Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 89
Diệp Vấn Vấn cứng người, ngay cả thở cũng không dám.
Giờ phút này, thậm chí cô còn không biết mình nên phản ứng thế nào.
Đây là một đứa bé.
Còn là một đứa bé rất nghịch ngợm.
“Thứ gì thế? Búp bê à?” Chu Hạo mập cúi người xuống, ghé sát đầu vào nhìn, thẳng bé ngờ vực tự nói: “Nắm Sữa Vàng tặng mình à.”
Thằng bé có suy đoán như thế là vì trước đây Nắm Sữa Vàng cứ thỉnh thoảng lại mang vài thứ vào, có lần trong miệng nó cầm ngậm tờ tiền một trăm tệ.
Ba mẹ đều nói với nó rằng, Nắm Sữa Vàng là thú cưng ông nội thích nhất khi ông còn sống, nó phải đối xử tối với Nắm Sữa Vàng một chút.
Chu Hạo rất không vui, rõ ràng nó rất thích Nắm Sữa Vàng, cũng đối xử với Nắm Sữa Vàng rất tốt, tại sao nó vừa đụng vào Nắm Sữa Vàng thì Nắm Sữa Vàng đã chạy mất.
“Đây là đồ con gái mới chơi.” Chu Hạo cầm lấy Diệp Vấn Vấn đang cứng ngắc không nhúc nhích, nó ồ một tiếng: “Giống búp bê thật, chỉ là nhỏ quá.”
Nó cầm Diệp Vấn Vấn chạy ra khỏi phòng sách, trẻ con không biết nặng nhẹ cho nên nó cầm rất mạnh.
Diệp Vấn Vấn không thể động đậy, chỉ sợ Chu Hạo sẽ phát hiện cô là người thật, cô đã đau đến nhức gương mặt nhỏ tái mét lại.
Cô phải nghĩ cách trốn mới được.
Trong phòng khách bày đầy đồ chơi, cô không nhìn thấy được tình huống bên ngoài.
Cô chỉ có thể thông qua cảm nhận để nhận biết rằng dường như Chu Hạo đã mở cửa rồi chạy ra ngoài.
Cô thầm bàng hoàng, không biết thằng bé định làm gì.
Chu Hạo chạy đến nhà hàng xóm ở đối diện, sau đó nó bấm chuông cửa.
Chỉ chốc lát sau cửa mở ra, nó nói: “Dì Vương, Hân Hân có nhà không?”
“Là Hạo Hạo à, con bé đang ở nhà.” Dì Vương nói: “Mẹ cháu có nhà không?”
“Không có, bà ấy đi mua thức ăn rồi.”
“Vào đi, Hân Hân, Hạo Hạo đến này.”
Một cô bé không chênh lệch nhiều với Chu Hạo chạy tới, Chu Hạo kéo Sở Mộng Hận lại, nói với vẻ thần bí: “Nắm Sữa Vàng nhà tớ tặng quà cho tớ nè.”
“Là gì thế?” Cô bé tò mò hỏi.
Chu Hạo giấu bàn tay đang cầm Diệp Vấn Vấn ra sau lưng, sau đó nó kéo tay Sở Mộng Hân: “Đến phòng cậu đi.”
“Thứ gì mà thần bí vậy.” Lòng tò mò của cô bé đã bị khơi dậy hoàn toàn.
“Tèn ten ten!” Chu Hạo mở tay ra, để lộ Diệp Vấn Vấn: “Này, Nắm Sữa Vàng tặng búp bê đấy, cậu xem, đẹp không.”
Mấy cô bé nào có sức đề kháng với kiểu búp bê xinh đẹp kia chứ, cô bé gật đầu thật mạnh, mắt cũng sáng lên: “Đáng yêu quá đi, nhưng mà…!Tại sao lại nhỏ thế, chỉ như ngón cái con gái thôi.”
Chu Hạo nói: “Miệng của Nắm Sữa Vàng chỉ lớn như thế, nếu lớn hơn nó không cắn được đâu.”
“Cũng đúng.”
“Tặng cho cậu.” Chu Hạo đưa tới.
Sở Mộng Hân nhận lấy: “Cảm ơn Hạo Hạo.”
“KHông cần khách sáo.” Chu Hạo cười ha ha nói: “con trai chúng tớ không chơi búp bê.”
Cô gái cho nên nhẹ nhàng hơn nhiều, cô bé cẩn thận nâng Diệp Vấn Vấn, đặt cô lên bàn sách của mình: “Ôi, con búp bê này giống người thật đấy.”
“Thật sao?” Chu Hạo cũng cúi xuống xem với cô bé: “Chắc chắn loại búp bê này rất đắt.”
