Bạn đang đọc Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp – Chương 48
Hơn một tuần nay từ lúc khai giảng, sự thay đổi của các bạn học lớp 9 cũng khiến thầy cô cảm thấy kinh ngạc, không chỉ chăm chú nghe giảng trên lớp, ngay cả khi tan học rồi cũng cố gắng học tập.
Trong số đó, người vui vẻ nhất chính là chủ nhiệm lớp Dương Minh Viễn.
Buổi chiều có tiết học, ông không chút keo kiệt tuyên dương cả lớp một hồi, lại thấm thía mà nói, “Thầy biết bây giờ các em đều đã trưởng thành, cũng đã hiểu chuyện, nhưng thầy vẫn muốn dặn dò vài câu, sau kì nghỉ đông và Quốc Khánh, các em cũng chỉ cách kì thi đại học vài tháng mà thôi.”
“Đây là thời gian quan trọng nhất, các em không thể thoải mái thư giãn, cũng không thể phân tâm, bây giờ cố gắng học tập, chờ tương lai vào được một trường đại học tốt, không dựa dẫm vào bố mẹ, các em sẽ trở thành những người giỏi giang, cống hiến cho xã hội.”
Mạnh Nịnh nghĩ tới những lời lúc sáng Tống Tinh Thần nói với mình.
Sức khỏe và năng lực của cô có hạn, nếu phân tâm nhất định sẽ ảnh hưởng đến thành tích, đợt thi tháng gần đây điểm cô đã thấp hơn một chút, bởi vì từ lúc quyết định tham gia thi Olympic toán, lực chú ý của cô vẫn đặt vào đó, bỏ bê môn khác rất nhiều.
Mà ban xã hội thực sự phải học thuộc nhiều, cho nên điểm thi văn và các môn khác của cô rất bình thường, thành tích cũng phải dựa vào toán và tiếng anh mới kéo lên được.
Nhưng cô cũng không hối hận vì lúc này hẹn hò với Khương Diễm.
Chỉ là có chút lo lắng, không biết có ảnh hưởng gì tới việc học và việc làm của cậu hay không, vốn dĩ cậu cũng đã đủ bận bịu rồi.
Khương Diễm thường xuyên xin phép nghỉ học, nhất định là lao đầu vào làm việc kiếm tiền tích góp học đại học và trang trải cuộc sống.
Mạnh Nịnh nghĩ, cô nhất định sẽ không quấy rầy Khương Diễm, nhất định phải học hành cho tốt.
Vì sợ thi đại học thất thường nên cô mới tham gia kì thi lần này.
Mà cô cũng không muốn thi lại, không muốn Khương Diễm vì mình mà học một trường đại học không tốt.
Cô hiểu rõ, bọn họ chỉ có học chung một trường đại học tốt, tiền đồ tương lai mới rộng mở.
Sau khi Dương Minh Viễn nói xong thì nhanh chóng cầm theo giáo án ra khỏi phòng học.
Mạnh Nịnh nhìn vị trí của bàn trên, chỗ này vẫn đang để trống, trong khoảng thời gian này thường xuyên có người ngồi đó hỏi cô bài tập.
Lúc này cũng không ngoại lệ, Hàn Soái cầm bài thi toàn ngồi xuống, “Chị Nịnh, bài này em không hiểu lắm…”
Mạnh Nịnh nhìn đề bài, lấy giấy nháp ra kiên nhẫn giảng cho cậu ta một hồi lâu.
Lần này Hàn Soái thực sự đã hiểu, cầm bài thi quay về chỗ ngồi.
Sau khai giảng, tất cả mọi người lao đầu vào học, trong lớp thiếu mất một người cũng không có ai cảm thấy sầu não.
Dừng một chút, cô đột nhiên phát hiện mình lại không nhớ nổi tên của bàn trên, thậm chí diện mạo của cậu ấy trong trí nhớ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Mạnh Nịnh rất suy sụp, quả nhiên, với trí nhớ này của cô không thích hợp học xã hội chút nào.
Lớp học buổi tối kết thúc, Mạnh Nịnh thu thập sách vở ra khỏi phòng học, nhìn thấy Tống Tinh Thần đang đi tới.
Cậu ta nhíu mày hỏi, “Bây giờ cậu vội về nhà không?”
Mạnh Nịnh nghĩ, Khương Diễm rất không thích Tống Tinh Thần, nếu thấy hai người nói chuyện chung, Khương Diễm nhất định sẽ không vui, cô chững chạc nghiêm túc gật đầu, “Vội.”
Tống Tinh Thần, “…”
Cậu ta nói, “Tôi có chuyện gấp cần nói với cậu.”
Mạnh Nịnh cũng không đùa với cậu ta, cong môi cười, “Chuyện gì?”
Tống Tinh Thần nói, “Không phải vội về nhà sao, vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Cậu ta xoay người đi trước.
