Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 74


Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 74


Lớp học phụ đạo có tổng cộng hai mươi lăm người, phòng học không khác gì phòng học ở trường, Diệp Vấn Vấn vừa bước vào lớp học, nhìn thấy cách bố trí như thế thì hơi sửng sốt.
Cô đã từng, dù nằm mơ cô cũng muốn trở về lớp học, bây giờ là lần thứ hai cô được vào lớp học, lại có cảm giác như bừng tỉnh khỏi mộng vậy.
Bây giờ còn chưa tới giờ lên lớn, trong phòng học ồn ào, học sinh chưa đến đủ nhưng đã chiếm hơn nửa vị trí trong phòng.

Cũng không biết ai là người nhìn thấy Diệp Vấn Vấn đầu tiên, âm thanh ồn ào chợt biết mất, một đám người sững sờ nhìn cô.
“Cậu..

Tìm ai?” Một lát sau, có một nam sinh cao ráo ở hàng đầu lên tiếng hỏi, nghe được câu hỏi của cậu ta, Diệp Vấn Vấn tự nhiên đưa mắt nhìn sang, cậu ta có hơi ngăm đen, thấy cô nhìn mình mặt lại đỏ bừng lên.
Diệp Vấn Vấn nắm dây đeo của túi sách, cô thoải mái nói: “Tôi tới học.”
“Duyệt Nhĩ, sao em đến mà không gọi cho tôi?” Giáo viên Trương từ sau tới gần, thấy Diệp Vấn Vấn thì vội vàng tiến lên.
“Giáo viên Trương.”
Giáo viên Trương cười hiền lành, bà ta dẫn Diệp Vấn Vấn đến bục giảng, nói với học sinh: “Đây là bạn học mới tới, mọi người hoan nghênh bạn đi.”
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.
Giáo viên Trương ra hiệu với Diệp Vấn Vấn: “Em tự giới thiệu mình một chút đi, để mọi người biết em.”
Sau khi tự giới thiệu mình xong, Diệp Vấn Vấn được sắp xếp ngồi ở một vị trí trống giữa lớp, bên trái là một nữ sinh tóc ngắn, tên Vu Manh, bên phải là một nam sinh hơi mập mạp tên Hà Thụy Hằng.
Bời vì ở khá gần cho nên bọn họ giới thiệu một chút tình hình liên quan đến lớp học cho Diệp Vấn Vấn biết, học sinh trong lớp, có một phần ba là học sinh đạt tiêu chuẩn thi đại học, thành tích ở trường của họ rất tốt.
Lớp học phụ đạo này rất nổi danh, có thể đến lớp học này học thêm thì có thể tiến bộ hơn rất nhiều.
Có một phần ba học sinh ở lớp là học sinh lớp mười hai, chương trình học rất khắc khổ, chỉ vì cố gắng vào được một trường đại học tốt.
Còn một phần ba khác là do nhà trường ép buộc, không để tâm đến chuyện học hành, chỉ bát quái là chính.
Ví dụ như bây giờ —-
“Quý Duyệt Nhĩ, cậu đẹp quá đi.” Sau khi tan lớp, một nữ sinh đi tới: “Tớ cảm thấy cậu xinh đẹp hơn hẳn những nữ sinh khác đấy, cũng có thể làm mình tinh luôn, thật đó.”
“Đúng vậy, nếu tớ có thể xinh đẹp bằng một nửa cậu thôi, chắc chắn tớ cũng đi làm diễn viên, kiếm thật nhiều tiền.” Có người phụ họa.
Trong túi sách của Diệp Vấn Vấn ngoại trừ sách ra thì còn đựng không ít socola nhập khẩu, đây là Quý Hòa Hiện cố ý chuẩn bị cho cô, để cô phát cho bạn học.
Trước đó không có cơ hội, bây giờ cô vừa lấy hộp socola ra vừa trả lời nữ sinh: “Làm diễn viên cũng không thoải mái, mệt lắm.”
“Chúng ta thi vào trường đại học tốt chính là vì để tương lai có được một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền.

