Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 47


Đọc truyện Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài – Chương 47


Tiểu Phong vẫn luôn nhớ thương việc đi xem đấu giá đồ cổ Ninh Thiều Bạch nhắc đến.

Nhưng từ trước đến nay cậu đều hiểu chuyện không hỏi nhiều, chỉ là mỗi lần gặp Ninh Thiều Bạch đều sẽ dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn anh.

Hôm nay lúc Ninh Thiều Bạch tan tầm đụng phải Tiểu Phong, Sâm Sâm và Mao Tuệ Trúc đang nghịch bùn trước cửa, ba đứa nhỏ hình như đang đắp bếp nấu cơm gì đó.

Tiểu Phong thấy anh lập tức đứng lên, một đôi mắt quả nho nhìn chằm chặp, “Chú Ninh.”
Ninh Thiều Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, một tay xách cậu lên đung đưa, “Giống dì mình quá nhỉ, đều đến khắc chú đúng không, thôi mai chúng ta đi!”
Tiểu Phong cười đến hai mắt cong cong.

Sâm Sâm thấy thế chạy tới, “Cậu, con cũng muốn.”
Ninh Thiều Bạch nghe vậy ghét bỏ, “Cái móng vuốt bùn này……” Dù nói thế nhưng anh vẫn xách cậu nhóc và Mao Tuệ Trúc lên xoay một vòng rồi mới vào nhà.

Hiện giờ Tiểu Phong với Sâm Sâm là đôi anh em như hình với bóng, Tiểu Phong muốn đi, Sâm Sâm đương nhiên sẽ không lạc quẻ.

Vì thế hôm sau Ninh Thiều Bạch chở mẹ con Ninh Thiều Vận kèm dì cháu Hạ Miên xuất phát.

Tiểu Phong ngồi trong lòng Hạ Miên cao hứng lúc ẩn lúc hiện, Sâm Sâm học cậu đung đưa người theo, hai bạn nhỏ giống như quả lắc vui vẻ, làm trên mặt ba người lớn đều không tự giác hiện lên ý cười.

Nhưng mà Hạ Miên lại rất cẩn thận xây dựng tâm lý cho Tiểu Phong, “Bảo bảo, hôm nay chúng ta đi là để có thêm kiến thức, xem xem hình dáng của đồ cổ thế nào, còn mấy thứ như đấu giá thì nhà mình mua không nổi đâu.”
Tiểu Phong gật đầu, không hề ảnh hưởng đến sự vui sướng của bản thân, cả người vẫn tiếp tục lắc, “Vâng, mình nhặt của hời.”
Hạ Miên:……!
Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận đều nhịn không nổi cười ra tiếng.

Buổi đấu giá diễn ra khắp khách sạn hoàng gia La Mã, thời điểm đám Hạ Miên đến, đất trống đã tràn ngập siêu xe, Ninh Thiều Bạch đi theo người giữ cửa tìm chỗ đỗ.

Khung cảnh này làm Hạ Miên hơi cảm nhận được không khí đời sau.

Ninh Thiều Bạch dẫn bọn họ vào khách sạn, anh đã đưa tiền thế chấp từ trước, sau khi quản lý lại đây rất nhanh đã đổi biển.

“Đúng rồi.” Ninh Thiều Bạch gọi quản lý phải rời đi lại, vươn tay với Hạ Miên, “Tem.”
Hạ Miên vội vàng lấy bộ sưu tập ra, hôm qua trước khi đi Ninh Thiều Bạch có dặn dò trước phải mang theo.

Cô mới biết quả nhiên xem đồ cổ gì đó chỉ dành cho Tiểu Phong, đã đến đây thì tem mới là mục đích chủ yếu.

Ninh Thiều Bạch nói với quản lý buổi đấu giá, “Đây là hai con tem, phiền mọi người kiểm tra cho.”
Vị quản lý kia nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, gần đây việc sưu tập tem trở nên khá hot, rất nhiều nhân vật lớn có thứ sở thích tao nhã này, nếu như hai con tem kia có thể bán ở chỗ bọn họ……!.