Mạnh Nịnh theo phía sau, “Nói đi.”
Tống Tinh Thần nhìn quanh một lượt, bước chân dừng lại nhìn Mạnh Nịnh, “Sáng nay cậu và Khương Diễm cùng xuống từ một chiếc xe, hai người hẹn nhau cùng đi hay là đêm qua… không về nhà.”
Nghĩ tới Khương Diễm, tim Mạnh Nịnh lại đập nhanh, cô ho nhẹ một tiếng, “Buổi sáng… gặp nhau.”
“Vậy thì được rồi.”
Tống Tinh Thần thở phào một hơi, “Cậu và… Hứa Nhiên đều chưa trưởng thành, có một số việc phải chú ý chừng mực.”
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Thần sắc thiếu nữ mờ mịt, cô không hiểu nhìn Tống Tinh Thần, “Việc gì?”
Tống Tinh Thần thấy dáng vẻ này của cô, lập tức khoát tay, “Không có gì không có gì.”
Thiếu niên không tình nguyện nói.
Mạnh Nịnh cố nhịn xuống xúc động muốn trừng mắt, đứng tại chỗ vẫy tay với Tống Tinh Thần, bắt đầu đuổi người, “Nếu đã nói xong, cậu có thể đi rồi.”
Tống Tinh Thần đi vài bước, phát hiện Mạnh Nịnh đã dừng, lại quay đầu nói, “Đi thôi, tôi đưa cậu ra xe.”
Mạnh Nịnh ghét bỏ nhìn, “Không phải trước kia cậu không muốn đi chung với tôi sao? Đi trước đi.”
Cô chớp mắt, “À phải rồi, cậu còn nói tôi gì cũng không có, cho nên trước kia ghét tôi như vậy, bây giờ cậu cứ đi đi, tôi không cần cậu đưa.”
Tống Tinh Thần cứng người, “Lúc ấy nói vậy không phải để cho cậu chết tâm sao?”
Lại nhỏ giọng nói thêm, “Ai ngờ được cậu chết tâm nhanh như vậy…”
Mạnh Nịnh nghe không rõ cậu ta nói thầm cái gì, vừa định nói chuyện đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ cổng trường đi tới, trong tay thiếu niên còn cầm theo một đống đồ.
Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt cậu, giọng nói trong veo mềm mại lộ ra vui thích, “Khương Diễm!”
Khương Diễm híp mắt, trầm thấp đáp lại.
Dừng vài giây, cậu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tống Tinh Thần một cái.
Tống Tinh Thần ‘hừ’ một tiếng.
Ánh mắt gì vậy chứ!
Ông đây cũng không bắt nạt Mạnh Nịnh.
Cậu ta lười không muốn để ý tới bọn họ nữa, nhanh chóng tăng tốc ra khỏi cổng trường.
Mạnh Nịnh cắn môi, thừa dịp không có ai, lôi kéo tay áo Khương Diễm đi vào tòa nhà gần bọn họ nhất.
Lúc cô vừa định buông tay, hầu kết Khương Diễm chuyển động, theo bản năng cầm lấy cổ tay cô, sau đó xuyên qua khe hở ngón tay, cùng cô mười ngón tay đan nhau.
Mạnh Nịnh cong môi, lắc lư bàn tay đang chung một chỗ.
Khương Diễm đưa đồ vật ở tay còn lại tới trước mắt cô.
Cậu mua cho cô rất nhiều đồ ăn, đậu đỏ Nguyên Tiêu, bánh quế hoa, bánh bao gạch cua, sủi cảo, hạt dẻ đường, còn cả một ly sữa nóng.
Mạnh Nịnh không có thói quen ăn bữa khuya, hơn nữa cô cũng không ăn được nhiều đến vậy.
Cô hỏi, “Đều cho tớ à?”
Khương Diễm thản nhiên gật đầu.
“Tớ nhận.” Mạnh Nịnh cười nói, “Nhưng lần sau không cần mua cho tớ nữa.”
Cơ thể Khương Diễm cứng đờ, thấp giọng hỏi, “Vì sao? Cậu không vui?”
Mạnh Nịnh rút tay ra khỏi bàn tay cậu, cảm nhận được không khí xung quanh cậu thấp xuống, lại không ngừng ôm lấy hông cậu, mặt chôn ở trước cổ sạch sẽ của thiếu niên.
Hương thơm trên người cậu vô cùng dễ chịu, giống như mùi hương của lá trà mới tắm sương sớm, vô cùng thanh nhã dễ chịu.
Cô nhẹ giọng nói, “Tớ muốn cậu tiết kiệm tiền.
Tháng chín sang năm là vào đại học rồi, học phí còn rất cao nữa… Mà, tớ cũng không muốn biến thành đồ mập mạp đâu.”