Tuy làm diễn viên rất mệt, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền.”
“Eo ôi, Quý Duyệt Nhĩ, socola này đắc lắm đấy, tôi có một người họ hàng mang một hộp từ nước ngoài về, gần mấy ngàn đấy.”

Diệp Vấn Vấn: “…”
Cô biết chắc chắn socola ảnh đế đại nhân cho cô không rẻ, tuy nhiên không ngờ lại đắt đến thế.

Một hộp chỉ có mười viên, Quý Hòa Hiện nhét vào túi sách của cô mười hộp.
“Đây là anh trai tôi chuẩn bị cho tôi.” Diệp Vấn Vấn cười chia socola cho mọi người: “Mời mọi người ăn, không cần khách khí.”
Không biết giá còn tốt, sau khi biết giá, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn[1].

Một phần socola cho ra ngoài, thái độ của mọi người dành cho Diệp Vấn Vấn cũng mềm mỏng hơn nhiều.
[1]Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Trong lúc đó Diệp Vấn Vấn có đến toilet một lần, ở lớp phụ đạo nam nữ sinh đều dùng chung một bồn rửa tay.

Lúc Diệp Vấn Vấn đến rửa tay thì cũng vừa lúc có một nam sinh đi ra, nhìn thấy Diệp Vấn Vấn, khi đang rửa tay thì bỗng hất nước lên người Diệp Vấn Vấn.
“Cậu làm gì thế?” Diệp Vấn Vấn lui về sau một bước, cô nhíu mày, nhìn đối phương đầy khó chịu.
Trên mặt cô dính chút nước, một bên tóc cũng bị ướt.
Nam sinh rất cao, nhìn qua rất đẹp trai, có thể dùng từ “mỹ nam như hoa” để hình dung về cậu ta.

Nhưng mỗi ngày Diệp Vấn Vấn đều đối diện với Quý Hòa Hiện, trong lòng cô, đàn ông của cả thế giới này đều không soái bằng anh.
“Thật ngại quá, không cẩn thận nên làm văng nước ấy mà, có sao không.” Nam sinh cười hì hì lấy khăn tay ra: “Lau chút đi.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cô không muốn để ý đến cậu ta, chuẩn bị đi về phòng học.

Nam sinh lại bước dài một bước, chắn ngang ngay trước mặt cô: “Đi vội làm gì, có phải cậu là Quý Duyệt Nhĩ không.”
“Xin đừng chặn đường.” Diệp Vấn Vấn nói: “Tôi phải về lớp học.”
“Còn mấy phút nữa mới vào lớp.” Nam sinh tới gần hơn chút: “Chắc hẳn cậu biết tôi là ai đúng không, thêm wechat đi, có cái gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể hỏi tôi.”
Cậu ta thật sự lấy điện thoại di động ra.
Diệp Vấn Vấn không biết nói gì, nam sinh vuốt tóc đầy đẹp trai: Biết ngay không ai kháng cự nổi vẻ đẹp trai của mình.
“Cậu là vàng à?”
Nam sinh: “?”
Diệp Vấn Vấn hỏi thật lòng: “Nếu không phải vàng, tại sao người người lại phải biết cậu?”

Nhân lúc nam sinh ngây người, Diệp Vấn Vấn lướt qua cậu ta, quay về phòng học.
“Duyệt Nhĩ, tớ vừa thấy Cố Dĩ Trinh chặn cậu lại, cậu có sao không?” Vu Manh nhỏ giọng hỏi cô.
Diệp Vấn Vấn uống một ngụm nước nóng: “Cố Dĩ Trinh là ai?”
“Chính là cái người chặn cậu lại ở bồn rửa tay đó.”
“Cậu ta nổi tiếng lắm à?”
“Ây…” Vu Manh nói: “Cứ coi là thế đi, ở đây có tổng cộng năm lớp học phụ đạo, người tới nơi này học thêm không ai là không biết cậu ta.

Cậu ta là học sinh học lại, thi rớt đại học, nhưng trong nhà rất có tiền nên đã cố ý đưa đến đây học thêm.

