Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 44


Đọc truyện Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài – Chương 44


Bất tri bất giác đi tới chợ, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào rộn ràng.
Sau khi đến gần có thể nhìn thấy đủ loại hàng bày dọc ven đường, gần như không có điểm cuối.
“Wow, thật nhiều người!” Mao Tuệ Trúc nói, “Lớn hơn chợ quê mình.”
Tiểu Phong cũng mở to hai mắt, cậu lớn như vậy nhưng chưa từng thấy chỗ này bao giờ, chẳng qua nhớ lời Hạ Văn Nguyệt dặn dò, gặp nhiều người nhất định phải tự giác chạy về nắm tay Hạ Miên.
Sâm Sâm bị kẹo bông gòn bên cạnh hấp dẫn, “Mẹ, cậu, kẹo bông gòn!”
Ninh Thiều Vận mang cậu nhóc chạy sang sạp kẹo bông gòn.
Hôm nay đám Hạ Văn Nguyệt có việc mới đến, bọn họ dựa vào danh sách đã bàn bạc từ trước, Hạ Miên và Ninh Thiều Vận Ninh Thiều Bạch dẫn Tiểu Phong cùng Sâm Sâm đi dạo, thuận tiện mua chút đồ dùng nho nhỏ; còn phần lớn những thứ khác đều giao cho một nhà Hạ Văn Nguyệt.
Ninh Thiều Bạch vô cùng thù hận nhìn sạp kẹo bông gòn, ông chủ ở đó sợ tới mức nơm nớp không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Hạ Miên chạm chạm anh, “Aiz đi chơi phải vui vẻ chứ, làm gì vậy?”
Ninh Thiều Vận hiển nhiên biết nguyên nhân, cô ấy che miệng cười đáp, “Nó có thói ở sạch, trong mắt đám bác sĩ chắc ngoài phòng giải phẫu ra thì không còn chỗ nào sạch sẽ cả, sợ nhất là mấy quán ven đường đông người.”
Hạ Miên nhớ đến người dì cũng là bác sĩ của mình, giật mình một cái khuyên nhủ, “Bác sĩ Ninh, không sạch sẽ nhưng cũng không đến nỗi bệnh, thân thể cần một lượng nhỏ vi khuẩn để gia tăng kháng thể, như vậy mới khỏe mạnh.”
Ninh Thiều Bạch nhướng mày, “Cô hiểu mấy cái này.”
Hạ Miên nâng cằm lên, “Đã bảo rồi, bổn tiên nữ không gì là không biết.”
Mặt Ninh Thiều Bạch vô biểu tình đáp, “Vậy có biết làm cách nào tránh được mấy chỗ này không.”
Ninh Thiều Vận bật cười, “Từ nhỏ nó đã ghét náo nhiệt, ngày trước có đi một lần, về sau hình như không thấy tới nữa.”
“Tôi chịu,” Hạ Miên túm chặt tay anh kéo vào trong, “Tôi chỉ biết làm cách nào để hòa nhập với mọi người, gặp vấn đề thì dũng cảm đón khó mà lên, giống như vi khuẩn, từng tiếp xúc mới sản sinh kháng thể, thích ứng được thì không còn cảm giác gì nữa.”
Ninh Thiều Bạch:……
Cảm thấy cả người càng ngứa, “Đừng nói, xin cô.”
Hạ Miên cười ha ha.
Nhưng mà lúc sau Hạ Miên không rảnh đấu võ mồm với anh.
Trên sạp bày đủ các loại màu sắc rực rỡ, mấu chốt là đồ trên quầy không được xếp theo quy tắc nào, người mua vĩnh viễn sẽ không biết chủ hàng sẽ bán gì tiếp theo.
Bọn họ chơi xâu vòng, ném phi tiêu thủng bóng, trò phi tiêu là Hạ Miên muốn chơi, mà chơi một mình thì không thú vị, cô liền kéo theo Ninh Thiều Bạch cùng thi đấu.
