Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 53
Diệp Vấn Vấn thế nào cũng không ngờ sẽ nhìn thấy được Trình Viện ở nơi thế này, từ cuộc nói chuyện của hai người, có thể biết được Trình Viện vào giới giải trí đóng phim.
Thế giới này thật nhỏ, thế này cũng có thể gặp được.
Cô nhớ rất rõ, sau khi Trình Viện làm phẫu thuật, cơ thể phục hồi rất tốt, thi đỗ vào một ngôi trường rất nổi tiếng ở thủ đô, lúc đó viện trưởng còn vì chúc mừng cho con gái mình mà đã bao một khách sạn rất nổi tiếng ở Dương Thành, mời tiệc rất nhiều người.
Chuyện này cũng được báo chí địa phương của Dương Thành đưa tin, bởi vì bên ngoài đều được biết rằng viện trưởng đã làm rất nhiều việc thiện, con gái của bà ta lại trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng, cho nên ông chủ khách sạn đã miễn phí khách sạn để họ tổ chức tiệc rượu, chúc mừng cho Trình Viện.
Sau đó Trình Viện đến thủ đô học đại học, cuối học kỳ đầu tiên còn dẫn theo bạn trai nhà giàu về lại Dương Thành.
Một người học kinh tế và quản lý, rồi lại tiến vào giới giải trí.
Người được gọi là chị Liễu có sức chiến đấu rất phi thường, tuy trong lúc đó đã bị Trình Viện bắt được mặt, nhưng sau đó gần như là treo Trình Viện lên mà đánh.
Diệp Vấn Vấn nhíu mày nhìn Trình Viện đang bị đánh cho không thể phản kháng, hình ảnh này..
Không thể phủ nhận được rằng có rất hả dạ.
“Liễu Chi Mi, cô đừng có quá đáng! Tôi…” Trình Viện còn chưa nói dứt lời thì lại bị một cái tát cả Liễu Chi Mi làm cho nuốt ngược lời lại.
Đánh hay lắm!
Diệp Vấn Vấn suýt nữa đã vui sướng reo lên.
Kiều Kiều: “Quá tuyệt, bản đại vương thích Liễu Chi Mi này.”
Nó nhìn sang Diệp Vấn Vấn: “Có phải coi con người đánh nhau rất vui không, rất đã ghiền.”
Diệp Vấn Vấn quyết định yêu chết con mèo mập ngạo kiều này, nếu không có nó, hôm nay sao cô có thể thấy được một màn khiến người ta sung sướng như thế này chứ.
Thấy đồng bọn ngây người, Kiều Kiều run ria mép, nó cho rằng đồng bọn của mình không hiễu cho nên chủ động phổ cập kiến thức: “Con người nữ bị đánh kia tên Trình Viện, nửa đường vào đoàn làm phim, ta vốn rất thích cô ta, cảm thấy con người này cũng tốt, kết quả thế nào mi đoán không.”
Cuộc chiến trong phòng không thể kết thúc trong phút chốc được, Diệp Vấn Vấn vui vẻ quay sang nói chuyện với Kiều Kiều, cô bày ra vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo: “Ta không đoán được.”
Kiều Kiều “meo” một tiếng đầy tức giận: “Cô ta không thích Liễu Chi Mi, bởi vì Liễu Chi Mi có quan hệ rất tốt với nam số một, cô ta lại rất thích nam số một, thế nhưng nam số một lại chẳng ngó ngàng gì tới cô ta.
Bình thường Liễu Chi Mi hay cho ta ăn cá nhỏ, cô ta cũng cho ta ăn theo, kết quả, ngay hôm ăn cá nhỏ của cô ta cho, ta bị đau bụng!”
Diệp Vấn Vấn nhíu mày.
“Lúc cô ta sờ ta còn nhéo ta nữa.” Kiều Kiều nghĩ tới việc này liền tức gần chết, nó dựa vào vẻ dễ thương để xưng bá toàn bộ thành phố điện ảnh, lần đầu tiên gặp phải người âm thầm nhéo nó như thế.
