Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 73: Đi Du Lịch


Đọc truyện Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi – Chương 73: Đi Du Lịch


“Chú ơi, chú ơi…”
Tinh Tinh vừa ngủ dậy đã chạy đến gõ cửa phòng Phó Hành.
Bé vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ khủng long, đầu tóc thì chưa chải, trông rất luộm thuộm.
“Tinh Tinh không được chạy lung tung!”
Phó Ti Thận sợ Tinh Tinh đi lạc nên vội vàng chạy theo, ngay cả dép cũng chưa kịp mang.
May là khả năng tìm đường của Tinh Tinh rất tốt.

Hôm qua mới nhìn thấy phòng Phó Hành một lần, hôm nay vẫn nhớ nên đi đường nào đến đó.
Hiệu quả cách âm của khách sạn này không tốt lắm, Tinh Tinh chỉ gõ vài cái lên cửa, Phó Hành đã nghe thấy tiếng động, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô nhóc lập tức nhào đến ôm chân anh, đầu nhỏ ngẩng lên tủi thân lên án: “Sao hôm qua chú không ngủ cùng Tinh Tinh?”
Sáng nay thức dậy Tinh Tinh phát hiện người bên cạnh không phải Phó Hành thì rất sợ hãi.
Từ khi Tinh Tinh bị thu nhỏ đến giờ vẫn luôn ngủ chung với Phó Hành, có lần Phó Hành bận việc không về nhà, cả đêm hôm đó Tinh Tinh cứ ngồi trong phòng không chịu ngủ, ai dỗ cũng không được
Sau lần đó, dù Phó Hành có bận rộn bao nhiêu cũng cố gắng thu xếp về nhà với Tinh Tinh.
Lịch đi công tác nếu có thể đẩy được thì anh liền đẩy, cái nào không đẩy được thì cố gắng rút ngắn hành trình, có thể gói gọn trong một ngày để về nhà chăm sóc Tinh Tinh thì càng tốt.
Có thể tưởng tượng được sáng nay Tinh Tinh tỉnh dậy mà không thấy Phó Hành ngủ bên cạnh, lúc đó tâm trạng bé đã suy sụp đến mức nào.
Suýt chút nữa là bật khóc ngay tại chỗ.
Đúng lúc đó Phó Ti Thận nghe thấy tiếng động nên đi vào xem thử, còn chu đáo nhắc rằng Phó Hành đang ngủ ở phòng anh, mới xoa dịu được Tinh Tinh đang chuẩn bị khóc.
Sau đó cô nhóc này bất chấp sự ngăn cản của người lớn, chạy đi tìm Phó Hành.
“Xin lỗi bé con, chú sai rồi.”
Phó Hành cúi người bế Tinh Tinh lên, ném cho con trai nhỏ đang chạy theo sau Tinh Tinh một ánh mắt yên tâm, rồi ôm bé vào phòng.

“Chú không vui ạ?” Tay nhỏ vòng qua cổ Phó Hành, vỗ nhẹ vào gáy anh.
Đây là tư thế an ủi mọi người của cô bé.

