Đọc truyện Trở Thành Hoàng Phi Hờ – Chương 116: Ngoại Truyện 1: Âu Dương Thần – Diệp Tử : Gia Nhập Thương Vân Lệnh
Nàng và Mặc Dương dừng trước cổng vào Thương Vân Lệnh, nàng nhảy xuống ngựa ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, Mặc Dương nhìn ánh mắt của Diệp Tử đến mức phải bật cười thật ra từ khi mà hắn trông thấy nàng đã nhìn ngay vào đôi mắt màu tím tuyệt đẹp ấy nó quả nhiên rất giống với giáo chủ nếu người ngoài nhìn qua không biết chừng sẽ tưởng họ là huynh muội của nhau.
“”Ngươi cười cái gì”” Diệp Tử nhíu mày nhìn Mặc Dường
“”Không có gì, chỉ là ta thấy đôi mắt của cô nương rất giống với giáo chủ”” Mặc Dương che miệng cười xua tay trước mặt
“”Mau vào thôi”” Diệp Tử nói xong lạnh lùng đi vào trước cánh cổng lớn mở ra trước mắt nàng khi bước vào bên trong Thương Vân Lệnh mang không gian khác xa với bên ngoài một rừng cây lớn thật đáng sợ còn khi đã bước vào trong phong cảnh đẹp đẽ, mê hoặc lòng người trước đây nàng đã từng vào một lần cứ ngỡ đó chính là lần cuối cùng nhưng lại không ngờ sẽ có ngày được quay trở lại nơi này
Nàng dừng chân lại tại rừng đào ngắm nhìn chúng một lúc, nếu đã tới đây rồi thì nhất định sẽ ở trong rừng đào này ở nơi này nàng không quen ai cũng không có bạn bè hơn nữa lại không có sư phụ ở cạnh ngày ngày trò chuyện cùng người chỉ có rừng đào này….
Mặc cho nỗi đau năm đó và rừng đào này có mối liên kết với nhau, có người đã từng hứa nhất định sẽ đi tìm cho nàng rừng đào này, có người đã từng hứa nàng và hắn sẽ cùng nhau kết duyên dưới rừng đào này bao năm qua nàng chưa từng quên đi lời hứa đó của hắn nhưng vẫn không thể ghét bỏ rừng đào này được, tuyệt đối không thể.
“”Vị cô nương đây là Diệp Tử”” Một nam nhân bận y phục màu đen đi về phía nàng, Diệp Tử quay người lại nhìn nghe qua giọng nói của hắn cũng đủ biết hắn là một người lãnh đạm hoàn toàn không chút cảm xúc khi nhìn người đối diện
“”Là ta”” Diệp Tử khẽ gật đầu
“”Xin cô nương đi theo ta, giáo chủ đang chờ cô mọi người trong Thương Vân Lệnh đang ở trong chính sảnh chờ cô tới”” Người đó cúi người trước mặt Diệp Tử cung kính nói
“”Được, ngươi đi trước ta sẽ theo sau””
“”Vâng””
Diệp Tử đi theo hắn đi vào sâu bên trong Thương Vân Lệnh tới nơi hắn dừng chân lại chăm chú nhìn Diệp Tử nói
“”Chỉ cần mở cánh cửa này ra trước mặt cô nương sẽ là giáo chủ ta nghe nói giáo chủ đã chấp nhận cho cô tham gia vào Thương Vân Lệnh điều này khiến ta rất ngạc nhiên bởi vì từ trước đến nay việc gia nhập vào thương vân lệnh là rất khó mọi người trong thương vân đều có những khả năng khác người thường ta không biết cô nương là ai cũng không biết nội công của cô nương lớn mạnh thế nào chi bằng sau này mong được cô nương chỉ giáo, ta xin lui””
Người đó dứt lời xong liền rời đi chỉ còn lại nàng đứng một mình tại đó, cảm giác lo sợ bao bọc xung quanh nàng điều này đến với nàng thật sự rất bất ngờ nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày sẽ là một sát thủ bậc cao trong Thương Vân Lệnh cũng chưa từng nghĩ tới việc nàng sẽ có thêm bất kì một huynh đệ đồng môn nào khác ngoài những kẻ đã quay lưng lại với nàng.
