Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 96
“Tuyết rơi rồi.”
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Diệp Vấn Vấn nhìn hoa tuyết bay bồng bềnh trong không trung, cô đưa tay hứng thấy một bông tuyết.
Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Quý Hòa Hiện, gương mặt cô bỗng đỏ lên.
Trong rạp chiếu phim có camera, nếu không phải dây cung trong đầu cô căng lên, chỉ sợ trước đó đã ở bên trong….
Ngừng!
“Lạnh không?” Quý Hòa Hiện định cởi áo khoác của mình, Diệp Vấn Vấn lắc đầu, anh bèn nắm chặt tay cô nhét vào trong túi áo khoác của anh.
Diệp Vấn Vấn khẽ cong môi.
Điện thoại di động của Quý Hòa Hiện vang lên, là Trình Thâm gọi đến: “Cậu đang làm gì thế?”
“Có chuyện gì không?” Giọng của Quý Hòa Hiện có chút thờ ơ.
Trình Thâm nhỏ giọng nói: “Anh em, bạn học hồi cao trung hợp mặt, là sinh nhật của Lí Thành Thắng, bọn họ ép tôi gọi điện thoại cho cậu, gọi đã gọi xong rồi, cậu cứ làm bộ….”
Anh ta còn chưa nói dứt lời thì điện thoại đã bị cướp đi, một giọng nói khác vang lên: “Quý Hòa Hiện, có phải bây giờ cậu thành minh tinh rồi là không muốn gặp mấy tiểu lâu la chúng tôi không?”
“Đúng đấy, tốt xấu gì cũng học cùng cao trung ba năm trời vậy mà mấy năm rồi chưa gặp mặt.
Hôm nay có rất nhiều bạn học tới, Quý Hòa Hiện, nếu cậu không đến, có phải cậu xem thường chúng tôi không hả?”
Lại có người khác cầm điện thoại của Trình Thâm nói chuyện, Trình Thâm ngăn cản không nổi.
Lí Thành Thắng kia báo địa chỉ: “Quý minh tinh, chúng tôi ở đây đợi cậu đến.” Nói xong cúp máy.
Diệp Vấn Vấn hỏi: “Bác sĩ Trình có chuyện gì không?” Vừa nãy cô có thấy tên trên màn hình.
Quý Hòa Hiện suy nghĩ một chút rồi nói lại tình huống cho cô biết, cô nghe xong rất mất hứng: “Sao lại như thế được, rõ ràng là mấy người đó ép anh tới, thật hư hỏng mà.”
“Ừm, thật hư hỏng.” Quý Hòa Hiện gật đầu phụ họa.
Diệp Vấn Vấn bị dáng vẻ gật đầu trịnh trọng của anh chọc cười, cô nói: “Em đi với anh, hừ, nếu họ dám bắt nạt anh em sẽ đánh họ cho anh.”
Quý Hòa Hiện chỉ chờ câu này của cô: À…..!Cũng là lúc dẫn cô đi khoe khoang một chút.
Cũng thật trùng hợp, địa chỉ Lí Thành Thắng cho ở khá gần, lái xe hơn mười phút là tới.
Buổi liên hoan được tổ chức ở một căn phòng riêng xa hoa.
Phần lớn những người bạn học cùng cao trung với Quý Hòa Hiện đều làm kinh doanh, lúc đó mọi người đều cho rằng Quý Hòa Hiện sẽ vào một trường đại học giỏi nhất, sau đó sẽ trở thành một tinh anh tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh.
Người như anh, dù làm ngành nào cũng chắc chắn sẽ bộc lộ tài năng.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ anh lại vào giới giải trí, trở thành một diễn viên.
Vừa đảo mắt đã nổi tiếng khắp toàn quốc, ở đầu phố ngõ hẻm đều có áp phích của anh.
Với các nữ sinh mà nói, anh là nam thần, là đối tượng để yêu.
