Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 35
Minh Hân cựa người
tỉnh giấc. Tác dụng của thuốc mê cùng với sự mệt mỏi trong người khiến cô miên
man ngủ sâu tới tận 8h. Huy Khang gần như thức trắng suốt đêm. Té nước lên mặt
cho tỉnh táo, Huy Khang thay áo ra và mặc vào chiếc sơ mi trắng của Nhật Thiên.
Cậu trở lại biệt thự. Lúc ra xe, Huy Khang lấy di động kiểm tra, có quá nhiều
cuộc gọi từ Nguyên Hạo, Huy Khang bèn bấm gọi lại.
Hai người tóm tắt
tình hình của nhau rồi cả hai hẹn gặp tại biệt thự.
– Minh Hân sao rồi?
Huy Khang biết thế
nào câu đầu tiên anh cũng hỏi về Minh Hân. Huy Khang đáp:
– Cô ấy ổn.
Nguyên Hạo gật đầu.
Huy Khang nói:
– Em xin lỗi.
Nguyên Hạo đưa mắt
nhìn Huy Khang, cậu nói:
– Chuyện này, tất
cả là lỗi của em. Xin lỗi, em có lỗi với cả hai người.
Nguyên Hạo không đáp,
anh chưa bao giờ trách cứ hay quy lỗi lầm này cho cậu.
– Tay anh không
sao chứ! – Huy Khang chợt hỏi.
Nguyên Hạo nghĩ lại
chuyện đó thì dường như hơi mỉm cười, anh khẽ lắc đầu.
Sau đó, Nguyên Hạo
đi lên phòng tắm rửa rồi lái xe tới khách sạn. Trước đó, anh ghé qua thăm mẹ một
chút.
Phần Huy Khang, cậu
dường như cố chống chịu sự mệt mỏi trước Nguyên Hạo. Khi anh vừa đi khỏi, Huy
Khang định cũng sẽ tắm qua một chút nhưng đột nhiên cảm thấy hơi choáng, có lẽ
do ảnh hưởng từ việc cậu cho máu. Cậu chống tay xuống bàn, lắc lắc đầu cho tỉnh
táo lại.
Lát sau, Huy Khang
xuống xe lấy chiếc áo đẫm máu của mình, định giặt sạch nó nhưng lại thôi, cậu
quyết định vứt nó đi. Xong xuôi, Huy Khang lên phòng Minh Hân, lấy một bộ đồ đơn
giản mang xuống xe và trở lại phòng khám Thiên Âu.
Lúc lái xe ra gần
tới cổng, dì Ba chợt chạy ra gọi cậu và nói:
– Cậu hai, cậu đã đi
đâu cả đêm không về? Minh Hân cũng vậy… Mà đúng hơn là cả đêm mấy đứa không
ai về cả.
Huy Khang chưa kịp
trả lời thì Nhật Thiên đi moto tiến vào, đứng ngay gần dì. Anh thay Huy Khang
giải thích:
– Cháu mời Huy
Khang và Minh Hân ăn tối, vì quá muộn nên chúng cháu ngủ lại phòng khám. Nguyên
Hạo có quá nhiều việc bên khách sạn nên ở lại đó luôn. Vì đều nghĩ đối phương đã
thông báo về nhà nên không ai nói gì. Chúng cháu xin lỗi vì làm dì và mọi người
lo lắng.
Nhìn Huy Khang với
ánh mắt nghi hoặc, dì Ba như đang muốn xác nhận lời của Nhật Thiên. Huy Khang gật
đầu, dì Ba mới thấy yên tâm.
Nhật Thiên xuống bếp
ăn sáng, còn Huy Khang mang đồ tới chỗ Minh Hân. Trên đường đi, cậu ghé qua một
nhà hàng chất lượng mua một phần cháo nóng.
Minh Hân nửa ngồi
nửa nằm. Cô nhìn xung quanh chẳng có ai, chán nản. Vết thương bên sườn vẫn còn
hơi đau, cô gượng ghẹ điều chỉnh tư thế dễ chịu nhất.
Huy Khang từ cửa bước
vào. Đặt lồng cháo lên bàn, Huy Khang chú ý quan sát sắc mặt cô. Nó đã có sức sống
hơn nhiều, cậu thấy ấm lòng hơn.
Huy Khang lặng lẽ
lấy tới một chậu nước ấm. Vắt khăn và định rửa mặt giúp cô thì Minh Hân ngăn lại:
– Để cháu tự làm.
Huy Khang để cô tự
làm. Minh Hân rửa mặt qua loa. Huy Khang lại mang chậu nước đi.
Huy Khang rửa tay,
lau khô rồi trở lại bên giường. Cậu ngồi xuống, mở lồng cháo, múc một thìa đưa
lên thổi nguội rồi để lên trước miệng Minh Hân.
Minh Hân chợt phì
cười. Huy Khang hơi lừ mắt nhìn, Minh Hân vẫn cười như vậy. Huy Khang lạnh lùng
nói:
– Ăn đi!
Minh Hân đưa tay đón
lấy cả lồng cháo, đồng thời lấy luôn chiếc muỗng trên tay cậu. Ăn miếng đầu
tiên ngon lành, Minh Hân nói:
– Bưng bằng tay, ăn
bằng miệng chứ không phải bằng sườn nên cháu có thể tự làm.
