Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 66


Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 66


Quý Hòa Hiện mang máy sấy ra, Diệp Vấn Vấn thấy thần sắc anh vẫn rất tự nhiên, cô cảm giác có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.

Trong mắt ảnh đế đại nhân, cô chỉ là tinh linh hoa mà thôi.
Diệp Vấn Vấn ném hết những suy nghĩ lung tung trong đầu mình đi, nét đỏ ửng trên mặt dần biến mắt, cô biểu thị mình có thể tự sấy tóc.
“Dù sao tôi cũng chẳng phải làm gì.” Quý Hòa Hiện nói.
Ánh mắt Diệp Vấn Vấn rơi vào ngón tay thon dài của Quý Hòa Hiện, cô không cách nào từ chối, chỉ đành từ bỏ chống cự, giao đầu của mình cho ảnh đế đại nhân, mặc cho anh làm gì.
Âm thanh ong ong vang lên bên tai, cô có cảm giác tay của ảnh đế đại nhân chạm vào da đầu cô, sự ấm áp truyền qua tóc, từng chút ấm áp cứ ập đến rồi lại ập đến.

Trong lúc vô tình, cô đã thoải mái nhắm mắt lại.
“Vừa nãy anh nhìn gì thế?” Diệp Vấn Vấn nhớ khi cô đi ra khỏi phòng tắm thì Quý Hòa Hiện vẫn đang cầm điện thoại di động xem, vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh nghiêm túc xem điện thoại như thế.
Quý Hòa Hiện nắm tóc cô, thuận miệng nói: “Đạo diễn gửi tin nhắn đến.”
Diệp Vấn Vấn không hỏi nữa, cô cúi đầu, nhìn mái tóc thật dài của mình dần khô lại dưới đầu ngón tay anh, trong lòng yên bình đến lạ.
Sau khi sấy tóc xong, theo như lệ thường thì Quý Hòa Hiện rót cho cô một cốc sữa bò, cô uống cạn rồi lên giường nằm, cô có hơi kỳ quái tại sao Quý Hòa Hiện vẫn chưa lên giường.
“Thầy Quý, anh vẫn chưa ngủ à.”
Quý Hòa Hiện nói: “Em ngủ trước đi, tôi còn chút việc phải làm.”
Diệp Vấn Vấn biết Quý Hòa Hiện đã nói thế rồi, công việc của anh cô cũng chẳng làm được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu.
Quý Hòa Hiện ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Diệp Vấn Vấn trở mình, cô lấy điện thoại ra chơi, nhìn xem trên mạng có tin tức lớn nào không.
Không có gì cả.
Nhưng trong mười hotsearch đầu tiên có tin fans đến tham ban đoàn làm phim của Quý Hòa Hiện, fans đã gửi bức ảnh chụp chung với Quý Hòa Hiện cho đội giúp đỡ người hâm mộ, đã có một tài khoản V đăng tải, sau đó được những tài khoản thương mại đăng lại, lập tức lên hotsearch.
Tất cả đều là những lời ca ngợi dành tặng cho Quý Hòa Hiện, còn có người nói anh phải nghỉ ngơi thật tốt này nọ.
Diệp Vấn Vấn nhấn like từng bình luận một, mãi đến khi phát hiện nhấn like quá nhiều, cảm giác hơi mệt mới dừng tay.
Cô lại mở Taobao ra, kiểm tra xem hàng cô đặt đã đến chưa.
Nếu muốn thi đại học, cần khá nhiều sách vở, Quý Hòa Hiện đã hỏi một người bạn của anh, biết cần phải mua sách nào.

Anh đã liệt ra một danh sách, khi Diệp vấn Vấn có thời gian rảnh đã mua hết tất cả những thứ trong danh sách trên Taobao.
Nơi nhận hàng là thành phố điện ảnh, trên vận đơn biểu thị ngày kia sẽ đến.

Cô đã quên mất thời gian, cô và Quý Hòa Hiện đã đến thành phố điện ảnh hơn một tháng, chỉ hai tháng nữa là quay xong.
Thời gian hai tháng này, cô có thể vừa làm trợ lý của Quý Hòa Hiện, vừa học tập những kiến thức cơ bản…!Cũng không biết Đại Hoàng Nhị Hoàng và vương hậu ở nhà thế nào rồi.
À đúng rồi, còn Tiểu Bạch nữa.
Khi nhớ tới con rắn trắng được ký gửi tại sân bay, Diệp Vấn Vấn âm thầm cầu khẩn, hy vọng nó đừng chuồn đi mất, bị người ta bắt được thì chỉ có vào nồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cơn buồn ngủ ập đến.

Diệp Vấn Vấn hướng ra cửa phòng nói một tiếng ngủ ngon, sau đó tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Diệp Vấn Vấn cùng Quý Hòa Hiện đến đoàn làm phim.

Mắt thấy Quý Hòa Hiện và Chu Hân Duyệt chuẩn bị quay phân đoạn tình cảm kia, hiển nhiên Chu Hân Duyệt cũng biết phân đoạn cô ta chết này rất quan trọng, chắc chắn tối hôm qua đã khổ luyện nhiều.
Hai người quay rất thuận lợi.
Chỉ là—
Diệp Vấn Vấn phát hiện một vấn đề nhỏ, tối hôm qua khi cô giúp Quý Hòa Hiện đối diễn, sau khi cô chết, Quý Hòa Hiện đã ôm chặt lấy cô.