Nhưng đối với những người đàn ông mà nói, họ nghĩ mãi không ra, một người đàn ông tài năng như thế tại sao lại muốn làm diễn viên.
Cho dù có thể kiếm tiền, được đông đảo người nhận ra, thế nhưng làm diễn viên thì có trọng lượng gì?
Trong lòng rất nhiều bạn học, thật ra họ rất xem thường Quý Hòa Hiện khi anh tiến vào giới giải trí.
Đặc biệt là bạn học đã từng bị Quý Hòa Hiện đè ép, bây giờ lại trở thành một “tinh anh” trong giới kinh doanh.
Khi Quý Hòa Hiện đi vào, không khí vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh.
Lí Thành Thắng bước lên đầu tiên, trên người cậu ta đã sặc mùi rượu, nói: “Quý minh tinh, quả nhiên cậu đến rồi, đúng là chuyện hiếm thấy à nha.
Vì cậu mà chúng tôi cố tình đổi phòng khác để đợi đó.”
Tính tình của Quý Hòa Hiện khá nhạt, thời trung học anh là hotboy của trưởng, thành tích tốt, tất nhiên đã trở thành một nhân vật chủ đề.
Lúc bắt đầu có rất nhiều nam sinh không ưa anh, muốn khiêu chiến với anh, thế nhưng đều bại dưới tay anh.
Có một đoạn thời gian Trình Thâm và Lí Thành Thắng chơi với nhau khá thân, cũng khiến khoảng cách giữa cậu ta và Quý Hòa Hiện được rút ngắn không ít.
Nhưng có một ngày, Lí Thành Thắng bỗng tách khỏi hai người bọn họ, sau khi thi đại học, gần như mất liên lạc với nhau.
Mãi đến sau này Trình Thâm nói với Quý Hòa Hiện rằng, thì ra lúc đó Lí Trình Trắng thầm mến hoa khôi của trường, thích đến không chịu được, nhưng trên mặt đầy mụn khiến cậu ta tự ti, không dám thổ lộ.
Sau đó, hoa khôi của trường lại tỏ tình với Quý Hòa Hiện, Quý Hòa Hiện dùng một câu “Cậu là ai” khiến hoa khôi của trường đau lòng rơi lệ, sau đó chuyển trường đi, từ đó mất tung tích.
Ngay vào lúc đó Lí Thành Thắng đã ghi hận Quý Hòa Hiện.
Có lẽ vì cậu ta có tiền cho nên khí chất bây giờ của Lí Thành Thắng đã khác với trước đây, trên mặt cũng không còn mụn nữa, da dẻ bóng loáng, khoát lên người một bộ âu phục được cắt may khéo léo, nhìn qua cũng là một thanh niên đẹp trai.
Chỉ là…
Lùi một bước để đánh giá, Diệp Vấn Vấn mím môi, cái người tên Lí Thành Thắng này, mặt mày của cậu ta khiến người ta khó chịu khi nhìn vào.
“Cảm ơn.” Quý Hòa Hiện chào hỏi với mọi người.
“Ồ, đây là…” Lí Thành Thắng tươi cười nhìn sang Diệp Vấn Vấn: “Đưa theo người nhà à.”
Ánh mắt cậu ta lập lòe, Quý Hòa Hiện vừa định trả lời thì Diệp Vấn Vấn đã đưa tay ra: “Xin chào, tôi là trợ lý của thầy Quý, anh ấy ra ngoài một mình tôi không yên tâm cho nên đã theo cùng, hy vọng không làm phiền đến mọi người.”
Lí Thành Thắng vừa nghe giới thiệu là trợ lý thì sự hứng thú trong mắt không còn nữa, cậu ta liếc nhìn Diệp Vấn Vấn: Xinh đẹp thì đã sao, không phải chỉ là trợ lý à.
Quý Hòa Hiện nhíu mày, Diệp Vấn Vấn đã làm phiền kế hoạch “khoe khoang” của anh.
