Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 58


Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 58


Diệp Vấn Vấn ôm Kiều Kiều rời đi, cô nói thế với Trình Viện không chỉ để mỗi cô ta nghe, mà còn để cả viện trưởng bên đầu dây nghe.
Hai mẹ con này trong lòng có quỷ, sau khi nghe cô nói sẽ có suy nghĩ gì, sẽ làm ra chuyện gì, Diệp Vấn Vấn chỉ cần chờ là được.
Bọn họ ở ngoài sáng, cô ở trong tối.

Mà cô dựa vào cơ thể tinh linh hoa, có dị năng đặc biệt, dù bọn họ có làm gì thì cô cũng có thể ứng phó được.
“Có phải cô ta cũng từng bắt nạt cô không?” Kiều Kiều mập bỗng lóe linh quang trong đầu, đưa ra kết luận.
Diệp Vấn Vấn xoa cái đầu lông xù của nó, cô không nói gì.

Kiều Kiều “meo” một tiếng, nó chợt nhảy xuống khỏi lồng ngực Diệp Vấn Vấn rồi xoay người chạy ngược đi.

Nó lại cào cho Trình Viện một vuốt dưới tiếng thét chói tai của cô ta, sau đó nhanh chóng chạy về lại.
“Thế nào? Móng vuốt của ta có lợi hại không hả.” Kiều Kiều kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nó chờ mong đồng bạn thành tinh biến thành “người” khen tặng nó, nhưng lại chợt thấy cơ thể của đồng bạn mình có hơi nghiêng ngả.
“Kiều Kiều, ta cảm thấy chóng mặt quá.” Diệp Vấn Vấn xoa mi tâm, một cảm giác mệt mỏi xông thẳng lên đầu, khiến cô lập tức muốn ngã đầu ngủ đi.
“Mi sao thế?” Kiều Kiều vẫn chưa phát hiện có gì không đúng: “Đừng có nghiêng ngã nữa, mi nghiêng ngã thế làm mắt ta…”
Một giây sau, đồng bạn trước mắt chợt biến mất.

Diệp Vấn Vấn biến mất rồi, ồ không đúng, không phải biến mất, mà là biến về nguyên hình.
Đây là lý giải của Kiều Kiều, nó dùng móng vuốt đẩy nhẹ Diệp Vấn Vấn đã trở về độ lớn ban đầu nằm phịch dưới đất, buồn bực kêu meo meo.
Đã thành tinh rồi, sao còn tự nhiên như vậy?
Kiều Kiều nghi ngờ mèo sinh[1], cứ gọi Diệp Vấn Vấn mấy tiếng, cô không hề trả lời lại có.

Nó sợ sẽ có con người đi tới chỗ này, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng móng vuốt bên phải cuốn lấy Diệp Vấn Vấn.
[1] Nhân sinh thành mèo sinh.

Nhưng mèo phải dùng bốn chân để di chuyển, một cái móng vuốt của nó đã dùng để ôm Diệp Vấn Vấn rồi, nó chỉ sợ mình dùng sức một chút sẽ bóp nát bét cô, cho nên nó cứ bước đi trong tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo bằng ba chân.
Bình thường Kiều Kiều sẽ đi khắp nơi ở thành phố điện ảnh, cũng không có chỗ ở cố định.

Nhưng gần đây có người tốt bụng đặt ổ mèo ở khắp chỗ cho nó, nó vốn định đưa Diệp Vấn Vấn về một ổ mèo nó thích nhất, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn lắm.
Nó chợt nhớ ra Diệp Vấn Vấn có một người chủ nhân, nó cẩn thận suy nghĩ, cái mặt tròn vo nhăn lại thành một nhóm: Hình dáng chủ nhân của Diệp Vấn Vấn thế nào nhỉ?
——-
Quý Hòa Hiện liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi.

