Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 30


Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 30

Đẩy cánh cửa một cách mệt mỏi, Tuấn Lâm cùng
lúc cởi chiếc áo khoác ngoài ném xuống ghế. Liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên
bàn, đã hơn 1h sáng. Cậu bước vào phòng tắm và trở ra với một chiếc sơ mi trắng
đang cài dở hàng khuy. Dừng bước lại, Tuấn Lâm đột ngột nhớ ra điều gì đó. Cậu
chạy tới nhặt lấy chiếc áo khoác và bắt đầu lục lọi hết túi này tới túi kia, chạy
lại phòng tắm tìm kiếm, cũng không thấy chiếc USB của mình. Tuấn Lâm nhận ra
mình đã sơ suất lúc nào không hay, giờ nó biến mất rồi, Tuấn Lâm chán nản vò đầu
bứt tóc. Đập mạnh tay vào thành sô pha, Tuấn Lâm bất lực ngồi sụp xuống. Cậu
nhanh tay cài nốt cúc áo trước ngực rồi lại cầm áo rời đi. Tuấn Lâm, cậu ấy cần
tìm lại nó.

Lái xe tới khu vực vừa rồi xảy ra ẩu đả,
Tuấn Lâm chạy thẳng tới trước căn nhà đó. Lấy từ một ngăn hộp trong xe ra một
chiếc đèn pin nhỏ, Tuấn Lâm đi vào bên trong. Bước vào căn phòng đó, ánh đèn điện
vẫn còn. Tuấn Lâm bắt đầu tìm kiếm xung quanh sàn nhà. Không có dấu hiệu của đồ
vật, cả sàn nhà thậm chí còn không có lấy một đồ vật nào rơi rớt chứ đừng nói tới
đống đồ vụn để tìm kiếm. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cậu là ai đó đã nhặt
được nó. Đám người của Vương Đức Long đông như vậy, khả năng là một trong số họ
là rất cao. Ngoại trừ những người đó ra, chỉ còn duy nhất một người rảnh rỗi…
Minh Hân.

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc
lát. Thay vào đó là sự lo lắng ập tới vội vàng khi nghĩ tới việc chiếc USB trở
về với Vương Đức Long, mọi thứ sẽ trở về vạch xuất phát, thậm chí còn bị lùi lại
khỏi vị trí đó rất xa. Lúc này, không chỉ chán nản và bất lực, Tuấn Lâm còn thấy
vô vọng và tối tăm. Cậu đấm mạnh vào tường như tự trách bản thân về sự bất cẩn
sai lầm này.

Cũng trong lúc này, Minh Hân đang chăm chú
nhìn vào chiếc USB trên tay. Đây là bằng chứng tội ác của kẻ đã sát hại ba của
Tuấn Lâm, là thứ mà cậu luôn dành hết tâm tư để theo đuổi.

“- Tuấn Lâm, hận thù trong anh thực
ra lớn tới mức nào?”

Thứ nhỏ bé này được mang ra để trao đổi với
sự an nguy của cô. Đã có rất nhiều người tham gia vào chuyện này, Minh Hân càng
chắc chắn hơn khi nghĩ đây thực sự là một vật quan trọng. Cô chưa dám tưởng tượng
tới sức ảnh hưởng của nó. Chiếc USB này cô chắc chắn sẽ trả cho Tuấn Lâm, nhưng
trước mắt lúc này, chuyện thân phận của cô và Tuấn Lâm đều bị bại lộ, cô không
nên gặp Tuấn Lâm, chiếc USB này, cô nên tạm giữ nó thì hơn.

Minh Hân lâu lắm mới có một ngày ngủ nướng.
Cô thức dậy đã là 8h sáng. Nhanh nhẹn cột lại mái tóc thật gọn, thay một bộ đồ
khác, cô nhanh chân chạy xuống lầu. Minh Hân đã từ chối bữa sáng do dì Ba nấu với
lý do: Cháu ở nhà mà, lúc nào đói cháu sẽ tự ăn. Vừa hay lúc đó Huy Khang từ
sau bước tới, cậu bỏ một tay trong túi quần, chậm dãi đi tới và nói:

– Không ở nhà đâu. Thay đồ đi, chúng ta cần
tới một nơi!

– Đi đâu? – Minh Hân ngạc nhiên hỏi lại.

Huy Khang nhìn cô đáp:

– Đi rồi sẽ biết! – Rồi cậu nhắc nhở: – Mặc
bộ đồ năng động tháo vát một chút.

Minh Hân hơi xì một tiếng, miệng lẩm bẩm:
Bộ nào chẳng như thế! Xong, cô ngoan ngoãn bước lên lầu.