Truyện chính ở * TRЦмtrцуe Л.vn *
Quản lý ân cần đáp, “Vậy tôi sẽ tìm chuyên gia định giá ngay, nhưng mà trong hôm nay chưa chắc đã xong, việc tổ chức quảng cáo và tuyên truyền cũng cần một ít thời gian.”
“Không sao,” Ninh Thiều Bạch đáp, “Cứ đánh giá trước, còn việc đấu giá thì tính sau.”
Đợi quản lý rời đi, Hạ Miên tò mò hỏi Ninh Thiều Bạch, “Anh muốn bán tem ở đây hả?”
Ninh Thiều Bạch trả lời, “Không phải cô muốn đổi nhà sao?”
“Vậy anh còn kiểm tra cái gì?” Hạ Miên nói xong, nhìn đám người đi tới đi lui mới phản ứng lại.

Buổi đấu giá hôm nay khách đến không giàu thì cũng có địa vị, mỗi người đều có một quản lý chuyên môn phục vụ riêng, dù có mặt là để tuyên truyền, nhưng sau khi xuất hiện vật phẩm đấu giá lập tực sẽ thông tri với khách, nơi này chính là chỗ rải rác tin tức chuẩn.

Quả nhiên lúc Hạ Miên đợi ở gian bên, cũng nghe thấy người ta nhắc đến tem “Sông núi Trung Quốc một mảnh hồng”, “Non sống gấm vóc nước đỏ”, có thể thấy được tin tức truyền nhanh cỡ nào.

Tin rằng không lâu sau, rất nhiều người yêu thích tem đều sẽ thu được tin tức, trong đó đương nhiên bao gồm Hoắc gia……!
Hạ Miên suy nghĩ rốt cuộc Ninh Thiều Bạch đang bố trí kế hoạch gì, nhưng mà mấy việc rải rác này cô thật sự không liên hệ được, cứ nghĩ là đau não, dứt khoát từ bỏ.

Dù gì đại lão cũng theo phe mình, cô cứ đảm nhiệm vai cá mặn theo sau húp canh là được.

“Muốn đổi sân chắc chỉ cần một con tem thôi, vậy cái còn thừa thì sao? Tính bán đấu giá không?”
“Mình cứ giữa đã.” Hạ Miên nói, “Chờ sau này Tiểu Phong xử trí.”

Tiểu Phong nghe thấy tên mình ngẩng đầu, “Dì nhỏ?”
Hạ Miên sờ ngốc mao của cậu đáp, “Không sao.”
Nhưng Tiểu Phong thì có sao, cậu nhóc dơ tập tranh bán đấu giá cho Hạ Miên xem, “Đồ cổ này dì?”
Hạ Miên bật cười, cầm lấy lật lật mấy trang, chỉ vài tờ cho cậu xem, “Đây là sứ, chai, chén, mâm đều là đồ cổ.”
Ninh Thiều Bạch nghe cô đem món đồ trị giá mấy chục mấy trăm triệu tổng kết thành một khái niệm cỏn con như vậy thật vô ngữ, Ninh Thiều Vận thì nhịn không nổi cười ra tiếng.

Tiểu Phong mặc kệ, cậu nhóc biết được đáp án liền ghé vào bàn nhỏ nghiêm túc bàn bạc với Sâm Sâm, Tiểu Phong vừa xem vừa dùng ngón tay ngắn ngủn chỉ tới chỉ lui, giống như muốn nhớ hết mấy hình ảnh đó vào đầu.

Hạ Miên bất đắc dĩ lau mặt, “Chị nói xem em có nên bán chỗ tem kia đi, sau đó mua mấy món đồ cổ về thỏa mãn chấp niệm của thằng bé không.”
Ninh Thiều Vận cười đáp, “Chỉ sợ em thiếu mất việc mua 500 nghìn tờ vé số, rồi sau đó phất nhanh nhờ dự án dỡ bỏ nhà đất, trúng cổ phiếu liên tiếp không ngừng thì may ra.”
Hạ Miên sống không còn gì luyến tiếc, “Em cảm thấy mình nên chờ thằng bé lớn lên rồi tự hiểu chuyện.”
Sâm Sâm bỗng dưng chỉ vào một tấm hình hô, “Mẹ vẽ này!”
Hạ Miên và Ninh Thiều Vận hơi sửng sốt, Sâm Sâm đẩy tập tranh đến trước mặt Ninh Thiều Vận, “Mẹ ơi mau xem.”
Ninh Thiều Vận rất ngạc nhiên, theo bản năng duỗi tay sờ sờ, đây thật sự là bức tranh cô ấy vẽ mất hai năm.

