Đọc truyện Tro Tàn Của Yêu Thương – Chương 23
Huy Khang và Minh Hân về nhà là lúc trưa
muộn. Dì Ba mở cổng cho họ. Khi xuống xe, Huy Khang thấy xe của ông chủ tịch để
ở trong đó liền quay sang dì Ba nhìn như thắc mắc. Dì Ba lập tức nói:
– Ông chủ tới tìm hai người. Dù đã lâu nhưng
ông vẫn kiên quyết chờ cho được. Không biết có chuyện gì.
Huy Khang không tỏ ra ngạc nhiên hay vội
vã. Có lẽ cậu đã phần nào đoán được chuyện ông muốn nói. Nhìn Minh Hân, Huy
Khang thấy cô tỏ ra khá vui mừng khi ông nội mình tới, nhưng cũng không khỏi
nghi hoặc vì những lời dì Ba vừa nói.
Hai người cùng nhau vào nhà. Ông chủ tịch đang
ngồi ở bàn uống nước, vẻ mặt nghiêm nghị khiến Minh Hân càng tỏ ra khó hiểu.
Huy Khang hết nhìn ba mình rồi lại quay sang nhìn Minh Hân, đúng lúc cô cũng
nhìn cậu, Huy Khang nhẹ nhàng bảo:
– Minh Hân, ra ngoài hoặc lên phòng mình một
lát, chú có công việc cần thảo luận với ông.
Minh Hân liền hỏi:
– Chuyện gì mà tới mức cháu phải tránh mặt?
Huy Khang bỗng tỏ ra hơi khó chịu, cậu vẫn
nói nhỏ nhưng giọng điệu có vẻ gắt lên:
– Có việc quan trọng, bảo lên thì cứ lên đi!
Mặc dù Minh Hân rất tò mò chuyện đó nhưng
cô lại sợ Huy Khang nổi cáu, vả lại cô cũng không chắc rằng chuyện đó có liên
quan tới mình. Nghĩ rồi, Minh Hân khẽ chào ông rồi đi lên lầu.
Chỉ còn Huy Khang và ông chủ tịch. Huy
Khang thong thả bước lại gần, ngồi xuống ghế sô pha đối diện. Dì Ba đúng lúc
này mang tới hai ly trà nóng, đặt trước hai người rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
– Quyết định của ba về chuyện đó như thế nào?
– Huy Khang hỏi.
Ông chủ tịch nhấp một ngụm trà rồi nói:
– Ba không ngờ con lại tỏ thái độ như vậy!
Thật không giống con thường ngày.
Huy Khang đáp:
– Con xin lỗi. Có lẽ con đã quá kích động.
Nhưng con không hối hận, chuyện đó, ý kiến của con vẫn không thay đổi.
Ông chủ tịch gật đầu nói:
– Con có chủ kiến và quyết tâm bảo vệ nó,
rất giống thằng Khánh! Ba thì nghĩ, ấn tượng đầu tiên đối với một thế lực hùng
mạnh như Kỳ Lâm không nên như vậy. Vương Đức Long đó có lẽ chỉ nể ba là người lớn
tuổi thôi, chứ thực ra họ không hề sợ chúng ta đâu!
– Không phải con cho là họ sợ nên mới như
vậy! Sự thật là con không thể để Minh Hân kết hôn với Vương Tuấn Lâm được. Con
tin ba cũng biết chuyện đó là không được. Chỉ là con thẳng thắn bày tỏ quan điểm
cho dứt khoát vấn đề, tránh tổn thương tới Minh Hân.
– Tại sao chuyện đó lại không được?
Huy Khang sửng sốt nói:
– Ba! Ý ba…
Ông lão mỉm cười, đứng dậy từ tốn nói:
– Vương Tuấn Lâm tuổi trẻ tài cao, có thể
lãnh đạo cả một tập đoàn lớn mạnh, cậu ấy cũng rất điển trai không phải sao? Ba
thấy rất hợp với Minh Hân. Hơn nữa, mẹ của cậu ta cũng rất lễ độ, khiêm nhường,
tâm lý và hiện đại.
Huy Khang cũng đứng dậy nói:
– Có thể những gì ba thấy là như vậy. Nhưng
con vẫn sẽ bảo vệ quyết định của con tới cùng. Minh Hân, sẽ không bao giờ trở
thành dâu của Kỳ Lâm được đâu!
Ông chủ tịch quay người lại, nhìn Huy
Khang bảo:
– Con có hỏi qua Minh Hân chưa? Con có chắc
là nó không muốn? Minh Hân đã lớn rồi. Thật lòng ba chỉ hy vọng con bé có thể
tìm được một người yêu thương nó, có thể cho nó một cuộc sống bình an hạnh
phúc. Đó có lẽ là điều duy nhất ba có thể làm cho Hiểu Khánh của ba. Huy Khang,
con hiểu cho ba không?
Huy Khang dĩ nhiên hiểu. Cậu hiểu nỗi đau
của ông khi mất đi đứa con trai ruột thịt của mình. Khoảng thời gian khó khăn đó,
chính cậu đã chứng kiến ba mình suy sụp như thế nào. Chính cậu cũng đã rơi vào
hoang mang lo sợ khi cả mẹ và anh hai cùng ra đi chỉ trong thời gian ngắn. Nuối
tiếc và đau thương, điều duy nhất an ủi mọi người là sự tồn tại của Minh Hân,
món quà duy nhất mà Hiểu Khánh để lại trên trần thế. Cô lớn lên với sự yêu thương
của tất thảy mọi người trong nhà, mang linh hồn người cha quá cố. Điều mà cả
Huy Khang và ông đều hy vọng là một cuộc sống bình yên hạnh phúc sẽ đến với
Minh Hân.
Huy Khang im lặng vài giây rồi mới lại lên
tiếng trả lời:
– Con đương nhiên hiểu điều đó. Sở dĩ như
vậy nên con càng phải phản đối quyết định này. Ba, Kỳ Lâm là một tổ chức hùng mạnh,
con biết điều đó. Con chưa bao giờ đánh giá thấp họ hay tự cho là chúng ta mạnh
hơn. Chính vì càng mạnh, càng lớn, càng lắm sóng gió tranh giành. Con có thể
hình dung ra cuộc sống của một người làm dâu Kỳ Lâm, giống như mẹ của Vương Tuấn
Lâm. Chồng bà ấy cũng từng là một người đàn ông hoàn hảo hệt như Vương Tuấn
Lâm, nhưng kết quả thì sao, ông ấy ra đi không một lời báo trước, vợ con trở
thành mẹ góa con côi, bà ấy chắc chắn đã phải gồng mình chịu đựng và chèo chống
dữ dội lắm mới có thể bảo toàn được Kỳ Lâm như bây giờ mà trao lại cho Vương Tuấn
Lâm. Chẳng may Minh Hân cũng vậy thì con biết phải làm sao, làm sao mà ăn nói với
anh Khánh đây hả ba?
Ông chủ tịch nhìn Huy Khang xúc động. Ông
lại nói:
– Chúng ta cứ chiều theo ý con bé đi. Ba
tin khi đủ lớn, nó có thể tự xác định đâu là đối tượng tốt cho mình.
Huy Khang lập tức lại nói:
– Có vẻ ba khá ưng thuận Vương Tuấn Lâm. Vậy
ba cho phép con nói rõ luôn. Con đã hỏi qua Minh Hân, nhưng không nói cụ thể
câu chuyện. Ba biết cô ấy nói gì không? – Huy Khang chợt cười. – Minh Hân nói
nó kết hôn hay không đều phụ thuộc vào con đấy! Con thề là con nói thật. Vì vậy,
trừ khi con chết, nếu không, con xin thề sẽ bảo vệ ý kiến của mình tới cùng.
Ông chủ tịch nghe những lời này của Huy
Khang là đã đủ biết cậu đã quyết tâm tới thế nào. Cậu cũng sẽ không để ông nói
qua lại chuyện này với Minh Hân. Ông biết cuộc nói chuyện này không đi tới đâu
nên chủ động kết thúc nó.