Nhìn kỹ tủ đồ của mình, Minh Hân nhận ra một
điều, đúng là bộ nào cũng năng động tháo vát. Áo sơ mi, áo khoác và một số loại
áo phông. Quần jeans là chủ yếu, còn có thêm và chiếc quần thể thao rộng. Nhìn
một lượt thật kỹ cũng không thấy…một chiếc váy nào.

Minh Hân chọn đại một chiếc quần thể thao
tối màu, rộng chứ không ôm sát vào chân. Bên trên mặc một chiếc áo phông dài
tay và cầm theo chiếc áo khoác gió rồi chạy ngay xuống lầu, vừa đi vừa khoác
chiếc áo kia vào.

Đóng khóa cẩn thận, Minh Hân đứng ngay ngắn
trước mặt Huy Khang. Cậu đã tranh thủ thời gian thay một bộ đồ tươm tất, tương
tự dáng vẻ của Minh Hân. Nhìn Minh Hân, cậu khẽ gật đầu ý bảo bắt đầu đi. Minh
Hân quay sang nhìn Nguyên Hạo đang đứng cách đó không xa, thấy anh nhìn mình
trìu mến, Minh Hân vui vẻ nở nụ cười. Nguyên Hạo cũng gật đầu khích lệ.

Huy Khang cho xe chạy chầm chậm rời khỏi
nhà, Minh Hân không tỏ ra lấy một chút thắc mắc hay tò mò về chuyến đi này.

Huy Khang lái xe chở theo Minh Hân. Xe chạy
chừng 50 phút thì tới một trường bắn nằm xa về phía nam thành phố. Kiến trúc
hoành tráng vững chãi của nó mang đến cho Minh Hân cảm giác choáng ngợp khi vừa
xuống xe. Như một quảng trường lớn, trường bắn mới đây được mở rộng quy mô thêm
phân nửa, nay trở thành một điểm tập dượt của các xạ thủ cũng như nơi luyện tập,
học tập cho bất kỳ ai có nhu cầu với nó.

Một gian phòng nhỏ, gian phòng để tập. Huy
Khang và Minh Hân cùng ở trong đó. Hai người mỗi người đeo trên tai một chiếc
chống âm, cả hai không đeo bao tay. Huy Khang cho rằng, đối với đối tượng mới
tìm hiểu như Minh Hân, việc sử dụng bao tay càng thêm khó khăn trong việc nhắm
bắn và điều khiển súng.

Hai người đứng cách nhau chừng hai mét,
trên tay mỗi người là một khẩu súng ngắn. Huy Khang làm mẫu các thao tác cơ bản,
Minh Hân theo đó làm thử.

Phải thừa nhận Huy Khang không phải một
cao thủ trong môn bắn súng, tuy nhiên, đường súng cũng rất tốt, khả năng nhắm bắn
khá chuẩn xác, thao tác rất dứt khoát. Vì thế, việc chỉ dạy cho Minh Hân sơ qua
một chút về súng cũng không quá khó khăn, nhất là khi Minh Hân rất thông minh
và nhanh nhạy.

Phát súng đầu tiên là do Huy Khang làm mẫu,
Minh Hân chú ý quan sát tỉ mỉ, tư thế hiên ngang của cậu càng làm cho phát súng
có sức uy hiếp cao hơn. Viên đạn bắn ra, cánh tay Huy Khang hơi giật lại. Điểm
số 9, Huy Khang khá hài lòng. Cậu quay sang Minh Hân hơi cười bảo:

– Thử một lần đi!

Minh Hân đặc biệt hứng thú với môn này.
Ngay từ khi vào đây, cô đã ngờ ngợ về việc Huy Khang cho mình học súng chăng? Đúng
là như vậy. Minh Hân cho rằng mình nên thử sức với lĩnh vực mới này và nhất định
phải làm hết sức, nhưng Huy Khang lại bảo:

– Chỉ là thử cảm giác này thôi, không cần

quá gò ép.

Tiếng súng thứ hai vang lên, viên đạn của
Minh Hân thậm chỉ còn không đạt tới điểm 1, vì chưa biết về nó, cánh tay Minh
Hân mất kiểm soát nên giật mạnh, làm cả người lùi về phía sau. Huy Khang thấy sự
khó khăn này của cô, cố nén cái lắc đầu. Minh Hân nên biết một chút về mọi thứ.
Cuộc sống bôn ba theo dòng chảy của hàng triệu triệu con người, không phải bất
kỳ ai cũng sống và làm việc theo pháp luật. Súng phòng thân là không cần thiết
nhưng vẫn nên học hỏi một chút, có lẽ sẽ cần dùng đến.

Minh Hân nhăn mặt tỏ vẻ bực bội với sự yếu
kém vừa rồi. Cô quyết tâm làm lại lần khác, nhưng Huy Khang bước tới, lấy khẩu
súng trên tay cô và nói:

– Như vậy không được rồi. Học tháo lắp trước.

Minh Hân chán nản nói:

– Tháo lắp cháu có học trong trường rồi.