Lúc nãy khi anh đang quay phim thì cùi chỏ của anh đã bị va mạnh vào một phát, sưng phù lên, lúc này Kiều Hựu Song đang chườm nước đá giảm sưng cho anh.
Kiều Hựu Song thấy Quý Hòa Hiện không yên lòng thì nhíu mày, cậu ta lo lắng nói: “Anh Quý, có phải đau lắm không? Hay chúng ta đến bệnh viện một chuyến đi.”
Cùi chỏ của anh sưng tới mức này rồi, tuy vẫn có thể cử động tốt, nhưng khó có thể đảm bảo rằng không có vấn đề lớn nào.
“Không cần.” Quý Hòa Hiện lắc đầu, anh mở wechat ra, tin nhắn wechat anh gửi cho Diệp Vấn Vấn vẫn chưa được trả lời.
Quý Hòa Hiện chờ thêm nhưng vẫn mãi không nhận được hồi âm, anh trực tiếp bấm số điện thoại của Diệp Vấn Vấn, nhưng không có người nghe máy.
Đúng lúc này, đằng trước có âm thanh vang lên.
“Ồ, mèo ở đâu ra thế, mập thật đấy.”
“Tôi biết nó, nó là mèo nổi tiếng trên mạng của thành phố điện ảnh đấy, tên Kiều Kiều, đã từng lên hotsearch rồi, được rất nhiều người yêu thích.”
“Đúng không thế, một con mèo cũng có thể nổi tiếng trên mạng, giỏi nha.”
“Có phải chân nó bị thương không, sao lại đi xiêu vẹo thế.”
Kiều Kiều thoăn thoắt tránh khỏi những con người muốn đi qua ôm nó, nó cố gắng tìm kiếm vị trí của Quý Hòa Hiện — May là nó nhớ không sai, nó nhớ Diệp Vấn Vấn từng nói với nó rằng chủ nhân của cô chính là Quý Hòa Hiện, người nổi danh vang dội kia.
Rất nhanh sau nó đã khóa chặt vị trí của Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện cũng nhìn thấy Kiều Kiều, anh chưa từng gặp Kiều Kiều, nhưng đã từng nghe Diệp Vấn Vấn nhắc đến mấy lần, đó là đồng bọn nhỏ mới quen của cô.
“Anh Quý?” Kiều Hựu Song không hiểu chuyện gì, cậu ta thấy con mèo mập đi xông xông về phía Quý Hòa Hiện, cậu ta sợ mèo hoàng khiến ông chủ bị thương cho nên lập tức đứng ra trước che cho Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện kéo Kiều Hựu Song sang một bên, Kiều Kiều tìm đúng cơ hội nhảy thẳng lên đùi anh: “Meo.”
Tinh thần của Kiều Hựu Song tập trung cao độ, chỉ lo móng vuốt của mèo.

Kiều Kiều đi cả một đường bằng ba chân, nó mệt gần chết tới nơi, nó thở hổn hển hai cái rồi đưa vuốt trái chỉ chỉ tay Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện quét mắt nhìn vuốt phải vẫn luôn cuộn trong của nó, anh đã mơ hồ nhìn thấy quần áo, cõi lòng anh hơi động, không chút biến sắc nào đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm nhũn, Quý Hòa Hiện mím môi, anh co ngón tay lên, cụp mi nhìn xuống.
Diệp Vấn Vấn đang nằm bất động trong lòng bàn tay anh, anh tập trung cảm nhận, có thể cảm giác được cơ thể nhỏ bé của cô phập phồng theo từng hơi thở, nhất thời cơ thể căng cứng của anh được thả lỏng hơn rất nhiều.
“Cảm ơn.” Quý Hòa Hiện giơ tay lên xoa đầu Kiều Kiều, Kiều Kiều nhìn anh, nó meo một tiếng, tiện thể dùng đầu cọ cọ vào tay anh.
Chẳng trách Diệp vấn Vấn luôn nói rằng chủ nhân cô tốt thế nào, đúng là không tệ, nó sống lâu như thế, lần đầu tiên gặp được con người nói cảm ơn động vật.
“Anh phải cố gắng chăm sóc cô ấy đó.” Nó nói một câu, sau đó nhảy xuống đất đi tìm cá nhỏ.
Kiều Hựu Song thấy mèo chạy đi thì thở phào nhẹ nhõm, trong đầu cậu ta đầy dấu chấm hỏi, không hiểu tại sao ông chủ mình lại nói cảm ơn một con mèo.