Chờ đến khi ngồi xuống, Trình Thâm tìm cơ hội gửi tin nhắn hỏi: [Hai người định chơi trò tình thú gì thế?]
Cả hai đều không để ý đến anh ta, Diệp Vấn Vấn gửi tin nhắn cho Quý Hòa Hiện: [Người kia lòng dạ bất chính, em sợ anh ta sẽ ra ngoài nói lung tung, bôi đen anh.”
Vì thế nên cô đã thẳng thắn giới thiệu mình là trợ lý.
Lúc này, có người đàn ông nói: “Này, mọi người còn nhớ nữ thần Bạch Thanh Uyển ở trường của chúng ta không, có rất nhiều nam sinh thích cô ấy đó.”
“Tất nhiên là nhớ rồi.”
Chủ đề này vừa lên đã trở thành trọng điểm, người này lại nói: “Nghe nói cô ấy tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, sau đó đến nước Mỹ du học, bây giờ đã tự thành lập công ty.
Trùng hợp nhất là, công ty của cô ấy có hợp tác với công ty của Thành Thắng, bạn học cũ nhiều năm gặp gỡ…!Ha ha, Thành Thắng à, cậu mau gọi điện thoại cho Bạch Thanh Uyển, mời cô ấy đến cùng đi.”
Gã ta vốn muốn để Quý Hòa Hiện nhìn, nữ thần trước kia của mọi người giờ đã càng ưu tú hơn, còn ở cùng Lí Thành Thắng, trai tài gái sắc, dùng điều này kích thích Quý Hòa Hiện.
Vẻ mặt của mọi người trở nên vi diệu, sắc mặt của Lí Thành Thắng cứng đờ ra.
Lúc cao trung Bạch Thanh Uyển đã biểu lộ mình thích Quý Hòa Hiện, sau khi bị tử chối thì chuyển trường, có không ít người biết.
Nhưng không biết cậu ta nghĩ đến cái gì, sắc mặt bắt đầu khôi phục lại như bình thường, thậm chí còn cười tươi hơn trước, lúc này mới gọi điện cho Bạch Thanh Uyển.
“A Uyển, hôm nay là sinh thật của tôi, có một vài bạn học thời cao trung tụ tập lại ăn cơm với nhau, cậu có rảnh không?”
“Cô ấy ở gần đây, sẽ đến nhanh thôi.” Cúp điện thoại, Lí Thành Thắng cười rất giả tạo.
Sau đó cậu ta quay sang Quý Hòa Hiện: “Quý minh tinh, cậu còn nhớ Bạch Thanh Uyển không? Lúc trước nữ thần của chúng tôi tỏ tình với cậu, nào ngờ cậu lại thờ ơ không động lòng, còn nhẫn tâm từ chối nữa, kết quả đến giờ vẫn độc thân.
Có phải đóng phim bận quá nên không có thời gian tìm đối tượng không?”
Có người cười thành tiếng.
Quý Hòa Hiện uống một ngụm nước trái cây, liếc mắt nhìn Diệp Vấn Vấn bên cạnh.
Nhóc con đang cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt.
Trình Thâm lắc nhẹ ly rượu, nhân lúc những người khác đang bàn tán thì nhỏ giọng nói: “Ôi trời ạ, có phải Lí Thành Thắng uống say rồi không, đến lời này cũng nói ra được, khác nào tự rước nhục vào người?”
Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, Trình Thâm lập tức liếc mắt đưa tình sang: “Tinh linh nhỏ, Bạch Thanh Uyển là một mỹ nhân đấy.”
Diệp Vấn Vấn rất muốn nện vào bản mặt của anh ta, không hiểu sao cô lại cảm thấy vị bác sĩ này và rắn trắng giống nhau.
Nhưng không chờ cô thực hiện suy nghĩ trong lòng, Quý Hòa Hiện đã lạnh nhạt nói: “Cậu không nói chuyện cũng không ai nghĩ cậu bị câm đâu.”