– Đó là súng dài dùng trong quân đội, súng
ngắn ngày nay có nhiều điểm khác biệt hơn.

Minh Hân không cãi lời, ngoan ngoãn đứng
ra chiếc bàn gần đó, trên đó có tất cả ba khẩu. Huy Khang cầm một khẩu và nói:

– Nhìn một lần!

Nói xong, cậu bắt đầu các thao tác tháo
ra, rồi lại lắp lại trở vào. Thi thoảng đưa mắt nhìn Minh Hân, Huy Khang thấy
cô đang dồn hết sự chú ý vào, tập trung cao độ. Huy Khang bắt đầu thấy rõ một
quyết tâm mạnh mẽ trong đôi mắt cô, một sự ham muốn kỳ lạ đối với lĩnh vực mới
mẻ này.

Làm xong một lượt, Huy Khang nhìn Minh Hân
không nói, nhưng cô biết cậu đang muốn bảo: Có làm được không, thử đi.

Minh Hân nhìn cậu gật đầu chắc nịch. Ngay
sau đó, cô lấy ngay khẩu súng trước mặt, bắt đầu tháo lắp theo các bước như của
Huy Khang.

Động tác nhanh nhẹn và chắc chắn, 5 phút
sau, Minh Hân hoàn thành cả hai công đoạn tháo và lắp trước sự bất ngờ của Huy
Khang. Không có lấy một lỗi sai hay một sự lúng túng nhỏ nào, Huy Khang thấy mừng
vì Minh Hân có vẻ rất có tiềm năng.

Huy Khang lại giảng giải một lần kỹ càng hơn
về cơ chế hoạt động của súng, một số chú ý trong lúc lên đạn, lúc bóp cò. Hai
người trở lại với cửa bắn.

Phát đạn của Huy Khang duy trì điểm 9,
Minh Hân có vẻ đã thành thục hơn lần đầu, cô giành điểm 5. Ái ngại nhìn qua Huy
Khang, nhận được nụ cười ấm áp, Minh Hân thấy ấm lòng và an yên hơn hẳn. Bắn
liên tục 8 phát đạn, Minh Hân đã hình dung tương đối rõ về việc này. Cô thay một
hộp đạn khác chuẩn bị bắn tiếp. Vừa rồi nhìn đường đạn của cô ở những phát sau
ngày càng kém, Huy Khang bèn bước tới, chuyển khẩu súng của mình sang tay trái,
tay phải đưa lên bao lấy tay Minh Hân đang cầm súng. Động tác cả hai bàn tay
cùng nhịp, lên nòng và trở lại chạm vào cò. Giọng Huy Khang trầm ấm:

– Bắn súng không chỉ nhanh, mà còn phải ngắm
cho thật chuẩn, kể cả ở khoảng cách xa. Nhưng hãy bình tĩnh…một mắt hơi nheo
lại…nhìn dọc theo súng…sau đó…

Nói tới đó, Huy Khang xiết tay, Minh Hân cũng
làm động tác rất dứt khoát. Viên đạn bay ra gim vào mốc 8. Huy Khang và Minh
Hân đều không hề nao núng.

– Bây giờ không cần nheo mắt… Thử lại
nào!

Tiếng súng vang lên ngay sau lời Huy
Khang. Viên đạn nhỏ trúng vào tâm. Điểm 10 tròn chĩnh. Minh Hân không khỏi nở một
nụ cười tươi đầy mãn nguyện. Huy Khang chỉ hơi cười rồi buông tay xuống.

Minh Hân, làm rất là tốt!

Hai người tháo bỏ thiết bị trên tai, hôm
nay, tới đây thôi là được rồi. Họ cùng nhau ra khỏi phòng. Đi bộ thong thả ra
chỗ để xe, Minh Hân chợt hỏi:

– Thực ra, trên đời này có thứ gì mà chú
không biết hay không? Đánh nhau, kinh doanh, bắn súng…thứ gì cũng biết.

– Vậy
sao? – Huy Khang thản nhiên nói.

Minh Hân thật thà gật đầu:

– Một người con trai quá hoàn hảo, thường
rất dễ bị cô đơn.

Huy Khang hơi nhíu mày, bước đi cũng chậm
lại, Minh Hân, lại bắt đầu vớ vẩn chuyện gì đây…

Thấy biểu hiện này của Huy Khang, Minh Hân
hơi bật cười và nói tiếp:

– Không người con gái nào có thể tự tin rằng
mình xứng đáng với một người như chú hết. Một Hoàng Huy Khang đẹp trai, thông
minh, tài giỏi, nghĩa khí, có lẽ trên thế gian chỉ có duy nhất thôi.