Mãi đến khi anh nhìn thấy phía trong những ngón tay co lên của Quý Hòa Hiện.
Cậu ta vừa nhìn thôi đã sợ đến mức hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nhìn quanh hai bên, may là không ai chú ý bên này.
“Anh Quý, sao Tiểu Hoa lại bị một con mèo đưa tới vậy.” Thế nào cũng là mèo, lỡ đầu nuốt Tiểu Hoa mất thì sao.
Kiều Hựu Song còn muốn nói tiếp, khi nhìn đến vẻ mặt của Quý Hòa Hiện thì lập tức ngậm miệng — Vẻ mặt của ạm Quý không đẹp cho lắm.
Ánh mắt Quý Hòa Hiện hơi trầm xuống, nhưng nhìn bằng mắt thường thì không thấy Diệp Vấn Vấn có vấn đề gì.

Nhưng cô đã thu nhỏ lại đã nói rõ vấn đề, sau đó lại được Kiều Kiều mang tới, nhất định phải cẩn thận kiểm tra tình huống của cô.
Hiển nhiên nơi này không phải chỗ tốt.
Anh còn chưa kịp phản ứng, đạo diễn đã nhanh chân đi sang bên này.

Quý Hòa Hiện co ngón tay lên, đạo diễn ân cần nói: “Tiểu Quý, tay sao rồi?”
Ánh mắt ông ta rơi vào khuỷu tay sưng phù lên của Quý Hòa Hiện, nói: “Thế này đi, cậu không cần quay phân đoạn của xế chiều hôm nay nữa, về khách sạn nghĩ ngơi cho tốt, chờ đến khi hết sưng lại quay tiếp.”
Đoàn làm phim có kỷ luật khá nghiêm, nhưng đạo diễn cũng sợ diễn viên có chuyện gì, nếu Quý Hòa Hiện cứ mang vết thương diễn tiếp, lỡ đâu trở nên nghiêm trọng hơn thì cái được không đủ bù cái mất.
Quý Hòa Hiện: “Được.”

Đạo diễn lại căn dặn thêm vài câu, sau đó vội vã rời đi.

Quý Hòa Hiện nhân cơ hội này, mang theo Diệp Vấn Vấn về lại khách sạn.
“Anh Quý, có cần em ở lại giúp không?” Kiều Hựu Song nói.
Quý Hòa Hiện suy nghĩ một chút, nói: “Cậu đi mua chút đồ dùng cho mèo, ngày mai mang tới đoàn làm phim.”
Kiều Hựu Song nhận lệnh lui ra, Quý Hòa Hiện lấy Diệp Vấn Vấn ra khỏi túi tiền đặt lên giường, nhưng chợt cảm giác được nhiệt độ không bình thường.
Diệp Vấn Vấn bị sốt.
Anh cần thận nâng Diệp Vấn Vấn lên, sắc mặt của cô vẫn bình thường, trong trắng có nét hồng hào, là màu sắc rất khỏe mạnh.

Nếu không đặt cô vào lòng bàn tay để cảm nhận, chỉ nhìn bên ngoài thôi thì không thể nào nhận ra được nhiệt độ cơ thể của cô.
Đột nhiên lớn lên, lại bỗng nhiên nhỏ lại…
Thật ra trước đó anh có suy đoán, có lẽ lúc tinh linh hoa lớn lên có hiệu lực nhất định, bởi vì tình huống của cô quá bất ngờ, cũng quá đơn giản.
Nhưng vẫn không xác định được, thêm vào đó Diệp Vấn Vấn đang rất vui vẻ, tất nhiên anh sẽ không nói kết quả không chắc chắn cho Diệp Vấn Vấn nghe, khiến cô không vui nữa,
Bây giờ nhìn lại, suy đoán của anh thật sự không sai.
“Vấn Vấn.” Anh gọi vài tiếng, cô đều chẳng phản ứng chút nào.
Quý Hòa Hiện nhìn tinh linh hoa nhỏ xíu, tuy rằng vẻ mặt cô không lộ ra chút vẻ đau đớn nào, nhưng cơ thể cô rất nóng, rõ ràng cô không thể dễ chịu được.
Anh dứt khoát nâng tinh linh hoa lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.
Nhưng mà, tinh linh hoa vẫn cứ nằm trong lòng bàn tay anh, không có biến hóa nào.
Quý Hòa Hiện nhíu mày: Thời gian không đủ à?
Anh lại cúi đầu lần nữa, lại hôn cô lần nữa.