Huy Khang không
nói gì nữa. Điều cậu cảm thấy khi nhìn Minh Hân lúc này là sự ân hận, ân hận vô
cùng. Cảm giác tội lỗi bủa vậy khắp người cậu. Nếu có thể thì Huy Khang ước sao
viên đạn đó cứ bắn vào người cậu đi, nỗi đau này, hãy là của cậu đi. Thà rằng
người đang ngồi đó là cậu, thì cho dù có là bao nhiêu viên đạn cậu cũng muốn
thay cô nhận hết.
Huy Khang lấy
trong chiếc túi ra bộ đồ của cô mà cậu vừa lấy từ nhà. Nhìn cô, cậu giơ nó lên
ái ngại:
– Cái này…có thể
tự làm không?
Minh Hân gật đầu.
Huy Khang để bộ đồ cạnh giường rồi đứng dậy, qua chỗ chiếc ghế lấy chiếc áo đầy
máu của cô mang ra ngoài bỏ đi. Sau đó, cậu vào một căn phòng nhỏ. Huy Khang đứng
nhìn ra xa, nhớ lại sự đau đớn thảm thương của Minh Hân, nhớ lại dáng vẻ mệt mỏi
kiệt lực của cô, cả cánh tay bị thương của Nguyên Hạo nữa, bàn tay cậu đặt trên
thành cửa sổ bất giác nắm lại thật chặt.
– Vương Văn Hoàng,
hãy nhớ những gì hôm nay anh đã tặng cho tôi!
Ánh mắt cậu kiên định
mà lộ rõ vẻ hung tàn, sau đó là cả một nỗi hận sâu sắc. Hai hàm răng dường như
nghiến lại. Trông cậu lúc này thật đáng sợ, như một con dã thú thức dậy sau nhiều
ngày ngủ quên, sẵn sàng tiêu diệt bất cứ kẻ nào chạm tới nó.
Trở lại giường
Minh Hân, cậu thấy cô đã đặt lồng cháo sang một bên, đang nhìn ra cửa như trông
ngóng cậu trở lại. Bước tới gần, Huy Khang thấy cô đã thay bộ đồ mới, bộ cũ gấp
cẩn thận đặt bên kia giường. Huy Khang nhìn thấy lồng cháo vẫn còn nguyên, cứ
như cô chỉ mới ăn một miếng lúc cậu ở đó. Cậu nhìn Minh Hân nhíu mày hỏi:
– Không ăn sao?
Minh Hân lắc đầu.
– Sao vậy? Không
ngon hả?
Minh Hân lại lắc đầu.
– Vậy thì làm sao?
Nhất định phải ăn một chút chứ!
– Vì chú cũng
không ăn mà.
– Ăn ở nhà rồi. –
Huy Khang bình tĩnh đáp.
Minh Hân hơi lườm
cậu bảo:
– Nói dối.
– Thật.
Minh Hân ương ngạnh
bảo:
– Vậy giờ cháu nói
cháu no rồi. Nói thật.
Huy Khang không khỏi
bật cười. Cậu ngồi xuống giường khẽ hỏi:
– Vậy bây giờ muốn
sao?
Minh Hân mừng rỡ cười
tươi, cô khẽ ngiêng mình thì chợt nhớ ra vết thương, nó bỗng hơi nhói đau, cô
nhíu đôi mày lại. Huy Khang theo phản xạ định giữ lấy cô.
– Cháu định kêu
chú mua một phần nữa nhưng nghĩ lại chú cũng mệt mỏi suốt đêm nên thôi vậy. –
Cô giơ chiếc lồng cháo lên bảo: – Chúng ta cùng ăn phần này, về nhà ăn tiếp.
Huy Khang có phần
do dự, nhưng cậu chưa kịp phản đối thì Minh Hân đã múc một muỗng đưa lên tới miệng
cậu. Ánh mắt của cô khiến Huy Khang không thể tiếp tục từ chối, cậu há miệng ăn
gọn muỗng đó vẻ hơi ngượng. Minh Hân vui mừng múc cho mình một muỗng, cứ như vậy
chẳng mấy chốc cả lồng cháo đã hết sạch.
Bữa sáng như vậy
chỉ đủ lót dạ. Huy Khang định bế Minh Hân ra xe để về nhà, cô lắc đầu và ngăn lại:
– Không sao, cháu đi
được.
Huy Khang cũng
không cố ép, cậu nâng Minh Hân dậy, đỡ cô đứng lên và nhẹ nhàng dìu cô đi.
Hai người về nhà
khiến dì Ba bớt lo lắng hẳn, nhưng lại thấy sắc mặt Minh Hân khá yếu, dì lại thắc
mắc. Minh Hân chỉ nói không sao một cách chống chế rồi cùng Huy Khang lên
phòng. Khi trở xuống, Huy Khang nói với dì:
– Minh Hân không
khỏe, sẽ ở nhà một thời gian. Nhật Thiên sẽ ở nhà nhiều hơn để theo dõi, dì hãy
chú ý chuẩn bị đồ ăn đúng bữa mang lên cho cô ấy giúp cháu!