Mà hôm nay anh chỉ ôm đầu Chu Hân Duyệt vào lòng, một tay đặt bên người cô ta, muốn chặn miệng vết thương chảy máu không ngừng của cô ta.
Diệp Vấn Vấn không biết hai cách thể hiện này cách nào tốt hơn, nhưng nhìn ánh mắt của đạo diễn, hẳn là rất thỏa mãn.
Xem ra ảnh đế đại nhân đối diễn với cô xong, đã có linh cảm nên đã dùng cách này để thể hiện.
Trong mắt Diệp Vấn Vấn hiện lên sự sùng bái.
Có lẽ cân nhắc thấy phân cảnh hôm nay khá căng thẳng, cho nên đạo diễn đã không để các diễn viên huấn luyện.

Tông Việt và huấn luyện viên Lý được nghỉ ngơi một ngày, huấn luyện viên Lý đã ra ngoài dạo, còn Tông Việt thì ở lại trong đoàn làm phim.

Anh ta thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu với công nhân viên, đại đa số thời gian đều đứng một bên, yên lặng quan sát.
Diệp Vấn Vấn lặng lẽ nhìn mấy lần, cuối cùng chủ động lên nói chuyện, kết quả còn chưa nói được hai câu thì điện thoại của Tông Việt đã vang lên, cho nên đành phải thôi.
Ngày thứ hai, sách mà Diệp Vấn Vấn mua đã đến, Quý Hòa Hiện đang quay phim, cô không làm phiền anh.

Cô nói một tiếng với Kiều Hựu Song, Kiều Hựu Song nói: “Em ở đây canh chừng đi, tôi đi lấy cho em.”
Diệp Vấn Vấn buồn cười chỉ vào quần áo của cậu ta: “Anh đang mặc đồ của diễn viên quần chúng đấy.” — Diễn viên quần chúng không đủ, cho nên công nhân viên đã nhảy vào để góp đủ số, Kiều Hựu Song cũng bị kéo vào.
Vốn dĩ Diệp Vấn Vấn cũng phải vào, nhưng Quý Hòa Hiện không đồng ý, bởi vì như thế phải đổi quần áo của diễn viên quần chúng.
Kiều Hựu Song chỉ đành dặn đi dặn lại, cứ như sợ cô chạy đi mất vậy.


Cô chính là tâm can bảo bối của anh Quý, lỡ như xảy ra chuyện gì, hậu quả khó lường được.
Đoàn làm phim có một nơi cố định nhận hàng chuyển phát nhanh, nhưng nó nằm ở một khu khác, Diệp Vấn Vấn đến rồi mới phát hiện đến tận một thùng, khá là nặng.
Công nhân viên biết cô là người nhà của Quý Hòa Hiện nên chủ động yêu cầu giúp cô mang về, nhưng Diệp Vấn Vấn nhìn dáng vẻ bận rộn của họ, cô từ chối sự giúp đỡ đó.
Cô tự ôm một thùng sách về, mặc dù có hơi nặng, nhưng với cô mà nói, trong lòng lại có chút vui vẻ.
Cô trước đây, đừng nói đến vật nặng, sau này ngay cả một ly nước cũng không bưng nổi, bây giờ có thể ôm một thùng sách lớn như thế, có thể thấy được giờ cô khỏe mạnh thế nào.
Trên đường về có vô tình gặp được Tông Việt.
“Sao không ngờ người khác đưa về hộ em?” Thấy cô có hơi vất vả, Tông Việt dừng bước, anh ta nhận lấy thùng sách từ tay cô.
“Cảm ơn.” Diệp Vấn Vấn cười nói: “Em có thể tự mang về, không cần làm phiền người khác.”
Cô sợ Tông Việt có việt phải làm, nên vội hỏi: “Anh có bận gì không? Không sao, tự em ôm về được.”
Tông Việt lắc đầu: “Tôi chỉ tùy tiện đi quanh đây thôi.”
Anh ta dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi cô: “Em mua sách à?” Trên thùng hàng chuyển phát nhanh có viết chữ sách.
Diệp Vấn Vấn cũng không gạt anh ta: “Trước kia em vì vài lý do mà không lên cao trung được, bây giờ muốn đi đại học, vì thế nên mới mua chút sách và tài liệu về học.”
“Không học cao trung…” Tông Việt nói: “Em gái tôi cũng không lên cao trung được.”
Diệp Vấn Vấn không biết nên tiếp lời thế nào, bởi vì cô biết em gái trong miệng anh ta chính là mình.
“Thật ra…” Diệp Vấn Vấn mở lời, cô cũng chẳng biết nên tiếp tục thế nào, không lẽ phải nói trắng ra, ở nơi này nói với anh ta rằng em chính là Diệp Vấn Vấn à.
Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Tông Việt, vẫn nên nghe theo sắp xếp của ảnh đế đại nhân, đợi đến hôm đó rồi lại nói.
Tông Việt nghiêng đầu nhìn cô, Diệp Vấn Vấn nhanh trí nói: “Tuy rằng bây giờ không lên cao trung được, nhưng biết đâu sau này em gái anh cũng có thể tiếp tục học giống em.”
“Cũng có thể.” Ánh mắt của Tông Việt hơi ảm đạm.
Thật ra anh ta không quen nói nhiều với người khác, huống hồ còn là nữ.

Nhưng chẳng hiểu sao khi gặp cô gái tên Quý Duyệt Nhĩ này lại cảm thấy quan tâm.
Diệp Vấn Vấn nhìn anh ta, cô nghiêm túc nói: “Chắc chắn có thể.”
Tông Việt cũng không biết cô lấy tự tin từ đâu ra, nhưng anh ta cũng nhận lấy ý tốt đó, phúc khí của Vấn Vấn quá ít, nói không chừng khi có nhiều phúc khí hơn, em ấy sẽ tỉnh lại.
Anh ta thầm nghĩ rất nhiều chuyện, hai người không nói gì với nhau nữa, ngược lại bầu không khí cũng chẳng hiện ra vẻ lúng túng.