Mà sau khi cậu ta đến, ỷ mình đẹp trai nên đã chọc ghẹo hết tất cả nữ xinh, rất hư hỏng.”
Khi cô nàng nói đến ba chữ “rất hư hỏng” thì gương mặt đỏ bừng lên, cô nàng đối diện với Diệp Vấn Vấn bằng vẻ ngượng ngùng,
Diệp Vấn Vấn hiểu, Vu Trinh hơn phân nửa đã bị Cố Dĩ Trinh chọc ghẹo rồi.
“Ồ.”
Vu Manh nhỏ giọng nói: “Tớ nói với cậu một tiếng, tránh cho cậu bị cậu ta lừa.”
“Được rồi.” Diệp Vấn Vấn cười: “Cảm ơn.”
Vu Manh ngồi lại vị trí của mình.
Một lát sau, Hà Thụy Hằng ngồi bên phải lặng lẽ ném qua một cục giấy, Diệp Vấn Vấn mở ra, bên trên viết: [Nếu Cố Dĩ Trinh ăn hiếp cậu, cậu có thể nói với chúng tớ.]
Diệp Vấn Vấn trả lời lại: [Được.]
Lúc ném qua suýt đã bị giáo viên phát hiện.
Khi tan học đã là năm giờ rưỡi, Diệp Vấn Vấn nhận được tin nhắn wechat của Quý Hòa Hiện.

Trên đường đến bị kẹt xe, cho nên bảo cô chờ ở phòng học thêm mười phút.
Bạn học cuối cùng đã rời đi, trong phòng học chỉ còn mỗi Diệp Vấn Vấn.
“Quý Duyệt Nhĩ, sao cậu còn chưa về? Không thì để tôi đưa cậu về?” Diệp Vấn Vấn đang cúi đầu đọc sách thì Cố Dĩ Trinh xuất hiện ngay cửa, cậu ta cà lơ phất phơ dựa vào cửa, nháy mắt với cô.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cố Dĩ Trinh thấy cô không để ý tới mình, cậu ta cũng không ngại, tự mình đi vào rồi cầm lấy túi sách của Diệp Vấn Vấn: “Đi thôi, yên tâm, có tôi ở đây, đảm bảo đưa cậu về nhà an toàn.”
Diệp Vấn Vấn giương mắt nhìn cậu ta: “Không cần, buông tay ra.”
“Nếu tôi không buông thì sao?” Cố Dĩ Trinh cúi người xuống, cậu ta rất tự tin với gương mặt của mình.


Thường xuyên có người khen cậu ta đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết, còn có công ty muốn tìm cậu ta đi đóng phim, đã bị cậu ta từ chối.
Diệp Vấn Vân gập quyển sách trong tay lại, cô quay sang gõ vào đầu cậu ta.
Cô không dùng chút lực nào, nhưng hiển nhiên Cố Dĩ Trinh có hơi bực mình, cậu ta đứng thẳng người dậy, nụ cười trên mặt đã không còn.
“Không ai dám đánh đầu tôi đâu.” Giọng nói của cậu ta không chút cảm xúc nào: “Cậu là người đầu tiên.”
Diệp Vấn Vấn: “Ồ.”
Cố Dĩ Trinh lại bỗng nở nụ cười: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, cậu không sợ tôi làm gì với cậu à?”
“Có camera.” Diệp Vấn Vấn chỉ camera trên trần phòng, điện thoại di động của cô rung lên, là Quý Hòa Hiện gửi tin nhắn đến: [Ra ngoài đi.]
Cố Dĩ Trinh trơ mắt nhìn cô gái trước mắt cong môi, khí tức lạnh nhạt trong nháy mắt trở thành vui tươi, cảm giác toàn thân đều thay đổi.
Cô vội vàng cầm lấy túi sách rồi đi thẳng mà chẳng thèm nhìn cậu ta.
Cố Dĩ Trinh cảm thấy thật mất mặt, lớp học phụ đạo bỗng có một người đẹp tới, thoáng cái tin này đã truyền khắp các lớp, Cố Dĩ Trinh vốn chỉ tới chơi, cũng muốn nhìn xem người đẹp này thế nào.
Cho nên đã có cảnh tượng đó ở bồn rửa tay.
Nhưng nào ngờ sự “quyến rũ” của cậu ta không dùng được với người đẹp, đối phương đối với cậu ta lạnh như băng, ngược lại càng khiến cậu ta hứng thú hơn.
Thấy Diệp Vấn Vấn vừa liếc nhìn wechat mà đã như biến thành người khác, cũng không biết trong đầu cậu ta nghĩ gì lại vô thức đưa tay kéo tay Diệp Vấn Vấn.
Bỗng nhiên có một luồng sức mạnh từ sau ập đến, hệt như có thứ gì đó lôi kéo cậu ta.

