Bạn đang đọc Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp – Chương 16
Người nhà họ Hứa và họ Lục có thói quen ăn tết giống nhau, bởi vì trưởng bối hai bên đều định cư ở nước ngoài, cho nên, cuối năm, tiểu bối bọn họ sẽ cùng bay qua ăn tết với các trưởng bối một khoảng thời gian.
Càng đặc biệt hơn là, bảo bối nhà họ Hứa, trưởng tôn Hứa Dịch từ nhỏ cũng đã lớn lên ở nước ngoài, được tự tay ông bà nội nuôi dưỡng.
Thời gian ra nước ngoài ăn tết là thời gian vui vẻ nhất trong năm của Hứa Nhiên.
Bởi vì cô ta có thể gặp được anh trai, cô ta cũng sống ở nước ngoài từ bé, mãi cho tới sáu tuổi mới được bố mẹ đón về trong nước, cho nên có thể nói, cô ta được anh trai nuôi lớn, tình cảm hai anh em rất tốt.
Cách giao thừa còn ba ngày, ban đêm, Trình Tuệ Văn trở về, nói lịch trình nghỉ tết cho Hứa Nhiên.
Năm nay bọn họ sẽ ở lại bên đó cho tới lúc đi học mới quay về.
Mạnh Nịnh biết, Trình Tuệ Văn không tính mình trong đó, dù sao thì bà còn đăng kí cho cô một lớp phụ đạo toán, lịch học rơi vào mùng mười.
Cô mơ hồ nhớ lại nguyên văn có nói, lúc nguyên chủ mới trở về nhà họ Hứa, Tết năm đó có theo bọn họ ra nước ngoài, ông bà nội hình như không thích cháu gái này.
Nhất là bà nội, ghét bỏ ra mặt, cả ngày nói cô không có giáo dưỡng.
Tình tình nguyên chủ cũng không tốt, bà nói một câu cãi một câu, kết quả khiến bà bị chọc giận suýt chút nữa phải vào bệnh viện ăn Tết.
Ông nội thấy vợ mình bị bắt nạt nên không vui, buông lời về sau ai còn đưa loại con cháu bất hiếu này tới, thì cũng không cần sang đây nữa.
Anh trai nguyên chủ Hứa Dịch cũng giống Hứa Nhiên, không thích đứa em gái này, chẳng qua, Hứa Dịch không thích chính là không có tình cảm, giống như Hứa Văn Thanh, là người bạc tình.
Anh quan tâm Hứa Nhiên cũng chỉ vì hồi nhỏ hai người ở gần nhau, hơn nữa cô em gái này hàng năm cũng sẽ ở nước ngoài một thời gian ngắn, lâu dần mới có một chút tình cảm.
Mà anh với Mạnh Nịnh cũng không có tiếp xúc gì, năm ngoài phát hiện ra tính tình đứa em gái này không tốt, không có giáo dưỡng, tất nhiên sẽ không quan tâm tới Mạnh Nịnh.
Buổi tối, Mạnh Nịnh làm xong bài tập, cảm thấy đói bụng chuẩn bị đi xuống bếp bảo người làm nấu bữa khuya cho mình.
Vừa mở cửa phòng, cô nghe được giọng nói Hứa Nhiên từ ban công truyền tới.
Hứa Nhiên đang nói chuyện điện thoại với Hứa Dịch, “Anh, anh học xong đại học sẽ về nước làm sao?”
Mạnh Nịnh không quan tâm chuyện anh em nhà người ta, đang muốn xuống lầu đột nhiên nghe thấy tên mình.
“Anh, sao anh lại đột nhiên nhắc tới Mạnh Nịnh?”
Mạnh Nịnh dừng bước.
Hứa Nhiên, “Nó sống rất tốt, sao anh đột nhiên lại quan tâm tới nó chứ? Em biết rồi, anh yên tâm đi, năm nay bố mẹ sẽ không đưa nó theo đâu, năm ngoái chọc giận ông bà như thế, mẹ có mềm lòng cũng không thể làm chuyện hồ đồ như vậy.”