Kết quả trước khi chơi tên này cực kỳ nhởn nhơ, thời điểm động thủ lại không hề lưu tình, độ khó mà ông chủ đưa ra đối với bọn họ không đáng là bao, cả hai cứ vậy hòa nhau.
Tiểu Phong và Sâm Sâm mỗi đứa được mua một món đồ chơi lông nhung, cái này làm hai tiểu gia hỏa cao hứng muốn chết.
Lúc sau bắt gặp một người thổi đường, Tiểu Phong và Sâm Sâm thổi hình chơi chơi, Tiểu Phong làm rồng, Sâm Sâm làm hổ, đối với tác phẩm tự mình tạo ra, hai đứa đều thấy là lạ, cầm trong tay rất cẩn thận sợ người khác chạm vào.
Hạ Miên nhìn Tiểu Phong giơ cánh tay nhỏ che chở, dứt khoát bế cậu lên, Sâm Sâm thấy thế cũng quay đầu vươn tới Ninh Thiều Bạch.

Bọn họ chen vai xen qua dòng người, từ xa trông thấy một đám đông tụ lại, thỉnh thoảng còn nghe được chút âm thanh cao hứng ủng hộ.
Thì ra là xiếc khỉ, Hạ Miên ôm Tiểu Phong chen vào, liền thấy ở giữa có một người đàn ông đang ra hiệu cho chú khỉ, con khỉ nhỏ thấy lệnh bắt đầu lộn nhào, bắt chước người đi đường, khiêu chân bắt chéo, còn đánh nhau với người chơi khỉ, làm đám đông cười ha ha không dứt.
Tiểu Phong và Sâm Sâm chưa từng gặp việc này, duỗi dài cổ nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn vỗ tay theo mọi người.
Ninh Thiều Bạch đứng một bên ngẫu nhiên mới liếc mắt nhìn con khỉ, phần lớn thời gian đều quét mắt bốn phía, bỗng nhiên anh bất động thanh sắc đưa Sâm Sâm cho Ninh Thiều Vận ôm, túm Hạ Miên và Tiểu Phong đang xem xuất thần lại bên cạnh.
Hạ Miên không rõ nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Ninh Thiều Bạch không quan tâm tiếp tục xem con khỉ đang đạp xe đạp một bánh.
Chỉ một lát sau, Ninh Thiều Bạch duỗi tay giữ chặt một bàn tay lạ mò đến chỗ Tiểu Phong, chủ nhân cánh tay hơi sửng sốt một chút, ánh mắt Ninh Thiều Bạch hiện lên sự hung ác.
Ninh Thiều Bạch không có biểu tình gì, nhưng động tác rất lưu loát giật lấy cái khăn trong tay đối phương đưa lên mũi hắn.
Người đàn ông kia mở to hai mắt rồi nhanh chóng lịm đi, trong đám người rộn ràng nhốn nháo dường như không có ai chú ý đến chuyện này.
Nhưng Hạ Miên nhận ra chút động tĩnh lạ lập tức quay đầu, bắt gặp Ninh Thiều Bạch đang đỡ một người đàn ông bình thường, mà bộ dáng của ông ta hình như sắp ngất.
Hạ Miên hơi sửng sốt, Ninh Thiều Bạch cho cô một ánh mắt ra hiệu, sau đó đưa cái khăn tay kia ra.
Hạ Miên phản ứng lại đi lên phía trước, Hạ Văn Nguyệt theo chân bọn họ sớm đã được phổ cập qua, mấy tên như này được gọi là chụp ăn mày, sở dĩ được gọi như vậy là khi bọn họ cầm khăn tay vung vào mặt trẻ em hoặc phụ nữ, sẽ làm người ta mất ý thức.
Trên khăn có thuốc mê.
Hạ Miên trợn mắt, Ninh Thiều Bạch thấy cô đã hiểu ý của mình, lại liếc mắt nhìn Ninh Thiều Vận một cái, ngăn cản Hạ Miên hô lên.
Hạ Miên chớp mắt lập tức hiểu chuyện, Ninh Thiều Vận vất vả mới khắc phục được bóng ma tâm lý dẫn Sâm Sâm ra ngoài, nếu biết vừa đi đã gặp lại bọn bắt cóc, về sau sợ là không dám ra cửa nữa.