Này ngược lại rất phù hợp với phong cách của Trình Viện, lúc trước anh Tông Việt đưa cho cô vòng hoa, chính là bị cô ta giành lấy, sau đó ném vào rãnh nước bẩn.
“Kiều Kiều, sau này tránh xa cô ta chút.” Diệp Vấn Vấn nhíu mày dặn dò, một con mèo dù thông minh thế nào đi nữa, cũng không thể nào thông minh hơn Trình Viện.
Kiều Kiều hừ một tiếng: “Ta mới không sợ cô ta.”
“Mi phải nghe lời ta.” Thấy Kiều Kiều nói với vẻ không để ý chút nào, Diệp Vấn Vấn kiên nhẫn nói: “Nếu cô ta có ý xấu với mi, mi lại không biết cô ta sẽ làm gì mi, không cẩn thận sẽ bị cô ta hại.”
Kiều Kiều liếm móng vuốt, cảm thấy có lý nên gật đầu.
Theo một tiếng vang thật lớn, trận chiến trong căn phòng cũng kết thúc — Liễu Chi Mi đã đẩy Trình Viện va vào gương trang điểm, gương trang điểm bị lật xuống, trên đầu tóc của Trình Viện có rất nhiều mảnh gương vỡ.
Hàng mày của Liễu Chi Mi giãn ra, cô ta từ trên cao nhìn xuống Trình Viện, tâm bình bình ổn lại, nói với giọng điệu đầy chán ghét: “Đời tôi buồn nôn nhất chính là kiểu phụ nữ như cô, lần này tôi dạy cô một bài học, lần sau..”
Cô ta bỗng im bặt.
Trình Viện ngẩng đầu nở một nụ cười rực rỡ với cô ta, sau đó nhặt một mảnh gương vỡ lên rồi rạch một đường vào má trái của mình, một tia máu hiện ra, sau đó máu chảy xuống.
Diệp vấn Vấn: “..!!!”
Cùng lúc đó, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, một làn sóng người xông tới, ai nấy đềm mồm năm miệng mười hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trình Viện che mặt, ngã ngồi dưới nềm đất, cô ta gào lên với giọng điệu đau đớn bi thương: “Chị Liễu, tôi vẫn luôn xem chị là tiền bối là thần tượng của mình.
Không ngờ chị lại ghét tôi như thế, chị không thích tôi, mắng tôi thì cũng thôi đi, nhưng tại sao chị lại muốn hủy gương mặt tôi chứ?!”
Cô ta mặt đầy nước mắt, bên trái mặt có máu chảy ra, tóc tai quần áo đều xộc xệch vô cùng, toàn thân thê thảm, hoàn toàn trái ngược với Liễu Chi Mi.
Người không hiểu chân tướng, cũng chính là ba người đã đẩy cửa vào kia nhảy mắt sửng sốt, nhất thời không ai dám lên tiếng.
Họ nhìn Trình Viện bằng ánh mắt đồng tình, nhưng khi nhìn sang Liễu Chi Mi thì ánh mắt lại đầy khó chịu.
Trong vòng này, chuyện người cũ bắt nạt người mới chẳng phải chuyện lạ gì, dù sao thì ai nổi tiếng hơn người đó là ông lớn, cũng sẽ không có ai nói vào câu nào.
Nhưng hại mặt người ta, hủy đi dung mạo của người ta — Đây phải thù hận thế nào mới có thể hành động tàn nhẫn như thế được.
Liễu Chi Mi có kiến thức rộng rãi thoáng ngây người.
Kiều Kiều xù lông: “Cái con ả này không biết xấu hổ quá rồi!”
Gương mặt Diệp Vấn Vấn không có chút cảm xúc nào, nội tâm cô cũng không gợn sóng.
Cô vốn muốn trở về, không ngờ lại xảy ra biến cố này, khiến cô lại ở lại thêm, sau đó nhìn thấy được một màn đặc sắc như thế.
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, đi tới đỡ Trình Viện lên, sau đó bên ngoài có người bắt đầu nói mấy câu với vẻ khiếp sợ.
“Liễu Chi Mi rạch mặt Trình Viện, ra tay hiểm ác thật.”
“Ôi, đáng sợ quá đi.”