Huy Khang lúc này thì thực sự phải phì cười.
Tưởng rằng chỉ là lời nói đùa, nhưng thái độ của Minh Hân đang rất nghiêm túc.
Huy Khang nói:

– Bất cứ ai trên thế giới cũng đều là duy
nhất. Bất-cứ-ai. Vì thế, ai cũng có giá trị cao quý riêng của mình, kể cả những
người bị cho là thấp kém trong xã hội. Cả quả địa cầu này, cũng chỉ tồn tại duy
nhất một Hoàng Minh Hân như thế này thôi.

Minh Hân nghe xong cũng cười thật tươi.
Hai người lại rảo bước tới gần chiếc mui trần màu xanh biển. Huy Khang còn nhìn
Minh Hân khẽ cười lấy một lần rồi mới ngồi vào xe và chạy đi.

Kỳ họp cổ đông nhiệm kỳ đã sắp tới, Tuấn
Lâm làm vẻ trầm tư khiến ông Kính Luật không đoán được ý nghĩ trong đầu cậu.
Yên lặng đứng trước bàn cậu hồi lâu, ông lên tiếng hỏi:


– Thưa cậu, kỳ họp cổ đông đã tới gần, cho
phép tôi được hỏi: Cậu đã có dự tính gì chưa? Phải đề phòng sự tấn công của ông
Vương chứ!

Tuấn Lâm hơi đưa mắt nhìn ông, đổi sang tư
thế ngồi ngay ngắn, cậu nói:

– Tôi đã làm mất chiếc USB rồi. Vô dụng đúng
chứ! Có lẽ nó đã trở lại với ông ta, hoặc…đi đâu đó. Nhưng không vì thế mà
tôi vội đầu hàng đâu. Cứ cho là tôi không xứng đáng với vị trí này, tôi không đủ
tài năng để đảm đương trách nhiệm này, nhưng người đó tuyệt đối không phải Vương
Đức Long. Tôi nghĩ mình cần làm gì đó…

Ông Kính Luật hơi nhíu mày khó hiểu. Dự
tính của Tuấn Lâm là gì…

Cũng trong một phòng làm việc lớn, Vương Đức
Long cùng con trai cũng đang bàn luận về cuộc họp đó.

– Ba quyết định gì chưa? Nếu ba tính làm,
chúng ta sẽ có ba ngày để chuẩn bị về phía các cổ đông.

Vương Đức Long đáp:

– Sự thật là ba cũng muốn như vậy. Nhưng
hiện tại trong tay ba không có chiếc USB, việc chúng ta nên làm là nghĩ cách ứng
phó nếu thằng Tuấn Lâm công khai nó kìa.

– Vậy tại sao ngay từ đầu ba giữ lại nó
làm gì, ghi hình làm gì? Ba ghi nhận chiến công của mình sao?

Thấy Văn Hoàng có vẻ không đồng tình, ông
bảo:

– Dù không có nó, ba không nghĩ rằng mình
sẽ thua đâu. Có chiếc USB, không phải là có tất cả đâu. Con cứ chờ xem, ba sẽ
không để mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát đâu!

Ba ngày ngắn ngủi nháy mắt trôi qua. Kỳ họp
cổ đông nhiệm kỳ 3 năm của Kỳ Lâm chính thức bắt đầu. Toàn bộ cổ đông lớn nhỏ của
tập đoàn nhanh chóng có mặt ngay khi đồng hồ vừa chỉ 7h30. Mọi người đã vào vị
trí của mình, một số nhân viên tiếp tân hoàn thiện công tác phục vụ đồ uống,
sau đó nhanh chân rời khỏi phòng họp. Bên trong chỉ còn nhưng tiếng xì xào lớn
nhỏ của các cổ đông. Bên ngoài có 4 vệ sĩ mặc đồ đen canh cửa. Tuấn Lâm hôm nay
mặc một bộ vest đen lịch thiệp, bà Bội Giao trông khá quý phái trong bộ váy màu
rêu chấm xuống đất, bên trên khoác một chiếc vest nữ nhỏ, đi ngay cạnh Tuấn
Lâm. Phía sau là ông Kính Luật, trên tay ông xách một chiếc cặp nhỏ, chứa vài hồ
sơ tổng kết của tập đoàn.

Ba người đi tới cửa thì vừa hay gặp cha
con Vương Đức Long đi tới. Tuấn Lâm không kiêng dè nhìn ông ta với ánh mắt sắc
lạnh. Đáp lại chỉ là cái nhếch mép khó ưa.

Tên vệ sĩ bên ngoài cúi đầu cung kính rồi
mở cánh cửa. Tuấn Lâm bình thản bước vào, Vương Đức Long bèn nói:

– Người thông minh sẽ biết trân trọng những
gì mình đang có hơn là làm đảo lộn những thứ đã qua đi.