Phó Hành cũng chẳng bất ngờ khi Tinh Tinh có thể nhìn ra tâm tình của mình trong nháy mắt, anh đã sớm biết đứa bé này có nhạy cảm đến mức nào.
Anh dùng tay vuốt vuốt mái tóc rối bời của Tinh Tinh, nhẹ nhàng nói: “Chú không sao.”
Tinh Tinh nghe vậy thì lập tức nhìn thẳng vào mặt Phó Hành dò xét nghiên cứu, sau đó khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin: “Đồ lừa gạt, rõ ràng là chú có sao.”
“Chú thật sự không sao.”
Phó Hành đã thu lại cảm xúc mất khống chế khi nãy, bình tĩnh lại.
Anh hiểu rằng điều quan trọng nhất bây giờ không phải là đắm chìm trong hối hận tự trách, mà là nghĩ cách bù đắp cho những lỗi lầm trước kia của mình.
Anh không biết vợ trưởng thành có biết gì về bệnh tình của con trai lớn hay không, nhưng dù cô biết hay không biết thì trước tiên anh cũng phải cố gắng hết sức để chữa trị cho con của bọn họ.
Nếu không, anh thật sự không còn mặt mũi nào để gặp cô.
Tinh Tinh phồng má trừng Phó Hành, không vui khi anh cứ phủ nhận tâm tình của mình, nhưng anh đã không muốn thừa nhận thì cô bé cũng không có biện pháp.
Cuối cùng vẫn là Tinh Tinh thỏa hiệp trước.
“Chú giúp Tinh Tinh buộc tóc đi, con muốn tết tóc hai bím.”
Sau khi ngủ dậy thì phải ra ngoài kiếm đồ ăn, Tinh Tinh tự mình sắp xếp lịch trình.
“Được.” Phó Hành mỉm cười cưng chiều, đặt Tinh Tinh lên giường, rồi xoay người đi tìm quần áo cho bé.
Vali của Tinh Tinh được đưa đến phòng Phó Hành, nên mọi thứ đều ở đây và rất dễ tìm.
Bây giờ đã là buổi tối.
Bọn họ đã ngủ một ngày đêm, nên bây giờ thức dậy không phải ăn sáng, mà là ăn tối.
Phó Hành theo yêu cầu buộc cho Tinh Tinh tóc hai bím, còn chọn chiếc kẹp tóc bé thích nhất, sau đó lại giúp bé mặc chiếc váy bác sĩ màu xanh nhạt.
Một bánh bao nhỏ vừa đáng yêu lại tươi mát ra lò.
Sau khi chuẩn bị cho Tinh Tinh xong Phó Hành mới có thời gian chuẩn bị cho mình, nhưng tốc độ của hai người vẫn nhanh hơn hai đứa con trai phải đợi bạn gái.
Dù sao con gái trang điểm rất mất thời gian, không giống như Tinh Tinh, chỉ cần thoa kem dưỡng ẩm của trẻ em là xong.
Hai người cũng không đợi những người khác, Phó Hành trực tiếp dẫn Tinh Tinh đi ăn cơm, tiện thể đi dạo xung quanh.
Tuy rằng chuyến đi này là để chữa bệnh, nhưng cũng nhân tiện đi chơi luôn, nếu không sẽ rất lãng phí kì nghỉ của Tinh Tinh.
Mấy tuần nữa cô nhóc sẽ phải đi học lại rồi.
Cả Phó Hành và Cố Lan đều không phải loại người vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn, bọn họ sẽ tăng cường vệ sĩ bảo vệ an toàn cho Tinh Tinh chứ tuyệt đối không cho phép bé nghỉ học.

Giáo dục là một điều rất quan trọng, người đọc sách là người khôn ngoan, vậy nên con người không thể dừng việc học.
Phó thị có chi nhánh ở đây, chủ tịch đích thân đến, công ty đương nhiên sẽ thu xếp mọi việc để đón tiếp.
Ngoài khách sạn, họ còn sắp xếp tài xế túc trực bất cứ lúc nào để chuẩn bị cho những yêu cầu đột xuất của Phó Hành.
Lần này Phó Hành và Tinh Tinh ngồi xe do công ty sắp xếp, anh không rành về những thứ ở đây nên nhờ lái xe đề cử nhà hàng.
Ông chú lái xe có khẩu âm địa phương rất nặng này là một người từng trải, nghe sếp lớn nói vậy thì kể được rất nhiều nhà hàng đặc sản địa phương, trong đó có nhiều nhà hàng thích hợp để dẫn trẻ con đi cùng.
Người này làm việc rất cẩn thận, khó trách có thể nhận được công việc lái xe cho chủ tịch.
“Ở công ty chú cũng là lái xe?”
Phó Hành rất tán thưởng ông chú lái xe này nên chủ động hỏi thăm tình tình của chú.
“Không ạ, tôi là thủ kho.” Ông chú lái xe hài hước nói: “Mọi người đều gọi tôi là thủ kho Putte.”
“Thủ kho?” Phó Hành hơi ngạc nhiên: “Tôi còn nghĩ rằng ít ra chú cũng phải là một nhân viên tiêu thụ.”
Suy cho cùng khả năng giao tiếp và nhìn sắc mặt người khác của người này rất hiếm có.
“Thực ra lúc trước tôi ứng tuyển vào vị trí nhân viên bán hàng, nhưng quản lí lại nói rằng tôi không được đẹp, không thu hút được khách như những chàng trai cô gái trẻ tuổi.”
Putte tự giễu: “Tôi thực sự không muốn đến nhà kho, nhưng công ty ngài trả lương cho nhân viên rất cao, tôi cần công việc này để trang trải học phí cho mấy đứa con gái ở nhà.”
“Mấy người con gái của chú?”
Phó Hành nhìn lướt qua đôi chân nghịch ngợm của Tinh Tinh, giúp bé nhặt chiếc giày bị rơi.
Không còn Đồ chơi, Tinh Tinh vô tội nhìn Phó Hành, lại bị bàn tay anh hấp dẫn.
Tay nhỏ chọc chọc vào tay Phó Hành, anh búng ngón tay một cái, dọa cho Tinh Tinh giật nảy mình rụt người về phía sau.