Mí mắt Mạnh Nịnh trầm xuống, xoay người về phòng, lưng tựa trên cửa ngây ngốc.
Cô đột nhiên nghĩ tới di thư của nguyên chủ —
Tôi rất không thích thế giới này, tôi không hợp với thế giới này, nơi này không có ai thích tôi, không ai để ý tới tôi, bọn họ chỉ coi trọng giá trị tôi đem lại… Nếu có một ngày tôi trở nên vô dụng, không đem lại lợi ích cho bọn họ nữa, liệu có phải bọn họ sẽ ném tôi trở về cái nơi ác mộng kia?
Tôi không muốn trở về đó, tôi không muốn phải trải qua cuộc sống bi thảm đó lần nữa, tôi tình nguyện chết đi còn hơn.
Ông trời ơi, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Đến tột cùng thì tôi đã làm sai điều gì? Sao phải cho tôi sống cuộc sống như thế?
Vì sao tôi lại không phải Hứa Nhiên, vì sao tôi không phải một người nào khác mà lại là Mạnh Nịnh?
Ông trời, tôi hận ông, tôi hận từng người nơi này, tôi càng hận bản thân.
…Nếu trước kia, tôi dũng cảm một chút, có phải sớm sẽ thoát khỏi nơi này không?
Chưa có một khắc nào Mạnh Nịnh cảm nhận được nỗi đau trong thân thể nguyên chủ như bây giờ.
Ở nơi này, cô không có người nhà, mặc dù Trình Tuệ Văn đối với cô rất tốt, nhưng trong ánh mắt dịu dàng kia thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện sự xa lạ và đề phòng.
Về phần Hứa Nhiên và Hứa Dịch, hai người bọn họ cũng chưa từng đối xử với cô như em gái ruột.
Mạnh Nịnh nghĩ tới Khương Diễm, giống như chỉ có mình cậu, thoạt nhìn thì rất ghét cô, nhưng thực sự chỉ có cậu đối tốt với cô nhất, chỉ có cậu đồng ý sẽ xem cô như người nhà.
Nhưng bây giờ, dường như cậu lại không cần cô nữa.
Cô biết cậu ghi thù trong lòng, vì cô mà cậu mới chuyển ra khỏi Hứa gia.
Cậu nhất định nghĩ rằng cô đang diễn trò, cũng không muốn gặp cô nữa.
Lần trước nói chuyện điện thoại xong, tới giờ vì quá bận mà hai người cũng không liên lạc với nhau, mà cậu cũng không bao giờ chủ động gọi cho cô.
Ngừng một chút, Mạnh Nịnh hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Ông trời đã cho cô sống lại, cho cô một cơ hội sống lâu trăm tuổi, cô không có tư cách oán trách ông trời bất công.
Cô nghĩ tới bạn cùng lớp của mình, nghĩ tới bàn trên luôn luôn che chở cô trước mặt nam sinh lớp khác.
Còn có mỗi lần Khương Diễm hung dữ với cô, xong vẫn kiên nhẫn giảng bài cho cô, còn hiểu sức khỏe của cô hơn bản thân cô nữa.
Mạnh Nịnh cảm thấy, vậy là đã đủ may mắn rồi.
*
Ngày giao thừa đó, Mạnh Nịnh cho quản gia, lái xe và người làm nghỉ hết, một mình cô đứng trong căn biệt thự rộng lớn, cảm giác trống vắng cô đơn, cố gắng đè nén nỗi nhớ bố mẹ và anh trai.
Buổi chiều hôm Trương Văn Dư về quê, ông ta sớm đã gọi tới khách sạn Quân Thụy, bảo bên đó từ đêm nay bắt đầu đưa cơm tới cho nhị tiểu thư.
Ông ta vừa nói hôm trước, hôm sau Mạnh Nịnh đã gọi cho khách sạn nói tối nay không cần đưa cơm tới.