– Con trai út của ba cũng trưởng thành thật
rồi! Có lẽ ông già này đã quá độc đoán. Ba đã giao Minh Hân cho con, đáng ra
không nên ép buộc điều gì phải không? Được rồi, ba về đây, chuyện này cứ để sau
vậy. Con yên tâm, ba chưa hứa hẹn gì với họ đâu!
Thấy ba mình tỏ ra buông lỏng, Huy Khang lại
thấy mình có gì đó không phải, hình như cậu cũng đã quá lời, nhưng cậu vẫn giữ
thái độ kiên quyết trước ý kiến của mình. Cậu liền bảo:
– Ba, con sẽ chỉ làm những gì tốt cho Minh
Hân! Ba hãy tin con!
Ông chủ tịch nhìn cậu khẽ gật đầu. Huy
Khang có đề nghị ông ở lại dùng bữa tối nhưng ông từ chối với lý do còn nhiều
thời gian, ông muốn về nhà nghỉ ngơi. Ông còn nhờ Huy Khang chuyển lời hỏi thăm
tới Minh Hân.
Minh Hân tới trường đúng vào lúc cổng trường
đang dần khép lại, cô vội chạy thật nhanh cho kịp. Cũng vào lúc đó, bác bảo vệ
chợt dừng lại không đóng nữa, hơn nữa còn có vẻ mở lại. Minh Hân không khỏi ngạc
nhiên, ngoảnh đầu lại thì thấy một chiếc oto đang chạy vào. Kính xe để hạ, Minh
Hân dễ dàng nhìn thấy người bên trong là Tuấn Lâm với chiếc sơ-mi trắng thanh
tao. Thấy Tuấn Lâm quay sang nhìn mình, Minh Hân vội cúi đầu chào cậu. Dường như
Tuấn Lâm đã cười, nụ cười nhẹ nhàng. Minh Hân bỗng thấy gì đó lạ thường mà lại đang
làm cô thấy vui vẻ.
Giờ ra chơi chỉ có 5 phút ngắn ngủi, là khoảng
thời gian giao nhau của hai tiết học. Minh Hân cùng những người bạn của mình đứng
ngoài lan can trước cửa lớp trò chuyện. Ngay khi ông mặt trời khó nhọc ngoi
mình khỏi dãy núi, chiếu những tia sáng nhợt nhạt vào cuối đông, cả khu lan can
này đã hưởng trọn nó. Ấm áp mà lại tốt cho sức khỏe. Nhóm người Minh Hân có cảm
giác mình thật thông minh khi chọn được một chỗ như vậy mà hứng nắng. Riêng
Minh Hân, cô biết rằng, sân thượng còn là nơi tuyệt vời hơn thế.
Thấy bóng Tuấn Lâm dưới sân trường, Bình vội
hét lên:
– Thầy Lâm kìa! Ôi sao mà phong độ đến vậy
chứ! Cao lớn, đẹp trai, quần âu, sơ-mi trắng, một tay để trong túi quần. – Bình
cẩn thận miêu tả Tuấn Lâm một cách tỉ mỉ. Những người xung quanh thấy vậy thì
nhìn cô ngán ngẩm. Nhân còn hung dữ vỗ vào đầu cô.
Bình không lấy điều đó làm tức giận. Cô lại
nói tiếp:
– Nhìn khí chất cũng đủ biết đó là người
cao quý! Tại sao ông trời lại ban cho trường ta một người như vậy chứ! Họ tên cũng
cho thấy đó là một người quyền quý!
Đám bạn xung quanh bây giờ không nhịn được
cười, đều bật cười lớn, nhìn cô bạn lắc đầu. Minh Hân thản nhiên hỏi:
– Họ tên thì có gì đặc sắc! Chữ Tuấn cộng
chữ Lâm thôi mà!
Bình nhăn mặt nhìn Minh Hân nói:
– Đấy là cậu biết một mà không biết hai.
Thầy ấy họ Vương, chữ vương trong vương gia vương tộc. – Bình chậc chậc lưỡi
nói tiếp: – Đậm chất quyền quý! Đó là Vương – Tuấn – Lâm!
Minh Hân chợt tỏ ra sửng sốt:
– Vương?
Thấy biểu hiện này của Minh Hân, cả đám rất
lấy làm ngạc nhiên hỏi:
– Có vấn đề hả?
Minh Hân không muốn các bạn phải lo lắng tới,
bèn lấy lại vẻ bình thường nói:
– Không, cái tên khá mới mẻ, nhưng rất
hay!
Các bạn cô đâu biết rằng, Minh Hân đang có
thêm một căn cứ cho một sự thật.
Buổi trưa, Minh Hân dùng một suất cơm dưới
căng-tin xong thì leo lên sân thượng. Cô xếp lại một số giấy tờ các môn học. Những
ngày cuối kỳ, Minh Hân càng tỏ ra xem nhẹ việc học. Tuy rằng Huy Khang không áp
đặt cô vào thành tích, nhưng cô nghĩ mình cũng không nên để nó quá tệ.
Xong xuôi, cô ngồi đó, dựa lưng vào nóc
tum, chiếc ba lô nhỏ nhắn đặt bên cạnh. Cô bắt đầu nghĩ về Tuấn Lâm, một con người
khó mà nắm bắt. Cô đã tìm thấy quá nhiều sự giống nhau từ hai đôi mắt ấy, từ
hai bàn tay ấy. Có phải hay không?
“- Tôi…họ Vương.”
“-…Anh họ Vương? Tôi nhớ rồi. Một
ngày nào đó tôi sẽ được biết tên anh chứ?”
“- Ừ.”
Lời của Bình hồi nãy…
“- Thầy ấy họ Vương…”
Minh Hân suy nghĩ nhiều hơn. Minh Hoàng đã
bị thương ở Ẩn Đêm, ngày hôm sau thì Tuấn Lâm bị cảm.
“-…vô tư là tính tốt nhưng cũng
nên cảnh giác với nhưng người em không quen biết.”
“- Thú thật em chẳng hiểu ý thầy là
sao nữa. Nhưng em sẽ nghe lời, gặp người lạ sẽ cảnh giác.”
Ngày cô gặp rắc rối với hóa chất trong giờ
thực hành, cô đã bỏ tới Ẩn Đêm, lúc đó…
“- Hôm nay có chuyện gì sao?”
“- Làm sao anh biết vậy? Thật là hay
nha!”
… “- Tôi không biết khúc mắc của sự
việc là gì nhưng…tôi tin em.”
Hôm sau, lúc cô nhận quyết định kỷ luật…
“- Em không làm, không có gì phải xấu
hổ cả.
– Tôi biết.
– Thầy chịu tin em rồi sao?
– Có thể em không tin, nhưng tôi…chưa bao
giờ nghi ngờ em cả.”
Minh Hân tiếp tục nghĩ tới cái ngày cô ở lại
chịu phạt, Minh Hoàng đã xuất hiện, cô cũng đã mất điện thoại vào đúng hôm đó…
Minh Hân đứng vụt dậy. Có lẽ cô đã có nhận
định riêng của mình. Minh Hoàng gì đó…chính là Vương Tuấn Lâm.
Có quá nhiều nghi vấn về người này, cô thực
không muốn rắc rối, nhưng cô cần lấy lại di động. Điều đó là cần thiết.
Hôm sau, Minh Hân mượn di động của Nhân.
Cô quyết tâm làm gì đó. Cả đêm cô đã suy nghĩ mãi về việc này. Cô lấy can đảm
nhắn tin vào số di động của mình, với hy vọng Tuấn Lâm có thể đọc nó.
Giờ dạy của Tuấn Lâm, Minh Hân cứ chăm chăm
nhìn cậu lạnh lùng. Tuấn Lâm không biết cô có chuyện gì nhưng cũng không tỏ ra
thắc mắc.
Về tới nhà, Tuấn Lâm như bị linh cảm mách
bảo, cậu lấy di động của Minh Hân ra và mở máy. Được vài phút thì có thông báo
tin nhắn được nhận, từ Nhân.
“Tôi biết anh đang giữ di động của
tôi. Vì sao chứ? Tôi muốn lấy lại nó.
Minh Hân.”
Tuấn Lâm tự dưng thấy có gì đó khác thường.