Một lát sau, Tông Việt bỗng hỏi: “Em không phải em gái ruột của Hòa Hiện đúng không.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Vẻ mặt của cô đã trả lời Tông Việt, anh ta cười nói: “Em yên tâm, tôi chỉ xác nhận thôi, sẽ không làm lộ quan hệ của em và cậu ta đâu.”
“Chỉ là, không ngờ một diễn viên như Quý Hòa Hiện, lại đặt em ngay dưới mí mắt như thế.”
Diệp Vấn Vấn nghe ra ý tứ trong lời của anh ta, cô có hơi đỏ mặt, muốn nói không như anh nghĩ nhưng lời chưa nói ra đã bị cô nuốt vào lại.
Cho dù cô có nói, có lẽ Tông Việt cũng sẽ không tin.
Cô chỉ đành cười cười với anh ta, anh ta cũng cười đáp lại cô.
Chuyện Diệp Vấn Vấn chuẩn bị sang năm thi đại học lan ra khắp đoàn làm phim, mọi người biểu hiện rất nhiệt tình và thân thiện, không ai hỏi thẳng cô tại sao lại chuẩn bị thi đại học mà còn muốn cùng anh trai đến đoàn làm phim, cũng không ai đi hỏi Quý Hòa Hiện.
Trong đoàn làm phim có một nhiếp ảnh gia, trước đây ông ta là giáo viên toán học của cao trung, sau đó cảm thấy làm giáo viên quá tốn tâm tốn sức, nghĩ rằng mình không sống lâu nữa nên bèn từ chức, bắt lấy niềm đam mê nhiếp ảnh của bản thân.
Một lần tình cờ gặp được cơ hội, tiến vào giới giải trí làm nhiếp ảnh hậu kỳ.

Sau đó vào hết đoàn làm phim này đến đoàn làm phim khác, có được không ít nhân khí.
Biết Diệp Vấn Vấn định sang năm thi đại học, lúc rảnh rỗi còn cố tình đến dạy Diệp Vấn Vấn một chút.
Quý Hòa Hiện vốn định mời một giáo viên đến đoàn làm phim phụ đạo cho cô, lại bị cô từ chối.

Cho dù muốn mời giáo viên đến phụ đạo, cũng phải đợi Quý Hòa Hiện về lại thủ đô đã.
Còn nữa, cô đã từng tự học qua chương trình học cao trung, cô biết hết những nội dung của chương trình học, chỉ là thiếu kiến thức nên cần củng cố lại thôi.
Diệp Vấn Vấn trải qua tháng ngày rất phong phú.
Quý Hòa Hiện làm việc thì cô sẽ ở bên cạnh xem, khi Quý Hòa Hiện nghỉ ngơi thì cô ở bên cạnh học tập làm bài, thỉnh thoảng anh sẽ chỉ cô một chút.
Buổi tối khi về lại khách sạn, Quý Hòa Hiện sẽ dành ra nửa giờ để giảng bài cho cô — Quý Hòa Hiện không chỉ là một diễn viên ưu tú, anh còn là một học bá hàng thật giá thật.
Mỗi ngày Diệp Vấn Vấn đều làm rất nhiều bài tập, cô hệt như một miếng bọt biển liên tục hấp thu tri thức, sau đó biến nó thành thứ cho riêng mình dùng.
“Được rồi.” Quý Hòa Hiện tắm rửa xong đi ra, anh thấy Diệp Vấn Vấn vẫn còn vùi đầu làm bài bèn bước lên đóng sách của cô lại: “Đã mười giờ rưỡi rồi.”
Diệp Vấn Vấn giơ tay dụi dụi mắt, thời gian trôi qua nhanh thật.

Cô thè lưỡi một cái, Quý Hòa Hiện bắt đầu kiểm tra bài tập của cô.
“Khá tốt, chỉ sai ba câu.”
“Ngày mai là sinh nhật của Tông Việt, tôi đã hẹn anh ta rồi, buổi tối đến chỗ cũ ăn tiệc.” Quý Hòa Hiện nói: “Em muốn chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh ta?”
Diệp Vấn Vấn lắc đầu, cô cũng không biết Tông Việt thích gì.
“Vậy chuẩn bị một chiếc bánh kem đi.” Quý Hòa Hiện nói: “Ngày mai em đi đặt.”
Diệp Vấn Vấn vui vẻ đồng ý, cô rất thích dáng vẻ sắp xếp việc cho cô của anh, sẽ khiến cô có cảm giác được anh tin tưởng, cảm giác vui vẻ.
—–
Tông Việt và huấn luyện viên Lý ở cùng một phòng, huấn luyện viên Lý chống đẩy trên đất, vừa làm vừa hỏi: “Người anh em, ngày mai sinh nhật cậu, tối chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Quý Hòa Hiện hẹn tôi rồi.” Tông Việt liếc nhìn điện thoại, nói.
Huấn luyện viên Lý cũng không bất ngờ, anh ta biết khoảng thời gian này bạn thân mình và minh tinh lớn kia quan hệ khá ổn.

Nhưng trời sinh anh ta đã không thích thân thiết với những người giàu có này, cho nên không quá quen với Quý Hòa Hiện.

“Hẳn là muốn chúc mừng sinh nhật cậu nhỉ.” Huấn luyện viên Lý cười nói: “Minh tinh lớn này cũng không tệ.”
Tông Việt thở dài.
“Cậu thở dài gì thế?” Huấn luyện viên Lý đứng dậy, lau mồ hôi nói: “Có một người bạn là minh tinh cũng tốt, cậu là một người nghèo rớt mồng tơi, người ta lại không màn mà kết bạn với cậu, cậu ló lắng cái gì.”
Tông Việt sửng sốt một chút, chợt gật đầu nói: “Cậu nói đúng.”
Là anh ta lo chuyện vụn vặt quá nhiều.
“Nếu minh tinh lớn đã hẹn tổ chức sinh nhật cho cậu, vậy tôi sẽ lười biếng đây, sáng mai tôi tự đi chơi.” Huấn luyện viên Lý xoa cằm: “Cô gái lần trước tôi gặp khá được, tôi thử xem có thể hẹn cô ấy đi chơi không…”
Tông Việt lắc đầu một cái, không để ý đến anh ta nữa.