Đêm giao thừa, cô không muốn ở nhà lẻ loi ăn cơm tất niên, còn không bằng tự mình ra ngoài ăn cơm, ít nhất trong quán cũng có người, còn náo nhiệt hơn ở nhà.
Ánh mặt trời rực rỡ, Mạnh Nịnh ngồi xích đu trong hoa viên ủ rũ.
Cô quay về biệt thự, vừa định về phòng ngủ một chút, đi ngang qua lầu một, đứng trước cửa phòng Khương Diễm trước kia, ngừng lại một lát.
Không biết cậu đang làm gì.
Lúc Mạnh Nịnh tỉnh ngủ, trời đã tối hẳn, cô đứng trước ban công nhìn ra xa, toàn bộ khu biệt thự đèn đuốc sáng trưng, chỉ có nơi này là tràn đầy bóng tối, một ngọn đèn cũng không bật.
Trở lại bên giường bật đèn, đổi một chiếc áo lông đỏ Trình Tuệ Văn mua cho trước đây.
Đứng trước gương buộc tóc, Mạnh Nịnh nhìn chính mình trong gương, cả người sửng sốt.
Khoảng thời gian trước cô quá bận rộn, không chú ý tới khuôn mặt cô đã hơn trước rất nhiều, da cũng trắng hơn, cùng với khuôn mặt đời trước của mình gần như hợp lại thành một.
Mạnh Nịnh không nghĩ thêm gì, buộc tóc đi xuống lầu, đang muốn mở cổng biệt thự thì cảm giác phía sau đó như bị chặn bởi thứ gì, dùng lực đẩy ra một khe hở.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn thùng giấy hình vuông.
Nhanh chóng nhìn bốn phía cũng không một bóng người, cô khom lưng bê thùng giấy lên, rất nhẹ, cũng không tốn sức.
Ho khan một tiếng, mở đèn ngoài cổng lên, cô cẩn thận mở thùng giấy trong ngực.
Bên trong là hai con mèo bông, một đen một trắng, vô cùng đáng yêu.
Mạnh Nịnh nâng tay sờ con mèo màu đen, rất mềm mại, không hổ là bảo bối của cửa tiệm kia.
Đôi mắt cô đỏ lên, khịt mũi, ôm lấy hai con mèo bông, lại nhìn bên trong thùng giấy.
Đáy thùng còn có một tờ giấy.
Mạnh Nịnh buông hai con mèo bông xuống, cầm tờ giấy lên – Năm mới vui vẻ’.
Chỉ bốn chữ đơn giản, cũng không có tên người viết.
Chỉ nhìn nét chữ, Mạnh Nịnh cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Mạnh Nịnh siết chặt tờ giấy, cầm lấy điện thoại gọi một cuộc.
Cô yên lặng nhìn điện thoại, thẳng tới lúc điện thoại được nhận mới vội vàng đưa tới bên tai.
Giọng nói thiếu nữ mềm mại như nước đường ấm áp trong mùa đông, “Khương Diễm.”
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên, “Ừm.”
Mạnh Nịnh nghe không ra cảm xúc của cậu, chỉ cảm thấy cậu chắc chắn đã đoán ra cô sẽ gọi tới.
Cô cũng không quanh co lòng vòng, “Cậu tặng tôi quà năm mới, tôi còn chưa nghĩ được ra sẽ tặng cậu cái gì…”
Thiếu niên lạnh lùng đáp lại, “Không cần.”
Mạnh Nịnh im lặng vài giây, “Không được, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn cơm?”
Khương Diễm không trả lời, cả hai bên đều yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người như quấn quanh một chỗ.
Mạnh Nịnh lại ôm lấy mèo bông màu đen vào trong ngực, xoa đầu nó, không lên tiếng nói, “Tôi rút lại lời nói vừa rồi, tôi biết cậu có thời gian, cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu nhé?”
Một lát sau, Mạnh Nịnh nghe được cậu trầm thấp gọi tên mình, “Mạnh Nịnh.”