Dì Ba mặt đầy lo lắng
nhưng cũng không dám hỏi thêm. Với Huy Khang, cậu sẽ nói những gì họ nên biết,
còn lại không ai nên thắc mắc nhiều. Huy Khang đã không nói, thì mọi người đều
hiểu rằng mình chỉ cần biết vậy thôi.
Tuấn Lâm mệt mỏi bước
ra từ phòng họp. Mấy ngày rồi cậu không có tin tức gì về Minh Hân, muốn hỏi mà
không đủ can đảm. Cậu thừa biết nếu Huy Khang muốn giấu, thì cho dù báo chí có
nhanh nhạy tới đâu cũng không có được bất cứ thông tin gì. Minh Hân đã gặp chuyện
chẳng lành, cậu chắc chắn là vậy, nhưng bản thân lại không biết nên làm gì. Bối
rối không yên, Tuấn Lâm nới lỏng ca vát, bước vào khu vệ sinh.
Tuấn Lâm ở trong đó
một lát, rồi cậu thắt lại ca vát ngay ngắn và đi ra. Tuấn Lâm chậm bước khi thấy
Văn Hoàng đang đi vào ngược chiều cậu. Ánh mắt gằn lên những tia giận dữ, Tuấn
Lâm cố kìm nén để không kích động. Nhưng Văn Hoàng lại cố ý gây sự.
– Anh lo lắng thì
cứ trực tiếp tới Khánh Huy mà hỏi thăm, cần gì ở đây bần thần cả ngày ra.
Tuấn Lâm dừng bước
lạnh lùng nhìn Văn Hoàng. Anh ta lại nói:
– Một viên đạn sượt
qua người, không chết đâu!
Nói xong, anh ta
làm bộ an ủi vỗ vỗ vào vai Tuấn Lâm, kèm theo điệu cười khẩy nhạt thếch. Tuấn
Lâm khẽ liếc nhìn bàn tay anh ta trên vai mình, giận dữ túm lấy vặn ngược và đẩy
anh ta vào tường.
Cậu giận dữ gằn từng
chữ:
– Tốt nhất cô ấy
nên ổn như lời anh nói. Còn một việc, dẹp ngay cái trò rình mò sau lưng tôi đi.
Nếu tôi còn thấy kẻ nào lẽo đẽo theo sau tôi rình rập, tôi sẽ không thể tiếp tục
giả vờ không biết được nữa đâu!
Văn Hoàng không
kháng cự. Anh ta hiểu Tuấn Lâm đang cố gắng kìm nén sự kích động. Càng như vậy,
anh ta càng tỏ thái độ dửng dưng khiến Tuấn Lâm thêm giận dữ. Cậu thô bạo đẩy
anh ta ra và rời đi, ca vát vừa thắt lại gọn gàng lại bị kéo lỏng, sau cùng Tuấn
Lâm hung bạo tháo hẳn nó ra.
Một tuần ở nhà tĩnh
dưỡng, Minh Hân thấy khỏe hơn rất nhiều. Cô vẫn thức dậy rất muộn. Đi bộ qua lại
trong khuôn viên vườn lớn của ngôi nhà, Minh Hân thi thoảng lại khẽ vặn mình một
cái. Vết thương được Nhật Thiên tận tình điều trị, nhanh chóng có thể tháo chỉ
và dần lành lại, tuy vậy, nó vẫn còn khá nhói đau mỗi khi cô cố vận động mạnh.
Chợt nghe có tiếng
động cơ chạy vào nhà, Minh Hân nghi hoặc nhòm ra. Đó là Mai Vân. Cô đứng đó với
một bó hoa lớn trên tay cùng với một giỏ quà.
Rất lấy làm khó hiểu
nhưng Minh Hân không ra, dì Ba mời cô vào nhà, đón tiếp rất chu đáo.
Bác Âu vì có chút
việc nên đi làm trễ. Lúc xuống lầu, bác cũng rất ngạc nhiên khi thấy Mai Vân.
Bác nói:
– Chào cô. – Rồi
bác nhìn sang hoa và quà thắc mắc: – Xin hỏi cô…
Mai Vân đứng dậy,
lễ phép chào bác rồi nói:
– Cháu mới nghe
nói Minh Hân bị ốm nhiều ngày. Định chọn ngày tốt tới thăm nhưng hồi sáng cháu
tình cờ ngang qua cửa hàng hoa, thấy hoa hôm nay rất đẹp nên mua luôn tới thăm
hỏi cô ấy.
Bác Âu gật gật đầu.
Chợt Minh Hân từ sau chậm bước tới:
– Cám ơn nha Mai
Vân, nhưng tôi khỏe hơn rất nhiều rồi.
Mai Vân quay lưng
lại. Nhìn dáng vẻ của Minh Hân lúc này thật không giống một người bị thương nặng,
nhưng tuyệt đối không ổn định như mọi khi. Quả là có một bác sĩ giỏi thường trực
trong nhà, cô hồi phục nhanh hơn những gì Mai Vân đã nghĩ về vết thương đạn bắn
mà cô từng thấy trên truyền hình.
Mai Vân tươi cười đáp:
– Thật vui vì thấy
cô đã khỏe. Thời gian vừa rồi chắc Huy Khang vất vả và lo lắng cho cô rất nhiều!?