Lấy điện thoại ra vào weibo, trên weibo đang lộ ra tin tức có liên quan đến viện mồ côi Ái Tâm và Trình Viện, anh ta vẫn luôn quan tâm.
Đến bây giờ anh ta vẫn không biết tại sao chuyện này lại lộ ra ngoài, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, đằng sau chuyện này có người ra tay.
Nếu không thì thật sự quá trùng hợp.
Nhớ đến lần Quý Hòa Hiện mời cơm anh ta trước đó, anh ta thoáng có một suy đoán mơ hồ, nhưng vẫn không chắc chắn.
Một người như Quý Hòa Hiện, tại sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ Vấn Vấn, vốn dĩ Quý Hòa Hiện chẳng có lý do nào để làm vậy cả, lẽ nào chỉ vì đồng tình?
Tông Việt tìm những tin tức liên quan đến Quý Hòa Hiện trên mạng, anh ta càng nhíu mày chặt hơn.
Ngày hôm sau, Diệp Vấn Vấn không cùng Quý Hòa Hiện đến trường quay, Quý Hòa Hiện để cô đi đến cửa hàng bánh kem, tiện thể đi dạo xung quanh.
Tối hôm ấy khi ra ngoài cùng Quý Hòa Hiện, thời gian có hạn, lại thêm lo lắng sợ Quý Hòa Hiện sẽ bị nhìn thấy cho nên đi dạo chẳng bao lâu đã vào núi.
Quý Hòa Hiện biết nhóc con muốn đi ra ngoài một chút, nhưng cả ngày cô bận bịu làm trợ lý cho anh, còn vội ôn bài tập, sắp xếp thời gian của mình đến một chỗ hở cũng không có.

Anh thẳng thắn mượn cơ hội đi mua bánh sinh nhật cho Tông Việt, để cho cô nghỉ một ngày, để cô chơi đùa thoải mái chút.
Kiều Hựu Song lại lo lắng không thôi, trên đường cùng Quý Hòa Hiện đến trường quay, cậu ta nói: “Anh Quý, anh cứ để Tiểu Hoa ra phố một mình thế à, có phải không an toàn lắm không?”
“Có gì không an toàn?” Khóe môi Quý Hòa Hiện hơi nhếch lên, Kiều Hựu Song nhìn ra tâm trạng của ông chủ hôm nay rất tốt.
“Tiểu Hoa…” Nhận được ánh mắt của ông chủ, Kiều Hựu Song nuốt mấy chữ “ngốc nghếch” vào lại: “Đơn thuần đáng yêu, lại còn xinh đẹp như thế, lỡ đâu có kẻ xấu thấy cô ấy xinh đẹp, nổi ý xấu thì sao.”
Tự tưởng tượng hình ảnh Tiểu Hoa đơn thuần đi ra ngoài đường lớn, tò mò nhìn xung quanh, cô không tài nào phát hiện được có kẻ xấu theo đuôi mình.

Tên kia nhân lúc cô không chú ý đã đánh ngất cô, cuối cùng phát hiện ra cánh của cô, cho rằng cô là quái vật, sau đó đưa cô đến cục cảnh sát, lại sau đó cô bị đưa đến phòng nghiên cứu, cuối cùng…
Kiều Hựu Song rùng mình một cái, nhìn Quý Hòa Hiện với gương mặt hoảng sợ.
Quý Hòa Hiện: “…”
“Cô ấy không yếu ớt như cậu tưởng đâu.”
Nhóc con của anh, cho dù không có anh bên cạnh, cũng nên ngắm nghía thật kỹ thế giới bên ngoài.
Đã lâu rồi Diệp Vấn Vấn không được thỏa thích dạo phố, từ sau khi lớn lên, cô thật sự chưa từng đi chơi thật nhiều.

Lần trước mang Quý Hòa Hiện bay lên đỉnh núi, chỉ một đoạn ngắn thôi mà đã gián tiếp khiến Quý Hòa Hiện bị cảm, cô tự trách không ngớt, sao còn rảnh lo tới chơi chứ.
Sau đó sách cô đặt đã đến, những cuốn sách này cho cô áp lực lẫn động lực, càng không có thời gian nghĩ đến chuyện chơi bời hơn nữa.

Mãi đến lúc này khi đứng trước đường phố phồn hoa, nhìn dòng xe cộ qua lại, cùng với một vài con đường bị đoàn làm phim chiếm lấy, đạo diễn cầm loa đồng hét vào màn ảnh như chốn không người, Diệp Vấn Vấn mới hiểu rõ ý tốt cúa Quý Hòa Hiện.
Thầy Quý cố ý thả cô ra, để cô đi chơi thỏa thích.
Diệp Vấn Vấn đi tới tiệm bánh trước, cô yêu cầu nhân viên làm cho mình một chiếc bánh lớn, thanh toán bằng điện thoại.
Tiền trong điện thoại là “tiền lương” Quý Hòa Hiện cho cô.
Nhớ đến cuộc tranh luận về “tiền lương” của mình và Quý Hòa Hiện, cô không nhịn được nở nụ cười.
Nhân viên cửa hàng liên tục nhìn sang chỗ cô, mở cửa hàng ở thành phố diện ảnh, anh chàng này đã thấy qua không ít mỹ nữ, sớm tập thành thói quen.

