia, không, thời cổ đại, nơi này là một kho chứa Tử mana.]

Cale nhắm mắt lại.

Hành động nhắm mắt hay mở mắt của cậu, tất cả xung quanh hoàn toàn tối đen.

[Tôi đã để cây roi con quay của mình ở đây và nhờ bạn mình giúp đỡ.]

Giọng nói giống như sắp khóc.

[Tôi yêu cầu họ bảo vệ và bảo vệ nơi này có dấu vết của gia đình tôi, bạn tôi và hàng xóm của tôi.]

Kẻ trộm đã yêu cầu sự ưu ái này cho những người bạn đã từng là đôi mắt và đôi chân của cô.

Hãy bảo vệ nơi này.

Ngoài ra, hãy làm sao để không ai có thể tiếp cận nơi này.

Hãy làm sao để họ không thể nói danh tính thực sự của hòn đảo này.

Kẻ trộm kìm mình không nức nở khi tiếp tục nói.

[Tôi có thể giúp họ chạy khỏi Tử mana, nhưng tôi không thể tiêu diệt được Tử mana.]

Cale sau đó nghe thấy giọng nói của Lửa Hủy diệt.

[Nếu khi đó ta còn sống…]

Ông ta có vẻ bực bội vô cùng.

Lửa Hủy diệt có khả năng thanh tẩy Tử mana.

Vào lúc này, Cale mới biết rằng Kẻ trộm đã chết sớm hơn tên trộm.

[Tôi đã bị tóm sau khi để lại cây roi của con quay ở đây và bỏ chạy. Và rồi thời gian trôi và cậu đã gặp tôi.]

Thông thường, Kẻ trộm sẽ không bị bắt.

Tuy nhiên, cô đã sử dụng hơn một nửa sức mạnh của mình để tạo ra Đảo gió này, khiến cô rất khó chạy thoát. Sau đó cô bị trói vào một tảng đá và ném sâu xuống đại dương.

Cale mở mắt.

Cậu có thể nhìn thấy trần đen của lối vào đền thờ.

[Khủng khiếp phải không? Không phải bí mật của hòn đảo này chỉ là khủng khiếp thôi sao?]

Đảo Gió, Ba Khu vực Hạn chế.

Cale đã đợi một lúc lâu khi kẻ trộm cười trước khi cuối cùng xoay người nói điều gì đó.

“Đó là cái quái gì vậy?”

Cậu đã băn khoăn về điều này trong một thời gian dài.

Bây giờ cậu đã chọn con đường khó khăn, bây giờ cậu đã chọn giữ tiếng nói của những sức mạnh cổ đại bên mình, cậu cần biết những câu chuyện của họ.

“Tên nào là kẻ mà các người cần phải chiến đấu và đánh bại?”

Giọng nói của người duy nhất còn sống trên hòn đảo đen này đã bị gió cuốn đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.