Minh Hân chỉ cười
nhẹ:
– Không có đâu, vì
chú ấy không phải người lạnh lùng nhưng cũng không quá quan tâm tới ai đó. Hơn
nữa, chú ấy còn có nhiều việc khác, có cuộc sống và công việc riêng nữa.
Mai Vân gật đầu như
tán đồng lời của Minh Hân, nhưng trong bụng cô lúc này lại đang ẩn chứa một tâm
tư khác, cô bảo:
– Đúng vậy. Số phận
mỗi người đều đã được ông trời an bài. Vị trí của mình ở đâu thì tốt nhất nên ở
đúng vị trí đó.
Minh Hân không khỏi
nhíu mày khó hiểu. Không hiểu vì sao tự dưng Mai Vân lại nói chuyện kiểu đó,
Minh Hân thực sự khó hiểu. Chưa có đủ thời gian suy nghĩ về câu nói vừa rồi thì
Mai Vân cười và nói lớn vẻ hồ hởi:
– Minh Hân, cô sẽ
không ngại mời tôi ở lại dùng cơn trưa chứ!
Minh Hân cắt dòng
suy nghĩ khi nghe lời đề nghị của Mai Vân. Cô cười trả lời:
– Tất nhiên là
không rồi.
Thấy Minh Hân và
Mai Vân có vẻ hòa hợp, bác Âu tuy cũng đôi chút khó hiểu nhưng cũng không nói
gì. Bác dặn dò dì Ba gì đó rồi chào tạm biệt mọi người và đi làm. Trước khi đi
bác có nói:
– Cậu hai trưa nay
cũng sẽ về. Dì Ba hãy chuẩn bị cho tốt!
Dì Ba gật đầu rồi
nhìn Minh Hân và Mai Vân. Minh Hân đang cầm trên tay bó hoa Mai Vân tặng, còn
giỏ quà hơi nặng nên thôi. Rồi ai nấy mỗi người mỗi việc rời đi. Mai Vân nói với
Minh Hân:
– Tôi xin phép vào
nhà vệ sinh một lát. – Cô nhìn Minh Hân làm vẻ lo lắng nói: – Tôi thấy cô vẫn
chưa thực sự khỏe hẳn đâu, lên phòng nghỉ ngơi đi. Tôi muốn đi tham quan cả nhà
một lát. Tôi xin hứa sẽ chỉ tham quan, không tự ý làm gì cả. Sau đó, tôi sẽ xuống
phụ dì Ba.
– Như vậy sao được!?
Cô là khách mà!
– Mặc kệ tôi đi,
tôi muốn được thử một lần, vừa hay Huy Khang trưa sẽ về.
Minh Hân đến đây đã
đôi phần hiểu được ý nghĩ của Mai Vân. Cô chỉ gật gật đầu nhẹ rồi đi lên phòng.
Bó hoa được cô mang đặt cạnh chiếc bình hoa gần đó.
Chờ cho bóng Minh
Hân khuất hẳn khỏi dãy hành lang, Mai Vân bắt đầu thu lại nụ cười tươi rói ban
nãy. Cô mang vẻ lạnh nhạt, đôi mắt đảo xung quanh một lượt rồi bước vào phòng vệ
sinh ngay dưới phòng khách.
Quan sát thật kỹ một
lượt bên trong, Mai Vân không thấy thứ mình đang muốn. Cô đánh bạo đi lên lầu. Đứng
trước cửa phòng Huy Khang, cô hơi do dự và run sợ, nhưng ngay lập tức quyết định
bước vào.
Căn phòng này
không phải cô chưa từng bước vào, chỉ là lần này chỉ có một mình, không có đám
bạn ồn ào bên cạnh lúc đi thăm thú, trong lòng bất giác thấy sợ hãi và trống trải,
có chút lạnh lẽo dễ gây rùng mình.
Cô biết mục đích của
mình. Vội vàng mở cánh cửa tủ, Mai Vân thấy đồ đạc xếp rất gọn gàng nên không
dám đụng tới sợ làm xáo trộn. Cô nhìn lên ngăn trên cùng có vài chiếc mũ xếp thẳng
hàng. Khẽ lật ngửa từng cái, Mai Vân chán nản khi không thấy lấy một sợi tóc
dính lại.
Mở cửa nhà tắm, mọi
thứ từ nhỏ tới lớn vẫn gọn gàng và sạch sẽ y chang như vậy. Cây lược trên giá cũng
không có một sợi tóc còn vương. Với tay lấy cốc bàn chải đánh răng, Mai Vân thấy
có hai chiếc. Không biết Huy Khang hay sử dụng cái nào, nhưng cô nhanh nhạy nghĩ
tới việc nếu bàn chải đánh răng bị mất, chắc chắn cậu sẽ lập tức phát giác, vì
thế, lại để lại vị trí cũ. Vì giá để của nó khá cao so với Mai Vân nên lúc cô
kiễng chân cất nó, một trong hai chiếc bàn chãi vô tình bị rơi xuống đất. Mai
Vân vội vàng nhặt lên, đem qua bồn rửa mặt rửa lại. Bây giờ, cô mới bắt đầu thấy,
một sợi tóc ngắn còn trong bồn. Vui mừng nhặt lấy nó, Mai Vân chắc rằng đó là
tóc của Huy Khang. Giờ chỉ còn của Minh Hân…
Ý định làm rõ quan
hệ giữa Huy Khang và Minh Hân chỉ thoáng qua lúc cô nghe Huy Khang nói trong
phòng khám. Nhưng ngay sáng hôm sau, cô đã có quyết định chắc chắn cho mình. Suốt
mấy ngày trăn trở nghĩ ngợi, Mai Vân cho rằng chỉ có công nghệ y học bây giờ mới
có đầy đủ khả năng chứng minh chuyện này, vì thế, cô quyết định tới nhà Huy
Khang ngay sáng nay.