Ngẩng đầu nhìn Ninh Thiều Bạch, thấy bộ dáng hoàn toàn không ngoài ý muốn của anh, hiển nhiên đã biết.

Hạ Miên nhận ra, hôm nay mình đến đây kiển tem là một việc, bức tranh của Ninh Thiều Vận mới là vở kịch lớn nhất.

Hốc mắt Ninh Thiều Vận đỏ lên, “Tiểu Bạch.”
Ninh Thiều Vận vỗ vai cô ấy, “Em nhất định sẽ lấy về cho chị.”
Hạ Miên hoàn toàn bị tập tranh làm cho si ngốc.

Cô chỉ mơ hồ biết Ninh Thiều Vận là một họa sĩ không tồi, lại không ngờ tác phẩm của cô ấy lại khiến người xem chấn động như vậy, người ngoài nghề giống Hạ Miên còn có thể nhìn ra sự ưu tú vượt trội trong bức tranh này.

Đó là khung cảnh một cái cây che trời và ngọn gió ngang ngược đang thổi mạnh, cơn gió dời non lấp biển gào thét trong không trung, cành cây to bị gãy, những chiếc lá tung bay, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngã xuống; nhưng thân cây trước sau vẫn vững vàng, phía sau nó là khoảng đất thật tươi đẹp, một con gấu dựa sát vào thân cây, những bông hoa non nớt xinh đẹp, thảm cỏ tươi xanh, tuy hình ảnh thiếu nữ trong ấy đang lo lắng nhưng nét mặt lại kiên định không hề sợ hãi……!
Ở đó có đủ chi tiết mà Hạ Miên không nói nên lời, nhưng cảm giác khẩn trương khi ánh sát và bóng tối giằng co ập vào mặt, rồi lại làm người ta tin rằng, mặc kệ trải qua bao nhiêu mưa to gió mạnh, cái cây kia cũng sẽ bảo vệ được sự tốt đẹp phía sau, tận đáy lòng sinh cảm giác ấm áp.

Bức tranh tên là 《 Bảo vệ 》.

Đây mới chỉ là một ảnh chụp mà thôi, không khó đoán bức tranh thật sự sẽ chấn động lòng người cỡ nào.

“Mẹ ơi,” Sâm Sâm lao vào lòng Ninh Thiều Vận, tay nhỏ lau nước mắt hộ cô ấy, “Con cũng sẽ giúp mẹ lấy tranh về.”
“Ừ, mẹ biết rồi.” Ninh Thiều Vận ôm sát Sâm Sâm, hôn lên trán cậu nhóc.

Không lâu sau buổi đấu giá chính thức bắt đầu, tất cả dời bước đến đại sảnh, Hạ Miên nhìn xuống, bên dưới đại khái hơn một trăm người.

Bọn họ tìm vị trí tương đối gần sân khấu, lúc mới đến đây Hạ Miên hoàn toàn không có hứng thú muốn xem, nhưng sau khi biết có tranh Ninh Thiều Vận liền nghiêm túc nghe kỹ.

Những món đầu đều là chút trang sức quý, không quá khơi gợi tâm tình của cô, Ninh Thiều Vận thì càng không có tâm tư xem, Tiểu Phong nhìn cái máy chiếu kia lộ ra sự tò mò.

Cậu dựa vào lòng Hạ Miên, lặng lẽ hỏi, “Dì ơi, mấy món đồ cổ đó đều nằm trong hộp đóbạ?”
Hạ Miên bật cười, sờ sờ ngốc mao giải thích, “Đấy là hình chiếu, nó chỉ cho ra hình ảnh thôi.” Biết cậu nghe không hiểu, Hạ Miên chỉ có thể dùng kim câu vạn năng nói tiếp, “Đợi con đi học, học đến môn vật lý là biết ngay.”
Lúc bắt đầu đấu giá, Tiểu Phong nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh không chớp mắt.

Buổi đấu giá đi được nửa đường, mới đến lượt tranh của Ninh Thiều Vận.

Hình ảnh trên máy chiếu lớn và rõ hơn tập sách nhiều, bức tranh bảo vệ sự tươi đẹp trong cơn bão tràn ngập sức mạnh làm động lòng người.

Hạ Miên bỗng cảm nhận được tay mình bị một cái tay bé khác nắm lấy, cô cúi đầu, Tiểu Phong cũng không chú ý tới hành động nhỏ của mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm máy chiếu, trong mắt lóe lên ánh sáng thật lạ.