Lần này dừng lại chừng mười giây, xong mới ngẩng đầu lên.
Quý Hòa Hiện: “….”
Anh thử liên tục mấy lần đều không phải ứng, anh không thể không đưa ra một kết luận: Cách để Diệp Vấn Vấn lớn lên là hôn, thế nhưng, nhất định phải là cô hôn anh mới được.
Quý Hòa Hiện xoa mi tâm, anh dùng công cụ cẩn thận cho Diệp Vấn Vấn uống một chút nước.

Anh có lòng muốn cho cô uống thuốc hạ sốt, nhưng thuốc hạ sốt nằm trong tranh, ngọn cỏ lại chẳng biết thuốc hạ sốt ra sao, nó đã đưa nguyên hòm thuốc ra ngoài.
Nhưng thể tích quá nhỏ, ngay cả Quý Hòa Hiện cũng không nhận ra đâu là thuốc hạ sốt, cũng không thể cho Diệp Vấn Vấn uống bừa được.

Cuối cùng, anh nghĩ đến một cách hạ nhiệt độ khác.
Anh đi lấy một cục nước đá, dùng khăn mặt bao lại, sau đó thả Diệp Vấn Vấn nằm lên trên.

Còn anh thì đứng bên cạnh quan sát, một khi có gì không ổn sẽ lập tức dời Diệp Vấn Vấn đi.
Cũng không lâu lắm, Diệp Vấn Vấn vẫn luôn không có phản ứng chợt động đậy.
Cô trở mình, giang tay chân thành hình chữ đại nằm trên cục nước đá, cô nghiêng mặt, lộ ra vẻ mặt thoải mái.
Quý Hòa Hiện thỉnh thoảng dùng ngón tay chạm vào người cô, anh cảm giác được nhiệt độ đang dần hạ xuống, cũng châm rãi yên tâm.
Dường như Diệp Vấn Vấn đang xem mình thành bánh rán vậy, cô nằm úp sấp “rán” chín một mặt, sau đó lại lật người nằm ngửa lại.

Lật tới lật lui nhiều lần, qua nửa giờ, lông mi của cô run lên, cô chậm rãi mở mắt ra.
Cô nhớ mang máng rằng mình mệt mỏi quá, hệt như sức lực toàn thân bị gì đó đánh văng đi hết.

Sau đó cô cảm giác người mình rất nóng, cứ như có một đám lửa đang cháy rực quanh cô.

Không đau, nhưng rất khó chịu, mãi đến khi có một cảm giác lạnh lẽo ập tới, nháy mắt hòa tan sự khó chịu này.
Dường như thị giác trước mắt không giống cho lắm, cô chưa kịp phản ứng đã nghe từ trên đầu vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tỉnh rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Đột nhiên một gương mặt được phóng to đập vào mắt, Diệp Vấn Vấn sợ đến mức run lên một cái, suýt nữa đã lăn xuống khỏi cục nước đá rồi, cô nhanh chóng phản ứng lại: “Thầy Quý.”
Vừa nhìn một cái cô đã hiểu được ngay, cô lại biến về độ lớn ban đầu rồi.
Diệp Vấn Vấn khóc không ra nước mắt, cô oan ức gần chết: “Tại sao tôi lại biến về rồi?”
Quý Hòa Hiện nói: “Vậy thì phải hỏi em, là Kiều Kiều đưa em về.”
Diệp Vấn Vấn nhớ đến phân tích của Quý Hòa Hiện, cô bỗng lớn lên là vì hôn anh, vậy bây giờ cô lại hôn anh một cái, có phải cô sẽ lớn lên không?
Nghĩ tới đây, Diệp Vấn Vấn không thể chờ được nữa mà muốn hôn Quý Hòa Hiện lại, nhưng bây giờ toàn thân cô chẳng có chút sức lực, càng đừng nói tới chuyện bay lên.
“Thầy Quý, anh cúi đầu.”
Quý Hòa Hiện nghe lời cúi đầu, Diệp Vấn Vấn nhón chân lên, thơm một cái vào cằm của anh.
Ánh mắt của Quý Hòa Hiện bỗng thay đổi.
Vài giây sau, Diệp Vấn Vấn nhìn chính mình không có thay đổi gì, cô giãy giụa nói: “Thầy Quý, không thì anh hôn tôi đi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.