Sở Mộng Hân nhỏ giọng nói: “Không phải Nắm Sữa Vàng trộm đấy chứ.”
Chu Hạo: “Trước đây ông nội tớ nói, Nắm Sữa Vàng rất thông minh, chắc nó sẽ không đi trộm đồ đâu, có khi nó kiếm được ở đâu đó thôi.
Cậu xem, con búp bê này nhỏ như thế, biết đâu có người làm rơi dưới đất thì sao.”
“Ừ, cậu nói đúng.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều thế làm gì, dù sao bây giờ nó cũng là của cậu.”
Cô bé thích “món đồ chơi mới” đến mức không muốn buông tay, cô bé kéo ngăn kéo ở một bên ra, lấy ra không ít bộ quần áo nhỏ xinh đẹp ở bên trong.
Ở trên bàn sách của cô bé có bày vài món đồ chơi gần giống búp bê.
“Tớ sẽ thay cho nó cái váy khác.” Sở Mộng Hân nóng lòng muốn thử.
Diệp Vấn Vấn: “!!!”
Cũng may, vào thời khắc mấu chốt, ngoài cửa sổ bỗng vang lên mấy tiếng cộc cộc.
Hai đứa bé nhìn lại, Chu Hạo vui mừng hô lên: “Là Nắm Sữa Vàng.”
Thằng bé chạy tót đến mở cửa sổ ra, một giây sau, A Xám bay vào rồi nó bắt đầu mổ lên đầu Chu Hạo.
Chu Hạo gào lên đau đớn, Sở Mộng Hân sợ đến mức tái mặt, cô bé rít lên: “Mẹ!!!!”
Nhân lúc A Xám thể hiện sự thần võ của mình, Nắm Sữa Vàng cũng bay vào trong.
Diệp Vấn Vấn ôm lấy chân nó, được nó mang ra khỏi phòng.
Thấy Diệp Vấn Vấn đã được mang đi, A Xám cũng dừng lại.
Ngay lúc dì Vương cầm chổi vung đến nó đã đập cánh bay đi.
Hai đứa nhỏ Chu Hạo và Sở Mộng Hân chưa từng trải qua chuyện thế này, chúng sợ đến khóc òa lên.
Dì Vương không rảnh lo tại sao lại có con chim lớn bay vào nhà mổ người như thế, chỉ lo an ủi hai đứa nhỏ trước.
Sở Mộng Hân khóc oa oa, khóc một hồi lại nhìn thoáng qua bàn học, sau đó lại khóc càng dữ hơn nữa: “Hạo Hạo, búp bê mất rồi.”
Dì Vương: “Búp bê gì?”
Đầu Chu Hạo dính đầu lông chim, trên mặt trái còn có vài vết đỏ, thằng bé đau lòng cũng khóc lớn hơn.
Dì Vương xoa xoa huyệt thái dương, bị hai đứa nhỏ làm cho đau đầu.
—–
Sau một trận kinh tâm động phách, Diệp Vấn Vấn lại trở về tổ của A Xám lần nữa, Nắm Sữa Vàng cúi đầu ảo não xin lỗi cô: “Diệp Vấn Vấn, xin lỗi, ta không cố ý bỏ mi lại đâu.”
Lúc Chu Hạo xuất hiện thì Nắm Sữa Vàng bị kinh sợ quá độ, chờ đến khi nó bay ra khỏi cửa sổ thì mới chợt nhớ rằng mình đã thả Diệp Vấn Vấn xuống.
Nó thầm giãy giụa mấy giây, cuối cùng lặng lẽ bay ngược về.
Sau đó nó thấy Diệp Vấn Vấn đã bị Chu Hạo phát hiện, nó biết rõ sức mình đến đâu, nó sao có thể đoạt lại Diệp Vấn Vấn từ tay Chu Hạo kia chứ, nói không chừng nó còn bị bắt lại.
Nó phải đi tìm giúp đỡ!
Chim duyên của Nắm Sữa Vàng khá tốt, nó quen với rất nhiều chim.
Thế nhưng phần lớn chim tụi nó đều sợ con người, không thích tiếp xúc với con người, càng đừng nói đến chuyện cướp lại Diệp Vấn Vấn từ tay con người.
Nắm Sữa Vàng nghĩ tới nghĩ lui, nó cảm thấy chỉ có mình A Xám mới có thể cứu được Diệp Vấn Vấn.
Nhưng mà, nó phải đi đâu tìm A Xám đây? Đợi đến khi tìm được A Xám rồi, liệu Diệp Vấn Vấn còn sống không?
Đang lúc Nắm Sữa Vàng gấp đến mức muốn rụng lông, không ngờ lại đụng phải A Xám!