Bé đợi một lát sau vẫn không thấy bàn tay to có động tĩnh gì, lại cẩn thận đến gần tiếp tục đùa nghịch.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Tinh Tinh bị chọc cho cười khúc khích, ngay cả Phó Hành cũng bị bé lây nhiễm, khuôn mặt lộ ra ý cười.
Nghe thấy tiếng cười từ ghế sau truyền đến, Putte cũng mỉm cười.
“Thực ra tôi có ba đứa con gái.


Đứa lớn nhất đã học cấp 3, đứa thứ hai đang học tiểu học, đứa nhỏ nhất cũng trạc tuổi con gái ngài, là một đứa bé đáng yêu như thiên sứ.”
Thấy Phó Hành đang chơi với Tinh Tinh rất vui vẻ, Putte lại nói thêm một câu: “Tôi cảm thấy mọi trẻ con đều là tiểu thiên sứ.”
“Đúng thế.” Phó Hành hiếm khi phụ họa thêm một câu.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến nhà hàng, Phó Hành bảo Putte tự mình đi đâu đó chơi, khoảng mười một giờ đêm quay lại đây đón hai người.
Putte vui vẻ rời đi, Phó Hành dẫn Tinh Tinh đi ăn cơm, hay có thể nói là ăn khuya.
May mắn là nhà hàng này còn mở cửa, bằng không Phó Hành phải dẫn Tinh Tinh đến chợ đêm để ăn.
Đồ ăn ở đó không đảm bảo sức khỏe.
Sau khi ăn xong, đúng như dự liệu của bảo mẫu, Tinh Tinh ăn không quen đồ ăn nước ngoài.
Trong suốt quá trình bé chỉ ăn hai miếng bánh mì, uống nửa bát súp, về phần thịt nhìn giống như chưa được chín, bé hoàn toàn không động vào.
Tuy nhiên mấy món điểm tâm ngọt lại hết sạch.
Vì Tinh Tinh ăn quá ít nên Phó Hành không ngăn bé ăn đồ ngọt.
Bây giờ cô nhóc rất nhớ món cháo hải sản mà Phó Hành từng nấu cho mình ăn.
Bé thở dài như người lớn và lặng lẽ đi theo Phó Hành ra khỏi nhà hàng.
“Bé con không thích đồ ăn ở đây sao?” Phó Hành nắm bàn tay nhỏ của Tinh Tinh, lo lắng cúi đầu nhìn bé.
“Dạ.” Tinh Tinh khó chịu đáp.
Không được ăn mỹ thực, bé cảm thấy rất rất không thoải mái.
“Ngoan, nhịn một chút, tí nữa về chú pha sữa cho bé con.”
Phó Hành an ủi Tinh Tinh và dẫn bé đi dạo ngắm cảnh đêm, có lẽ như vậy tâm tình sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng Tinh Tinh thật sự không thể nâng cao tinh thần, Phó Hành trầm mặc, đột nhiên rẽ vào một siêu thị gia đình ven đường.
“Chú muốn mua đồ sao?”
Tinh Tinh quay đầu nhìn một lượt các kệ hàng đầy màu sắc trong siêu thị, tầm mắt tập trung vào khu bán đồ ăn vặt.
“Tinh Tinh muốn lên đây ngồi không?”
Phó Hành đẩy một chiếc xe đẩy hàng đến, bên trong có ghế ngồi cho trẻ con.
“Muốn!” Cưỡi ngựa mới mẻ như thế Tinh Tinh chưa bao giờ được chơi đâu.