Cô gật đầu sau đó quay lại nói với Ninh Thiều Vận, “Chị Ninh, em có chút mệt, mình đi thôi.”
Tiểu Phong thấy Hạ Miên kêu mệt lập tức giãy giụa đòi xuống, nhưng bị Hạ Miên ôm chặt lại, “Ở đây quá nhiều người, chúng ta ra ngoài cái đã.”
Vì thế Tiểu Phong tự giác ôm chặt cổ cô, tuy Sâm Sâm vẫn hơi lưu luyến không rời, nhưng thấy vậy cũng không nói gì cả.
Ninh Thiều Vận sửng sốt nhìn Ninh Thiều Bạch đỡ một người đàn ông, “Làm sao vậy?”
Ninh Thiều Bạch đáp, “Có thể là người quá đông, hô hấp khó khăn, chị cứ đi trước đi, để em giúp anh ta.”
Ninh Thiều Vận không nghi ngờ anh, rốt cuộc Ninh Thiều Bạch cũng là bác sĩ, tuy dáng vẻ ngày thường trông hơi khó ở, nhưng lúc gặp bệnh nhân vẫn sẽ tích cực quản.
Hội chợ náo nhiệt nhiều chuyện, chỗ nào cũng chen chúc nhau, người đi ngang cũng chẳng chú ý mấy việc nhỏ này.
Thời điểm Hạ Miên theo Ninh Thiều Vận rời đi, tiện chân đạp nghiền nghiền cho tên ăn mày một nhát.
Người đàn ông đang nằm hôn mê bỗng ngâm một tiếng, dọa Hạ Miên sợ chết khiếp.
Ninh Thiều Bạch vội vàng lấy khăn tay chụp mũi hắn, vô ngữ trừng mắt nhìn cô.
Hạ Miên thấy Ninh Thiều Vận và Sâm Sâm sắp nhìn sang bên này, nhanh chóng ôm Tiểu Phong chạy theo, “Đi thôi đi thôi, đói quá, chúng ta đi ăn cơm.”
Ninh Thiều Vận quay đầu, “Tiểu Bạch, vậy bọn chị đợi em ở hẻm Châu Ngọc Dật Hương nhé.”

Bởi vì gặp phải chuyện này, Hạ Miên không còn tâm tư đi xem cảnh lạ nữa, cô cảnh giác chú ý xung quanh, loại người này nhất định vẫn còn đồng bọn, Ninh Thiều Bạch không ở đây cô không dám thảnh thơi.
Nhưng cũng may rất nhanh đã đến hẻm Châu Ngọc.
Hẻm Châu Ngọc là một con hẻm bên cạnh đường lớn, ở đây không có quán xá cũng không náo nhiệt như bên ngoài, chỉ có một ít người đi đường tắt ngang qua đây.
Dật Hương là tên tiệm cơm cổ kính cuối con phố, chỗ ngồi được bố trí bằng những bức bình phong mai lan trúc cúc hoặc bốn mùa xuân hạ thu đông, nhìn qua rất có phong thái.
Lúc này người trong tiệm không nhiều, Ninh Thiều Vận và Hạ Miên tìm vị trí sát cửa sổ ngồi xuống.
Hạ Miên nhìn ngõ nhỏ tràn ngập hương vị cổ phong, cửa hàng nào cũng treo chuỗi hạt và ngọc bích trước cửa, “Đây là phố đồ cổ nhỉ.”
Ninh Thiều Vận đáp, “Đúng vậy, đừng nhìn con ngõ này không lớn, thực chất là thị trường đồ cổ danh tiếng nhất thành phố Yến này đấy.

Không ít người đến đây đào đồ cổ đâu.”
Tiểu Phong đang nghịch đồ chơi bằng đường với Sâm Sâm nghe thấy hai chữ đồ cổ, liền lập tức thò đầu qua.