Mai Vân đã làm đúng
như lời cô nói. Sau khi đi một vòng quanh nhà, ngoại trừ phòng của Huy Khang,
cô không hề tự ý bước vào bất kỳ nơi nào, tiếp đó, cô đã xuống bếp phụ giúp dì
Ba nấu nướng.
Minh Hân làm rơi một
cuốn sách, cô cúi xuống lượm lại, bất ngờ phát hiện đôi giày của cô dưới gầm giường.
Đó là đôi mà cô đã đi hôm bị thương. Khi về nhà, cô đã xách nó lên phòng định
giặt lại nhưng lại vứt nó dưới gầm giường, vài ngày thì đã quên mất. Minh Hân
nhìn vài vết máu đã khô cứng trên giày, chán nản ném nó vào sọt rác.
Nằm trên giường
xem vài cuốn sách, Minh Hân nhìn đồng hồ, đã hơn 11h. Cô xuống giường và vào
phòng tắm. Nhìn đi nhìn lại vết sẹo nhỏ bên cạnh sườn, Minh Hân chợt nghe tiếng
gõ cửa. Tiếng Mai Vân vọng vào:
– Minh Hân, cô có
trong phòng không vậy? Bữa trưa đã sẵn sàng rồi!
Minh Hân kéo áo xuống,
nói vọng ra:
– Chờ tôi một lát,
cô vào trong đi!
Mai Vân cũng nghĩ
cô đang trong phòng tắm, đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng
Minh Hân, một căn phòng không lớn nhưng cũng rất gọn gàng và tiện nghi. Màu sắc
mang đậm nét trẻ trung mà trang nhã.
Mai Vân ngước mắt đảo
quanh phòng một lượt, miệng bỗng lẩm bẩm: “Hoàng Minh Hân, có chắc những
thứ này thuộc về cô không?”
Có tiếng vặn nước
bên trong, Mai Vân đi lại loanh quanh vài bước rồi bất chợt bắt gặp đôi giày
Minh Hân vừa ném vào sọt rác. Nhìn vết máu khô nhưng khá lớn trên giày, Mai Vân
nghĩ ngợi giây lát rồi nhặt nó lên.
Cô ngắm nhìn nó một
chút rồi nói với vào chỗ Minh Hân:
– Cô xuống ngay
nha, tôi xuống trước.
Mai Vân chỉ nghe
tiếng ừ của Minh Hân từ trong vọng ra, cô lập tức ra ngoài, không quên cầm theo
chiếc giày.
Lén lút cất nó vào
xe, Mai Vân trở lại nhà bếp với vẻ bình thường. Minh Hân đúng lúc xuống đó thì
thấy Huy Khang trở về.
– Ăn chưa vậy? –
Huy Khang quan tâm.
– Chuẩn bị. Chú xuống
luôn đi. À…có cả Mai Vân nữa. – Minh Hân hất hàm vào số quà của Mai Vân và
nói: – Cô ấy tới từ sáng. Kỳ lạ là cô ấy biết cháu không khỏe.
Huy Khang không đáp,
cậu cùng Minh Hân xuống nhà bếp. Mai Vân vừa tháo chiếc tạp dề ra, cô cùng với
mọi người đang dọn đồ ăn ra bàn. Thấy Huy Khang, cô tươi cười bảo:
– Anh đã về sao,
ngồi xuống đi.
Huy Khang trong
lòng có một chút không vui nhưng không nói gì, cậu im lặng ngồi xuống ghế.
Huy Khang rất chú
ý tới việc ăn uống của Minh Hân. Cậu ân cần lấy đồ ăn cho cô, rồi chăm chú nhìn
cô ăn thật ngon miệng. Cậu còn chu đáo đẩy ly nước gần lại chỗ cô cho dễ với.
Mai Vân thấy vậy liền bảo:
– Anh ân cần quá đó
Huy Khang, may là hai người là chú cháu, nếu không chắc em tưởng hai người là
tình nhân.
Huy Khang chợt dừng
đũa. Một giây để cậu nhẫn nại, hơi nuốt khan rồi cậu bất ngờ đập chiếc đũa xuống
bàn khiến mọi người giật mình ngạc nhiên. Nhìn Mai Vân bằng ánh mắt phức tạp,
có giận dữ, có cam chịu, có nhẫn nhịn, cậu khiến Mai Vân thoáng rùng mình trong
khi những người xung quanh đang không hiểu chuyện gì.