Cô cảm giác như mình nghe nhầm, vậy mà lại thấy được ý nghĩ của cậu giống như bình nứt không sợ vỡ.
Mạnh Nịnh, “Hả?”
Giọng nói Khương Diễm trong bóng đêm, dễ nghe lại êm tai, “Nhìn về phía trước.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sắt cách đó không xa.
Trong bóng đêm hiện lên thân hình người cô nghĩ tới, Khương Diễm đứng đó không chớp mắt nhìn cô.
Thiếu niên gầy gò, cao lớn, làn da trắng bị bóng đêm che dấu, chỉ có một tia sáng phía sâu trong ánh mắt.
Khóe môi Mạnh Nịnh không tự chủ cong lên, ôm chặt mèo bông, chạy tới trước cửa hoa viên, dừng trước mặt Khương Diễm.
Tiếng bước chân của cô tới đâu, đèn xung quanh sáng tới đó, cả người giống như mang theo ánh sáng chạy tới.
Mạnh Nịnh thở gấp, giọng nói êm tai nhẹ nhàng, “Thì ra cậu vẫn chưa đi.”
Làn da thiếu nữ được ánh sáng xung quanh chiếu rọi gần như trong suốt, lúc cậu không ở bên cạnh, cô biến hóa từng ngày, bây giờ chỉ còn cặp mắt quen thuộc trong veo sáng sủa, chứa đầy ánh sao kia.
Khương Diễm rời mắt, cậu biết mình không nên có chút quan hệ nao với cô.
Như vậy, cậu có thể vĩnh viễn chôn giấu ý nghĩ bí ẩn trong nội tâm, còn có cảm xúc không rõ kia.
Nhưng, hai con mèo bông này đã đặt ở chỗ cậu rất lâu rồi.
Từ lúc thi cuối kỳ tới bây giờ, cậu vẫn chưa tìm được cơ hội tặng cho cô.
Vốn là sắp ra khỏi hoa viên nhà họ Hứa, nghe thấy tiếng cô mở đèn, còn gọi điện thoại cho mình, giọng nói bên kia điện thoại truyền tới, cuối cùng cậu vẫn bước ra.
Đêm đông gió từng hồi thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Ngay lúc cậu thanh tỉnh chuẩn bị đổi ý, giọng nói thiếu nữ lại lần nữa vang lên, “Khương Diễm, cậu muốn ra ngoài ăn hay muốn ăn ở nhà?”
Khương Diễm khôi phục tinh thần, nghe lời nói của cô, cảm xúc cuồn cuộn bên trong con ngươi biến mất.
Nhà sao?
Nơi này bây giờ có lẽ là nhà của cô, nhưng vẫn luôn không phải nhà của cậu.
Trên mặt thiếu niên không có biểu cảm gì, thản nhiên nói, “Cậu tự quyết định.”
Mạnh Nịnh cảm thấy bạn học Khương Diễm nghe lời thực sự rất đáng yêu.
Ôm chặt mèo bông trong tay, Mạnh Nịnh cong môi cười, “Vậy chúng ta ăn ở nhà đi, mau vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.
Khương Diễm không nói một lời đi theo sau lưng thiếu nữ.
Đưa người vào nhà, Mạnh Nịnh bỗng nhiên nhớ ra, hình như buổi sáng cô cho tất cả người làm nghỉ rồi???
Mạnh Nịnh biết buổi sáng người làm trong nhà đã đi ra ngoài mua rau và thịt, tủ lạnh trong bếp hẳn là có đủ đồ.
Nhưng vấn đề là, cô… không biết nấu cơm.
Đặt hai con mèo bông lên sofa, chậm rãi xoay người, vô tội nhìn Khương Diễm, “À… Khương Diễm, cậu biết nấu cơm không?”
Khương Diễm trầm mặc vài giây, bình tĩnh đáp, “Hẳn là biết.”
Ánh mắt Mạnh Nịnh lập tức phát sáng.