Ninh Thiều Vận bị cậu nhìn mà sửng sốt, vẫn là Hạ Miên phản ứng trước, bật cười ôm cậu vào lòng xoa xoa, “Ngoan, mình chơi đồ cổ cũng như giống mua vé số, nhưng ở đây không nhặt được của hời đâu, chủ yếu là người ta đào tiền mình.”
Lúc này Ninh Thiều Vận mới hiểu, dở khóc dở cười nói, “Tiểu Phong nhớ rõ vậy sao.”
Sâm Sâm đột nhiên mở miệng, “Mẹ mẹ con cũng biết, chơi đồ cổ nhặt của hời, mua cổ phiếu trúng toàn bộ, còn cả đền bù nhà cũ……”
Hạ Miên kinh ngạc nhìn Tiểu Phong.
Tiểu Phong nhấp miệng, nụ cười cực kỳ thuần lương vô tội.
Hạ Miên lau mặt, tốt rồi, cậu không chỉ nhớ rõ mà còn dạy cho người khác?!
Ninh Thiều Vận nhịn không nổi cười phá lên.
“Ha ha, cho nên càng là quỷ nghèo thì càng thích nằm mơ.”
Giọng nói làm người ta chán ghét này……
Hạ Miên quay đầu, quả nhiên là Chu Thiến Thiến.
Cô ta đi theo sau hai người trẻ tuổi, lon ton chạy tới chỗ bọn họ chỗ ngồi, biểu tình chó cậy thế chủ.
“Ninh nhị thiếu, đây là Hạ Miên tôi từng kể.” Chu Thiến Thiến ân cần giới thiệu cho thanh niên kia, “Ỷ mình cứu Sâm Sâm một mạng liền cho rằng được Ninh gia chống lưng, rất kiêu ngạo.”
“Ngoài miệng nói cái gì mà thi ân không cầu báo, chịu ân mạc dám quên, thực tế thì mở mồm ra là đòi Hoắc gia 50 vạn.

Dì Hồ ghét kiểu mượn ân báo đáp ấy, không đưa, thế là cô ta liền kêu Ninh Thiều Bạch ra mặt, ép dì Hồ bán nhà cũ của Hoắc gia cho mình.”

Nói xong còn thở dài, “Vì chuyện này mà làm quan hệ giữa hai nhà Ninh Hoắc trở nên căng thẳng, đưa anh Học Văn vào thế khó xử.”
Hạ Miên không khỏi cho cô ta một tràng pháo tay, “Bản lĩnh đổi trắng thay đen, vu oan giá họa, cô Chu đây mà thứ nhất thì không ai dám thứ hai!”
Thật ra Chu Thiến Thiến cũng không dám nhắc đến chuyện Hoắc Học Văn li hôn với Ninh Thiều Vận, Hạ Miên nhìn Sâm Sâm đang mở to hai mắt, cũng không nhiều lời.
Thanh niên được gọi là Ninh nhị thiếu vào khoảng hai mươi, mặt mũi xem như thanh tú, khí chất lãnh ngạo, mặc áo sơ mi rộng quần tây trông có chút phong độ, lúc nhìn mọi người trong mắt đều lộ ra vẻ cao cao tại thượng.
Người này chính là em trai cùng trai khác mẹ của Ninh Thiều Bạch – Ninh Thiều Dương.
Ninh Thiều Dương khẽ nhíu mày nhìn Ninh Thiều Vận, “Chị Vận, lời cô Chu nói là thật sao? Thật sự có xích mích với anh Học Văn? Mà sao chị lại ở chỗ này? Từ thành phố Minh về cũng không qua nhà cũ thăm ông?”
“Ninh Thiều Dương.” Ninh Thiều Vận lạnh mặt, “Đừng có giả mù sa mưa, khoan nói cậu chưa lên làm chủ Ninh gia, mà dù có lên làm, chuyện của chúng tôi cũng không tới phiên cậu quản.”
“Còn lí do tại sao tôi không về chẳng phải cậu biết rất rõ hả? Chuyện tốt của Phạm Tú Chi có cần tôi thuật lại lần nữa không.” Khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Ninh Thiều Vận thật sắc bén.