Trình Thâm “xì” một tiếng, cùng lúc đó, giọng của Lí Thành Thắng lại vang lên: “Quý minh tinh, tôi suýt quên mất.
Bộ phim được công chiếu gần đây của cậu cũng khá lắm, công ty của tôi đã tiếp vào một chút tài chính.
Nhưng khi đó không biết cậu là diễn viên chính, nếu biết cậu là diễn viên chính chắc chắn tôi đã bỏ vào nhiều hơn một chút, ủng hộ bạn học cũ đấy mà.”
“Đúng rồi, cậu đã có dự định bộ phim sau chưa, không thì tôi cũng giúp cậu đầu tư một chút, cậu ra sức, tôi ra tiền, cuối cùng mọi người đều cùng nhau kiếm tiền, tốt biết bao.”
Trình Thâm lắc đầu, chà chà hai tiếng nói: “Cứ bày ra dáng vẻ nhà giàu mới nổi, trước đây có phải thế đâu.”
“Không làm phiền Lí tiên sinh về chuyện đầu tư, công ty của chúng tôi tự có kế hoạch.” Diệp Vấn Vấn cười nói trước khi Quý Hòa Hiện mở miệng: “Nhưng nếu Lí tiên sinh định đầu tư vào ngành giải trí và phim ảnh thì mong cẩn thận, chuyện vượt quá chuyên môn không dễ dàng đâu, vẫn nên cẩn thận thì hơn nhỉ.
Dù sao thì thời buổi này làm ăn không dễ dàng gì, chỉ cần không chút ý chút sẽ ngã ngựa ngay, anh nói xem đúng không.”
Cô cười cong cong mắt, giọng nói giòn tan vui tươi, dù là ai cũng không thể nào nổi giận với gương mặt này.
Nhưng Lí Thành Thắng mắt mù, chẳng phải cô đang nguyền rủa cậu ta phá sản à, cậu ta tức điên lên: “Một trợ lý nho nhỏ, ông chủ của cô còn chưa mở miệng nói chuyện, khi nào tới lượt cô ra mặt hả?!”
Bàn tay đang cầm ly của Quý Hòa Hiện thoáng siết lại, trên gương mặt đẹp trai ấy hiện lên sự tức giận rất nhạt, một đôi con ngươi đen tuyền nặng nề nhìn sang Lí Thành Thắng, anh nói: “Làm trợ lý không có tư cách nói chuyện, vậy làm người nhà của tôi thì sao?”
Diệp Vấn Vấn hoảng hồn.
Cả phòng yên tĩnh lại, Lí Thành Thắng cũng bối rối.
“Hoặc là trong mắt cậu, không làm được tổng giám đốc X thì không có tư cách nói chuyện với cậu?”
“Nói cho cùng, không phải cái nghề bác sĩ này của tôi cũng là một kiểu “người phục vụ” à.” Trình Thâm tiếp lời, anh ta nhìn sang một người đàn ông có vóc dáng khá nhỏ: “Còn cả Trịnh Lỗi nữa, cậu cũng đang đứng trước màn ảnh mà.”
Không ai nói chuyện giúp Lí Thành Thắng cả, một là mọi người đều đang chìm đắm trong câu nói “Làm người nhà của tôi thì sao” của Quý Hòa Hiện.
Hai là lời nói đó của Lí Thành Thắng khá quá đáng, một câu nói đã đắc tội với chín phần mười người ở đây.
Vào giây phút yên tĩnh đó, gần như chỉ còn nghe được tiếng thở đầy tức giận của Lí Thành Thắng.
Cừa lớn bỗng bị đẩy ra, người phục vụ dẫn một người phụ nữ đi vào.
“Xin chào, tôi có tới muộn quá không.” Bạch Thanh Uyển phất tay chào hỏi, một giây sau ánh mắt cô ta rơi vào người Quý Hòa Hiện, đôi mắt xinh đẹp hiện ra vẻ thất thần.
“Quý Hòa Hiện?”