Quả nhiên là chỉ số thông minh cao nhất trong truyện, không gì có thể làm khó nhân vật phản diện!
Vì làm trợ thủ cho Khương Diễm, Mạnh Nịnh cởi áo khoác bỏ xuống dưới, xắn tay áo len lên trên.
Không đợi Khương Diễm đi cùng, cô đã chạy vào trong bếp, nhìn lướt qua tạp dề đang để phía trên cao.
Mạnh Nịnh đi qua, nhón chân lên, duỗi tay muốn lấy xuống.
Kết quả, cô thử vài lần cũng không thể với được.
Giúp việc trong nhà đều cao đến thế sao?
Bọn họ đều giống như Hulk à?
Mạnh Nịnh thử lần nữa vẫn không được, vừa định nhảy lên thử lần cuối, không biết từ lúc nào, Khương Diễm đã xuất hiện ngay phía sau cô.
Mạnh Nịnh hoảng sợ, theo bản năng quay người lại, khuôn mặt chạm phải lồng ngực thiếu niên, cô như bị giam giữa lồng ngực cậu và bồn rửa bát.
Trước kia, ngoại trừ bố và anh trai, Mạnh Nịnh cũng chưa từng tiếp xúc với người khác phái nào gần như vậy, gần đến mức hơi thở thiếu niên như tiến vào chóp mũi.
Dường như cô nghe được nhịp tim của Khương Diễm, thình thịch một tiếng lại một tiếng, vô cùng rõ ràng bên tai cô.
Thân thể Mạnh Nịnh có chút căng thẳng, nhịp tim không tự chủ đập nhanh hơn.
Nuốt nước bọt một cái, cô ngẩng đầu lên yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, mãi tới khi cánh tay mạnh mẽ thon dài giơ lên, lấy tạp dề xuống, cậu lui về sau một bước, loại cảm giác trói buộc không rõ trên người cô mới biến mất.
Khương Diễm nhìn chằm chằm đỉnh đầu thiếu nữ, bàn tay đang nắm chặt buông ra, hầu kết chuyển động một chút, đưa một cái tạp dề cho Mạnh Nịnh.
Cô lập tức nhận lấy, “Cảm ơn.”
Nhanh chóng mặc tạp dề vào, mở cửa tủ lạnh để gió thổi vào mặt, sự mất tự nhiên vừa nãy trong lòng cô mới biến mất.
Mạnh Nịnh nhìn nhìn, trong tủ lạnh quả nhiên có rất nhiều đồ, cần gì cũng có.
Cô lấy ra một ít đồ ăn mình cảm thấy Khương Diễm thích, bỏ vào trong bát bắt đầu rửa, lấy thêm vài quả cà chua đưa cho Khương Diễm, “Trước hết cậu cứ làm trứng xào cà chua luyện tay một chút.”
Khương Diễm đờ người một chút, vẫn là nhận lấy.
Cậu cầm cà chua, đặt trên thớt gỗ, dùng dao lưu loát cắt cà chua thành hình dạng không giống nhau.
Đang chuẩn bị bỏ quà chua vào nồi lại bị Mạnh Nịnh ngăn cản.
Mạnh Nịnh một lời khó nói nhìn cái ‘nồi’, ho nhẹ một tiếng, “Cái này, hình như là để nấu cơm.”
Nói xong, chính cô cũng sửng sốt một chút, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô vào phòng bếp, cả hai đời cô đều sống trong gia đình phú quý.
Đây… là kí ức của nguyên chủ sao?
Dừng một chút, cô nhìn về phía Khương Diễm, “Tôi thấy trong tủ lạnh còn sủi cảo người làm mới gói, nếu không, để tôi nấu sủi cảo đi? Tôi nhớ có chỗ nói rằng tất niên nên ăn sủi cảo, ngụ ý rằng sống càng lâu.”
Sủi cảo rất nhanh đã chín, Mạnh Nịnh vớt ra cũng rất nhanh, không có cái nào bị nứt vỏ ngoài.