Mạnh Nịnh biết, học xong đại học, có khả năng Khương Diễm sẽ giống như trong nguyên văn, tự mình xây dựng sự nghiệp, lúc đó sẽ rất cần tiền.
Trong tay Khương Diễm còn cầm túi đồ, không có cách nào ôm lấy cô, cậu cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô, giọng nói khàn khàn, “Bây giờ tớ đã không thiếu tiền.”
Cậu chưa từng hẹn hò, không biết nên yêu cô thế nào cho đúng, nhưng cậu muốn cho cô tất cả mọi thứ, muốn cô được vui vẻ.
*
Tống Tinh Thần mở cửa vừa định lên xe, đột nhiên nhớ tới chuyện mình định nói với Mạnh Nịnh, vài ngày nữa bọn họ phải tới Thủ Thành tập huấn, chuyện quan trọng mà vừa rồi lại quên mất.
Nghĩ một lát, vẫn là về nhà rồi nhắn tin cho cô.
Sau lưng bất ngờ vang lên giọng nói của Hứa Nhiên, “Tinh Thần, em muốn nói chuyện với anh một chút, được không?”
Tống Tinh Thần trầm mặc vài giây, quay đầu nhìn cô, “Em muốn nói cái gì?”
Hứa Nhiên chỉ vào trạm xe bus cách đó không xa, “Chúng ta qua bên kia đi.”
Tống Tinh Thần chần chừ một chút rồi gật đầu.
Sau khi đi qua, Hứa Nhiên khẽ nói, “Tinh Thần, chuyện lần trước là em sai rồi.
Mạnh Nịnh là em gái em, em không nên vì ghen tị mà nghe lời Cố Dao làm ra chuyện đó, nhưng lúc ấy cũng vì em sợ mất đi anh, nếu không em làm tổn thương chính mình làm gì chứ?”
Thấy sắc mặt Tống Tinh Thần dần thả lỏng, Hứa Nhiên lại thấp giọng, “Hè này ở nước ngoài, em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng tự trách rất lâu, trước khi bố mẹ đưa Mạnh Nịnh trở về, em là thiên chi kiêu nữ, là hòn ngọc quý trên tay bọn họ.
Mà sau khi có Mạnh Nịnh, lực chú ý đặt trên người em đã biến mất, cho nên em không cam tâm, mới có thể làm ra chuyện sai lầm như vậy.”
Tống Tinh Thần nắm chặt tay, vẻ mặt phức tạp, “Những chuyện này em nên nói với người nhà, không cần nói riêng với anh.”
Giọng nói của Hứa Nhiên có chút nức nở, nghe vô cùng bi thương, “Tinh Thần, anh có thể cho em thêm cơ hội, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Tống Tinh Thần thở dài, “Bây giờ anh chuẩn bị tham gia thi Olympic, không muốn phân tâm, hơn nữa chúng ta đã học lớp 12 rồi, chuyện này để sau rồi nói.”
Hứa Nhiên cười lạnh một tiếng, Mạnh Nịnh tham gia kì thi là vì thành tích, mà Tống Tinh Thần tham gia vì tìm cơ hội tiếp cận Mạnh Nịnh.
Với thành tích của anh thì cần gì tham gia thi đua chứ!
Anh đã bị Mạnh Nịnh mê hoặc rồi!
Cảm xúc trong mắt Hứa Nhiên biến đổi không ngừng, cắn chặt môi không cho đối phương nhìn ra sơ hở.
Im lặng một lát, cô ta giống như cầu xin, “Tinh Thần, vậy anh có thể trả lời em một vấn đề không, trước kia anh có thích em không?”
Thân thể Tống Tinh Thần cứng ngắc, không đáp lại, một lúc lâu sau, cậu nói, “Không còn sớm nữa, em về sớm đi, chăm sóc bản thân cho tốt.”
Dứt lời, cậu xoay người, không chút lưu luyến.
Hứa Nhiên đứng tại chỗ yên lặng nhìn bóng lưng Tống Tinh Thần, trong mắt toát lên vẻ ác độc
Nếu không phải do Mạnh Nịnh, Tống Tinh Thần cũng sẽ không chia tay với cô ta, cô ta cũng sẽ không trở nên như ngày hôm nay.
Nhất định, Mạnh Nịnh phải trả cái giá thật lớn.
*
Giữa tháng chín, dưới sự dẫn dắt của Giang Văn Nguyệt, các học sinh tham gia kì thi toán đến đại học A tại Thủ thành tham gia tập huấn kín mười ngày.
Sau khi tập huấn kết thúc sẽ được nghỉ ngơi nửa ngày, hôm sau sẽ là ngày thi chính thức.
Thủ Thành so với Nam Thành phồn hoa hơn rất nhiều, vô cùng náo nhiệt.