“Mau đi báo cho đạo diễn đi.”
Bởi vì hiện trường quá yên tĩnh cho nên những lời bàn tán kia vang lên rõ ràng, Liễu Chi Mi thở mạnh đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô ta giận đến bật cười.
Cô ta chỉ tay vào Trình Viện đang giả oan giả ức, yên lặng rơi nước mắt: “Cái con tiện nhân nhà cô, rõ ràng cô tự cầm mảnh gương cắt mặt mình, ngược lại còn đổ oan cho tôi, tôi không ngờ cô có tiềm năng làm biên kịch như thế đó.
Thế tại sao lúc đóng phim không thấy cô mang tài năng này của mình ra vậy hả.”
“Chị Liễu!” Trình Viện bày ra dáng vẻ không thể tin nổi, nước mắt rơi xuống ào ào như mưa, cô ta lắc đầu một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.
Cô ta biểu hiện dáng vẻ oan ức muốn nói lại thôi, dáng vẻ mình thấp kém cùng với sự phẫn nộ thầm lặng nhuần nhuyễn vô cùng.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cuối cùng cô cũng gần hiểu rõ tại sao Trình Viện lại đi đóng phim rồi, từ nhỏ đến lớn cô ta đã dựa vào dáng vẻ này để lừa sự đồng tình và yêu thích từ biết bao nhiêu người, cô ta đã dày công tôi luyện nó đến thế, không đi đóng phim thì thật phí.
Hiển nhiên Liễu Chi Mi đã bị Trình Viện làm cho ghê tởm gần chết rồi, Trình Viện này ra tay ác thật, trong phòng hóa trang không có camera giám sát — Đây cũng là lý do hai người động thủ trắng trợn như thế.
Nhưng cô ta không ngờ Trình Viện lại tàn nhẫn với bản thân mình như thế, dùng cách tàn nhẫn như thế để hất nước bẩn lên người cô ta.
Trình Viện dùng bày ra dáng vẻ người bị hại trước mặt những công nhân viên, như thế, dù cô ta có giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào rửa sạch được chậu nước bẩn này.
“Nếu cô muốn đẩy tội danh lên đầu tôi, vậy nếu tôi không khiến cô hài lòng, há chẳng phải đã lợi cho cô quá rồi à.” Liễu Chi Mi xông tới, cô ta nhặt một mảnh gương vỡ lên, sau đó rạch vung tay muốn rạch vào má phải của Trình Viện dưới những tiếng thét chói tai của đám người.
Trong tình huống khẩn cấp, Diệp Vấn Vấn đẩy Kiều Kiều, cô nói: “Mi mau đi ngăn Liễu Chi Mi lại.”
Nếu Liễu Chi Mi thật sự khiến Trình Viện bị thương, hành vi của cô ta sẽ cấu thành tội cố ý hại người.
Quan trọng hơn nữa là, bây giờ y học phát triển, vết thương trên mặt của Trình Viện chỉ cần chữa trị thẩm mỹ là sẽ không để lại sẹo.
Nhưng nếu Liễu Chi Mi cố ý hại người, sẽ nhận lấy sự nhục mạ và khiển trách từ đại chúng, cuối cùng còn rất có thể sẽ chịu tai ương lao tù.
Đây thật sự là đả thương địch tám trăm, tự hại mình một ngàn.
Kiều Kiều nhún bốn chân mình rồi chợt nhảy đi, nó cố gắng nhảy trúng ngay tay của Liễu Chi Mi.
Có Kiều Kiều ngăn cản, Liễu Chi Mi không thành công.
Nhân lúc hỗn loạn tưng bừng, Kiều Kiều đã cố tình nhảy đến cào màu mu bàn tay của Trình Viện một cái, sau đó nó chạy đi theo đường cửa sổ, đến bắt chuyện với Diệp Vấn Vấn: “Đi mau đi mau!”
“Là mèo hoang.”
“Chảy máu rồi.”