Lý do Minh Hân nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu đó? Lý do cô nhắn tin nhắn này?
Có phải cô đã biết gì đó? Vì một tin nhắn của Minh Hân, đã có biết bao nhiêu
nghi vấn nảy sinh trong lòng Tuấn Lâm. Chuyện gì phải tới thì không thể tránh được
rồi.
Tuấn Lâm lại tắt máy và cất nó đi. Cậu tới
phòng của mẹ mình. Trời đã tối, cậu thấy mẹ mình đang ngồi trên chiếc ghế ở bàn
trang điểm cạnh giường, đang chăm chú nhìn tấm hình cưới của mình được đặt cẩn
thận trong khung.
Tuấn Lâm đột nhiên bước tới, ôm lấy vai
bà, nhẹ nhàng gọi:
– Mẹ!
Bà Bội Giao khá bất ngờ, tựa đầu vào cậu,
mỉm cười bảo:
– Con trai, mẹ yêu con!
Giọng Tuấn Lâm khe khẽ:
– Giống như mẹ yêu ba ấy hả?
– Không. Nhiều hơn thế! Con là tất cả của
mẹ.
Tuấn Lâm chợt thấy xúc động trong lòng. Mẹ
cậu đã góa chồng khi bà vẫn còn là một phụ nữ xinh đẹp trẻ trung. Cậu biết bà rất
đau đớn, tủi hận. Có lẽ đúng như bà nói, Tuấn Lâm là tất cả. Trong cuộc sống của
bà, đã có quá nhiều thứ đổi thay, nhưng có lẽ, chỉ duy nhất Tuấn Lâm vĩnh viễn
là của bà.
Tuấn Lâm vươn người, đưa tay lấy tấm hình.
Cậu bước sang bên cạnh, ngồi thụp xuống sàn.
– Con rất giống ba phải không?
Bà Bội Giao đáp:
– Đúng vậy. Ba con là người rất tuyệt vời.
Ông ấy trầm tính và lương thiện. Khi yêu mẹ, ông ấy đã nói dù có chuyện gì cũng
sẽ để mẹ được hạnh phúc. Cả mẹ và ông ấy đều biết, tương lai của hai người rất
trắc trở, nhất là khi ông ấy là người thừa kế Kỳ Lâm, mẹ biết ba mẹ sẽ rất vất
vả, nhưng mẹ mặc kệ, vì mẹ yêu ba con, rất nhiều! Và con chính là minh chứng
cho tình yêu đó con trai ạ!
Tuấn Lâm lại hỏi:
– Vậy bây giờ mẹ còn yêu ba không?
Bà Bội Giao nhìn cậu trìu mến bảo:
– Nếu là con, con có còn yêu không?
– Yêu hả? Con không rõ về thứ đó nhưng có
lẽ là…mãi mãi…
Bà Bội Giao xúc động ôm cậu, kéo đầu cậu dựa
vào đùi mình.
– Tuấn Lâm của mẹ, con chính là bản sao
hoàn hảo của ba con đấy biết không?
Sau lời bà Bội Giao, cả hai đều im lặng.
Phải tới một lúc lâu, Tuấn Lâm mới chợt nói:
– Con rất sợ tiếng súng, vì chính nó đã giết
chết ba. Con đã thấy Vương Đức Long bắn rất nhiều phát vào ba. Nhưng ba không hề
tỏ ra sợ hãi. Trước khi ngừng thở, ba đã cố nói:
– Long, hãy để cho mẹ con Bội Giao được
yên, anh cầu xin chú!
Tên khốn đó đã cười rất khả ố, hắn mãn
nguyện và sung sướng khi thấy ba nhắm mắt. Mẹ ơi con sợ lắm! Âm thanh đó cứ ám ảnh
con, con rất sợ!
Bà Bội Giao nước mắt đã chảy ròng xuống
hai gò má. Bà ôm Tuấn Lâm chặt hơn như đang muốn xoa dịu nỗi đau, nỗi sợ hãi của
cậu, hoặc là nhận thay cậu nếu bà có thể. Tuấn Lâm lại nói:
– Tên đó còn biến thái tới mức, hắn ghi
hình lại cảnh đó như ghi nhận chiến công. Đêm mà người ta tìm thấy ba dưới
sông, con đã thấy hắn ở trong phòng xem lại đoạn băng đó. Thật kinh khủng! Con
thật sự buồn nôn. Người đó là em trai của ba con mà, sao lại nhẫn tâm vậy? Vì
cái gì hả mẹ? Tiền bạc và quyền lực có giá trị vậy sao?
Bà Bội Giao cố nén những tiếng nấc nghẹn
nói:
– Không phải. Nó chỉ giá trị với những kẻ
như Vương Đức Long thôi! Còn với chúng ta thì không. Chúng ta giành lại Kỳ Lâm
không phải vì những thứ đó. Chúng ta làm vì ba con, ông nội con và bắt Vương Đức
Long trả giá cho những gì hắn đã làm.
Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn bà, quả quyết nói:
– Con sẽ đòi lại những gì thuộc về chúng
ta và bắt hắn xuống âm phủ tạ tội với ba. Con thề!
Khi Tuấn Lâm chuẩn bị rời đi, cậu nói
thêm:
– Con sẽ lấy được đoạn băng đó, cho mọi người
thấy tội ác của Vương Đức Long, giành lại quyền làm chủ Kỳ Lâm.
Bà Bội Giao nhìn cậu gật đầu tin tưởng.
Sau nhiều ngày bận rộn với việc thi cuối kỳ
và giải quyết chuyện rắc rối giúp Thư, Minh Hân hôm nay thấy tư tưởng nhẹ nhõm
hẳn. Cô tới Ẩn Đêm với tâm trạng vui vẻ lạ thường.
– Buông ra! – Giọng nói nhẹ bẫng và lạnh
lùng. Minh Hân thấy một đám đông đang tụ tập tại khu vực dưới sàn nhạc. Cô cũng
tiến lại xem chuyện gì đang diễn ra.
Khánh Ân một tay bưng một khay chén, tay
kia đang bị tên Mạch Bắc nắm lấy. Trông cô có vẻ cứng rắn hơn so với trước kia.
Minh Hân chen vào thì thấy một đống chén vỡ dưới sàn. Những người xung quanh chỉ
đứng nhìn không can thiệp. Minh Hân chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây thì
Tùng hốt hoảng chạy tới. Có lẽ sự việc cũng vừa xảy ra.
Minh Hân không do dự, cô vứt chiếc ba lô
vào một cái ghế gần đó, chạy vào giằng tay Mạch Bắc ra và nói:
– Chỗ này không tiếp các người, đi hết đi!
Tên Mạch Bắc thấy Minh Hân ra vẻ hung dữ
như vậy thì càng tỏ ra coi thường. Hắn nhếch miệng cười rồi bảo:
– Tao có hẹn ở đây. Mở quán thì phải phục
vụ khách chứ!
Khánh Ân liền lớn tiếng nói:
– Làm gì có khách nào như ông! Cư xử không
hơn gì một tên cặn bã.
Minh Hân thấy Khánh Ân hôm nay nói chuyện
rắn rỏi vậy thì tỏ ra mừng rỡ. Đúng vậy, cô càng mạnh mẽ, càng có khả năng tự bảo
vệ mình. Minh Hân hỏi:
– Chị, chuyện gì vậy?
Tùng cũng chen vào và hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra?
Khánh Ân nhìn Mạch Bắc giận dữ nói:
– Hắn ta dẫn người tới và nói chờ bạn. Hắn
nói người bạn đó thích một ly rượu có 50% cocktail vị quất và 50% wisky, ngoài
ra không gọi gì. Em đã mang tới cho mỗi người một ly nước trong khi họ chờ đợi.
Nhưng hắn cứ kiếm chuyện, hết nói cái ly không sạch sẽ lại nói bản nhạc đang bật
nghe chối tai. Hắn lấy ngón tay miết xuống bàn và chê nó bẩn. Em mang khăn tới
lau lại một lần, hắn không hài lòng liền xô vỡ hết số ly trên bàn, hắn còn… Sự
việc sau đó mọi người tới là thấy rồi đấy!