Mạnh Nịnh phát hiện, không biết Tống Tinh Thần bị điều gì đả kích, rõ ràng về tới địa bàn của mình lại luôn nhíu mày không vui.
Nhưng trạng thái này cũng không duy trì được bao lâu thì áp lực tập huấn đã biến cậu ta trở về bình thường.
Bởi vì thí sinh tới tham gia thi từ toàn quốc rất nhiều, bọn họ đều ở bên ngoài phòng khách.
Bất động sản của nhà họ Tống quanh đại học A rất nhiều, trên danh nghĩa của Tống Tinh Thần cũng có vài căn chung cư, có thể trực tiếp vào ở.
Lúc trên đường, cậu ta có mời Mạnh Nịnh qua ở một phòng trong đó, sau khi bị Mạnh Nịnh từ chối cũng không một mình qua ở mà đi theo mọi người.
Mười ngày tập huấn làm Mạnh Nịnh gầy đi một vòng, cô có chút tưởng niệm quế hoa cao và hạt dẻ nhào đường Khương Diễm mua cho mình.
Cô tự an ủi, sau khi thi xong, qua hai ngày có kết quả là được trở về rồi.
Cứ liên tục mệt mỏi như vậy, đêm qua cô còn mất ngủ, cô nhớ Khương Diễm, nhưng cũng muốn cùng nhau học chung đại học.
Ngày đó thi xong, bởi vì được giải phóng nên mọi người vui vẻ đến phát điên, học sinh Thịnh Dương tụ tập một chỗ nâng cốc liên hoan chúc mừng.
Mặc dù bọn họ uống rượu trái cây, nồng độ không cao nhưng Mạnh Nịnh cũng không chạm tới, Thủ Thành với cô mà nói vẫn quá xa lạ, người bên cạnh cũng vậy.
Cô không dám uống rượu dưới hoàn cảnh như vậy.
Quá ba tuần rượu, Mạnh Nịnh muốn ăn chút gì, đứng dậy ra ngoài.
Bọn họ đến là một quán ăn kiểu Nhật, tọa lạc ở bên bờ sông.
Gió đêm hơi mát, bên kia sông là kiến trúc nhà cao tầng, hai căn cao nhất còn có dòng chữ chạy qua.
— Tôi yêu Thủ Thành.
— Thủ Thành chào mừng bạn.
Mạnh Nịnh nhìn du thuyền xa hoa từ xa chạy tới, đi qua trước mặt rồi biến mất.
Cô nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Khương Diễm.
Sau khi đối phương nghe máy, cô cũng không nói trước, chỉ im lặng nghe tiếng hít thở của thiếu niên đầu bên kia, trái tim trống rỗng dần được lấp đầy.
Cô gọi tên cậu, “Khương Diễm.”
Khương Diễm dịu dàng trả lời, “Thi xong rồi sao?”
Mạnh Nịnh ‘ừm.’ một tiếng, “Khương Diễm, cậu biết không, hôm nay thi xong, lúc ra khỏi phòng thi, tớ đã suy nghĩ rất nhiều thứ, rất nhiều, rất nhiều.”
“Có những gì?”
Tốc độ nói chuyện của Mạnh Nịnh vô cùng thong thả, giọng nói nhẹ nhàng, “Tớ nhớ rất lâu trước kia tớ đã từng nói với cậu, tớ muốn đến một trường đại học cách xa nơi này một chút, nhưng mà bây giờ, tớ chỉ muốn học chung một trường đại học với cậu, chỉ muốn ở bên cậu thôi.”
Giọng nói thiếu nữ nghẹn ngào, “Khương Diễm, mấy ngày nay thực sự tớ rất nhớ cậu.”
Rõ ràng bọn họ mới không gặp nửa tháng, rõ ràng trước đó cô muốn trốn khỏi Nam Thành đến vậy.
Nhưng bây giờ, Nam Thành có anh trai ruột của cô, còn có người cô muốn gặp nhất, bây giờ đã trở thành nơi cô muốn trở về.
Cô muốn về nhà, muốn gặp cậu.
Đầu bên kia điện thoại, thiếu niên không nói gì.
Một lát sau, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Khương Diễm cũng vang lên, cậu nói, “Mông Mông, quay đầu lại.”
Ngay sau đó, tiếng chuông trong trẻo từ trung tâm thành phố truyền tới, nước sông êm đềm chảy xuôi.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi lên mái tóc cô, Mạnh Nịnh chậm rãi xoay người.
Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, đường cong sắc bén lưu loát, dáng vẻ thâm thúy, khí chất quanh thân kiêu ngạo, đôi mắt đen nhánh giống như ánh trăng sáng dịu dàng.
Khương Diễm không hề chớp mắt nhìn Mạnh Nịnh, một lát sau, cậu thấp giọng nói, “Tớ cũng nhớ cậu.”
“Rất nhớ, rất nhớ.”.