Nắm Sữa Vàng vội nói đầu đuôi ra, A Xám không nói hai lời dẫn theo nó “giết” đến, thành công cứu được Diệp Vấn Vấn.
……
“Không sao, ta không có chuyện gì, cảm ơn mi.” Tuy rằng quá trình có khúc mắt, thế nhưng Nắm Sữa Vàng cũng có tình có nghĩa.
Nắm Sữa Vàng thấy Diệp Vấn Vấn không tức giận, nhưng nó lại sợ uy thế của A Xám, nó không dám nói gì thêm chỉ vội đập cánh bay đi.
A Xám nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn, đôi mắt đen tuyền kia nhìn cô đến mức cô cảm thấy chột dạ, cô có cảm giác như mình gạt cha già chạy ra ngoài, kết quả quậy ra một trận long trời lở đất.
Không khí rơi vào im lặng, Diệp Vấn Vấn chỉ đành chủ động mở miệng: “A Xám, ta…”
Cô còn chưa nói dứt lời đã bị A Xám cắt lời: “Mi thích con người lắm à?”
Diệp Vấn Vấn gật đầu.
“Mi có chủ nhân?”
Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là gật đầu lần nữa.
A Xám: “Chủ nhân mi vứt bỏ mi?”
“Không không không có.” Cô vội vàng lắc đầu.
Cơ thể to lớn của A Xám chặn kín lối ra vào của tổ chim, một hồi lâu sau nó nói: “Mi chờ ở đây đi, đừng có chạy lung tung nữa.”
Sau đó nó bay đi.
Một lát sau, Nắm Sữa Vàng bay đến, nó nói với Diệp Vấn Vấn: “A Xám đã lên tiếng rồi, không ai dám đưa mi ra ngoài nữa đâu, nếu bị nó phát hiện, vậy chính là đang đối nghịch với nó.
Chuyện mi muốn tìm điện thoại ấy, cứ đợi thêm chút đã.”
Diệp Vấn Vấn dở khóc dở cười, điều này có phải nghĩa là cô đang bị một con chim giam lỏng không??
Cô biết A Xám coi cô thành đồng loại, cũng giống như Đại Hoàng Nhị Hoàng vậy, nó không cho cô rời đi là vì bảo vệ cô.
Diệp Vấn Vấn thở dài, cô tỉnh táo lại.
Hôm nay cũng còn may, bị đứa bé phát hiện, chỉ ngộ nhận cô thành búp bê, còn A Xám lại đến cứu cô đúng lúc.
Nếu giữa chuyện này có một chút sai lầm nào thôi, cô cũng chẳng thể bình yên đứng ở đây được nữa.
“Nắm Sữa Vàng, mi có thể hái cho ta một bông hoa không?” Diệp Vấn Vấn thỉnh cầu: “Hoa gì cũng được.”
“Chờ đó.” Chỉ là một yêu cầu nhỏ mà thôi, Nắm Sữa Vàng rất nhanh mang về một bông hoa màu đỏ, nó tò mò hỏi: “Mi định làm gì thế?”
Diệp Vấn Vấn không nói gì, cô khéo léo đùa lấy phấn hoa bên trên cánh hoa, sau đó mở cánh ra, tung phấn hoa lên.
Cô còn chưa thử dùng phấn hoa ở thế giới bên ngoài xem có dùng được không nữa.
Nắm Sữa Vàng rất hâm mộ: “Cánh của mi thật đẹp.”
Nó mở cánh mình ra, ồ, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.
Diệp Vấn Vấn đập đập cánh, sau khi phấn hoa dính vào cánh lại chẳng có chút phản ứng nào.
Điều này có nghĩa, phấn hoa ở thế giới bên ngoài không có tác dụng với cô.
Cô có chút buồn bã.
Nắm Sữa Vàng cảm nhận được cô đang buồn, nó nhỏ giọng nói: “Có phải mi nhớ chủ nhân không?”
Diệp Vấn Vấn thấp giọng ừm một tiếng.
Cô ngồi dựa vào một quả trứng, trong đầu cô là một mảnh mờ mịt.
Cô ở trong tổ chim, ngoại trừ có thể giao lưu với động vật ra thì cô không làm gì được nữa.
Nhưng cô không hối hận khi ngăn chặn vụ nổ.
Chỉ là, nếu sau này gặp phải chuyện như thế nữa, vậy cô sẽ xử lý thích đáng hơn.
Tinh linh hoa nho nhỏ ngồi bó gối, cô gục đầu xuống, mái tóc thật dài xõa ra che đi vẻ mặt của cô.