Minh Hân nghe xong cũng tức giận lườm tên
Mạch Bắc. Những bảo vệ trong quán cũng đã tới bên cạnh Tùng. Minh Hân tỏ ra tức
giận liền nói:
– Không chờ đợi gì nữa, biến hết khỏi đây đi!
Đúng lúc này, một người mặc bộ đồ đen đi
cùng với hai vệ sĩ khác tiến vào. Đó chính là người đã tới tìm người bị thương
mà Minh Hân đã giúp đỡ hôm đó, cũng chính là…thân cận của cha con Vương Đức
Long.
Người đó lạnh lùng bước tới, thu hút ánh
nhìn của mọi người. Đám đông tự động rẽ đường cho hắn bước tới chỗ Mạch Bắc. Người
đó lên tiếng:
– Tôi chính là người mà họ đang chờ!
Nói rồi, người đó quay sang chỗ Tùng bảo:
– Hân hạnh gặp lại, anh giám đốc!
Người đó nhìn Minh Hân:
– Xin chào cô gái nanh lợi. Chỉ cần biết vậy
thôi, chúng ta sẽ không dính dáng tới nhau đâu. Tôi tới đây chỉ để nói chuyện
thôi.
Rồi
hắn lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho Tùng và bảo:
– Trả cho những thứ bị tổn thất và toàn bộ
chi phí hôm nay của chúng tôi.
Tùng nhận lấy tấm chi phiếu và ra hiệu cho
đám đông tản đi.
Từ khi người đó xuất hiện, tên Mạch Bắc tỏ
ra lễ độ hẳn. Hắn cung kính mời người đó ngồi. Khánh Ân mang tới cho người đó một
ly rượu như mô tả của Mạch Bắc, hắn tỏ ra khá hài lòng. Những người còn lại ngồi
ra các bàn xung quanh, mỗi người một ly rượu nhẹ.
Nhìn quanh một lượt, tên Mạch Bắc hỏi:
– Anh Tài, vì sao anh lại chọn chỗ này vậy,
anh chắc phải biết tôi có hiềm khích với bọn họ chứ!
Tài nhếch miệng cười nhạt:
– Chỗ này tôi đã từng để tuột mất một người,
tới đây coi như để nhắc nhở thất bại của mình. Chuyện hôm đó rất có thể là con
nhóc miệng quạ kia đứng sau. Tôi muốn ông thăm dò xem con nhóc đó là ai? Dù biết
hay không thì cô ta cũng đã chống đối với ông chủ.
Tên Mạch Bắc nhìn Minh Hân đang ngồi trên
bàn nhạc rồi nói:
– Con nhãi đó thực sự là miệng quạ, nó có
thể nói chết đi thành sống lại. Tôi đã từng bắt đó và con bé bồi bàn lúc nãy, định
đưa qua biên giới kiếm chút lời, nhưng lại bị một thằng nào đó giấu mặt ngăn cản.
Tên Tài nghe vậy thì sửng sốt hỏi:
– Giấu mặt?
Tên Mạch Bắc làm vẻ xấu hổ:
– Phải. Nó mặc đồ đen và che mặt, rất giỏi
võ, nhưng hình như lúc đó…đang bị thương ở cánh tay. Tuy vậy, chúng tôi…người
đông vẫn không thể làm gì.
“Vương Tuấn Lâm quen con nhóc đó sao?
Nói vậy, con nhóc hôm ở khách sạn cũng là cô ta chăng?”, Tài nghĩ. Rồi hắn
lại nhếch miệng cười:
– Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều, nhất là
về cô ta. – Hắn liếc nhìn Minh Hân rồi lấy trong ví một sấp tiền giấy liệng ra
trước mặt Mạch Bắc và nói:
– Quà cho các anh em của anh, có việc tôi
sẽ gọi.
Tên Mạch Bắc vui mừng nhận lấy tiền, Tài
cùng hai vệ sĩ ra khỏi quán, không lâu sau đó, Mạch Bắc cùng đám đàn em cũng ra
ngoài.
Bên trong quán, Tùng nhắc nhở Khánh Ân nên
cẩn thận với những kẻ như họ. Khánh Ân tỏ ra trưởng thành hơn so với trước.
Minh Hân lựa lúc Khánh Ân nhìn mình thì vẫy vẫy cô ra, Khánh Ân liền bước lại
quầy nhạc. Minh Hân tháo tai nghe, kéo một chiếc ghế cho Khánh Ân.
– Chị không còn sợ như trước nữa.
Khánh Ân nói:
– Có thể là đã quen với cuộc sống như vậy,
ngoài ra chị cũng học được nhiều từ em.
Minh Hân làm bộ ngại ngùng nói:
– Đừng học từ em, em xấu lắm!
Khánh Ân mỉm cười nhìn Minh Hân. Minh Hân
chợt đề nghị:
– Chị có muốn một khóa học võ karate miễn
phí không?
Khánh Ân phì cười nhìn cô bảo:
– Thôi nào, chị hai chục tuổi tới nơi rồi,
võ gì nữa!
Minh Hân liền giãy nảy bảo:
– Thấy chưa, em cũng nói em 17 tuổi rồi
không học được nhưng ch…ú…à anh hai em cứ bắt em phải học.
– Anh Huy Khang ấy hả?
Minh Hân hơi ngớ người, thì ra Khánh Ân
còn nhớ cái tên cô đặt cho Nguyên Hạo.
– Đúng đấy. Chính là cái tên Huy Khang ấy đấy!
– Thế kết quả sao? Em học được gì nào?
– Một chút. Đủ để diễn trò với những tên xấu.
Khánh Ân chỉ khẽ cười trước sự vô tư của
cô.
Tuấn Lâm lái xe rời khỏi nhà, nhanh chóng
hòa vào dòng xe tấp nập. Phố phường vẫn nhộn nhịp là thế, mà sao lòng cậu vừa
trống trải vừa lạnh lẽo. Tòa cao ốc cao ngất, có lẽ nó đã được xây dựng bằng những
bộ óc sáng tạo và tài ba. Trải qua quá trình trưởng thành và cải tiến, trung
tâm của tập đoàn Kỳ Lâm xứng đáng trở thành một tòa kiến trúc đáng để các nhà
kiến trúc nghiên cứu và học hỏi.
Tuấn Lâm đậu xe trước cửa chính, ông Kính
Luật có vẻ nhận được tin báo từ sớm nên nhanh chân chạy ra đón cậu. Tuấn Lâm
cùng ông lên thẳng phòng làm việc, đi tới đâu cậu cũng được người người hành lễ.
Tuấn Lâm vẫn lạnh đạm bước. Tới lầu số 12, Tuấn Lâm chợt thấy Vương Đức Long và
tên cận vệ tên Tài cũng đang bắt đầu tới cửa phòng làm việc. Cậu không có biểu
hiện để tâm, cứ vậy bước ngang qua. Nhưng khi Vương Đức Long rút trong túi áo
ra một chùm chìa khóa, ông ta chợt đánh rơi xuống sàn, Tuấn Lâm mới chậm chân lại
quan sát. Cậu chợt dừng bước hẳn khi nhìn thấy trong chiếc móc chìa khóa đó còn
có một vật lạ: Một chiếc USB loại màu tối. Tuấn Lâm quan sát nó thật lâu, dường
như cả thời gian cũng ngưng lại. Tất cả những bí mật, nhưng mưu toan của Vương Đức
Long, liệu có phải là nó?
Vương Đức Long tỏ ra hơi hốt hoảng khi thấy
Tuấn Lâm cứ chăm chăm nhìn vào chùm chìa khóa. Tuy vậy, hắn thông minh tỏ ra tươi
tỉnh.
– Chào cháu trai!
Tên Tài cũng cúi đầu hành lễ với Tuấn Lâm.
Tuy vậy, cậu vẫn tỏ ra lạnh lùng. Cậu rời mắt khỏi chiếc USB đó và bước tiếp,
nhưng bước chân có phần vội vã hơn.
Tuấn Lâm nới lỏng ca-vát, trong đầu lúc
này chỉ toàn là hình ảnh của chiếc USB kia. Có phải đó là một thứ rất quan trọng
nên lần đầu thấy nó cậu đã bị thu hút như vậy? Tuấn Lâm mất bình tĩnh, động tác
thô bạo tháo hẳn chiếc ca-vát đó ra, ném nó xuống ghế.