Hai mắt cô nhóc sáng long lanh, rốt cuộc cũng lấy lại chút tinh thần.

Thấy Tinh Tinh thích, Phó Hành lập tức bế bé lên, cẩn thận đặt vào trong xe đẩy, rồi đẩy bé đi mua sắm.
Đầu tiên, bọn họ đến khu thực phẩm tươi sống, mua một số loại rau và thịt thông thường.

Sau đó quay sang khu gia vị, mua một số gia vị.

Cuối cùng đến khu vực dụng cụ gia dụng, mua một cái nồi cơm điện nhỏ và bát đũa…
Nhìn dáng vẻ này, cô bạn nhỏ chưa từng xuống bếp hoàn toàn không hiểu Phó Hành định làm gì: “Chú ơi, chú mua nồi làm gì thế?
“Mua nồi để nấu cơm cho Tinh Tinh ăn, bé con có muốn ăn không?” Phó Hành cười.
“Muốn ạ!” Tinh Tinh lớn tiếng đáp, bé không muốn ăn thịt chưa chín như vừa nãy đâu.
Thấy trên kệ hàng có gạo, Phó Hành thuận tay lấy một túi nhỏ nhất, sau đó rẽ vào khu đồ ăn vặt, mua cho Tinh Tinh chút hoa quả sấy làm đồ ăn vặt.
Tinh Tinh thừa dịp Phó Hành không chú ý đã lén lút để không ít đồ ăn vặt vào xe đẩy, còn giấu đầu hở đuôi ngẩng lên liếc trộm xem anh có để ý hay không.

Thấy Phó Hành không có phản ứng gì, đôi tay gian xảo lập tức nhanh như chớp, liên tục bỏ thêm đồ vào xe…
Sau một chuyến lượn quanh siêu thị, xe đẩy vốn trống trơn dần được lấp đầy.

Thực ra Phó Hành vẫn chú ý đến những động tác nhỏ của Tinh Tinh, anh chỉ nghĩ rằng điều này có thể làm cho bé vui vẻ nên không cố ý vạch trần.
Tuy nhiên, sau khi thanh toán hóa đơn và lấy đồ về, anh liền chia đống đồ ăn vặt của Tinh Tinh thành hai túi rồi mang đưa cho hai đứa con trai ăn.
Cũng không quan tâm xem hai đứa con trai nhà mình đã lớn như thế, có còn thích ăn đồ ăn vặt nữa hay không.
Khi Phó Ti Cẩn và Phó Ti Thận nhận được đồ ăn vặt đều có vẻ mặt ngơ ngác, hai anh em hoàn toàn không biết ý của bố mình là gì?
Tự dưng lại cho bọn họ đồ ăn vặt.

Chẳng lẽ bố chăm sóc Tinh Tinh lâu quá nên tình thương của cha bộc phát, cũng coi bọn họ như con nít mà chăm luôn?
Ngẫm lại thì thấy không có khả năng này.
“Chắc là Tinh Tinh đòi mua nhiều quá, mà chú lại không muốn cho con bé ăn nên mới dùng hai người làm thùng rác đó.” An Nhiên liếc mắt một cái đã khám phá ra chân tướng, tranh thủ cười nhạo hai người này một trận.
Ngư Du cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy sẽ không nói những lời khó nghe, chỉ nói: “Có lẽ bác trai áy náy, muốn bù đắp cho anh.”
“Bù đắp kiểu này?” Phó Ti Cẩn dở khóc dở cười, lắc lắc túi đồ ăn vặt trong tay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.