Sắc mặt của Lí Thành Thắng càng khó coi hơn.
“A Uyển, mau tới đây ngồi đi.” Cậu ta đứng lên nghênh đón, mỉm cười ân cần: “Còn tưởng phải đợi cậu thêm lát nữa đấy.”
Vẻ mặt của Bạch Thanh Uyển trở lại bình thường, nhưng có lẽ là trực giác của phụ nữ, trong chớp mắt đó cô ta nhìn sang Diệp Vấn Vấn.
Không lâu sau, Bạch Thanh Uyển bỗng đi tới bên cạnh Diệp Vấn Vấn, cô ta nhỏ giọng nói: “Không biết Quý tiểu thư có đồ dùng phái nữ không?”
Cũng chính lý do này mà vài phút sau Diệp Vấn Vấn và Bạch Thanh Uyển đã cùng đứng trong toilet phòng ăn.
Diệp Vấn Vấn quan sát cảnh vật xung quanh, hơn nữa cô đang đối diện với mỹ nhân, cảnh tượng này thật sự quá giống với nội dung kinh điển trong phim truyền hình.
“Quý tiểu thư, tôi thấy cô là một người thông minh, cô muốn mượn vị trí trợ lý của Quý Hòa Hiện để tiếp cận anh ấy, ở cạnh anh ấy.
Nhưng tôi hiểu rõ anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không thích kiểu nữ sinh như cô.
Còn nữa, một khi tình yêu của anh ấy lộ ra ánh sáng, cô sẽ liên lụy đến anh ấy, khiến vô số người chửi rủa anh ấy.”
Diệp Vấn Vấn lắng nghe.
Bạch Thanh Uyển mở túi xách của mình ra lấy một tờ chi phiếu rồi viết xoạt xoạt mấy cái, cô ta đưa cho Diệp Vấn Vấn: “Đây là một triệu tệ, đủ để cô sống sung sướng, cô cầm nó rồi rời khỏi Hòa Hiện đi.”
Diệp Vấn Vấn nhận lấy chi phiếu, cẩn thận nhìn bên trên, một triệu, không nhiều không ít.
Thấy thế, trong mắt Bạch Thanh Uyển xẹt qua tia khinh bỉ: “Nếu cô thật sự thích Hòa Hiện, vậy cô nên lựa chọn….”
Diệp Vấn vấn cắt ngang lời cô ta, cô chăm chú hỏi: “Cô có nhiều tiền lắm à?”
Bạch Thanh Uyển không ngờ cô lại hỏi như thế, cô ta hơi dừng lại, nói: “Ý cô là gì?”
Diệp Vấn Vấn phẩy phẩy tờ chi phiếu, cô chớp chớp mắt đầy vô tội: “Tuy một triệu này của cô rất mê người, thế nhưng…!Cô cảm thấy tôi và thầy Quý ở cùng nhau, anh ấy không chịu chi một triệu cho tôi à?”
“Cô chê ít đúng không?” Bạch Thanh Uyển cười gằn, lại xé một tờ chi phiếu khác: “Năm triệu.”
Diệp Vấn Vấn: “….”
Cảnh tượng kinh điển!
“Đủ chưa?”
Diệp Vấn Vấn chân thành hỏi ngược lại: “Tôi muốn hỏi một chút, cô lấy thân phận gì tới khuyên tôi rời khỏi thầy Quý?”
Bạch Thanh Uyển sầm mặt: “Không liên quan đến cô.”
Diệp Vấn Vấn tiếp tục: “Thầy Quý có để mắt đến cô à?”
“……” Bạch Thanh Uyển nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Nhận tiền của tôi rồi thì phải giữ chữ tín.”
Diệp Vấn Vấn dùng hết sức lực từ thời còn bú bình đến nay mới nhịn không cười phá lên, cô xé đôi hai tấm chi phiếu rồi đặt vào tay đối phương.
“Xin lỗi, trong lòng tôi, thầy Quý là vô giá.” Cô nói.