Hạ Miên hơi mỉm cười, xoa đầu cậu.

Người chủ trì bắt đầu lên tiếng giới thiệu, “Đây là tác phẩm mới nhất của họa sĩ Tuyết Vận.

Họa sĩ Tuyết Vận từng là học trò cũ ngài Kỳ Minh Hạo quá cố – ngôi sao sáng chói trong ngành.”

“Trong buổi triển lãm năm hai mươi tuổi của mình nhất minh kinh nhân*, được rất nhiều đồng nghiệp trong giới tán thưởng, lúc ấy có người bỏ ra số tiền lớn muốn mua tác phẩm của cô, nhưng tiếc rằng Tuyết Vận đã từ chối vì lí do cần cải thiện kỹ năng thêm.”
“Đây là tác phẩm đầu tiên của cô Tuyết Vận sau nhiều năm, nét vẽ tinh tế cứng cỏi cộng thêm sự chữa lành tinh thần còn hơn trước kia, tôi tin người hiểu tranh đều biết bức tranh này ẩn chứa giá trị rất lớn, vì thế giá khởi điểm hai mươi vạn!”
Hạ Miên kinh ngạc nhìn Ninh Thiều Vận, cô không ngờ Ninh Thiều Vận trong giới hội họa lại nổi tiếng như vậy.

Ninh Thiều Vận nén nước mắt nói, “Nghĩ đến mấy năm nay, chị thật thẹn với sự bồi dưỡng của thầy dành cho mình.”
Sâm Sâm nắm lấy tay Ninh Thiều Vận cổ vũ, “Mẹ là giỏi nhất.”
Ninh Thiều Vận cười xoa đầu cậu nhóc, “Đúng vậy, sau này mẹ sẽ càng vẽ giỏi hơn.”
Rốt cuộc Sâm Sâm cũng cười lên.

Người ngoài nghề như Hạ Miên còn bị chấn động, càng không nói đến đám trong ngành, bọn họ gần như không hề do dự nhảy vào đấu giá, con số cứ tăng hết đợt này đến đợt khác, có ít người không hiểu gì nhưng cũng ôm thử tâm thái may mắn thử dơ bảng xem.

Sau khi đấu giá đến 50 vạn mới dần chậm lại.

“50 vạn, 50 vạn lần thứ nhất!”
Hạ Miên nghe rất rõ thanh niên phía sau quật cường hô, “51 vạn!”
“Vâng, vị tiên sinh này 51 vạn! Xin hỏi còn ai ra giá nữa không?”
“52 vạn!”
“55 vạn!”
Ninh Thiều Vận và Hạ Miên nghe thấy giọng nói kia chút ngoài ý muốn, Hạ Miên quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói lại với Ninh Thiều Vận, “Hình như đúng là Hoắc tổng.”
Sâm Sâm cũng ló đầu ra, “Là ba.”
Ninh Thiều Vận rũ mắt không đáp, rốt cuộc lúc này Ninh Thiều Bạch mới dơ bảng lên, “60 vạn!”
Giọng của anh rất dễ nhận ra, Hạ Miên quay đầu, quả nhiên bắt gặp Hoắc Học Văn đang nhìn về đây, vẻ mặt ngoài ý muốn, ánh mắt hắn dừng trên bóng dáng của Ninh Thiều Vận, lộ ra nụ cười khổ thả bảng xuống.

Hoắc Học Văn không tranh, người còn lại cũng ít dần, nhưng hiển nhiên vẫn có người thật sự thích bức tranh này, một thanh niên khác gần như cắn răng nói, “61 vạn!”
Hoắc Học Văn nhìn Ninh Thiều Bạch một cái, thấy anh gần như không có động tĩnh gì, vội vàng dơ bảng, “65 vạn!”
“65 vạn, 65 vạn còn ai không?” Giọng của người chủ trì có chút hưng phấn.

Thanh niên kia hình như không dơ nữa, người bên cạnh thấy vậy bèn khuyên nhủ, “Anh em tốt của tôi ơi, tiền tiêu vặn của bọn này bị cậu vơ vét hết rồi đấy, không đủ đâu.”
Thanh niên kia đành bất đắc dĩ từ bỏ, “Nhưng bức tranh đó thật đẹp……”
Hạ Miên nhịn không nổi quay đầu nhìn hắn một cái, thanh niên như con cún lớn ôm đầu uể oải, sự thất vọng tràn ra ngoài.