Không ai cần nàng cả, cũng không ai thích nàng
Vậy thì sao nàng phải bận tâm đến những điều đó, mọi chuyện đã xảy ra trước mặt ngoài cách phải đối diện trực tiếp với nó thì không còn cách nào khác cả
Nàng mở cánh cửa phía trước mặt ra trước mặt nàng là chính sảnh rất lớn trong thương vân đằng xa kia ở trước mặt nàng là Âu Dương Thần hắn đưa mắt nhìn nàng vô cùng lãnh đạm, dáng vẻ của hắn khi ngồi trên chiếc ghế lãnh chủ tựa như là một kẻ sinh ra để dành cho vị trí đó, hắn quả thực rất bá đạo, khí chất bao quanh hắn mạnh mẽ đến cực độ nàng nhíu mày nhìn hắn, hắn trong giây phút đó khẽ mỉm cười với nàng trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ mà nàng không thể thấu hiểu được
Cuối cùng cũng có được nàng, Diệp Tử
Diệp Tử hít thở một hơi thật mạnh lấy hết sức lực để đi vào bên trong khi nàng bước đến trước mặt hắn có thể cảm nhận được tất cả mọi người đang chăm chú nhìn nàng không nguôi, không ai nói một lời lặng lẽ nhìn nhau không gian xung quanh khiến nàng thở không thông. Ninh Phong nàng ta vừa trông thấy nàng đã lập tức lên tiếng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên
“”Dương Thần, ta nhớ rằng chàng đã nói với ta ngày hôm nay chàng sẽ cho một người mới gia nhập Thương Vân tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây… không lẽ…””
Hắn chống tay lên mặt bàn nhìn mọi thứ xung quanh, lãnh đạm nói
“”Từ ngày hôm nay Diệp Tử sẽ gia nhập Thương Vân Lệnh với tư cách là người bên cạnh ta tức là mỗi nhiệm vụ của ta đều sẽ có nàng ấy đi cùng, nàng ấy chỉ là người mới nên nội công và sát lực không thể bằng các người nhưng thời gian sau này khi nàng ấy ở đây tự tay ta sẽ dạy nàng ấy tất cả đến lúc đó sẽ không còn gì phải lo lắng nữa rồi””
“”Dương Thần, chàng đang nói gì vậy”” Ninh Phong dường như không thể tin vào những gì nàng vừa nghe
Nàng ta cùng hắn đi làm nhiệm vụ, cùng nhau phiêu bạt thiên hạ sao?
Tại sao lại là nàng ta, người luôn đi cùng hắn là nàng cơ mà
Người cùng hắn trải qua biết bao gian khổ, cùng hắn vượt qua cái chết để hoàn thành nhiệm vụ chính là nàng cơ mà?
Mọi chuyện đã làm cùng nhau như vậy sao hắn lại có thể dễ dàng cho một người lạ vào thay vị trí của nàng
Diệp Tử trợn tròn mắt nhìn Âu Dương Thần, nàng nắm chặt tay lại
Cái gì? Cùng hắn, hắn nói nàng sẽ đi theo hắn làm nhiệm vụ sao, chuyện phi lí này sao lại có thể xảy ra được
Mọi người trong thương vân bất chợt xôn xao họ nhìn nhau tựa như không hiểu chuyện gì bất kể là ai trong đây cũng đều biết giáo chủ và Ninh Phong là không thể tách rời mỗi nhiệm vụ mà giáo chủ làm đều là những việc chỉ cần sơ xảy một chút là có thể cướp đi sinh mạng ngay cả Mặc Dương và Dao Dung hai người đó chỉ đứng sau Ninh Phong một chút về kiếm thuật, võ công và cả sát lực vậy mà cũng không dám đi cùng giáo chủ bởi vì họ biết ngoài Ninh Phong ra sẽ không ai có thể cướp lại sinh mạng của giáo chủ từ cõi chết trở về
Năm năm trước và ngay cả bây giờ cũng vậy, Ninh Phong một nữ nhân xuất quỷ nhập thần nàng ấy không sợ cái chết ngay cả loại độc dược như thiên liên tam cũng không làm khó được nàng ấy thì còn có gì có thể làm khó được nàng ấy, một người một lòng vì giáo chủ như vậy, một người năm lần bảy lượt cứu mạng giáo chủ như vậy ai có thể qua được nàng ấy.