Cố Dĩ Trinh không bị khống chế mà lùi về sau, ngã ngồi xuống đất, va ngã hai cái bàn.
Cậu ta quay đầu lại, lại phát hiện say lưng mình không có gì cả, vậy tại sao vừa nãy cậu ta lại lùi về sau rồi ngã chổng vó?
Đến khi cậu ta ngơ ngác quay đầu lại, ngoài cửa đã không còn bóng dáng của Diệp Vấn Vấn nữa, chỉ có thể nhìn xuyên qua cửa sổ phòng học, nhìn thấy rừng cây đang bỗng rung lên bên ngoài.
“Cái quỷ gì thế!” Cố Dĩ Trinh không hiểu thế nào, sau lưng lại lạnh run lên, cậu ta vội vàng chạy ra bên ngoài, đuổi theo Diệp Vấn Vấn.
Chờ đến khi cậu ta đuổi ra tới thì chỉ thấy Diệp Vấn Vấn bước lên một chiếc xe ô tô.
Cậu ta mơ hồ thấy được, dường như trong xe có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, khi muốn nhìn kỹ hơn thì cửa xe đã đóng lại rồi.
Quý Hòa Hiện nhìn xuyên qua cửa sổ xe, liếc thấy Cố Dĩ Trinh đang chật vật chạy tới, anh hỏi: “Đó là bạn học mới quen của em à?”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu: “Không quen.”
Quý Hòa Hiện khẽ nhướng mày, anh phát hiện nhóc con đang tức giận, anh sờ đầu cô: “Hôm nay đi học thế nào?”
Chuyện này đáng nói hơn nhiều, Diệp Vấn Vấn kể lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay cho Quý Hòa Hiện nghe, cô nói đến vui vẻ vô cùng, cho nên đã vô thức nói ra chuyện Cố Dĩ Trinh.
“Cậu ta làm phiền em à?” Quý Hòa Hiện nhíu mày.
“Cũng không hẳn.” Diệp Vấn Vấn thè lưỡi một cái, cô vốn không muốn để Quý Hòa Hiện lo lắng, nhưng nếu đã lở miệng nói ra rồi, cô bèn thẳng thắn nói hết toàn bộ cho anh biết, cuối cùng nói: “Nếu ngày mai cậu ta còn tới tìm em nữa, em sẽ dể Tiểu Bạch ra dọa cậu ta.”
Quý Hòa Hiện vô tình hoặc cố ý nói: “Vừa nãy từ xa xa nhìn lại, dường như cậu ta rất đẹp trai.”
“Cậu ta không sánh nổi một cọng tóc của thầy Quý.” Diệp Vấn vấn nói không chút suy nghĩ.
Khóe môi Quý Hòa Hiện thoáng cong lên, anh cụp mắt: “Cậu ta rất trẻ.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Ảnh đế đại nhân cảm thấy mình già à?

Dáng vẻ trợn tròn mắt đầy kinh ngạc của cô thật sự quá đáng yêu, Quý Hòa Hiện hơi nghiêng đầu, cố nín cười.
“Thầy Quý, anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi, là độ tuổi tốt nhất.