Thấy không có người khác báo giá, Ninh Thiều Bạch mới tiếp tục, “70 vạn!”
“70 vạn lần thứ nhất, 70 vạn lần thứ hai!”
Bỗng nhiên một giọng nữ sắc nhọn vang lên, “80 vạn!”
Đm? Hạ Miên quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Chu Thiến Thiến ngồi một góc.

“Sao cô ta lại ở đây?” Hạ Miên nhíu mày.

“Tới tìm chủ nhiệm La.” Ngữ khí Ninh Thiều Bạch chắc chắn, anh quay người nhìn bộ dáng dặt dào đắc ý của Chu Thiến Thiến, lắc đầu than một câu, “Tôi không biết cô ta có phải đồ ngốc không nữa.”
“Hả?” Hạ Miên nghi hoặc, “Cô ta cố ý nâng giá, vậy sẽ ép chúng ta nhất định phải lấy bằng được.”
Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt đáp, “Những người khác không biết bức tranh này, nhưng chẳng nhẽ Chú Thiến Thiến còn không biết sao? Là cô ta biếu cho chủ nhiệm La, giờ số tiền bán đấu giá càng cao, bọn họ xong đời càng nhanh.”
Nâng giá…!lúc lâu sau Hạ Miên mới kịp phản ứng lại, má ơi, nếu như bọn họ bị buộc tội hối lộ, thì hai bên đều phải nộp ra số tiền cao như vậy.

Hạ Miên cảm thấy đây cũng nằm trong kế hoạch của Ninh Thiều Bạch.

Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện giờ anh vẫn vững vàng, đợi Chu Thiến Thiến báo 80 vạn xong liền không dơ bảng nữa, người chủ trì bên trên đã bắt đầu đếm ngược, cái này làm sắc mặt Chu Thiến Thiến trở nên trắng bệch.

Hình như không ngờ Ninh Thiều Bạch sẽ đồng ý để bức tranh nằm trong tay cô ta.

Thẳng đến khi người chủ trì sắp công bố, Chu Thiến Thiến gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, Ninh Thiều Bạch mới dơ bảng, “85 vạn!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai cạnh tranh tiếp.

Chu Thiến Thiến gần như xụi lơ tại chỗ, Hạ Miên quay đầu nhìn cô ta lộ ra một nụ cười trào phúng.


Chu Thiến Thiến tức đến cắn răng, lẩm bẩm nói, “Phùng má giả làm người mập*, các người đào đâu ra nhiều tiền như vậy, còn không phải đợi Hoắc Học Văn trả tiền cho sao?!”
(P/s: ý chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.)
Nghĩ đến đây, cô ta lại căm giận liếc Hoắc Học Văn.

Mà Hoắc Học Văn cũng đang tính làm thế, thời điểm kết thúc buổi đấu giá, hắn vội vàng đuổi theo Ninh Thiều Bạch, đưa một tấm thẻ cho anh, “Không đủ thì dùng cái này đi.”
Ninh Thiều Bạch đang muốn đẩy tấm thẻ đó về, bên kia Sâm Sâm đã cao hứng hô, “Ba ơi.”
Nháy mắt cảm xúc trong Hoắc Học Văn cuồn cuộn, hình như rất muốn tiến lên ôm thằng bé một cái, nhưng cuối cùng lại chỉ dừng ở việc duỗi tay xoa đầu, “Gần đây Sâm Sâm có ngoan không?”
Sâm Sâm có chút chột dạ gật đầu, “Ngoan lắm ạ.”
Hoắc Học Văn vuốt ve khuôn mặt nhỏ, tuy trên mặt không hiện ra biểu tình gì, nhưng phảng phất giây tiếp theo sẽ sụt sùi khóc.

Rốt cuộc cũng từng là vợ chồng, Ninh Thiều Vận nhận ra cảm xúc của hắn không đúng, “Anh làm sao vậy?”
Một câu này làm Hoắc Học Văn chân tay luống cuống, “Tiểu, Tiểu Vận, anh……” Cuối cùng nhắm mắt lại vừa cô đơn vừa thống khổ, “Thật xin lỗi, đều là anh sai.”
“Hả?” Ninh Thiều Vận càng thêm nghi hoặc.