Huy Khang không
nói câu nào. Cậu lập tức đứng dậy kéo ghế và rời khỏi bàn ăn. Những người khác
thì đang vô cùng ngạc nhiên trước thái độ này của cậu, Minh Hân cũng đã dừng ăn
để theo dõi sự việc.
Mai Vân ra về ngay
sau bữa ăn. Trước khi vào trong xe, Mai Vân bất giác nhìn lên ban công nhỏ trên
lầu. Huy Khang đang ở đó, nhưng cậu quay lưng lại chỗ cô, một tay tựa vào lan
can, một tay cầm một ly cà phê nóng. Cô lập tức đi ngay, Huy Khang không có lấy
một lần nhìn lại.
Minh Hân gõ cửa phòng. Huy Khang nói:
– Cứ vào đi.
Minh Hân đi vào,
cô bước lại chỗ Huy Khang. Nhìn cậu mãi cô mới hỏi:
– Chú làm sao vậy?
– Chuyện gì?
– Chuyện với Mai
Vân. Hai người có chuyện gì sao?
– Không có. – Huy
Khang phủ nhận.
Minh Hân vẫn nói:
– Chú sẽ không tỏ
thái độ lạnh nhạt và đáng sợ như vậy với ai nếu không có lý do.
Huy Khang nhìn cô
rồi đáp:
– Cô ấy đang nghi
ngờ về quan hệ giữa chúng ta.
Minh Hân lúc này mới
bật cười:
– Như vậy gọi là
nghi ngờ sao? Chỉ là một câu nói đùa thôi mà, sao chú lại…
Nói tới đó, cô lại
không nhịn được mà cười tiếp. Huy Khang bèn đặt ly cà phê xuống, hai tay giữ lấy
vai cô, xoay qua đối diện với mình. Giọng cậu cương trực mà quả quyết đến từng
chữ:
– Không ai có quyền
nghi ngờ, dù chỉ là đùa cũng không được. Sự thật chính là sự thật, không ai có
quyền nghi ngờ hay làm khác.
Minh Hân nhìn cậu
bỗng thấy có chút sợ hãi. Cô nhìn thật sâu vào mắt cậu, càng nhìn càng như bị
hút sâu, cô nuốt khan chứ không gật hay lắc đầu phủ định gì cả.
Mai Vân trên đường
về luôn suy nghĩ sẽ làm sao với mẫu tóc của Huy Khang và máu của Minh Hân. Cô
nghĩ ngợi hồi lâu rồi quyết định quay đầu xe, chạy tới một bệnh viện lớn.
– Tôi muốn gặp bác
sĩ trưởng ở đây! – Mai Vân nói với cô tiếp viên.
– Xin lỗi nhưng cô
có hẹn trước không? – Cô nhân viên lịch sự hỏi.
Mai Vân lắc đầu
nói:
– Nhưng tôi có thể
chờ tới khi ông ấy có thời gian rảnh.
Cô nhân viên nghe
vậy không đáp, nhưng cô lại mở máy tính xem lịch làm việc của ông ấy, sau đó cô
nói với Mai Vân:
– Nếu vậy cô vui
lòng chờ, ông ấy sắp xong một ca mổ ruột thừa cho một bệnh nhân, khỏng 30 phút
nữa ông ấy sẽ về phòng. Phòng ông ấy ở lầu 4 thưa cô.
Mai Vân vui vẻ gật
đầu trước lời chỉ dẫn chi tiết của cô tiếp tân. Cô cám ơn một cách lịch sự rồi
lên lầu 4.
30 phút chờ đợi
khiến Mai Vân thấy sốt ruột vô cùng, nhưng cô không rời khỏi, vẫn kiên nhẫn đợi
ngoài hành lang.
Vị bác sĩ mặc chiếc
áo blous đã cũ, theo sau ông là một cô y tá với một chiếc xe đẩy đồ. Ông cởi
chiếc áo ngoài, tháo chiếc khẩu trang y tế đưa lại cho cô y tá rồi mở cửa vào
phòng.
Vừa tháo chiếc
kính, ông day day phần giữa mày vẻ mệt mỏi. Sau đó, ông lắc lắc đầu lấy lại
tinh thần. Vừa lúc đó thì nghe tiếng gõ cửa, ông nói:
– Mời vào.
Mai Vân cũng đẩy cửa
bước vào, trên tay cô là một túi đồ lớn. Bác sĩ hỏi:
– Chào cô. Tôi có
thể giúp gì cho cô?
Mai Vân trực tiếp
vào vấn đề:
– Tôi muốn ông
giúp tôi một việc, nhưng nhất thiết phải tuyệt đối bí mật.
Ông nhíu mày nhìn
Mai Vân. Cô giơ túi đồ lên và bảo:
– Trong này có một
mẫu tóc và một mẫu máu khô. Ông biết tôi muốn gì rồi đúng không?
Ông bác sĩ hơi cười
rồi ngả lưng vào thành ghế nói;
– Rất đơn giản thưa
cô.
Ngay ngày hôm sau,
Mai Vân nhận được liên lạc của vị bác sĩ đó. Cô tức tốc tới gặp ông.
Chìa ra trước mặt
cô một tập hồ sơ đóng gói cẩn thận, ông nói:
– Tôi đã làm rất
bí mật. Đây là kết quả, không biết có như cô mong đợi hay không?