Dù ờ mặt nào đi nữa, những người kia cũng không sánh bằng anh!” Diệp Vấn Vấn nắm chặt nắm đắm..
Quý Hòa Hiện siết chặt tay cô: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần em không chê tôi là được rồi.”
Tuy cô không hiểu tại sao ảnh đế đại nhân lại chợt than thở như thế, nhưng Diệp Vấn Vấn vẫn chủ động nắm lấy tay Quý Hòa Hiện, cô tri kỷ nói: “Em ghét bỏ ai cũng sẽ không ghét bỏ anh.”
Quý Hòa Hiện trở tay bao lấy tay cô vào lòng bàn tay mình.
Một hồi lâu sau, mãi đến khi sắp về đến nhà thì Diệp Vấn Vấn mới phát hiện ảnh đế đại nhân vẫn không buông tay cô ra, cô đỏ mặt, làm bộ như mình không hề chú ý đến, cả đường bị Quý Hòa Hiện nắm tay dẫn vào nhà.
Ngày hôm sau, Quý Hòa Hiện lại đưa Diệp Vấn Vấn đến lớp học phụ đạo.
Thế mà Cố Dĩ Trinh lại chờ ngay cửa, Diệp Vấn Vấn vừa mới đến gần thì cậu ta đã bước tới cười hì hì, trong tay còn cầm một chiếc hộp khá đẹp: “Bữa sáng của Tụ Vân Lâu đấy, người bình thường không mua được đâu, tôi cố ý mua cho cậu, nếm thử đi.”
Đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân, Cố Dĩ Trinh quay đầu lại theo bản năng, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Quý Hòa Hiện, chợt cảm thấy lạnh cả người.
Quý Hòa Hiện bước lên bật thang, lúc này Cố Dĩ Trinh mới phát hiện người đàn ông trước mắt còn cao hơn cậu ta một chút, trên tay anh cầm một hộp cơm.
“Buổi trưa nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng đợi đến khi làm bài tập xong mới ăn.” Quý Hòa Hiện kéo lại khăn quàng cổ và mũ cho Diệp Vấn Vấn: “Nếu có người ăn hiếp em, cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu.
Quý Hòa Hiện đưa tay vén tóc cô ra sau tai cho cô, nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn trước mắt, anh chợt im lặng vài giây, rồi bỗng khom lưng, cúi đầu xuống in môi mình lên giữa mi tâm cô.
Hai giây sau, Quý Hòa Hiện xoay người, anh gật đầu với Cố Dĩ Trinh rồi đi mất.
Cố Dĩ Trinh sững sờ nhìn theo bóng lưng anh, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.

Khi cậu ta quay lại nhìn thì thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp của thiếu nữ đã đỏ bừng, cậu ta bật thốt lên: “Đó là bạn trai cậu à?”
Sao lại thấy tướng mạo khá quen thế, dường như đã gặp ở đâu rồi.
Diệp Vấn Vấn vừa định lắc đầu, nhưng không ngờ thần xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Cô không quan tâm đến phản ứng của Cố Dĩ Trinh nữa, cô quay bước đi vội vào bên trong.
Ở mi tâm nơi anh hôn xuống kia ngày một nóng hơn, hệt như có một đốm lửa đang cháy dần lên, chạy dọc theo làn da, lan ra khắp toàn thân, đốt đến mức cả người cô nóng lên.
Diệp Vấn Vấn ngồi trên ghế, cô nhìn sách trước mặt, lại lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, phát hiện không có tin nhắn nào cả.
Cũng không phải chưa từng hôn, hoảng cái gì chứ.
Trước đó vì chưa thể khống chế to nhỏ của mình cho nên mỗi tối đều hôn một cái, để duy trì hình thể bình thường cho cô.
Vì thế không có gì cả, cô không cần suy nghĩ lung tung.
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, cố gắng để đầu óc mình không bay bổng khắp nơi, chăm chú nghe giáo viên giảng bài.
Cô ngồi thẳng người lên, rất tập trung lắng nghe, nhưng nghe một hồi hình ảnh trong đầu cô lại hiện lên gương mặt đẹp trai hoàn mỹ của Quý Hòa Hiện.
Lúc này, điện thoại di động bỗng rung lên, Diệp Vấn Vấn lặng lẽ mở ra, là tin nhắn wechat của Quý Hòa Hiện: [Tối nay phải tham gia một vũ hội hóa trang, sau khi tan học tôi để Tiểu Kiều đến đón em.]
Trái tim Diệp Vấn Vấn đập nhanh hơn, cô cắn đầu ngón tay: Đây là để cô đi làm bạn gái anh à?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.