Ông Kính Luật đứng bên cạnh nãy giờ, ông
không thể đoán ra được suy nghĩ của Tuấn Lâm. Tuấn Lâm liền bảo:
– Ai có thể cầm được chìa khóa phòng của Vương
Đức Long, mà không, tất cả các loại chìa khóa, bao gồm cả chìa khóa xe hơi?
Ông Kính Luật tỏ vẻ khó hiểu đáp:
– Điều này tôi cũng không rõ, một người có
thể có rất nhiều chìa khóa. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ thử thăm dò từ phía các
cô thư ký và trợ lý phía ông ấy xem sao?
Tuấn Lâm đã bình tĩnh lại, cậu gật gật đầu.
Ông Kính Luật lại nói:
– 8h30 cậu có một cuộc họp nhỏ. Cậu Vương
Văn Hoàng sẽ cho mọi người xem thành quả của cả tập đoàn trong tháng vừa qua. Nếu
cậu không muốn, có thể không tới, không có vấn đề gì cả.
Tuấn Lâm thường vắng mặt trong những buổi
họp như vậy, hoặc chỉ có mặt vài phút cho người ta làm công tác giới thiệu. Vẫn
là cha con Vương Đức Long điều hành, cậu tới làm gì, chỉ thêm căm phẫn và khó
chịu.
– Tôi sẽ tới.
Tuấn Lâm bất ngờ đồng ý khiến ông không khỏi
ngạc nhiên. Những buổi quan trọng hơn cậu còn có thể từ chối, vậy mà hôm nay lại
tham gia cuộc họp nho nhỏ này. Tuy vậy, ông cũng không dám thắc mắc gì, im lặng
lui ra ngoài.
8h30, Tuấn Lâm bước vào phòng họp với ánh
mắt dòm ngó của mọi người. Một chủ tịch không có được quyền tối cao trong tập đoàn
xem ra không nhận được mấy ánh nhìn tốt đẹp từ người khác.
Vương Đức Long ra hiệu cho Vương Văn
Hoàng, hắn hiểu ý, lập tức bước lại chỗ ông ta, nhận lấy cả chùm chìa khóa mà vừa
rồi Tuấn Lâm đã thấy. Tuấn Lâm vì thế mà tập trung hơn, cậu cố theo dõi từng
hành động của cha con họ một cách kín đáo nhất.
Vương Văn Hoàng cắm chiếc USB vào cổng
trên máy tính, nhưng không tháo rời nó khỏi chùm chìa khóa, từng bước hiệu chỉnh
cho chạy chương trình. Tuấn Lâm làm bộ không chú ý đến những chuyện đó.
Những gì Vương Văn Hoàng trình bày chỉ là
những văn bản, con số thống kê, báo cáo và một số hình ảnh hoặc đoạn băng ngắn
cho những dự án của tập đoàn. Thi thoảng tiếng vỗ tay lại vang lên rầm rộ. Tuấn
Lâm chán nản nhắm mắt lại. Nhưng cậu chỉ vừa nhắm mắt được vài giây thì chợt có
tiếng ồ nhẹ vang ra, Tuấn Lâm vội mở mắt. Những hình ảnh của Vương Văn Hoàng đang
bị gián đoạn vì mắc phải một video có định dạng lạ. Hình ảnh mở đầu cho video đó
là cảnh Vương Đức Long đang vắt chéo chân trên một chiếc ghế tại một căn phòng
cũ kỹ. Tuấn Lâm gần như là đứng hình, cặp mắt không chớp nhìn vào nó. Đoạn phim
chưa chạy nên phần sau không rõ là gì. Thế nhưng Tuấn Lâm đã tám chín phần đoán
ra. Phải. Chính là nó. Tuấn Lâm vội đứng bật dậy. Vương Đức Long thấy vậy lập tức
chạy tới chỗ Vương Văn Hoàng đang vội vã xử lý sơ suất này, ông không do dự, lập
tức giật phăng chiếc USB ra, cho vào túi áo, nhìn Vương Văn Hoàng ngỏ ý trách
móc và rời khỏi. Tên Tài cũng nhanh chân chạy theo. Tuấn Lâm nhìn Vương Văn
Hoàng đang bình tĩnh giải thích với những người khác về sự cố này, cậu lấy chân
gạt mạnh chiếc ghế của mình ra, tức giận bỏ ra ngoài.
Về tới phòng làm việc, Tuấn Lâm bị kích động
thực sự. Cậu thô bạo cởi phăng chiếc áo ngoài, chiếc ca-vát cũng bị ném xuống đất.
Tuấn Lâm ngồi xuống ghế sô pha, hai tay ôm lấy đầu. Rồi cậu lại đứng dậy, bàn
tay không cẩn thận đã xô đổ ly nước trên bàn. Ông Kính Luật thấy biểu hiện kỳ lạ
của Tuấn Lâm thì rất sợ hãi. Ông đang không biết phải làm sao thì mẹ của Tuấn
Lâm chợt mở cửa xông vào, bà thấy Tuấn Lâm thì hoảng hốt chạy lại giữ lấy cậu.
– Lâm, Lâm, con làm sao thế!?
Tuấn Lâm có vẻ trấn tĩnh hơn, cậu đứng yên
không nhúc nhích. Nhìn thẳng vào mắt bà Bội Giao, cậu nói:
– Con đã thấy nó rồi! Con lại thấy nó một
lần nữa rồi!
Bà Bội Giao làm khó hiểu hỏi:
– Thấy gì cơ? Nó là cái gì?
Tuấn Lâm ngập ngừng mãi mới nói thành câu:
– Đoạn băng. Con lại thấy hình ảnh đó, cảnh
ba của con…
Bà Bội Giao dường như trong mắt đã có nước,
giọng bà bỗng nhẹ bẫng:
– Lâm, nghe mẹ hỏi! Con đã thấy nó ở đâu?
Tuấn Lâm gỡ tay bà ra, đứng quay lưng lại
bình tĩnh trả lời:
– Nó được lưu trong một chiếc USB, để cùng
với chìa khóa phòng của Vương Đức Long.
Bà Bội Giao không xem điều này là lạ thường.
Hắn dĩ nhiên phải cất giấu nó rất cẩn mật. Nhưng không có nghĩa là chưa ai thấy
qua. Bà quay lại bảo ông Kính Luật cho người vào dọn dẹp chỗ cái ly vỡ, còn
mình thì cúi xuống lượm lại áo và ca-vát cho Tuấn Lâm rồi đặt nó ngay ngắn lên
thành ghế sô-pha.
– Bình tĩnh nào Tuấn Lâm, mẹ hiểu cảm xúc
của con lúc này. Nhưng con phải bình tĩnh, có như vậy mới có thể giải quyết vấn
đề được.
Tuấn Lâm quay lại nhìn bà nói:
– Mẹ, con xin lỗi! Con quá kích động, mẹ dừng
lo, con sẽ lấy nó về.
Bà Bội Giao lo lắng bảo:
– Nếu như một lúc nào đó, con thấy việc
này quá khó khăn, thì hãy dừng lại. Mẹ không cần gì nữa cả, ngược lại tự dưng mẹ
thấy lo sợ, chẳng may một lúc nào đó mẹ bỗng mất con…nó còn đau hơn cả lúc ba
con ra đi…
Tuấn Lâm vội bước tới ôm lấy mẹ. Đó là người
có thể kiên trung chống chọi với hoàn cảnh khốc liệt của cuộc tranh đua quyền lực,
một người có thể chôn chặt trong tim sự đau đớn giày vò khi mất đi người yêu thương,
mất đi chỗ nương tựa vững chắc, một người có thể nuôi nấng một đứa trẻ thơ ngây
trưởng thành, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ, vẫn có trái tim
yếu đuối theo bản năng.
Tuấn Lâm nuốt khan rồi nói:
– Con sẽ mãi ở bên mẹ, sẽ không bỏ lại mẹ
như ba đã làm đâu! Mẹ hãy tin con!