Không một ai cả
“”Dương Thần, nàng ta chỉ là kẻ vừa gia nhập thương vân lệnh hơn nữa chúng ta còn chưa biết võ công và kiếm thuật của nàng ta ra sao thì sao có thể để nàng ta đi làm nhiệm vụ cùng chàng chuyện đó là không thể”” Ninh Phong đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt đầy lo sợ xen lẫn tức giận
Hắn có phải là Âu Dương Thần mà nàng biết không, hắn đã ra quyết định mà không chút suy nghĩ Âu Dương Thần nàng biết trước đây là một người luôn cẩn trọng trong từng suy nghĩ bất kể điều gì hắn nói ra đều là hoàn thành được, thậm chí còn vượt cả những gì mọi người tưởng tượng ra. Chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn bị nữ nhân đó mê hoặc đến đảo điên tâm can rồi.
“”Giáo chủ xin người hãy xem xét lại, việc người đưa Diệp Tử gia nhập chúng thần rất hoan nghênh nàng ấy trở thành một thành viên trong số chúng ta nhưng về công lực về mọi mặt chúng thần chưa biết nên điều này quả nhiên là không thể, thủ lĩnh luôn một lòng đi theo người vả lại chỉ có thủ lĩnh mới có thể cùng người hoàn thành tốt nhiệm vụ ngoài ra không còn ai nữa cả, giáo chủ xin hãy xem xét lại”” Dao Dung quỳ xuống nền đất, nàng đưa hai tay ra trước mặt cung kính nói
“”Đúng vậy xin giáo chủ hãy xem xét lại”” Tất cả mọi người cùng nhau quỳ xuống trước mặt hắn
Diệp Tử đứng chôn chân lại nàng chẳng biết phải nói gì cho phải, trong lòng nàng cũng rất đồng lòng với suy nghĩ của Dao Dung nàng không hề muốn đi theo hắn nghĩ tới việc chỉ cần ngày nào cũng phải chạm mặt hắn đã khiến nàng chán nản, mệt mỏi. Nàng điều không muốn a
“”Ta biết ngoài Ninh Phong ra sẽ không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ cùng ta được nhưng dạo gần đây nhiệm vụ của Ninh Phong tăng lên rất nhiều, nàng ấy phải đi rất nhiều nơi rất khó quay về để đi làm nhiệm vụ cùng ta hơn nữa ta muốn nàng ấy được nghỉ ngơi, ta tự lo được cho bản thân ta để ngồi lên được vị trí này ta đã trải qua những chuyện mà chỉ là trong giấc mộng các ngươi cũng không dám mơ tới nên việc ta để Diệp Tử đi cùng ta là quyết định của ta, nhất định sẽ không thay đổi””
Diệp Tử khoanh tay, nàng cười nhạt ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn
Thì ra đó mới chính là tính kế của hắn, hắn quả nhiên là lo lắng cho Ninh Phong không muốn nàng ấy mệt mỏi nên mới dễ dàng để nàng đi, một kẻ như hắn thật không thể coi thường mọi chuyện hắn suy nghĩ đều có tính toán cả. Âu Dương Thần, người trong thiên hạ đồn thổi chuyện ngươi và Ninh Phong có tình ý quả thực là không sai chẳng qua ngươi không chịu ra mặt với nàng ấy mà thôi.