Tuy thiếu nữ trước mắt xinh đẹp, nhưng cũng chưa đến mức khiến người ta thất thần.
Mãi đến khi nãy cô cúi đầu mỉm cười một cái kia, sợi tóc bên má rũ xuống, phối hợp với ánh đèn khúc xạ từ trần nhà, trong nháy mắt kia hình ảnh đó đẹp tựa tranh vẽ.
Bên cạnh cũng vừa hay có những vị khách khác, một cô gái nhìn thấy như thế, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.

Cô ta lặng lẽ giơ điện thoại trong tay lên, muốn chụp ảnh cô cái xinh đẹp này lại.
Nhưng nào ngờ cô gái lại bỗng quay đầu sang, đối diện với màn hình điện thoại, cô ta bèn nhanh chóng giả vờ như mình đang tự chụp ảnh mình, sau đó lúng túng thu điện thoại lại.
Diệp Vấn Vấn cũng không biết cô suýt bị một cô gái chụp lén thành công, chỉ là cô thấy trên tường cửa tiệm có một áp phích lớn, bên trên có viết có thể tự tay làm bánh kem.
Diệp Vấn Vấn hơi động lòng, cô vội hỏi nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói: “Có thể tự tay làm bánh dưới sự giúp đỡ của chúng tôi, nhưng phải tốn nhiều tiền hơn một chút.”
“Không sao.” Diệp Vấn Vấn cười nói, tự mình làm càng có thành ý hơn.
Nhân viên cửa hàng đưa cô sang khu làm bánh, Diệp Vấn Vấn chọn kiểu bánh xong, nhìn nhân viên chuẩn bị làm bánh, nhân viên đưa cho cô một đôi găng tay và một cái tạp dề sạch.
Diệp Vấn Vấn tốn hơn hai giờ, cuối cùng cũng hoàn thành bánh kem dưới sự giúp đỡ của nhân viên — Cô vẽ một hình hoạt hình bé trai mặc quân trang trên mặt bánh kem.
Sau khi vẽ xong, Diệp Vấn Vấn nhìn ngắm một chút, cô tự cảm giác mình vẽ không tệ lắm, cô hỏi nhân viên bên cạnh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Người nhân viên nhìn một hồi lâu, hơi chần chờ nói: “…Bãi cỏ?”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Người nhân viên dùng thái độ chuyên nghiệm khen Diệp Vấn Vấn: “Vẽ đẹp lắm.”
Diệp Vấn Vấn yên lặng nhìn cậu ta, cậu ta lúng túng dời mắt đi.
Diệp Vấn Vấn thầm thở dài, nếu có ảnh đế đại nhân ở đây, chắc anh có thể vẽ được anh Tông Việt rồi.

Quên đi, người chuyên nghiệp khác, cô có thể vẽ được như thế đã giỏi lắm rồi.
Diệp Vấn Vấn tự dỗ dành mình xong bèn thanh toán tiền, cô gửi bánh kem lại cửa hàng, chuẩn bị đi mua ít đồ cho Quý Hòa Hiện.
Cô nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã làm bánh đến hết cả buổi sáng, bây giờ sắp trưa rồi.
Chẳng trách cô lại thấy đói bụng.
Diệp Vấn Vấn chọn đi lấp đầy bụng mình trước.
Cô lại nhìn điện thoại di động, lúc này mới biết một giờ trước Quý Hòa Hiện đã gửi tin wechat hỏi tình huống của cô, cô hoàn toàn không thấy, nên vội ngoan ngoãn báo cáo lại hành trình buổi sáng của mình cho anh biết.
Diệp Vấn Vấn chưa thấy anh trả lời lại, cô bèn cất điện thoại đi, tìm một nơi ăn cơm.
Những nhà hàng kiểu Tây đều bị cô bỏ qua hết, có rất nhiều thứ cô không hiểu, nhà hàng món Trung cũng thế, có rất nhiều món đã được Quý Hòa Hiện làm qua…
Cuối cùng, Diệp Vấn Vấn chọn một cửa hàng gà rán.
Trước đây cô từng ăn gà rán một lần, cô rất ấn tượng với mùi vị của nó, vẫn luôn muốn được thử lại lần nữa, nhưng không có cơ hội.
Sau khi chọn món ăn xong, Diệp Vấn Vấn ngồi xuống một vị trí cạnh cửa sổ chờ đợi.
Ở hướng chếch đối diện cô có hai thanh niên, ngay khi Diệp Vấn Vấn đi vào thì ánh mắt của họ đã dính luôn vào mặt cô, không dời đi nổi.
“Cực phẩm, tôi dám cam đoan, chắc chắn là một đứa trong trắng.” Thanh niên tóc vàng híp mắt nói.
“Cậu muốn làm gì?”
“Qua hỏi thử một chút không, ghép bàn với người đẹp cũng được.”
Thanh niên tóc đen hơi chần chờ: “Không hay lắm.”
Thanh niên tóc vàng đã quá quen với việc bạn mình lúng túng đúng thời điểm quan trọng, nói: “Xem tôi đây.”
Cậu ta tự tin vuốt tóc mình, sau đó sửa sang lại quần áo trên người rồi đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Vấn Vấn, lộ ra một nụ cười tự nhận đẹp trai: “Người đẹp, đi một mình à?”
Diệp Vấn Vấn: “???”
Cô để điện thoại xuống, nhìn thanh niên tóc vàng với vẻ mặt ngơ ngác.