Bà Bội Giao nước mắt lưng tròng, ông ghì lấy
Tuấn Lâm.
Bên ngoài, ông Kính Luật khẽ ra hiệu cho
cô lao công khoan hãy vào.
Bầu trời đêm im ắng và thông thoáng, không
ngột ngạt khó chịu như mùa hè, cũng không rét buốt như đợt đông lạnh vừa qua,
tiết trời mát mẻ, về khuya thì se lạnh một chút.
Minh
Hân rời khỏi Ẩn Đêm là lúc đã khuya. Khánh Ân cùng cô ra tới cửa rồi ai đi đường
nấy. Khánh Ân nay tỏ ra là một cô gái trưởng thành, Minh Hân cũng vì vậy mà
không lo lắng nhiều cho cô nữa. Phần Minh Hân, nhờ học tập thường xuyên tại cậu
lạc bộ, những đường quyền đang dần trở nên cứng cỏi và hữu dụng. Cô vì thế càng
không ngại với thời điểm lúc đêm.
Minh Hân bỗng thấy đằng xa có một chiếc
BMW, cô đôi phần đoán được đó là ai, nhất là khi Tuấn Lâm đang đứng dựa vào đuôi
xe, quay lưng về phía cô, dáng người quen thuộc ấy. Minh Hân càng nghĩ càng
không thể nào hiểu được, thực ra đó là ai, Tuấn Lâm – người thầy ở trường là
ai, ai là ai?
Minh Hân nhẩm nhẩm tên Tuấn Lâm, miệng lặp
đi lặp lại chữ Vương thần bí. Tuấn lúc đó, Tuấn Lâm quay người lại liền nhìn thấy
cô, Minh Hân cố nhìn cho rõ nhưng không được gì, trời quá tối, Tuấn Lâm lại đội
chiếc mũ quen thuộc.
Tuấn Lâm thấy cô nhưng không có bất kỳ phản
ứng nào, cậu đi vài bước về phía cửa xe, toan mở cửa chui vào.
Minh Hân đứng khá gần, cô lại nhẩm nhẩm chữ
Vương kia, khi Tuấn Lâm bắt đầu bật cửa xe ra, Minh Hân vẫn đang lẩm nhẩm rất
nhỏ:
– Vương…Vương… – Minh Hân bất ngờ hét
lớn:
– Vương Tuấn Lâm!
Tuấn Lâm vốn không định nói gì với Minh
Hân, chỉ đứng đó nhìn cho tới khi Minh Hân rời khoi quán, cậu bất ngờ nghe tên
mình thì lập tức quay lại theo phản xạ tự nhiên. Minh Hân thấy sự thật đúng như
mình suy đoán, miệng khẽ nhếch lên, cô xốc lại ba lô chạy vội tới gần cậu.
Tuấn Lâm vẫn đứng đó, cậu đang bối rối,
tim đạp hơi nhanh chờ xem phản ứng của Minh Hân.
– Thầy. – Minh Hân gọi lễ phép.
– Thầy tốt nghiệp trường sư phạm hay điện ảnh
vậy? – Minh Hân châm biếm nói.
Tiếng của Tuấn Lâm hơi nhỏ:
– Tôi xin lỗi.
Minh Hân cảm thấy bị tổn thương khi bị cậu
lừa dối. Vì sao lại phải đóng hai vai với cô?
– Mục đích là gì vậy?
– Tôi có lý do của tôi.
Minh Hân nói:
– Có lẽ mọi thứ trong cuộc sống không như
những gì em nhìn nhận.
Minh Hân chỉ nói có câu đó rồi quay người đi,
Tuấn Lâm thấy một chút hụt hẫng, cậu vội kéo tay cô lại:
– Tôi không hề lừa dối em. Tất cả những gì
trước đây tôi nói đều là thật.
Minh Hân rất muốn một lời giải thích, nhưng
chính cô lại không biết hỏi như thế nào, cảm xúc lúc này rối bời khó nói. Nhìn
lại những gì đã xảy ra giữa hai người, Minh Hân lại càng thêm tò mò về người
này. Minh Hân thấy Tuấn Lâm có vẻ đang muốn giải thích, cô quay đầu lại nhìn cậu.
Tuấn Lâm một tay vẫn giữ lấy Minh Hân, tay
kia lột chiếc mũ vứt vào xe, Minh Hân không ngạc nhiên nữa khi nhìn thấy khuôn
mặt cậu.
– Tôi chưa qua đại học, nhưng từ nhỏ tôi đã
học rất nhiều về hóa học, tôi biết rất nhiều. Ba mẹ tôi khi còn trẻ cũng đã học
tập tại trường đó, yêu nhau tại đó, là thật. Ba tôi…đã bị sát hại, là thật.
Người hôm đó em thấy trong khách sạn là hung thủ, là thật. Lần đầu em giúp tôi
trong Ẩn Đêm, tôi đã đi giết ông ta nhưng không thành, là thật. Vì chúng ta có
quá nhiều tình cờ nên tôi không tránh khỏi việc chú ý tới em. Tôi phải sống cho
hai cuộc sống, cho tôi, cho ba mẹ tôi.
Minh Hân lạnh lùng không đáp, cô giằng tay
ra khỏi tay Tuấn Lâm nhưng không được, vì cậu càng nắm chặt hơn. Minh Hân hơi
chau mày vì đau. Tuấn Lâm nói tiếp:
– Chính tôi cũng không biết vì sao tôi phải
giải thích cho em nghe, nhưng tôi vẫn làm. Cuộc sống của tôi rất phức tạp, có lẽ
sẽ không có ngày bình yên đâu. Tôi bắt buộc phải sống như vậy, thật lòng tôi
không muốn đâu, tôi cũng là người bình thường mà. Tôi xin lỗi, ngoài xin lỗi ra
tôi không biết nói gì thêm lúc này. Xin lỗi em!
Minh Hân thấy hơi nghẹn ngào. Cô lại lần nữa
cố rút tay mình ra, lần này Tuấn Lâm không giữ nữa. Minh Hân không nói gì, quay
người bước đi. Tuấn Lâm nhìn theo dáng cô, được vài bước cậu chợt nói:
– Tôi không yêu cầu em phải hiểu cho tôi!
– Minh Hân chậm bước lại, Tuấn Lâm nói tiếp:
– Em hãy cứ sống cuộc sống của em, tôi cũng
vậy. Tôi sẽ không làm phiền tới em nữa đâu! Em cứ mặc kệ tôi đi!
Minh Hân chậm dãi quay người lại, cô nhìn
thẳng vào Tuấn Lâm, sự bối rối và hoang mang trong lòng lúc này khiến cô khó
nói nên lời. Tuấn Lâm vẫn im lặng chờ đợi, được một lát Minh Hân mới nuốt khan
rồi lạnh lùng nói:
– Anh cũng cứ mặc kệ tôi đi! Chúng ta đừng
liên quan tới nhau nữa, tôi không muốn một cuộc sống phức tạp.
Minh Hân nói xong vội chạy đi, cô thực sự
rất sợ phải ở đây thêm một phút một giây nữa. Một chút cảm giác của đau đớn đang
âm ỉ, Minh Hân tăng tốc chạy thật nhanh. Tuấn Lâm chua xót nhìn theo bóng cô xa
dần. Cậu có cảm giác mình vừa làm tuột mất một thứ quan trọng.
Những ngày sau đó, Minh Hân là người tránh
mặt Tuấn Lâm. Giờ hóa học, Minh Hân thường trốn lên sân thượng hoặc trốn ở góc
nào đó gần hết giờ mới về. Nếu là giờ thực hành, cô thường giả nhức đầu, đau bụng
để ở lại lớp một mình. Đi ngang qua sân trường, nếu thấy Tuấn Lâm ở đó thì Minh
Hân lập tức tránh đi chỗ khác, nếu vô tình chạm trán, cô tỏ ra lạnh lùng xa lạ.
Căng tin nếu có cô thì đó là lúc không có Tuấn Lâm, có Tuấn Lâm thì cô lập tức
rời khỏi. Không lâu sau, cuộc sống của hai người dường như đã vắng bóng người
kia.