Trước khi nấu sủi cảo, Mạnh Nịnh còn muốn lên mạng học một chút, nhưng thân thể mình lại tự động, nấu nước mở vung tất cả đều rất thuần thục, biểu hiện giống như người thường xuyên nấu cơm.
Cô không khỏi hoài nghi, liệu có phải ký ức nguyên chủ đột nhiên sống lại không?
Sức ăn của hai người bình thường không thể ăn hết đĩa sủi cảo này, nhưng hôm nay, có thể do bọn họ đã đói, hoặc sủi cảo rất ngon, cũng có thể do ngày đặc biệt nên hai người bọn họ đều ăn hết sủi cảo.
Mạnh Nịnh tựa trên sofa, thỏa mãn sờ bụng, đôi mắt cong cong, “Khương Diễm, bây giờ cậu ở một mình sao?”
Khương Diễm, “Ừ.”
Tâm tình một giây trước còn vui vẻ, bây giờ đã tan thành mây khói, cô nhíu mày, nhỏ giọng hỏi, “Vậy bình thường cậu ăn cái gì?”
Bây giờ cậu còn đang trong thời gian trưởng thành, cũng không biết nấu cơm, một người ở riêng bên ngoài, liệu có phải sẽ ăn mì tôm và đồ ăn linh tinh không?
Khương Diễm nhìn ra cảm xúc Mạnh Nịnh, thản nhiên trả lời, “Ăn bên ngoài.”
Mạnh Nịnh vẫn không yên tâm, “Vậy cậu thiếu tiền nhất định phải…”
Lời cô nói chưa hết, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, một số điện thoại xa lạ, hơn nữa, cũng không phải là số trong nước.
Mạnh Nịnh chần chừ vài giây, đưa điện thoại tới bên tai, “Alo?”
Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền tới, “Anh là Hứa Dịch.”
Sau đó, cô triệt để ngẩn người.
Nói về nhà họ Hứa, người đối với nguyên chủ không có tình cảm nhất, Hứa Văn Thanh mà đứng nhất, Hứa Dịch nhất định sẽ đứng thứ hai.
Mà Hứa Dịch rất ít khi xuất hiện bên cạnh nguyên chủ, mãi cho tới khi nguyên chủ qua đời, hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau một câu.
Mạnh Nịnh còn nhớ rõ trong nguyên văn, một năm sau khi nguyên chủ qua đời, cũng chính là năm sau, Hứa Dịch còn học ở nước ngoài, bởi vì hạng mục nghiên cứu khoa học mà tang lễ em gái ruột cũng không về nước.
Cho nên tại sao hiện tại lại gọi cho cô? Là Trình Tuệ Văn bảo anh ta gọi sao?
Một lúc lâu cũng không nghe được tiếng cô, người bên kia lại khẽ hỏi một câu, “Còn nghe không?”
Giọng nói anh quen thuộc giống như một cơn mưa to rơi xuống mặt hồ vốn đã yên ả của Mạnh Nịnh, từng vòng gợn sóng.
Mạnh Nịnh đột nhiên nghẹn ngào lên tiếng, “Anh trai…”
Lần này, đến lượt phía bên kia trầm mặc, rất lâu sau, anh đã mở miệng, tiếng nói khàn khàn, “Đừng khóc.”
Giọng điệu Hứa Dịch còn cất giấu vài phần vui vẻ, Mạnh Nịnh đang đắm chìm trong suy nghĩ cũng không chú ý, chỉ kịp cảm thấy mình đã thất thố, theo bản năng nói với đầu bên kia, “Vừa rồi em không gọi anh…”
Cô chưa dứt lời đã bị đối phương cắt đứt, “Vậy em gọi ai? Người bên cạnh? Bạn học sao? Bạn nam hay nữ?”
???
Mạnh Nịnh, “…”
Mạnh Nịnh cảm thấy vị anh trai của nguyên chủ hôm nay có lẽ đã uống nhầm thuốc rồi, nếu là trước đây cô cũng lười trả lời anh, dù sao tính tình nguyên chủ cũng không tốt.