Tuấn Lâm dừng bước nghe câu nói của ông, hơi
quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Vương Đức Long thật đáng hận. Cậu hoàn toàn hiểu
ý của câu nói đó. Khi Tuấn Lâm liếc mắt sang nhìn mẹ mình thì Vương Đức Long lại
nói:

– Tuấn Lâm, cháu trai, cháu thuộc kiểu người
thông minh đúng không?

Tuấn Lâm bắt đầu thấy khó có thể chịu đựng.
Cậu nuốt khan một cái rồi khẽ nói:

– Thừa hưởng một chút từ chú của mình
thôi, không thể mang ra so sánh được.

Xong câu nói đó, cậu lập tức bước vào bên
trong, Vương Đức Long cũng vào ngay sau đó. Thấy toàn bộ cổ đông đã có mặt đông
đủ, Tuấn Lâm thản nhiên bước tới vị trí cao nhất. Nhưng vào lúc đó, Vương Văn
Hoàng lên tiếng:

– Anh Vương Tuấn Lâm, nhiệm kỳ của anh tới
hôm nay đã là kết thúc. Vị trí đó, có phải chúng ta tạm thời để trống cho tới
khi cuộc họp kết thúc hay không?

Thấy hầu hết đám cổ đông đều gật đầu bàn
tán, Tuấn Lâm cũng không muốn nói nhiều. Lời Vương Văn Hoàng nói cũng đúng. Tuấn
Lâm chuyển qua chiếc ghế ngay bên cạnh ngồi.

Kế bên cậu là bà Bội Giao.

Có một người phụ trách trình bày vài lời để
bắt đầu cuộc họp:

– Kỳ Lâm là một trong những tập đoàn cổ đông
giàu mạnh và hưng thịnh nhất. Chúng ta có nhiều những tài năng chuyên môn cao về
mọi mặt. Đáp ứng nhu cầu thống nhất trên dưới tập đoàn, chúng ta cần chọn ra một
người có đủ mọi điều kiện để đứng ra lãnh đạo tập đoàn. Việc này được thiết lập
theo nhiệm kỳ ba năm một lần do hội nghị cổ đông họp lựa chọn. Ba năm trước,
anh Vương Tuấn Lâm – con trai chủ tịch quá cố đã đứng lên thay thế vị trí của
ba mình đã bị bỏ trống nhiều năm do trên dưới cổ đông nhất loạt tín nhiệm cố chủ
tịch và tin cậy vào tài năng của người thừa kế của ông. Cho tới nay, nhiệm kỳ
ba năm đã kết thúc, chúng ta theo nguyên tắc tổ chức một cuộc họp mới, chọn ra
chủ tịch nhiệm kỳ tiếp theo cho Kỳ Lâm. Tôi xin phép được tuyên bố, tính từ thời
điểm ngày hôm nay, chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Kỳ Lâm của anh Vương
Tuấn Lâm chính thứ được bãi bỏ. Thay vào đó, số cổ đông trong tập đoàn hãy bỏ
phiếu tín nhiệm cho những ứng cử viên mới, chọn ra người tiếp theo dẫn đầu Kỳ
Lâm trên chặng đường tiếp theo.

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ. Tuấn Lâm mặt
không bộc lộ chút sắc thái nào. Anh phụ trách tiếp tục nói:

– Vậy xin mời tất cả những ai có nhu cầu ứng
cử vào vị trí này giơ tay lên ạ!


Đám cổ đông bao gồm cả Vương Đức Long chưa
kịp làm gì thì nghe tiếng Tuấn Lâm vang lên lạnh lùng:

– Đợi một chút!

Cả hai cha con Vương Đức Long đứng tim.
Chuyện sắp diễn ra, là chuyện họ không ngờ tới được, thậm chí chính Tuấn Lâm cũng
vậy.

Tất cả dồn ánh mắt vào Tuấn Lâm. Cậu đứng
lên, đưa mắt nhìn Vương Đức Long, ông ta đang cố tỏ ra bình thản. Tuấn Lâm khẽ
nhếch miệng cười rồi bước tới vị trí chính giữa. Tuấn Lâm không ngồi xuống ghế
nà chống hai tay xuống bàn, bắt đầu nói:

– Đầu tiên tôi xin được ghi tên mình vào
danh sách ứng cử. Trong tay tôi có 40% cổ phần từ thừa kế của ba, tuy nhiên đã
chuyển sang cho mẹ tôi – bà Giang Bội Giao 10% trong số đó.

Vương Đức Long vốn đang lo sợ cậu tung đoạn
clip đó ra, nay thấy Tuấn Lâm còn vòng vèo vài câu, ông ta lên đứng nên chặn
ngang:

– Có lẽ còn thêm tôi nữa. xin hỏi các vị ngồi
đây còn ai muốn thêm vào danh sách không?

Tuấn Lâm yên lặng chờ cho Vương Đức Long
nói. Cả đám ngời kia hơi xì xào nhỏ rồi ai nấy đều lắc đầu từ chối. Cuộc họp
lúc này trở thành cuộc đối đầu không đổ máu giữa hai chú cháu họ.