Sắc mặt Ninh Thiều Dương hơi cương, “Chị Vận đừng nói linh tinh, chuyện của Sâm Sâm không liên quan đến mẹ em, ông nội đã cử người điều tra xong rồi.”
Sâm Sâm nghe thấy tên mình nghi hoặc ngẩng đầu, “Cậu Tiểu Dương?”
Ninh Thiều Dương đối diện với ánh mắt trong sáng của trẻ nhỏ, rũ mắt xuống hàm hồ nói, “Tóm lại chuyện ấy không liên quan đến mẹ của em, mọi người hiểu lầm rồi.”
Ninh Thiều Vận không muốn cãi nhau với Ninh Thiều Dương trước mặt Sâm Sâm, chuyện này Ninh Thiều Dương biết cũng được không biết cũng chẳng sao, tóm lại, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua đầu sỏ của việc này.
Cô gái đứng cạnh Ninh Thiều Dương nãy giờ tỏ vẻ ngây ngốc hỏi, “Cô em làm gì Sâm Sâm cơ? Hiểu lầm gì vậy.”
Nói đến đây như mới nhớ ra gì đó, bất đắc dĩ thở dài, “Sau khi chị Vận gả vào Hoắc gia, cô của em cũng đã lâu không gặp Sâm Sâm, sao cứ có chuyện gì là lại đổ oan cho người tốt thế.”
Tiểu cô nương này thanh thuần đáng yêu, ngữ khí lúc nói chuyện nhuyễn manh vô tội, nhưng lời xuất khẩu lại sắc nhọn như dao.
“Ông Ninh nghiêm như vậy, nếu cô em thật sự phạm sai ông nhất định đã không bỏ qua rồi, mà hiện giờ cô lại đang an ổn ở nhà, chứng tỏ không hề làm gì cả.”
Nói cách khác, bà cô Phạm Tú Chi này vu oan Ninh Thiều Bạch chán chê, sau đó còn cấu kết với bọn buôn người bắt cóc Sâm Sâm, thế mà lại sống ở Ninh gia rất tốt?
Chuyện này Hạ Miên biết không nhiều, nhưng cũng hiểu lúc ấy Ninh Thiều Bạch rất khẩn trương, cô không tin người Ninh gia lại không hay biết.
Tiểu cô nương trước mặt vẫn tiếp tục, “Không phải chị Vận vì ông Ninh muốn bồi dưỡng Thiều Dương làm người thừa kế, nên oán hận cô em và ông đấy chứ?”
“Chị Vận, tất cả mọi người đều biết anh Bạch chỉ một lòng với ngành y, không muốn kế thừa gia nghiệp, vì thế ông mới bồi dưỡng Thiều Dương, chị lại vì chuyện này mà giận chó đánh mèo, cố ý chọc người lớn trong nhà tức giận có phải hơi……”
Hạ Miên tức khắc cảm thấy mình mắng sai, nói đến bản lĩnh đổi trắng thay đen vu oan giá họa, Chu Thiến Thiến vẫn chưa đứng top 1 được, vị trước mắt này thừa sức ném cô ta bay vài con phố.
“Tiểu Uyển!” Không biết Ninh Thiều Dương chột dạ hay cố kỵ mặt mũi Ninh gia, ngăn thiếu nữ kia nói tiếp, “Em đừng nói bậy, chị Vận không như thế.”
Chu Thiến Thiến tiếp, “Chưa chắc đâu Ninh nhị thiếu, đó là do cậu chưa nghe vụ Ninh Thiều Bạch đến nhà đánh anh Học Văn mà thôi.”
“Anh ta còn vì Hạ Miên ép Hoắc gia bán tổ trạch, tôi thấy bọn họ đúng là không phục người thừa kế do ông Ninh an bài, biết vụ hợp tác giữa Ninh gia và Hoắc gia hiện giờ đang trong giai đoạn mấu chốt, cố ý quấy rối làm mọi người ngột ngạt.”
Ninh Thiều Dương nhíu mày, “Chị Vận, đây là thật sao? Anh cả thật sự đánh anh rể, còn ép chú Hoắc bán nhà?”