Ngũ quan của người này nếu tách ra thì cũng không tệ, nhưng tổ hợp lại với sau, lại phối hợp với nụ cười kia của cậu ta, nhìn thật hèn mọn.
Theo phép lịch sự, cô nói: “Có chuyện gì không?”
Thanh niên tóc vàng thuận thế ngồi xuống đối diện cô: “Không có gì, tôi và bạn đang bàn chuyện làm ăn, sau khi bàn xong việc thì muốn đến nhà hàng, nhưng quá ầm ĩ, cho nên tới cửa hàng thức ăn nhanh giải trí chút.”
Cậu ta chỉ vào thanh niên tóc đen.
“Vì thế?” Diệp Vấn Vấn đã nằm trên giường bệnh khi mới mười sáu tuổi, cô chưa từng ra ngoài, lúc này cũng không ý thức được mình bị người ta tiếp cận, cô chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.
Một người xa lạ tự nhiên chạy đến trước mặt cô, nói chuyện như thể quen biết nhau lắm vậy.

Còn nói mình bàn chuyện làm ăn, cô nhớ lại một bộ phim mình đã từng xem, lại nhìn thanh niên tóc vàng, chợt phản ứng lại.
“Cậu bán bảo hiểm à.” Cô nói rất chắc chắn.
Thanh niên tóc vàng: “…???”
Bán con mẹ cậu ta chứ bảo hiểm.
Thanh niên tóc đen bị nghẹn cứng họng, nếu không phải thấy vẻ mặt của thiếu nữ rất nghiêm túc thì cậu ta đã cho rằng cô cố tình nói lời cay độc với cậu ta.
Nhưng nếu như thế có thể khiến cô buông lỏng cảnh giác, bán bảo hiểm thì bán bảo hiểm, thanh niên tóc vàng nén đau gật đầu: “Người đẹp, cô tinh tường thật đấy, không chỉ xinh đẹp như thế mà còn…”
Diệp Vấn Vấn cắt ngang lời cậu ta: “Thật ngại quá, tôi không mua bảo hiểm, cậu đi đi.”
“Không phải, ý của tôi là…”
“Tôi không mua bảo hiểm của cậu, cậu không kiếm lời từ tôi được, cậu về chỗ của mình đi, hoặc đi chào hàng với những người khách khác đi.”
“Tôi…”
“Meo~” Bống từ đâu có một con mèo mập đi lại đây, nó nhảy lên bàn, vung móng vuốt vào mặt thanh niên tóc vàng, cậu ta gào lên một tiếng đứng bật dậy.
Là Kiều Kiều.
Kiều Kiều biết khống chế sức của mình, nó không cào vào mặt thanh niên tóc vàng, nó chỉ vung vuốt lên khiến cho cậu ta tránh né rất chật vật, cuối cùng đứng dậy, bị ép về lại chỗ của mình.
Cậu ta rất tức giận, nhưng lại không thể nổi nóng với một con mèo được, cậu ta tức giận gọi người phục vụ: “Tại sao trong cửa hàng của mấy người lại có mèo hàng thế, lỡ nó cào người ta khiến người ta bị nhiễm bệnh thì sao?”
Dứt lời, Kiều Kiều nhảy lên người Diệp Vấn Vấn, nó ngoan ngoãn nằm xuống cho cô vuốt ve mình, không hề nhìn thấy chút hung bạo của khi nãy.
Người phục vụ cười nói: “Tiên sinh, có lẽ anh không biết, con mèo này chính là mèo nổi tiếng trên mạng chỗ chúng tôi, nó tên Kiều Kiều, rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Tuy nó không có chủ nhân, nhưng không phải mèo hoang, nó đã tim vắc-xin phòng bệnh và diệt khuẩn trên người, nó còn được tắm rửa định kỳ, chắc chắn không có bệnh độc gì cả.”
Thanh niên tóc vàng đen mặt, bạn của cậu ta sợ cậu ta làm lớn chuyện cho nên vội kéo cậu ta ngồi xuống: “Một con mèo thôi mà, nó còn có chủ nhân xinh đẹp như thế, nói không chừng không phải người dễ chọc đâu, lỡ sau lưng có người, ngược lại…”
Bên này, Kiều Kiều đang dạy dỗ Diệp Vấn Vấn.
“Mi đã thành tinh rồi sao vẫn ngốc thế.” Kiều Kiều đạp lên bụng Diệp Vấn Vấn, khuôn mặt mèo tròn vo lộ vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành thép: “Rõ ràng tên đàn ông kia có ý xấu với mi, mi còn nói chuyện với gã làm gì, lúc này nên nói một tiếng “cút” với gã, biết không hả.”
Diệp Vấn Vấn nào dám nói không biết, cô ngoan ngoãn gật đầu tiếp thu dạy dỗ, cô ôm Kiều Kiều: “Tại sao mi lại ở đây.”
“Cả thành phố điện ảnh này đều là của bổn cung, tất nhiên bổn cung muốn đi đâu thì đi đó.” Kiều Kiều liếc cô một cái, mấy ngày nay nó đã ở trong một đoàn làm phim quay phim cung đấu, đã học không ít.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Kiểu Kiểu nhảy lên bàn một cách ưu nhã, cái đuôi xù lông quét qua quét lại, thỉnh thoảng còn liếc mắt lườm thanh niên tóc vàng, hệt như chỉ cần cậu ta có động tác gì không đúng, nó sẽ xông lên cho một vuốt.
“Bổn cung đói bụng.” Kiều Kiều nói.
Vừa hay đồ ăn Diệp Vấn Vấn chọn cũng được mang ra, cô để Kiều Kiều chọn trước, nó không chút khách sáo chọn lấy cái đùi gà lớn nhất.