Nắm Sữa Vàng nhảy nhót trên cành cây, nó vắt hết óc muốn tìm từ an ủi cô, nhưng dù sao thì não nó cũng nhỏ, nó lại thẳng tính, thật sự không tìm được từ nào thích hợp để an ủi cô.
Nó chỉ đành nói: “Tuy ta không thấy được chủ nhân của mi, nhưng ít nhất chủ nhân của mi vẫn còn sống, nói không chừng sau này mi còn cơ hội gặp lại được người đó.
Không giống như ta, chủ nhân của ta đã chết rồi.
Hơn nữa, sau này mi còn có A Xám bảo vệ mi, những tộc khác loại khác sẽ không dám trêu vào mi.”
Nắm Sữa Vàng “dỗ dành” xong, lại thấy Diệp Vấn Vấn không có phản ứng, cô vẫn ngồi bất động như cũ.
Nó có ở lại nơi này nữa cũng chỉ thêm lúng túng, cho nên đập cánh bay đi.
Diệp Vấn Vấn ở trong tổ chim hai ngày, ban ngày A Xám ra ngoài, đến tối mới về.
Nó rất ít nói, có lẽ nó ý thức được Diệp Vấn Vấn không ăn sâu, cho nên lúc nó quay về thường mang theo chút trái cây cho cô.
Ban ngày Nắm Sữa Vàng sẽ đến tìm Diệp Vấn Vấn, nói chút chuyện bát quái ở xung quanh.
Diệp Vấn Vấn có hơi khó chịu.
Tối hôm qua trời mưa, tuy rằng tổ chim rất chắc chắn thế nhưng vẫn bị mưa xối vào, cô núp dưới cánh của A Xám, ban đầu thì chẳng có gì.
Nhưng đến nửa đêm A Xám trở mình, cô bị rơi ra ngoài, vừa hay lăn đến miệng tổ chim.
Một cơn gió thổi qua, nước mưa xối cho cô ướt đẫm, cơ thể cũng phát lạnh.
Cô sợ bị cảm cho nên đã nghĩ cách chen vào trong cánh của A Xám lần nữa, phải mất hồi lâu sau cô mới ngủ thiếp đi, lúc ngủ lại mơ thấy mình và Quý Hòa Hiện đang khiêu vũ.
Sau khi cô tỉnh dậy, A Xám đã không còn ở trong tổ, quần áo trên người cô có nhiều nếp nhăn nhỏ, sau lưng cũng lành lạnh.
Cũng may ngoại trừ có hơi lạnh ra thì không có triệu chứng nào khác nữa, chờ đến khi mặt trời mọc, cô ngồi một bên tổ chim tắm nắng, ánh nắng ấm áp khiến cô buồn ngủ, mãi đến khi Nắm Sữa Vàng bay đến, tinh thần cô mới tốt hơn được chút.
“Hôm nay trong công viên có nhiều con người ghê, ta nghe nói gì mà có minh tinh lớn đến, đám con người kia đổ đến chỗ này như điên vậy.” Nắm Sữa Vàng cắn một miếng táo mà Diệp Vấn Vấn chia cho nó, đây là của A Xám hái.
Diệp Vấn Vấn cảm thấy cổ họng hơi ngứa, cô e hèm một tiếng: “Minh tinh lớn mà, cũng giống bọn mi sùng bái A Xám thôi.”
“Sao có thể giống được, con người chỉ thích yêu đương dằn vặt lung tung.” Nắm Sữa Vàng hừ một tiếng, nó chợt phát hiện Diệp Vấn Vấn không đúng: “Mi sao thế? Sao giọng nói nhỏ vậy?”
“Nhỏ lắm à?” Diệp Vấn Vấn mím mím đôi môi khô ráo của mình: “Không sao.”
Nắm Sữa Vàng nói: “Không đúng, giọng nói của mi nghe không giống không sao.”
Lúc trước khi chủ nhân mất cũng thế, giọng nói bỗng nhỏ đi, sau đó không còn nữa, nó sẽ không còn có thể gặp lại được ông ấy nữa.
Phải mất mấy giây sau Diệp Vấn Vấn mới nhận ra Nắm Sữa Vàng nói gì, đang lúc cô muốn nói chuyện thì bỗng loa phát thanh trong công viên vang lên âm thanh.
Cô chợt cứng người, đầu óc hỗn độn của cô tỉnh táo một cách lạ thường, trong mắt cô là sự khó tin—- Bởi vì âm thanh từ loa phát thanh kia, chính là một âm thanh cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
“Chào mọi người, tôi là Quý Hòa Hiện, tôi rất vui khi tới công viên Trường An.
Bây giờ tôi đang ở lầu hai của đài phát thanh hướng Tây Nam chào hỏi cùng mọi người.”
Diệp Vấn Vấn bỗng trào nước mắt.