Hoắc Học Văn nhìn Ninh Thiều Bạch một cái, sau đó hít một hơi thật sâu nói, “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cho em và Sâm Sâm một công đạo.”
Ninh Thiều Vận nhíu mày khó hiểu, Hạ Miên lại nhìn ra chút manh mối, cô nghi ngờ Hoắc Học Văn đã phát hiện ra thân thế của bản thân và nhân vật trong Hoắc gia bắt cóc Sâm Sâm.

Rất nhanh, suy đoán của Hạ Miên đã được chứng thực.

“Anh Học Văn!” Chu Thiến Thiến đuổi theo, ngữ khí và thần thái so với lúc trước khác nhau một trời một vực, đó là sự cao cao tại thượng sau khi chuyển mình tìm được cảm giác ưu việt.

Mà ánh mắt Hoắc Học Văn đột nhiên lạnh lẽo, phút chốc khôi phục thành Hoắc tổng cuồng công việc như máy móc.

“Tiểu Vận, gặp lại sau.” Hắn tạm biệt Ninh Thiều Vận, sau đó nhìn Ninh Thiều Bạch một cái nói, “Đi trước.”
Ninh Thiều Vận nhìn hắn đi theo Chu Thiến Thiến rồi lại quay đầu nhìn Ninh Thiều Bạch hỏi, “Hai người làm gì bí hiểm vậy?”
Ninh Thiều Bạch cười.

Quản lí hội đấu giá đi đến tiếp đón, “Ninh tiên sinh, đây là bức tranh của ngài, xin giữ cẩn thận.”
“Còn nữa tem đã được định giá xong, ngài xem có muốn đấu giá ở đây không hay là chỗ khác?”
Ninh Thiều Bạch nhận lại tem và tranh đáp, “Ban nãy chủ nhân của con tem nói muốn dùng nó đổi mấy cái sân, tạm thời không bán.”
Dưới biểu tình thất vọng của quản lí, bọn họ rời khỏi khách sạn.

Ninh Thiều Vận nhìn Ninh Thiều Bạch hỏi, “Rốt cuộc em có kế hoạch gì?”
Ninh Thiều Bạch cười cười, “Chị cứ chờ đi, tất cả đã chuẩn bị xong, giờ chỉ thiếu chút gió đông thôi.”
Ngọn gió đông này hẳn là tiệc mừng thọ của Ninh gia, đến lúc đó đồng thời tận diệt cả hai nhà?
Nhưng mà mấy chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của Hạ Miên.

Nhà họ Hạ lại có một chuyện đáng vui: Mao Tuệ Mai sắp đến công ty Vinh Tín phỏng vấn chân trợ lý.

Gần đây Mao Tuệ Mai có hỏi thăm giáo viên ôn tập cho mình, biết thời gian thi là vào sang năm, cô nhóc cân nhắc hồi lâu, quyết định thử kiếm việc làm trước xem sao.

Ít nhất giảm được gánh nặng trong nhà.

Thứ hai là do Hạ Miên đề nghị, trải nghiệm xã hội cũng là một ngôi trường không tồi, có thể tập làm quen một chút, bọn họ đến sống ở thành phố Yến, đương nhiên phải học cách được hòa nhập vào nơi này.

Cô nhóc quyết định làm trợ lý, vì thế Mao Chí Sơn cũng bị yêu cầu đến đoàn phim thử xem, dù gì hai chỗ đều tiện đường.

Giống với dự kiến của Hạ Miên, tuy chú Mao không ngừng lắc đầu, nhưng có Mao Tuệ Lan và Mao Tuệ Trúc đã chắc chắn ba mình sẽ trả thành đại minh tinh, hàng ngày lải nhải chờ mong làm chú hoàn toàn không thể cự tuyệt.

Mao Tuệ Mai cảm thấy có thể đi làm cùng ba khá tốt.

Mà Hạ Văn Nguyệt cũng đồng ý cho chồng đi.

Bởi vì sau khi đến đây Mao Chí Sơn gần như không ra khỏi cửa, ở nhà giúp Hạ Văn Nguyệt chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cho quán, nhưng tuyệt đối lại không ra ngoài bán giúp, không phải lười mà là sợ mình lại khiến vợ con mất mặt.