Móng vuốt của nó không cầm được, Diệp Vấn Vấn bèn xé thành sợi nhỏ đặt trong đĩa, Kiều Kiều vừa ăn vừa kêu meo meo, vô cùng vui vẻ.
Diệp Vấn Vấn chợt nghĩ đến một điều, mèo có thể ăn gà rán à???
Nhưng nếu không ăn được, với tính tình của Kiều Kiều, sao nó lại ăn.
Cô sợ người khác nghe cô nói chuyện với Kiều Kiều cho nên lúc nói chuyện đã nhỏ giọng hơn một chút, cũng đặt điện thoại di động bên tai, tạo dựng cảnh tượng cô đang nói chuyện điện thoại.
Kiều Kiều hỏi cô lát nữa định đi đâu, cô trả lời xong, Kiều Kiều ngưng ăn, lại giáo dục Diệp Vấn Vấn lần nữa: “Sao mi làm thú cưng được thế? Sao mi lại cẩn thận từng li từng tí với người chủ nhân kia vậy? Mi như thế thì là thú cưng cái gì.”
Kiều Kiều liếm móng vuốt, nó bắt đầu “phổ cập kiến thức” làm thú cưng cho Diệp Vấn Vấn.
Con người nuôi thú cưng, đều coi thú cưng như chủ nhân của mình vậy: “Vì thế, chúng ta mới là chủ nhân, mi phải đặt vị trí của mình trên đầu chủ nhân, đó mới là định nghĩa của thú cưng, hiểu chưa?”
Diệp Vấn Vấn: “…”
“Mặc dù người chủ nhân kia của mi không tệ, nhưng nếu anh ta là chủ nhân của mi, mi làm thú cưng mang đến niềm vui và sự thỏa mãn cho anh ta, anh ta đối xử tốt với mi là điều nên làm.

Mi nên làm theo lời ta nói, nằm trong lồng ngực anh ta, để anh ta vuốt ve tùy ý, để anh ta đưa đồ ăn đến bên miệng mi, chứ không phải khổ sở chạy đi mua đồ cho anh ta.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Quả nhiên không hổ danh bá chủ của thành phố điện ảnh, không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi!!!
Cô nói sang chuyện khác, Kiều Kiều rất thích trò chuyện mấy chuyện bát quái, cũng cũng cũng coi như có thể ngăn được sự dạy dỗ của vị bá vương này.


Sau khi ăn xong, Kiều Kiều dùng thân phận bạn bè đi theo Diệp Vấn Vấn, cùng cô đi mua sắm.
Đi lâu, Kiều Kiều cảm thấy mệt, năn nỉ Diệp Vấn Vấn ôm nó một chút.

Diệp Vấn Vấn đặt nó lên vai mình, để nó cuộn tròn trên đó.
Làm một mèo nổi tiếng, có không ít người biết Kiều Kiều, tuy nó ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng nó rất ít cho người ta ôm, chứ đừng nói đến chuyện co người trên vai người khác.
Hơn nữa người này còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, một người một mèo tạo thành tổ hợp giá trị nhan sắc cực cao, khiến không ít người đi đường đưa mắt nhìn sang, lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Diệp Vấn Vấn vốn muốn mua bịt mắt hơi nước cho Quý Hòa Hiện, mấy đêm nay Quý Hòa Hiện ngủ không ngon giấc, cô đoán có thể do anh quá mệt mỏi mà ra.
Bịt mắt hơi nước có thể giảm bớt mệt mỏi, nói không chừng sẽ có hiệu quả, còn phải mua thêm một cốc giữ nhiệt khác nữa.
Hôm qua cốc giữ nhiệt của anh bị rơi xuống đất, miệng cốc bị nứt một đường nhỏ, tuy không ảnh hưởng nhưng cũng nên đổi..
Có rất nhiều thứ cần mua, nhưng có quá nhiều ánh mắt dừng lại trên người cô, còn có người nhấc tay chụp ảnh nữa, cô thật sự không quen với tình cảnh thế này.

Cô càng không hy vọng ảnh của mình bị công khai lên mạng, chỉ đành ôm theo Kiều Kiều rời đi.
Nửa đường Kiều Kiều nhìn thấy một con mèo đen khỏe mạnh, nó đuổi theo, Diệp Vấn Vấn đi dạo thêm một chút rồi quay về tiệm bánh lấy bánh, sau đó về khách sạn.
Sau khi nghỉ ngơi mấy phút, cô lấy sách vở bài tập ra, chuẩn bị hoàn thành bài học hôm nay.

Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa vang lên, sau đó cửa bị đẩy ra.
“Thầy Quý.” Diệp Vấn Vấn ném bút, chạy vèo tới cửa, cô ngước mặt nhìn anh: “Hôm nay quay chụp thuận lợi không?”
Quý Hòa Hiện run lên một cái, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn, xoa đầu cô: “Rất thuận lợi.”
Kiều Hựu Song ho một tiếng, biểu thị sự tồn tại của chính mình, cũng nhắc nhở rằng đây là đang ở ngay cửa.
“Thầy Quý có bị thương không?” Cô hỏi Kiều Hựu Song.
Kiều Hựu Song nhận được ánh mắt của ông chủ, cậu ta quả quyết lắc đầu: “Không có.”
Diệp Vấn Vấn bèn kể những chuyện mình đã làm trong chiều nay cho Quý Hòa Hiện nghe, chỉ là chuyện thanh niên tóc vàng đến gần cô trong cửa hàng thức ăn nhanh là không nói.