Chu Thiến Thiến hừ lạnh một tiếng đáp, “Không chỉ nhà cũ thôi đâu, họ mở mồm ra là đòi một loạt, bao gồm cả tổ trạch ba sân, hiện tại Hạ Miên kia đã chuyển vào sống một bên rồi.”
Hạ Miên cảm thấy hình như Chu Thiến Thiến khá giống bà Hoắc, đầu óc không được rõ ràng, nhịn không được nhắc nhở, “Mảnh sân đó là cô lén bán cho tôi mà nhỉ? Ông Hoắc vẫn chưa biết vụ đấy đâu, chưa gì đã thích ra ngoài tung hô khắp nơi rồi hả?”
“Cô cảm thấy nếu ông Hoắc biết chuyện này, người đầu tiên bị liên lụy sẽ là ai? Bà Hoắc đen mặt một lần, giờ lại bị kéo chân tiếp, thử đoán xem về sau bà ta còn để ý tới cô nữa hay không?”
Sắc mặt Chu Thiến Thiến hơi cương, hiển nhiên cô ta chỉ lo trả thù Ninh Thiều Bạch và Hạ Miên, thuận tiện đòi sân về, lại quên mất bà Hoắc từng bí mật căn dặn.
Hình như những chuyện liên quan đến nhân sinh đại sự, đầu óc Chu Thiến Thiến mới thông minh hơn một chút, ả nói với Ninh Thiều Dương, “Ninh nhị thiếu, sở dĩ tôi nói với cậu chuyện này là sợ Ninh Thiều Bạch cứ ngoan cố xích mích với chú Hoắc, sẽ làm ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai nhà.”
“Cho nên muốn mời cậu hoặc ông Ninh thừa dịp chú Hoắc vẫn chưa biết lén ra mặt giải quyết, hàn gắn bây giờ vẫn chưa muộn.”

“Đừng dùng quyền thừa kế Ninh gia làm lưỡi dao,” Hạ Miên nói, “Vì sao tôi phải mua tòa sân kia? Vì sao bác sĩ Ninh lại buông lời muốn mua hết chỗ sân ấy, còn không phải do cô khiêu khích, bắt nạt chị Ninh và Sâm Sâm sao.”
“Vốn chỉ là lời trong lúc tức giận, sao cô cứ một hai phải làm người ta khó chịu thế, hiện giờ chúng ta đã thỏa thuận xong, lửa giận ban đầu cũng gần như biến mất.”
Hạ Miên nói tiếp, “Nhưng nếu cô vẫn tiếp tục lăn lộn, dựa vào sự hiểu biết của tôi về bác sĩ Ninh, cho dù hiện giờ anh ấy không muốn mua, nhưng sau này thế nào thì chưa biết được.”
Chu Thiến Thiến liếc mắt nhìn Ninh Thiều Dương một cái, cười lạnh với Hạ Miên, “Khẩu khí lớn nhỉ, cô tưởng Ninh Thiều Bạch là ai, anh ta muốn mua là có thể mua được chắc? Người thừa kế thật sự của Ninh gia còn đang ở đây đấy!”
Nói xong còn đắc ý, “Vụ hợp tác giữa Ninh gia và Hoắc gia đang trong thời điểm mấu chốt, nếu để ông Ninh biết Ninh Thiều Bạch vì cô mà nháo với Hoắc gia, bản thân anh ta còn khó giữ được, cô ở đó chờ bị đánh về nguyên hình đi!”
“Bày ra nhiều chuyện như vậy còn không phải muốn lấy lại sân sao? Chúng ta đánh cược đi.” Hạ Miên khoanh hai tay trước ngực cười, “Cược xem bác sĩ Ninh có thể lấy hết chỗ sân kia hay không.”
“Tôi lấy cái sân đang ở ra cược,” Hạ Miên nói tiếp, “Nếu anh ấy không làm được, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cái sân cho cô, thế nào?”
“Tin tưởng tôi quá nhỉ.” Một giọng nói không chút để ý truyền đến.