– Vậy thì việc bỏ phiếu nên bắt đầu đi.

Người phụ trách thấy Tuấn Lâm vẫn im lặng,
anh ta mới gật gật đầu rồi lấy trong cặp ra một tập hồ sơ. Tuấn Lâm quát lên:

– Tôi đã nói là đợi một chút rồi mà!

Tất cả lập tức im bặt. Tuấn Lâm lạnh lùng đảo
mắt qua những cổ đông phía trước rồi nói:

– Có lẽ tôi có thể hình dung được ba tôi
khi xưa được các vị tin tưởng như thế nào. Tôi thực sự tự hào vì có một ba đáng
kính như vậy. Nhưng ba tôi đã xấu số qua đời cách đây 14 năm. Ba tôi đã bị sát
hại, thực sự là đã bị sát hại. Vậy xin hỏi, trong số các vị đang ngồi đây, có
ai từng nghi ngờ về cái chết đó? Có ai từng đặt ra nghi vấn về hung thủ? Có ai
cho rằng, cái chết đó phải được làm sáng tỏ và kẻ thủ ác phải chịu trách nhiệm
về tội ác này? Có ai không?

Tôi không hề xấu hổ khi thừa nhận rằng, bản
thân không có chút tài năng gì để có thể lãnh đạo một tập đoàn lớn như Kỳ Lâm,
nhưng tôi cũng đã làm việc đó trong suốt ba năm qua. 19 tuổi làm chủ tịch của một
tập đoàn đa quốc gia, ai trong số các vị có thể tự tin khẳng định mình sẽ làm tốt?
Tôi không chỉ duy trì ổn định và làm phát triển Kỳ Lâm, tôi còn sử dụng quyền năng
có thể của mình để truy tìm hung thủ đã sát hại ba tôi, kẻ đã làm gia đình của
một đứa trẻ 8 tuổi tan vỡ, làm cho một cô gái còn đang tuổi thanh xuân trở
thành bà góa, kẻ đã làm cho Kỳ Lâm nhũng loạn trong thời gian dài rồi thừa cơ
trục lợi. Tôi đã, đang và chắc chắc sẽ tìm ra kẻ đó. Tới lúc đó, chiếc ghế này
với tôi cũng sẽ trở thành vô nghĩa.

Nếu giữ lại vị trí tối cao của Kỳ Lâm, tôi
sẽ chỉ ngồi trong vòng một năm. Sau một năm đó, dù tôi có thể làm sáng tỏ cái
chết của ba hay không, tôi cũng sẽ chủ động rời khỏi. Vậy thì, một năm đó, mọi
người có thể cho tôi hay không?

Mỗi lời của cậu như vỗ mạnh vào lý trí mỗi
người. Ai nấy đều khẽ cúi đầu nhập tâm lắng nghe. Có hai, ba cổ đông nữ mắt rớm
lệ. Riêng Vương Đức Long và Văn Hoàng, cả hai đang không thể hiểu nổi Tuấn Lâm định
sẽ làm gì.

Tuấn Lâm nhìn mẹ mình trìu mến. Hai hàng nước
mắt lăn dài trên má, bà khẽ lau đi rồi mỉm cười với cậu. Tuấn Lâm con trai bà,
giỏi giang hơn tất cả những gì bà tưởng tượng và hy vọng về cậu.

Tuấn Lâm trở lại chỗ ngồi. Người phụ trách
thấy không còn gì vướng mắc nữa, bèn tiếp tục cho tiến hành nghi thức bỏ phiếu
kín. Đưa sấp tài liệu cho cô thư ký bên cạnh, cô nhận lấy rồi ghi tên hai người
tham gia ứng cử vào hai cột hàng ngang. Phát cho mỗi người một tờ giấy, anh ta
trở lại vị trí chính giữa nói:

– Trên tay các vị là danh sách cổ đông của
Kỳ Lâm. Cột ngang ghi tên hai vị vừa ứng cử, cột dọc ngoài cùng ghi tên các cổ đông
và số cổ phiếu thuộc sở hữu của từng người. Các vị vui lòng dùng bút màu đỏ đánh
dấu vào cột của người mà mình đem cổ phần ủng hộ họ cho chức chủ tịch. Thông
tin này là tuyệt mật, xin mọi người yên tâm.

Người phụ trách nhắc lại quy tắc bầu cử.
Sau đó, mỗi người đều cầm bút và bắt đầu cân nhắc. Vương Đức Long và Vương Văn
Hoàng không cần suy nghĩ đánh dấu luôn vào vị trí tên của Vương Đức Long. Vương
Đức Long có 15% và Vương Văn Hoàng có 10%. Tổng lại vẫn còn kém khá nhiều so với
40% của mẹ con Tuấn Lâm.