Minh
Hân qua nhiên không thấy trống vắng gì, nhưng với Tuấn Lâm, đó là những giây
phút hụt hẫng nhất trong đời mà cậu từng nếm trải. Minh Hân thực sự đã lảng
tránh cậu, rời xa khỏi tầm mắt của cậu. Tuấn Lâm cũng không tới Ẩn Đêm thêm một
lần nào nữa.
Tuấn
Lâm tỉnh táo nhận ra việc hệ trọng trước mắt là làm sao để lấy được đoạn băng đó
từ Vương Đức Long? Cậu không cho mình thời gian nghĩ nhiều tới những chuyện
khác nữa.
– Chúng ta bán miếng đất đó với giá rẻ
bèo, Khánh Huy sẽ không thấy biết ơn chúng ta đâu! – Vương Văn Hoàng tỏ ra giận
dữ khi biết tin Vương Đức Long bán một miếng đất ven biển cho Khánh Huy để xây
một nhà hàng nhỏ gần khu du lịch có tên “Khánh Huy ocean restaurant”.
Vương Đức Long cười nhạt nói:
– Chúng ta không thể giàu lên bao nhiêu nếu
bán với giá cao. Khánh Huy cũng không thiếu tiền để trả, tỏ ra nhượng bộ, họ sẽ
có lòng vớ chúng ta hơn.
Vương Văn Hoàng cãi lại:
– Tỏ ra nhượng bộ, họ sẽ cho rằng chúng ta
phục tùng họ, đâu còn quyền uy gì nữa!
– Con thôi ý kiến đi! Ba làm việc lúc nào
cũng suy nghĩ rất chu đáo, con chưa thấy rõ hay sao? Con vẫn còn phải học hỏi
nhiều đấy!
Vương Văn Hoàng im lặng nhưng vẫn tỏ ra
không vừa lòng. Vương Đức Long lại nói:
– Hoàng Huy Khang sẽ đích thân tới đó nhận
đất, con hãy chuẩn bị tới tiếp đón đi, nhớ đừng làm mất mặt Kỳ Lâm. Xong việc,
con cứ về nghỉ ngơi, ba sẽ bảo Hạnh Du tới Khánh Huy bàn giao giấy tờ.
Mới sáng sớm, Minh Hân vừa xuống nhà thì đã
thấy Huy Khang và Nguyên Hạo ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị đi đâu. Minh Hân liền
hỏi:
– Hai người đi đâu vậy?
Huy Khang đáp:
– Tới nhận một miếng đất ở bãi biển, chúng
ta sẽ xây một nhà hàng nhỏ ở đó phục vụ khách du lịch.
Minh Hân gật gật đầu rồi lại hỏi:
– Có xa không?
Nguyên Hạo trả lời:
– Cũng tương đối. Có lẽ buổi trưa sẽ không
về được. Em về nhà hay ở lại trường?
Minh Hân cười tươi, xua tay đáp:
– Đừng lo cho em! Hai người cứ làm việc hiệu
quả nhé!
Huy Khang và Nguyên Hạo đều mỉm cười. Tạm
biệt Minh Hân, họ xuống lấy xe rồi rời đi.
Minh Hân lại có một ngày học tập dài mà
ngán ngẩm. Hôm nay cô xin phép nghỉ buổi chiều, bắt xe về nhà là lúc dì Ba đang
nhổ cỏ ở chậu hoa trước nhà.
Thấy Minh Hân, dì Ba vui vẻ bảo:
– Thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm nhé, kẻo đồ
ăn nguội hết!
Minh Hân gật đầu vâng dạ rồi chạy lên lầu.
Một lát sau, cô bước xuống với bộ đồ đơn giản mặc ở nhà, mái tóc cột gọn lại.
Cô biết dì Ba đã bày biện xong và đang chờ nên vội chạy xuống cho dì khỏi phải
chờ lâu.
Chợt tiếng điện thoại bàn vang lên, cô bước
tới, bình thản nhấc máy. Giọng của một cô gái đang có phần gấp gáp:
– Xin hỏi cậu Trần Nguyên Hạo có nhà không
ạ? Làm phiền chuyển máy cho cậu ấy giùm!
Minh Hân trả lời:
– Anh ấy đi vắng, có lẽ chiều mới về!
Cô
gái thở hắt ra tỏ vẻ thất vọng. Minh Hân lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì sao ạ? Mà chị là ai ạ?
– Tôi là y tá của mẹ cậu Hạo, tôi gọi đến để
báo, mẹ cậu ấy vừa tỉnh lại rồi.
Minh Hân sửng sốt mở to đôi mắt, cô vội cảm
ơn cô y tá rồi dập máy. Ngay sau đó, Minh Hân vội nhấc điện thoại bấm số gọi
cho Nguyên Hạo nhưng không thấy tín hiệu trả lời. Di động của anh kêu liên hồi
trong xe. Minh Hân gọi thêm vài cuộc nữa nhưng không có sự trả lời. Cô chau
mày, bặm môi tức giận vì lo lắng, cô bấm số gọi cho Huy Khang nhưng cậu cũng
không bắt máy. Di động của cậu bỏ trong túi áo và Huy Khang đã cởi nó ra để
trên một chiếc ghế. Minh Hân càng nhíu mày hơn, cô tự hỏi không biết hai người
họ đang làm cái gì nữa. Minh Hân bực bội gọi tới khách sạn. Một cô nhân viên nhận
điện thoại.
– Xin chào. Đây là khách sạn Khánh Huy.
– Anh Nguyên Hạo và chú Huy Khang đã về chưa
vậy? Tôi cần gặp họ ngay bây giờ.
– Xin lỗi nhưng cô có hẹn trước không?
Minh Hân trả lời:
– Tôi gọi tới từ nhà riêng của cậu Hoàng
Huy Khang. Tôi đang có việc gấp.
Cô gái kia vẫn bình thản nói:
– Xin lỗi cô, bây giờ cả hai người họ đều
không có ở đây.
Minh Hân ngập ngừng một lát rồi nói:
– Vậy cho tôi gặp bác Phan Sĩ Âu có được
không? Bác ấy chắc chắn đang có ở khách sạn.
Cô nhân viên lại nói:
– Cô à, nếu là chuyện riêng thì cô hãy
liên lạc trực tiếp với ông Phan Sĩ Âu đi, cô làm vậy là làm khó chúng tôi đấy!
Vừa đúng lúc cô nhân viên nói ra tên bác
Âu thì bác ấy trùng hợp đi ngang qua, nghe vậy liền dừng lại bảo:
– Có chuyện tìm tôi sao?
Cô nhân viên tiếp tân lấy tay che vào điện
thoại và nói:
– Có một cô gái gọi tới từ nhà cậu hai, cô
ấy nói muốn gặp cậu hai và cậu Trần Nguyên Hạo gấp. Tôi từ chối thì cô ấy lại đòi
gặp ông.
Bác Âu liền lấy điện thoại của cô gái, đưa
lên và nói:
– Tiểu thư? Có chuyện gì sao?
Minh Hân vui mừng nói:
– Bác có cách nào liên lạc với anh Hạo
không? Cháu đã gọi vào số di động nhưng không được.
– Có chuyện gì rồi?
– Y tá vừa gọi điện tới, nói mẹ anh Hạo đã
tỉnh lại. Anh ấy phải tới ngay!
Bác Âu bảo:
– Cháu đừng lo, chắc họ quên di động trong
xe, khi nào họ về bác sẽ lập tức thông báo.
Minh Hân cúp máy mà lòng vẫn thấp thỏm
không yên. Những chờ đợi và hy vọng của Nguyên Hạo cuối cùng cũng thành hiện thực.