Sâm Sâm quay đầu cao hứng hô, “Cậu!”
Ninh Thiều Bạch thảnh thơi lên lầu, gõ gõ vành nón của Hạ Miên.
Chu Thiến Thiến thấy người đến lập tức tóm lấy cơ hội, “Nếu Hạ Miên đã muốn đánh cược, tôi đây đành phải thuận theo thôi ha? Ninh Thiều Bạch, anh dám không? Trong vòng hai tháng nếu lấy được toàn bộ sân, tôi, tôi……! nhà lầu của tôi sẽ thuộc về mấy người!”
“Còn hạn chế thời gian cơ à.” Hạ Miên trừng mắt, “Cô cũng đê tiện quá rồi đấy.”
Chu Thiến Thiến tưởng cô sợ, đang đắc ý liền nghe Hạ Miên xúi giục Ninh Thiều Bạch, “Không chưng màn thầu tranh khẩu khí nữa, bác sĩ Ninh, cược nhanh!”
Ninh Thiều Bạch trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó quay qua Chu Thiến Thiến, “Nếu đã vậy, thứ Chu tiểu thư cược chưa đủ phân lượng.

Đừng dùng cái nhà nhỏ của cô lừa tôi.”
Chu Thiến Thiến nhíu mày, nhà tầng kia cô ta không bỏ được, Ninh Thiều Bạch phảng phất như biết điều này, lập tức mở di động gọi đi.
“Lão phu nhân, à……!cô Chu Thiến Thiến Chu đang đứng trước mặt tôi đòi đánh cược, nói nếu tôi không lấy được toàn bộ sân của Hoắc gia, sẽ phải nói ra bí mật bà để mọi người biết.”
“……”
“Đừng kích động, có phải Hạ Miên đã nói sớm muộn gì cũng sẽ dạy cho cô ta chút quy củ hay không, nếu bà không dạy được, thả cô ta ra ngoài gây rối khắp nơi, hậu quả ấy chắc bà gánh không nổi đâu nhỉ?”
“……”
“Hạn là hai tháng, tốt nhất nên gắt gao trông coi giấy chứng nhận tài sản đi, đừng để chuyện này truyền tới tai chú Hoắc, có khi ông ta biết được còn thấy mừng đấy.”
“Hạng mục Bắc thành đã được khởi động, trợ lý Hoắc nào đó giống như cá gặp nước, chỉ thiếu mỗi một danh phận mà thôi.”
Chu Thiến Thiến nhìn Ninh Thiều Bạch mà tim đập bịch bịch, bí mật của dì Hồ, chẳng nhẽ chuyện hôm qua cô ta nghe được là thật?
Ninh Thiều Dương nhăn mày, đợi anh tắt máy xong nói: “Anh cả, anh muốn làm gì? Đúng là việc hợp tác giữa Ninh gia và Hoắc gia đang trong giai đoạn mấu chốt, anh một hai cứ phải căng thẳng với chú Hoắc là sao?”
“Cho nên,” Ninh Thiều Bạch nhìn hắn cười khẽ, “Trước khi tôi chưa lấy được sân thì làm tốt công tác bảo mật đi, nhân lúc chú Hoắc của cậu chưa biết, có thể đẩy mạnh việc hợp tác, chờ đến hai tháng sau, hợp tác ngã ngũ, tôi làm gì cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu, dù gì Hoắc gia cũng không gặp vấn đề về tiền bạc.”
“Nhưng bây giờ mà để chú Hoắc biết……” Ninh Thiều Bạch nói, “Vậy thì hạng mục đầu tiên cậu tiếp nhận sợ sẽ trở thành lạc ngâm nước nóng!”
Hạ Miên cảm thấy tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ninh Thiều Bạch, hiện giờ ông Hoắc tốt nhất không nên biết tin tức này, vì thế sau khi biết Chu Thiến Thiến là một đứa ngốc, nháy mắt anh đã tóm được nhược điểm của hai bên, hóa địch thành bạn.
Chỉ có thể nói, không hổ danh là boss lớn hộ giá đằng sau nam chủ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.