Lúc trước cũng từng có suy nghĩ tìm việc, nhưng chỗ ấy cách nhà xa quá, đành phải đến công trường dọn gạch hoặc xin bốc vác linh tinh.

“Đó là nhận thức từ nhỏ của chú, muốn thay đổi rất khó.”
Hạ Miên nói với Hạ Văn Nguyệt, “Chú ấy vốn là bảo bối, nhưng lại lớn lên trong đám người vô tri, những người đó nói chú bất tài vô dụng, vì vậy chính bản thân chú cũng cho rằng mình vô dụng luôn.”
“Nhưng nếu đặt chú ấy trước mặt những người hiểu được giá trị tiềm tàng ấy, một ngày nào đó chú sẽ nhận ra mình là báu vật có thể tự tỏa sáng.”
Hạ Văn Nguyệt nghĩ đến bộ dáng chân thành khen ngợi của Vinh Tín, gật đầu, tuy biết Mao Chí Sơn tốt, nhưng cũng muốn hắn có thể ngẩng cao đầu, tự tin đứng trước mặt mọi người.

Một ngày trước khi đến thăm đoàn phim, Hạ Văn Nguyệt xa xỉ đập trứng gà, dùng lòng trắng đánh với mật ong làm mặt nạ cho Mao Chí Sơn.


Mao Tuệ Trúc tò mò hỏi, “Mẹ có làm cho bọn con và chị Miên không ạ?”
Mao Tuệ Lan oán hận che miệng cô nhóc lại, “Em không nói không ai bảo mình câm đâu.”
Tiểu Phong khẩn trương trực tiếp túm Hạ Miên chạy xa.

Hạ Văn Nguyệt gõ gõ Tiểu Phong, lắc đầu bật cười.

Đó là chuyện của mấy hôm trước.

Từ lúc Mao Chí Sơn đến thành phố Yến mỗi ngày đều được Hạ Văn Nguyệt bồi bổ đầy đủ, trên mặt đã có thịt, mỹ mạo bị mài mòn bao lâu nay cuối cùng cũng có xu thế trở lại.

Ngoài phương pháp làm đẹp bằng dưa chuột của Hạ Miên, hai đồng chí Mao Tuệ Lan và Mai Tuệ Trúc cũng rất tận sức giúp ba mình thành minh tinh lớn, lâu lâu lại đắp cho Mao Chí Sơn một lần.

Có lẽ do làn da hồi phục nhanh, sau khi đắp xong đã có hiệu quả rõ rệt.

Hôm ấy Hạ Văn Nguyệt gặp hàng bán, mới mua một lọ mật ong về nói bồi bổ cho người trong nhà.

Hạ Miên đột nhiên nhớ ra, muốn so sánh thì mặt nạ lòng trắng trứng mật ong hiệu quả hơn đắp dưa chuột nhiều, không biết sau khi để chú dùng sẽ thế nào nhỉ.

Trứng gà mật ong không giống như dưa chuột, Hạ Văn Nguyệt nhất định sẽ không đồng ý cho lấy ra dùng, vì thế Hạ Miên dẫn Mao Tuệ Lan nhân lúc cô hai đang tắm trộm rứng gà và mật ong đi.

Mao Tuệ Lan kéo Mao Chí Sơn đã rửa mặt xong vào trong viện, ấn xuống ghế bắt đầu bôi.

Mấy ngày nay Mao Chí Sơn bị con gái lăn lộn thành quen, cũng không phản kháng, chỉ là sau khi được đắp mặt nạ nhịn không được hỏi, “Đây là cái gì vậy, sao vừa nhão vừa dính thế?”
Mao Tuệ Lan chột dạ nhìn Hạ Miên một cái, đáp, “Ai nha ba đừng quan tâm, đắp cái này xong có thể làm mặt ba đẹp hơn đấy.”
Mao Chí Sơn không hỏi lại, Hạ Văn Nguyệt rửa mặt xong đi qua cũng không nhìn rõ, ánh đèn mờ, lòng hiếu kỳ của cô ấy cũng không lớn, chỉ thuận miệng hỏi một câu, “Hai đứa dùng gì đấy, mùi ngọt thật.”
Mao Tuệ Lan cười hi hi vài tiếng rồi lừa dối cho qua.

Thời điểm bọn họ cho rằng mình đã giấu trời qua biển thành công, lại tính sót hành động của cô nhóc Mao Tuệ Trúc.