Tuấn Lâm ánh mắt vô hồn nhìn đi chỗ khác.
Cậu thực tế chẳng quan tâm cổ đông sẽ nhìn nhận mình như thế nào, sẽ mang cổ phần
ủng hộ cho ai. Vì trong tay không có chiếc USB, Tuấn Lâm chỉ có thể làm tới như
vậy thôi. Khác với cậu là Vương Đức Long, ánh mắt luôn dõi theo từng cây bút, từng
hướng chỉ của ngòi bút. Đôi chỗ hắn nhíu mày tức giận, đôi chỗ lại khẽ gật đầu
hài lòng.

Gấp lá phiếu lại, các cổ đông lần lượt
chuyển phiếu cho người phụ trách. Anh ta cùng cô thư ký tiến hành kiểm phiếu.
Trước khi làm việc đó, hai người họ cùng nhau cắt bỏ phần tên các cổ đông, chỉ
giữ lại cột ghi số cổ phần, phần giấy bỏ đi lập tức được đốt cháy trong thùng
rác ngay trước mặt mọi người. Như vậy sẽ không ai biết là ai đã bỏ phiếu cho
ai. Xong công việc đó, họ bắt đầu công khai phiếu bầu.

Mỗi lá phiếu, anh ta đều giơ lên trước mắt
tất cả mọi người. Cô thư ký nhanh tay ghi lại số cổ phần thuộc về ai. Cứ như vậy
tới lá phiếu cuối cùng…

Tuấn Lâm vẫn giữ thái độ trầm mặc. Kết quả
có ra sao, cậu cũng sẽ không oán trách bất kỳ ai.

Kiểm tra lại tới ba lần cho thật chắc chắn.
Cô thư ký kia khẽ gật đầu với anh phụ trách. Anh cầm bản tổng hợp cổ phần, đứng
nghiêm và nói:

– Cảm ơn các vị đã nghiêm túc trong qua
trình bầu cử. Chúng tôi xin phép được công bố kết quả phiếu bầu như sau:

Ông Vương Đức Long, chúc mừng ông, số phiếu
tín nhiệm cho ông đạt 36 trên tổng số 100% cổ phần.

Vương Đức Long không để lộ ra sự giận dữ của
mình. Hai bàn tay xiết lại thành nắm đấm, đưa ánh mắt nham hiểm về phía mẹ con
Tuấn Lâm.

Tiếng anh phụ trách bất ngờ lại khiến mọi
người đứng hình:

– Nhưng…

Bà Bội Giao vốn đã vui mừng khi nghe tới số
cổ phần ủng hộ Vương Đức Long không tới một nửa, nay lại không biết còn có chuyện
gì.

Tiếng

người phụ trách tiếp tục:

-…nhưng số phiếu trắng cũng không hề nhỏ…

Kiểu lấp lửng của anh khiến bầu không khí
trở nên căng thẳng vô cùng. Tình thế liệu có bị lật lại hay không…???

-…nó chiếm…10% trên tổng số toàn bộ cổ
phần. – Giọng anh ta ở phần cuối có vẻ phấn khích nên lớn thêm. – Như vậy, 54%
còn lại đều đã ủng hộ cho anh Vương Tuấn Lâm. Và tôi xin được phép tuyên bố, người
nắm giữ vị trí chủ tịch tiếp theo vẫn là anh Tuấn Lâm. Chúc mừng, thực sự chúc
mừng anh.

Anh ta nói rồi quay qua bắt tay với Tuấn
Lâm. Một số cổ đông vỗ tay rầm rầm, Tuấn Lâm biết họ là những người đã bỏ phiếu
ủng hộ cậu. Đám còn lại nhanh chóng rời đi khỏi phòng họp. Được một lát, tất cả
đã về hết, chỉ còn lại Tuấn Lâm và cha con Vương Đức Long. Tuấn Lâm thản nhiên
ngồi vào vị trí chủ tịch như một cách công nhận chiến thắng, rồi liếc nhìn ông
nói:

– Tôi không thông minh được theo cách giống
ông, mà giống với ba tôi. Sự thông minh đó mới đáng được nể phục, còn với ông,
thật đáng ghê sợ!

Vương
Đức Long mặt hằm hè nhìn cậu:

– Đừng vội đắc ý cháu trai, hãy nhớ những
gì mình đã nói, một năm thôi. Nói thì có vẻ dài nhưng 365 ngày trôi qua sẽ rất
nhanh. Hãy tận dụng cho tốt quãng thời gian quý báu đó nhé!

Dứt lời, ông ta cùng Văn Hoàng quay lưng rời
khỏi phòng họp. Tuấn Lâm quay qua chỗ mẹ cậu mỉm cười bảo:

– Chúng ta có nên ăn một bữa cơm chúc mừng
không mẹ!?