Mai Vân nhận lấy tập
hồ sơ. Cô tháo ra và xem kết quả…
Cặp mắt cô mở thật
lớn. Nhưng chỉ vài giây, cô lập tức lấy ngay lại vẻ bình thường, kết quả này,
cô đôi phần đã đoán được trước.
Giơ bản kết quả
lên, cô nói:
– Ông chắc là mình
làm rất cẩn thận chứ! Ý tôi là không thể nhầm lẫn hoặc sai lệch đúng không?
Ông bác sĩ ôn tồn
nói:
– Cô đã nhờ vào
chúng tôi, vậy thì cô hãy tin tưởng vào kết quả chứ! Y học ngày nay có nhiều tiến
bộ lớn, việc xác nhận quan hệ huyết thống cực kỳ đơn giản. Kết quả trên tay cô,
đối với hai mẫu gen cô mang tới, tôi xin lấy hết tài đức của một bác sĩ lâu năm
ra khẳng định, nó chính xác tới 99,99% như tôi đã ghi trong đó.
Mai Vân nghe vậy
thì ưng thuận bảo:
– Thôi vậy là được rồi. Cám ơn ông, tôi sẽ lập
tức chuyển khoản cho ông.
Lái xe thật chậm
trên phố, Mai Vân thi thoảng lại liếc nhìn túi hồ sơ đó. Trong đó là cả một bí
mật động trời. Cô sẽ phải làm gì với nó? Điều này cô tạm thời chưa rõ. Nhưng có
một diều Mai Vân có thể chắc chắn, đó là, Huy Khang là người biết hết mọi chuyện.
Cô nghĩ rồi quyết định
lấy di động gọi cho Huy Khang, đầu dây nhanh chóng có tiếng trả lời. Mai Vân
nói:
– Anh về nhà gặp
em ngay được không? Em có chuyện muốn nói.
– Em cứ nói đi!
– Không được. Chuyện
này rất quan trọng, không thể nói qua điện thoại được.
Huy Khang vẫn cố từ
chối:
– Nhưng lúc này
anh đang bận, để khi khác đi.
Giọng Mai Vân có vẻ
tức giận:
– Anh lái xe một
lát là có thể về rồi. Nếu anh không gặp em, anh nhất định sẽ hối hận.
Huy Khang dù không
biết cô đang muốn nói chuyện quan trọng gì nhưng cũng không tò mò. Cậu quyết định
về một lát xem sao.
Về tới nhà, Huy
Khang dễ dàng thấy xe của Mai Vân đnag ở ngoài. Dì Ba đang định thông báo với cậu
về Mai Vân thì cậu ra hiệu như đã biết rồi. Thế rồi, Huy Khang vào trong nhà.
Mai Vân đang ngồi
một mình, trên chiếc bàn trước mặt cô là ly trà đã gần như là nguội, điều đó chứng
tỏ cô đã đợi cậu khá lâu. Huy Khang bước tới gần, cất tiếng hỏi:
– Chuyện em muốn
nói là gì?
Mai Vân quay lại,
nhìn thấy cậu, cô đứng dậy khẽ cười:
– Anh tò mò rồi
sao? Yên tâm, chuyện này rất thú vị.
Huy Khang dù không
thích kiểu nói chuyện dài dòng như vậy nhưng cậu vẫn kiên nhẫn bảo:
– Mai Vân, anh
không có nhiều thời gian.
Mai Vân gật đầu như
hiểu hoàn cảnh của cậu. Cô nói:
– Minh Hân đã đi học
trở lại rồi đúng không? Em muốn lên phòng cô ấy nói chuyện.
– Mai Vân… – Vẻ
mặt Huy Khang bắt đầu lộ vẻ khó chịu.
– Em đã nói chuyện
này rất quan trọng. Tin em đi, nó cần được giữ bí mật với cả đám người làm nhà
anh nữa.
Huy Khang nhắm mắt
chịu đựng. Cậu khẽ gật gật đầu.
Hai người đứng đối
diện nhau trong phòng của Minh Hân. Huy Khang vẫn cố gắng nhẹ giọng bảo:
– Giờ em nói được
chưa? Thực ra có chuyện gì không vậy?
Mai Vân không trả
lời câu hỏi của cậu. Cô đi đi lại lại trong phòng và chợt nói:
– Toàn bộ những thứ
trong này đều là của anh.
Không rõ ý của Mai
Vân là câu hỏi hay một câu trần thuật bình thường. Huy Khang đáp:
– Bỏ tiền ra không
có nghĩa nó là của anh. Đây là phòng của Minh Hân, thuộc sở hữu của cô ấy. Ngay
việc chúng ta tự ý vào đây đã là không phải rồi.
Mai Vân hơi nhếch
miệng cười. Cô quay phắt lại nhìn trực diện vào Huy Khang và nói:
– Ở đây không có gì của cô ta hết. Vị trí của
cô ta không phải ở đây.
Huy Khang thực sự
là có chút bàng hoàng. Cậu trấn tĩnh nói:
– Ý em là gì?
Mai Vân vẫn quả
quyết trong từng câu chữ:
– Cô ấy và anh,
hai người không hề có quan hệ huyết thống. Vậy xin hỏi: Anh không phải con trai
chủ tịch hay Minh Hân không phải con gái anh Hiểu Khánh?