Chẳng biết tại sao, cô lại không muốn cho ảnh đế đại nhân biết.
Giọng nói của cô giòn tan, cô nói không nhanh không chậm, trong giọng nói mang theo sự hài lòng xuất phát từ sâu trong lòng, hệt như rất vui vẻ khi có thể chia sẻ những điều này cho Quý Hòa Hiện.
Mà Quý Hòa Hiện lại mỉm cười nghe cô nói, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, trong lòng khán giả như Kiều Hựu Song có rất nhiều cảm xúc: Đây khác nào một đôi vợ chồng son ân ái đâu hả!
Cậu ta bắt đầu suy nghĩ một vấn đề: Tiểu Hoa là tinh linh hoa do anh Quý vẽ ra, không thể tính là con người được, chủng tộc khác với anh Quý, nếu hai người sinh con với nhau, vậy sẽ thế nào?
Dường như đã suy nghĩ quá nhiều, Kiều Hựu Song ngưng dòng suy nghĩ của mình lại, lên tiếng nhắc nhở: “Thầy Quý, không phải anh hẹn huấn luyện viên Tông ăn cơm lúc tám giờ rưỡi à.”
Lúc này Diệp Vấn Vấn mới phát hiện mình nói quá nhiều, làm lỡ thời gian ảnh đế đại nhân đi tắm rửa, nên cô vội dừng câu chuyện lại.
Chỗ mời Tông Việt ăn cơm lần này chính là nhà hàng lần trước, Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn đến sớm hơn một chút, nhưng Diệp Vấn Vấn phát hiện, phòng ăn riêng lần này có thêm một cái tivi lớn.
Quý Hòa Hiện mở tivi lên, khi nhìn thấy hình ảnh bản tin bình thường bên trong màn hình thì tắt đi.
Diệp vấn Vấn thoáng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Tông Việt đến rất đúng giờ, hẹn tám giờ rưỡi, anh ta đến sớm mười phút.
Bước vào phòng ăn riêng, nhìn thấy Diệp Vấn Vấn thì anh ta có hơi bất ngờ.
“Anh Việt.” Quý Hòa Hiện nói: “Tôi gọi Vấn Vấn cùng đến.”
Tông Việt mỉm cười ôn hòa với Diệp Vấn Vấn.
“Món ăn vừa lên, ngồi xuống ăn trước đi, lát nữa sẽ nguội hết.” Quý Hòa Hiện rót rượu thay Tông Việt.

Anh ta không hề động tay, anh ta nhìn Diệp Vấn Vấn một cái: “Hòa Hiện, cậu vừa nói gì thế?”
Quý Hòa Hiện cười nói: “Anh muốn hỏi Vấn Vấn à, cô ấy có hai cái tên, một là Duyệt Nhĩ, một cái tên khác là Vấn Vấn.”
Tông Việt thầm than mình sốt sắng quá, chỉ cần nghe đến hai chữ “Vấn Vấn” đã nhạy cảm rồi.
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn anh ta, Tông Việt giấu đi tâm trạng mình, hai người cụng ly với nhau, Diệp Vấn Vấn thì uống nước trái cây.
Bầu không khí cửa bữa tiệc càng nóng dần, Diệp Vấn Vấn vùi đầu ăn đồ ăn, Quý Hòa Hiện lột tôm cho cô, Tông Việt nhìn thấy hình ảnh này chỉ cười nhạt.
Quý Hòa Hiện nâng cổ tay lên, anh nhìn đồng hồ, sau đó cầm lấy điều khiển tivi mở tivi lên, rồi lại chuyển đến một kênh.
“Anh Việt, xem tin tức đi.”
Tông Việt ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là buổi phát sóng tin tức buổi chiều của Dương Thành, xin chào mọi người, tôi là MC Ninh Vũ.

Những năm này có chính phủ ủng hộ, đãi ngộ của những viện mồ côi ngày càng tốt hơn, nhưng hôm nay chuyện chúng tôi muốn nói đến đó là, viện mồ côi Ái Tâm lớn nhất….”
“Viện trưởng viện mồ côi đã dùng quỹ từ thiện để hối lộ những doanh nghiệp lớn, móc nối quan hệ, cũng ép buộc một cô bé tên Diệp Vấn Vấn trong viện mồ côi hiến một trái thận cho con gái của bà ta khi cô bé vẫn còn vị thành niên.

Sau khi phẫu thuật cô bé đã chịu sự bạo hành và ngược đãi chứ không hề được chữa trị đàng hoàng, sinh ra đủ loại biến chứng, cuối cùng ba tháng trước bác sĩ đã tuyên bố cô bé bị chết não….”
“….Cảnh sát thu được bằng chứng thiết thực và tiến hành bắt giữ theo quy định của pháp luật.”
Hình ảnh rời khỏi trường quay đến một địa điểm khác, trên màn hình xuất hiện hình ảnh viện mồ côi Ái Tâm giữa màn đêm tĩnh lặng, ngoài cửa là tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, chỉ chốc lát sau, cảnh sát đã dẫn viện trưởng đeo còng tay ra ngoài.
Hình ảnh trong màn ảnh được phóng to lên, cho viện trưởng một cảnh cận mặt.
Đó là một gương mặt hiền lành, giờ phút này gương mặt ấy không hề có chút cảm xúc nào, gò má bà ta hóp lại, khiến và ta hệt như một bà lão.
“Tôi không giết người, tôi không ngược đãi!!!” Dường như bà ta nhìn thấy ống kính, bà ta ngẩng mặt gào lên mình vô tội.
Cảnh sát quát một tiếng: “Im lặng!”
Viện trưởng rụt cổ lại, cúi thấp đầu lần nữa.
Cơ thể Tông Việt căng cứng, ánh mắt của anh ta khóa mặt vào màn hình tivi, không muốn để lỡ bất kỳ hình ảnh nào.

Trong phòng ăn yên lặng từ tờ, mãi đến khi một tiếng choang vang lên, khiến hai ánh mắt của hai người đàn ông chuyển từ màn hình tivi sang.
Cái ly trong tay Diệp Vấn Vấn đã rơi xuống sàn, vỡ thành vô số mảnh vụn.

Cô nhìn màn hình tivi, nước mắt vô thức chảy xuống.
Quý Hòa Hiện siết chặt điều khiển tivi trong tay, dưới đáy mắt anh hiện lên tia đau lòng.
Tông Việt run giọng: “Em….”
Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô nhận lấy ánh mắt của Tông Việt, cô nói từng câu từng chữ: “Anh Tông Việt, em là Diệp Vấn Vấn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.