“Em không gọi ai cả, xin hỏi anh gọi em có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, em tắt máy đây.”
Anh trai của cô vĩnh viễn chỉ có một, chỉ có Mạnh Dập chứ không phải Hứa Dịch.
Lời nói thiếu nữ rơi vào trong lỗ tai của Khương Diễm giống như là người thân giận dỗi nhau.
Thì ra quan hệ của cô và Hứa Dịch đã tốt như thế.
Xem ra, cô đã… không cần một người nhà giả như cậu ở bên rồi.
Cũng sẽ không chủ động gọi cho cậu, không đối tốt với cậu, cũng không thân thiết với cậu nữa.
Mềm mại nơi đáy lòng giờ phút này như kết thành băng, mang theo cả người cậu rơi vào cánh đồng bóng tối hoang vu không chút ánh sáng.
Lúc Khương Diễm đứng lên, tất cả cảm xúc cũng đã bị cậu thu lại.
Bình tĩnh đến lạ thường nhìn thiếu nữ vẫn đang nghe điện thoại, thấp giọng nói, “Tôi đi đây.”
Không đợi Mạnh Nịnh kịp phản ứng, cậu cầm áo khoác, cất bước nhanh chóng ra khỏi cửa lớn.
Trong lòng cậu vốn đã rõ ràng, ý nghĩ xa xỉ đến cùng cũng chỉ là ý nghĩ, vĩnh viễn không có khả năng trở thành hiện thực.
Ánh trăng không thể nào là của cậu được, trong thế giới của cậu vĩnh viễn không thể có được ánh trăng.
Cậu biết rõ ràng nhưng lại uống thuốc độc như nước giải khát nhiều lần như vậy.
Hết thảy mọi chuyện cậu làm đều đáng cười.
Cần gì phải vậy chứ?
Mạnh Nịnh vốn đang nhìn chằm chằm Khương Diễm, không rõ ràng lắm phát hiện cậu muốn đi, lập tức bỏ điện thoại xuống đuổi theo.
Trong hoa viên ngăn cản Khương Diễm, chặn trước mặt cậu.
Mạnh Nịnh không biết vì sao cậu lại đột nhiên tức giận, chẳng lẽ nghĩ tới chuyện không vui trước đây cô làm với cậu sao?
Cô nghĩ ngợi, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Khương Diễm, cậu muốn ở lại một đêm rồi mai mới về không?”
Dừng một lát, nghĩ tới phòng của cậu đã bị Hứa Nhiên biến thành thư phòng lập tức bổ sung thêm, “Cậu có thể ngủ phòng tôi, hôm nay là đêm giao thừa, theo tập tục là phải cùng người nhà đón giao thừa với nhau, hơn nữa tôi là…”
Mạnh Nịnh quan sát sắc mặt Khương Diễm, thấy cậu không có cảm xúc gì, nhỏ giọng nói một tiếng chị, mới tiếp tục nói, “…lì xì còn chưa đưa.”
Khương Diễm nắm chặt tay thành quyền, lồng ngực khẽ chấn động, đôi mắt âm u, “Tôi không phải người nhà của cậu.”
Mạnh Nịnh cắn môi, ngẩng đầu lên yên lặng nhìn cậu, giọng nói rất nhẹ, “Khương Diễm…”
Trên người thiếu nữ chỉ mặc áo lông trắng, khuôn mặt trắng nõn đã bị gió lạnh thổi đỏ hết lên, có thể là không chịu được lạnh, thân thể còn hơi run rẩy.
Khương Diễm khoác áo khoác lông vũ trong tay lên người cô.
Cậu khom lưng, thay cô kéo khóa lên, lại đội mũ áo khoác rộng lớn cho cô.
“Người vừa rồi gọi điện thoại mới đúng.”
Mạnh Nịnh đứng tại chỗ không động đậy, nhìn bóng lưng cậu ngày một xa dần, cuối cùng biến mất trong bóng đêm lạnh băng..