Bà Bội Giao hết sức vui mừng, bà cười rồi
vỗ vai cậu:

– Chỉ cần con nói, chuyện gì mẹ cũng nghe
hết!

Tuấn Lâm mỉm cười thật tươi. Cậu đứng dậy
và nói:

– Đi thôi, chúng ta tới khách sạn Khánh
Huy!

Câu nói này của cậu tức thì làm cả hai người
kia đều ngỡ ngàng. Nhưng rồi cả hai nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ba người
cùng nhau rời khỏi phòng họp.

Vương
Đức Long chầm chậm bước về phòng. Văn Hoàng cùng tên Tài bước phía sau, khó có
thể đoán được tâm tư của ông lúc này. Bước vào phòng, Vương Đức Long ngồi xuống
bàn làm việc, tay đặt trên bàn, những ngón tay gõ nhịp nhịp xuống mặt bàn.

Văn Hoàng lấy làm lạ bèn hỏi:

– Ba, ba cảm thấy gì lạ sao?

Thấy vẻ mặt Văn Hoàng đầy nghi hoặc, Vương
Đức Long hơi nhếch miệng rồi trả lời:

– Vương Tuấn Lâm có lẽ đã làm tuột mất chiếc
USB đó…

Văn Hoàng hới sửng sốt bảo:

– Là sao? Ý ba không lẽ…

Vương Đức Long gật đầu nói:

– Nếu có nó, chắc chắn thằng Lâm đã công
khai để buộc tội ba rồi. Ba rất hiểu nó, điều nó chờ đợi chẳng phải chuyện đó
sao?

– Ba nói có lý, nhưng không loại trừ khả năng
anh ta đang có dự tính riêng, sợ rằng sẽ nguy hại tới chúng ta nhiều hơn.

Vương Đức Long đứng dậy chậm dãi nói:

– Hôm đó Tuấn Lâm thật đã mang nó tới đổi
lấy con bé quán bar đó. Có lẽ nào nó đã bị lạc mất trong lúc ẩu đả hay không? Nếu
đúng như vậy, dựa theo tính cách của nó, chắc chắn nó sẽ trở lại kiếm. Nhưng
hôm nay nó không công khai, như vậy có thể khẳng định tới 80% nó đã rơi vào tay
con bé kia.

Văn Hoàng vẫn nghiêng về phương án Tuấn
Lâm có nó nhưng chưa chọn được dịp thích hợp để công khai đoạn clip. Vì vậy, anh
ta vẫn ngoan cố nói:

– Vương Tuấn Lâm không đơn giản như những
gì anh ta để cho chúng ta thấy. Ngộ nhỡ anh ta có chuẩn bị và tính toán khác,
chúng ta sẽ…

Vương Đức Long biết con trai mình đang lo
lắng điều gì. Ông ta trấn an nói:

– Thôi được rồi. Vậy chúng ta sẽ theo dõi động
tĩnh của thằng Lâm trong vài ngày tới. Nếu nó có động thái lạ, lập tức xử lý
ngay. Riêng Tài, hãy thường xuyên lui tới bar đó một chút, theo dõi tìm hiểu
con bé kia. Sớm muộn chúng ta cũng phải lấy lại chiếc USB, khi đó, lập tức hủy
nó ngay, tránh rắc rối ngoài ý muốn. Thằng Tuấn Lâm, càng lớn càng giống một
con mãnh thú!

Tên Tài và Văn Hoàng cùng nhau gật đầu
vâng lệnh. Sau đó, tên Tài mới bắt đầu lên tiếng:

– Thưa ông chủ, tôi có nghe thuộc hạ báo lại,
hôm đó, ngoài Vương Tuấn Lâm, còn có thêm một người khác. Hắn ta có vẻ cũng là
một tên đáng gờm!

Vương Đức Long tỏ ra không hiểu:

– Dưới chướng Vương Tuấn Lâm còn có người
như vậy sao?

Tên Tài lắc đầu:

– Có vẻ không phải vậy. Bọn họ nói tên đó
chỉ chăm chăm bảo vệ con nhóc quán bar, không hề màng tới đám hỗn loạn phía Vương
Tuấn Lâm. Hơn nữa, một người nói hình như đã từng thấy hắn, nhưng không thể nhớ
ra một chút nào.

Vương Đức Long lại bảo:

– Không cần quan tâm tới quá nhiều thứ như
vậy đâu. Cứ tập trung vào chuyện của chúng ta là được.

Tên Tài và Văn Hoàng cùng nhau rời khỏi
phòng của Vương Đức Long. Trong lòng tên Tài không thể không nghĩ, nếu có một
người như vậy bảo vệ cho cô gái kia, vậy thì cô ta cũng không phải tầm thường,
việc điều tra cô ta càng có thêm phần trắc trở. Tuy vậy, điều đó không hề khiến
hắn lung lay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.