Không biết tiểu nha đầu này thấy hai người làm mặt nạ lúc nào, thời điểm Hạ Văn Nguyệt kiếm con bé đi rửa mặt, liền đụng phải cô đang đánh trứng gà trong bếp.

Hạ Văn Nguyệt hùng hổ đặt đồ xuống, kéo Mao Tuệ Lan từ sương phòng phía tây ra, thở phì phì chỉ vào hai người, “Hạ Miên! Mao Tuệ Lan!”
“Hai đứa muốn ăn đòn đúng không! Thức ăn cũng đem ra phá, người ta ăn còn tiếc, thế mà lại dám bôi lên mặt hả? Mau đưa đây!”
Hạ Miên và Mao Tuệ Lan liếc nhau, thu vai nhanh chóng chạy thẳng.

Tiểu Phong khẩn trương chạy sau Hạ Miên về phòng, còn cẩn thận xoay người cài lại, chống thanh gác cửa sổ nhìn ra ngoài xem, “Dì nhỏ, bác giận rồi!”
Hạ Miên bị chọc cười, đi qua bế cậu lên bỏ vào trong chăn, “Vậy chúng ta nhanh ngủ thôi, ngủ rồi bác không đánh mình nữa.”
Bởi vì việc này, sáng hôm sau Tiểu Phong dậy sớm.

Cho dù tỉnh cũng không rời giường, thấy Hạ Miên mở mắt, tay nhỏ lập tức đè chăn cô lại, cậu dựng tai lên nghe ngóng âm thanh bên ngoài, nhỏ giọng nói, “Bác còn ở bên ngoài.”
Hạ Miên bị độ manh này làm cho run gan, “U ôi, sao bảo bảo nhà ta lại đáng yêu quá!” Ôm cậu vào lòng xoa nắn một trận.

Bạn nhỏ không rõ nguyên do, sau khi ra cửa vẫn còn cảnh giác, vừa thấy Hạ Văn Nguyệt liền nhanh chóng đứng ra chắn trước mặt Hạ Miên, mơ hồ biết người lớn sẽ cho cậu mặt mũi, không đánh người trước mặt mình.

Hạ Văn Nguyệt cũng nhìn ra, chọc trán cậu nhóc giả vờ giận, “Đồ lanh lợi này.”
Sau đó chỉ cảnh cáo hai người, “Còn lần nữa là cô đánh thật đấy!”
Hai người thè lưỡi, Hạ Miên hắc hắc nói, “Không có lần sau đâu ạ, mình có thể mua cây nha đam về trồng, hiệu quả không tồi đâu.”
Hạ Văn Nguyệt đáp, “Cháu biết nhiều quá nhỉ.” Nhưng rất để tâm.

Bởi vì hiệu qua sau khi đắp mặt nạ của Mao Chí Sơn thật khiến người ta kinh diễm.

Hạ Văn Nguyệt là người lý trí, nếu đã lãng phí thì phải sử dụng hết mới thôi, nghiêm khắc dựa theo các bước của Hạ Miên, rửa sạch mặt xong liền hung hăng đắp thật dày cho Mao Chí Sơn.

Vì thế mấy hôm sau làn da của chú Mao bóng loáng hơn không ít, nhan sắc càng thêm rõ ràng.

Cho nên trước hôm đến đoàn phim, Hạ Văn Nguyệt mới xa xỉ đánh trứng gà mặt ong, phần còn dư đắp cho Mao Tuệ Mai.

Nhìn hai cha con được tài xế của Vinh Tín đón đi, Hạ Văn Nguyệt vỗ đùi nhanh chóng chạy về, “Trời ạ đã đến giờ này rồi à, mau mau, ra quán thôi không muộn.”
Sau đó không quên dặn dò Hạ Miên và Mao Tuệ Lan, “Chốc nữa đưa Tiểu Phong với Tuệ Trúc đi nhà trẻ về hai đứa nhớ ở nhà học tập cho tốt đấy, đừng đi lung tung, biết chưa!”
Hạ Miên nhịn không được cười, “Mẹ em không lo cho chị Mai à.”
Mao Tuệ Lan đáp, “Có gì mà phải lo, cùng lắm không đậu thì về thôi……”
Hạ Miên nghiêng nghiêng đầu, “Cũng đúng.”
Có một gia đình nhỏ hậu thuẫn, thật sự chẳng phải sợ gì cả..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.