Mẹ anh đã tỉnh lại sau bao năm dài kiệt sức trên giường bệnh. Nguyên Hạo có thể
gặp mẹ sau thời gian dài thấy mẹ mà không thể nói chuyện. Nhìn lại bản thân
mình, Minh Hân chợt thấy xót xa. Cô cũng đã chờ đợi suốt bao năm qua, cũng đã
hy vọng để rồi thất vọng không biết bao nhiêu lần, nhưng mẹ của cô vẫn im bặt,
vẫn không thể mở mắt nhìn con gái mình đã khôn lớn. Có phải ông trời đã ưu ái
Nguyên Hạo hơn cô? Có phải những vất vả anh phải chịu đựng được đổi lấy bằng
giây phút sum họp cùng mẹ? Còn Minh Hân, cô không hề có lỗi, cô không hề sai lầm,
vậy tại sao lại không cho mẹ cô tỉnh dậy? Cảm giác chua xót chen lấn với sự vui
mừng, mừng cho Nguyên Hạo, Minh Hân gạt phăng những suy nghĩ không đâu, cô muốn
tự mình tới báo cho Nguyên Hạo thì mới có thể yên tâm. Cô chạy lên phòng thay một
bộ đồ gọn gàng, cũng cột lại mái tóc cho thật gọn.
Minh Hân ra ngoài, Đình Phúc không có ở đây,
Nhật Thên đã đi đâu đó từ sớm, Minh Hân không có cách nào ngoài sử dụng vệ sĩ.
Cô lại gần chỗ của một anh vệ sĩ và nói:
– Làm phiền anh, tôi muốn tới khách sạn.
Người vệ sĩ cảm thấy khá ngạc nhiên. Việc
Minh Hân không bao giờ cần đến họ thì ai trong nhà cũng biết. Nay cô nói như nhờ
vả, chắc là đã có chuện gì gấp gáp, anh càng thêm phục tùng cô tiểu thư đáng
quý của mình. Anh ta lập tức xuống nhà chuẩn bị xe. Lúc anh đánh xe lên là lúc
dì Ba cũng lên gọi Minh Hân vì lâu quá, thấy Minh Hân vội đi, dì bèn hỏi:
– Cháu đi đâu vậy, chưa ăn mà!
Minh Hân đáp vội:
– Cháu không đói. Đừng lo cho cháu!
Chỉ nói có vậy, Minh Hân lập tức chui vào
xe. Dì Ba tuy không yên tâm nhưng thấy cô đi cùng vệ sĩ nên cũng bớt lo lắng.
Người vệ sĩ kia chở Minh Hân tới trước cửa
khách sạn, Minh Hân nói cám ơn anh ta rồi xuống xe. Cô chạy vội vào bên trong,
cô nhanh chóng thấy bác Âu đang ngồi tại một cái bàn trong góc xem giấy tờ,
Minh Hân liền chạy qua đó. Thấy cô, bác Âu ngạc nhiên nói:
– Tiểu tư, cháu tới tận đây sao?
Minh Hân đáp:
– Sự việc gấp gáp, ở nhà cháu không yên
tâm.
Minh Hân cũng ngồi xuống đó, bác Âu gọi người
mang tới cho cô một ly cà phê. Thời gian cứ trôi thật nhanh, Minh Hân ngồi đợi đã
gần hai tiếng đồng hồ, cô cứ sốt ruột thấp thỏm không yên, bác Âu thấy vậy thì
nói:
– Hay cháu lên phòng cậu hai đợi đi, ở đó
có thể nghỉ ngơi một chút.
Minh Hân cũng quên luôn việc mình còn chưa
ăn gì cho bữa trưa, nay mới thấy hơi đói bụng và mệt mỏi. Cô vâng lời lên phòng
của Huy Khang. Bác Âu cũng lập tức rời đi chỗ khác.
Minh Hân không vào phòng mà chỉ đứng ở
ngoài hành lang. Từ góc độ này, cô có thể quan sát Khánh Huy một cách bao quát
nhất. Cô nhận ra sự quy mô, quy củ của nó hơn những gì trước đây cô nghĩ. Không
chỉ Huy Khang, Nguyên Hạo, bất cứ ai ở đây cũng đang ngày đêm nỗ lực hết mình
vì sự thịnh vượng của Khánh Huy.
Hạnh Du đỗ xe trước cổng trường Khánh Ân.
Vài phút đầu giờ tan trường, người người ra ngoài, tấp nập, đông đúc và ồn ào.
Hạnh Du kiên nhẫn chờ một lát thì thấy Khánh Ân bước ra cùng một vài người bạn.
Hạnh Du khe khẽ vẫy tay, Khánh Ân vui vẻ bước tới.
– Chào Khánh Ân.
Khánh Ân mỉm cười đáp:
– Chào Hạnh Du.
– Cô rảnh chứ! – Hạnh Du nói.
Khánh Ân gật đầu bảo:
– Ca học buổi chiều kết thúc rồi, tôi có rất
nhiều thời gian.
Hạnh Du mở lời mời:
– Cô đi với tôi một lát được không?
Thấy Khánh Ân làm vẻ khó hiểu, Hạnh Du liền
nói:
– Ba giao cho tôi đi làm một cuộc bàn giao
giấy tờ, chỉ đơn giản là xem đối tác ký tên một cái thôi. Tôi không muốn đi
cùng với những cô thư ký mà ba tôi sắp xếp, họ làm việc rất nguyên tắc và gò
bó, không hợp với tôi.
Khánh Ân cười trước sự phóng khoáng của Hạnh
Du. Hai người lên xe và chạy thẳng tới khách sạn Khánh Huy – trụ sở tập đoàn
Khánh Huy.
Hai người tới trước cổng khách sạn, nhân
viên bảo vệ hướng dẫn họ đỗ xe phù hợp. Hai người tiếp tục vào trong. Hạnh Du
nói với nhân viên tiếp tân là cô đã có hẹn trước, cô nhân viên liền nhấc máy gọi
điện. Chưa đầy một phút, bác Âu đã có mặt nói rằng Huy Khang chưa về và dẫn họ
lên phòng khách chờ.
Đó
là một căn phòng chờ khá sang trọng được bố trí dọc theo dãy hành lang khu
phòng của Huy Khang. Hạnh Du và Khánh Ân cùng nhau theo bác lên đó. Tới nơi,
bác Âu mở cửa và lịch sự chìa tay nói:
– Mời hai cô!
Khi hai người chuẩn bị bước vào thì Khánh
Ân đột nhiên nhìn thấy Minh Hân đang ở phía trước, cô ngạc nhiên gọi:
– Minh Hân!
Minh Hân theo phản xạ quay đầu lại. Đúng
lúc đó dưới sảnh bỗng có chuyển biến. Nhân viêc trên dưới dừng hành động, nhìn
ra phía cửa. Minh Hân cũng không chú ý tới Khánh Ân nữa, cô nhìn xuống phía dưới
thì thấy Nguyên Hạo và Huy Khang đang bước vào, người người cúi đầu hành lễ.
Minh Hân cứ để mặc Khánh Ân, chạy ra thang máy. Với cô lúc này, một giây thôi cũng
rất vội vàng, Minh Hân nhìn con số trên cửa đang cho biết thang máy đang xuống
gần, nhưng cô không đủ kiên nhẫn, liền chạy bộ xuống dưới.
Hạnh Du và Khánh Ân không hiểu chuyện gì
nhưng cũng lại gần lan can lầu, nhìn xuống.
Một người mặc bộ comple lịch thiệp ra cung
kính chào rồi nói với Huy Khang:
– Cậu hai, đại diện bên Kỳ Lâm tới hoàn
thành giấy tờ, đang chờ trên phòng.
Huy Khang và Nguyên Hạo đang chực chia
nhau đi làm việc thì Minh Hân hớt hải chạy ra.
– Chờ đã!
Cả hai ngạc nhiên khi thấy Minh Hân như vậy.
Huy Khang hỏi:
–
Chuyện gì vậy Minh Hân?
Minh Hân thở có vẻ không đều, cô nhìn
Nguyên Hạo và bảo:
– Tới gặp mẹ anh! Mẹ anh tỉnh rồi!
Nguyên Hạo sửng sốt đứng hình mất mấy
giây. Rồi anh bỗng quay người chạy thẳng ra ngoài mà không nói câu nào. Anh lại
lấy xe và lập tức phóng đi.
Huy Khang nghĩ mình cũng nên tới đó cùng
Nguyên Hạo xem sao, cậu giao cho anh chàng mặc comple ban nãy chuyển lời tới
bác Âu xử lý chuyện với người của Kỳ Lâm rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Minh Hân không do dự cũng nhanh chân chạy theo.