“”Dương Thần, ta chỉ đi vài ngày sau đó sẽ trở về ta không mệt mỏi cũng không có quá nhiều nhiệm vụ nên…””
“”Ninh Phong, nàng phải nghe ta việc ta đưa nàng ấy cùng đi sẽ giúp nàng ấy trở thành một sát thủ giỏi chẳng lẽ nàng muốn để thiên hạ đồn thổi rằng Thương Vân Lệnh cho một kẻ yếu ớt gia nhập môn trở thành một sát thủ giỏi sao”” Ánh mắt hắn nhìn Ninh Phong đầy ôn nhu, dịu dàng ngay cả khi nàng ấy nhất quyết không nghe lời hắn cũng không một lời tức giận đối với nàng
“”Được… được rồi ta sẽ nghe chàng”” Giọng Ninh Phong yếu dần sau đó liền nhìn Diệp Tử bằng ánh mắt tức giận đầy khinh ghét, Diệp Tử có thấy cũng như không nàng thở dài một tiếng nàng ta đã không mấy ưa nàng nay lại đối đầu cùng nàng ta, thật mệt mỏi
“”Âu Dương Thần, ta muốn ở trong rừng đào của giáo chủ”” Diệp Tử bất chợt lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm không chút cảm xúc
“” Diệp Tử nàng có thể ở cùng Dung Dao không cần đến vườn đào”” Hắn lên tiếng phản kháng, chữ chữ tựa hàn băng
“”Ta không thích, ta muốn tới vườn đào xin hãy cho phép ta đó là nơi duy nhất trong Thương Vân Lệnh mà ta muốn tới””
“”Nàng…””
“”Giáo chủ trong vườn đào của người cạnh đó chẳng phải cũng có nơi ở hay sao, nàng ấy đã không thích ở cùng Dao Dung chi bằng để nàng ấy tới căn nhà tranh đó ở có lẽ sẽ tốt hơn””
“” Mặc Dương, ngươi dẫn nàng ta tới vườn đào tùy ý cho nàng ta sử dụng””
“”Vâng””
“”Mọi người có thể rời đi được rồi””
Diệp Tử lạnh lùng đi theo Mặc Dương ra ngoài không nói một lời, nàng không biết rằng đằng sau lưng nàng luôn hiện hữu ánh nhìn của hắn, hắn vốn dĩ để nàng ở phòng Dung Dao vì nơi đó sát nơi ở của hắn chỉ cần mở một cánh cửa cũng có thể đi qua. Hắn không biết nàng đang suy nghĩ điều gì nhưng nàng rất cố chấp cũng rất lãnh đạm muốn đến gần nàng quả nhiên là không dễ dàng gì
“”Mặc Dương, ta có thể tự mình đi được không làm phiền tới ngươi””
Mặc Dương khẽ cười quay lại nói
“”Lần đầu nhìn ánh mắt của Diệp Tử cô nương ta cảm thấy cô là một người rất khó có thể đến gần, ta cũng chỉ muốn làm quen với cô dù sao chúng ta cũng ở chung một chỗ còn là huynh đệ””
Mặc Dương chưa nói xong đã bị Diệp Tử ngắt lời
“”Huynh đệ? Ta không cần huynh đệ cũng không cần ai bên cạnh ta cả ta đơn thuần chỉ muốn ở một mình như vậy là đủ rồi””
Hai từ “huynh đệ” tại sao đối với nàng lại khó như vậy, nàng sợ một lần nữa nàng sẽ bị phản bội cũng rất sợ sẽ có một ngày những người mang danh nghĩa “huynh đệ” sẽ phản bội lại nàng.
Ta chỉ cần một mình, vậy mà đủ rồi