Huy Khang nghe
xong thì kinh ngạc nhìn Mai Vân. Thấy ánh nhìn đó, Mai Vân lại nở nụ cười không
có chút thiện cảm:
– Chắc là lý do thứ
hai đúng không? Vì ba mẹ em cũng đã tới tận nơi thăm hỏi khi mẹ anh vừa sinh
anh ra mà. Họ kể rằng tuy mẹ anh có bác sĩ riêng ở nhà nhưng vẫn có khi tới bệnh
viện khám. Vậy nên việc anh là con trai ông không có chút nghi ngờ. Như vậy…Minh
Hân…đã được nhận nuôi.
Giọng Mai Vân trở
nên nhẹ bẫng. Nói xong, cô chú ý tới từng biểu cảm nhỏ trên mặt Huy Khang.
Bí mật này, Huy
Khang định sẽ mãi vùi lấp. Những tưởng quá khứ sẽ bị lãng quên và trở thành ổ
khóa mà cậu và Nguyên Hạo quyết tâm không tra chìa vào nữa. Nhưng người tiếp
theo phá được lại là Mai Vân. Cô đang nắm trong tay bí mật ấy.
Lấy trong túi xách
ra bản báo cáo kết quả gen, Mai Vân đưa cho Huy Khang:
– Em đã thay anh
làm xét nghiệm. Anh sẽ không phủ nhận nhận định của khoa học chứ!
Huy Khang nhận lấy
tập hồ sơ. Dù biết sự thật là như vậy, cậu vẫn muốn chính mắt coi một lần.
Nhìn vào bảng phân
tích gen, rồi xem lần lượt tới dòng chữ in đậm dưới cùng:”99,99% không có
quan hệ huyết thống”, Huy Khang không tỏ ra thêm bất kỳ một sự ngạc nhiên
nào nữa, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh chiếu vào Mai Vân.
– Anh đừng nhìn em
như vậy! Em biết anh không hề muốn hỏi bất cứ một câu vì sao nào? – Giọng cô chợt
dịu xuống: – Em biết anh muốn bảo vệ cô ấy, muốn giữ cô ấy mãi là cô chủ Khánh
Huy, là một tiểu thư danh giá. Vậy anh ra điều kiện với em đi, em sẽ suy nghĩ
và giúp anh che giấu chuyện này.
Mai Vân nói như
nài nỉ. Huy Khang lại tỏ thái độ lạnh lùng và có chút khinh miệt:
– Thứ em cần là một
cuộc trao đổi sao? – Cậu gật gật đầu. – Vậy em nói thử đi, em muốn anh thế nào?
– Cưới em. – Mai
Vân lạnh lùng đáp.
Huy Khang chau mày
nhìn cô sửng sốt. Mai Vân tiếp tục nói:
– Trở thành vợ
anh, em sẽ toàn tâm toàn ý vì anh, dĩ nhiên sẽ không có chuyện em mang rắc rối
và phiền phức để anh phải lao công giải quyết. Nghĩa là em sẽ cùng anh giấu mãi
bí mật này. Minh Hân dạo này khá tốt với em. Em hứa cũng sẽ đối với cô ấy thật
tốt! Có được không anh?
Huy Khang hơi gắt
lên, giọng cậu có phần mạnh mẽ hơn trước:
– Em về ngay đi!
Mai Vân lắc đầu:
– Anh đừng lảng
tránh vấn đề. Anh đủ tỉnh táo để có thể quyết định ngay bây giờ mà! Em muốn biết
câu trả lời của anh ngay bây giờ.
– Tại sao em phải
làm như vậy chứ? – Huy Khang hỏi, giọng điệu có một chút xót xa thương hại, một
chút bực bội vì yêu cầu cô đề ra.
– Vì em yêu anh. –
Mai Vân chân thành nói, cuối cùng thì tình cảm bao lâu nay cô cất giữ đã được
thổ lộ, nhưng điều đó chẳng hề khiến Huy Khang rung động, ngược lại chỉ khiến cậu
thêm căm ghét cô. Cô đã mang thân thế của Minh Hân ra để đổi lấy một danh phận đàng
hoàng bên cạnh cậu. Nhưng Huy Khang cũng có lúc rất ích kỷ. Cậu sẽ vì ai…
Bước một bước để gần
cô hơn, Huy Khang đưa tay lên định chạm vào mặt cô, chạm vào giọt nước mắt vừa
khẽ rơi trên má, nhưng bàn tay lại khựng lại giữa không trung. Giọng cậu nhẹ bẫng
khinh miệt:
– Ngẫm lại
thì…thật không đáng!
Huy Khang lập tức
thu tay về. Cậu đi ra cửa, nhưng đột nhiên quay người lại bảo cô:
– Cứ làm những gì
em muốn. Anh tự tin mình có đủ khả năng giải quyết rắc rối này. Còn bây giờ, em
nên ra khỏi phòng của cô ấy rồi đấy!
Huy Khang lại bước
đi một cách lạnh lùng. Nhìn dáng cậu cao lớn mà có chút cô độc, có chút tàn nhẫn,
Mai Vân càng rơi thêm nhiều nước mắt.
Chỉ là vô nghĩa…