“Mau bắt lấy con mèo kia.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cô cùng Kiều Kiều chạy khỏi chiến trường, núp vào trong một bụi cỏ, Kiều Kiều kích động bày tỏ cảm nghĩ của mình, cũng mời Diệp Vấn Vấn lát nữa lại tới quan sát tình hình, Diệp Vấn Vấn từ chối — Đã sắp đến giờ hẹn quay về của cô với ảnh đế đại nhân.
Sau khi một người một mèo tách ra, Diệp Vấn Vấn cấp tốc bay về, Quý Hòa Hiện thấy cô trở về thì thở ra một hơi, anh nói: “Muộn mười phút.”
Diệp Vấn Vấn hơi chần chờ, nhưng cuối cùng cũng không nói với Quý Hòa Hiện rằng cô đã gặp Trình Viện.
Một là, đây là chuyện của chính cô.
Hai là, nói với Quý Hòa Hiện, chẳng khác nào đang ám chỉ với anh rằng “Trình Viện đang ở đoàn làm phim bên cạnh, ảnh đế đại nhân anh đi báo thù giúp tôi đi”, quá không ổn.
Ba là, nếu như nói cho Quý Hòa Hiện biết, anh thật sự báo thù giúp cô, lỡ đâu xảy ra vài tình huống không hay nào đó thì cô chính là tội nhân.
Bảo Diệp Vấn Vấn trơ mắt ra nhìn Trình Viện bày ra bộ dáng bạch liên hoa, bày ra vẻ mặt vô tội yếu đuối để hãm hại người khác, cô thật sự không làm được.
Quý Hòa Hiện vào diễn, lần này Diệp Vấn Vấn không vào trong túi nhỏ chờ nữa, mà cô chờ trong túi áo khoác của Quý Hòa Hiện.
Bên trong có điện thoại di động, cô có thể ở trong túi chơi điện thoại, Kiều Hựu Song ở bên cạnh bảo vệ.
Diệp Vấn Vấn tìm kiếm thông tin của Liễu Chi Mi, cô cần phải biết được tin tức của Liễu Chi Mi.
Sau khi cô tìm được tin tức thì thoáng giật mình, năm nay Liễu Chi Mi hai mươi bốn tuổi, xuất thân từ mảng ca hát, sau đó lấn sân sang diễn viên, đã giành được một số giải thưởng nặng ký của Trung Quốc.
Vốn dĩ với năng lực diễn xuất của cô ta, đáng lẽ cô ta có thể rất nổi tiếng và hot, nhưng cô ta lại có tính tình nóng nảy, ở trong vòng có sao nói vậy, được xưng là một cô gái thẳng tính, đã đắc tội với không ít người.
Bởi vậy, tuy đã ra mắt nhiều năm, nhưng vẫn không quá hot, nhưng nếu so với một người mới là Trình Viện, cô ta có thể bỏ xa Trình Viện tận mấy con phố.
Diệp Vấn Vấn khó khăn trốn trong túi tìm kiếm tin tức liên quan đến Liễu Chi Mi, tình huống xảy ra khi đó, ngoại trừ hai người trong cuộc biết rõ ra thì chỉ có cô và Kiều Kiều biết.
Kiều Kiều chỉ là mèo, không thể nói chuyện — Có nói cũng chỉ có mỗi cô nghe hiểu.
Cô không thể ra mặt làm chứng cho Liễu Chi Mi được, như thế, phải làm sao mới có thể chọc thủng được lời nói dối của Trình Viện đây.
Diệp Vấn Vấn ở trong túi suy nghĩ hết cả buổi trưa, mà trong khoảng thời gian này, chuyện của Trình Viện và Liễu Chi Mi đã lên hotsearch, Diệp Vấn Vấn đã nhìn thấy từ điện thoại, là Trình Viện đăng weibo.
Nội dung đại khái là trần thuật mình vô tội cỡ nào, trong sáng không dính bụi trần cỡ nào, rồi Liễu Chi Mi tàn nhẫn ra sao, còn chụp hình vết thương trên mặt đăng tải lên cùng, thậm chí còn có cả hình ảnh khi Liễu Chi Mi nổi giận nữa.
Nói chung…!Tất cả những thứ cô ta làm đã đẩy Liễu Chi Mi lên đầu sóng ngọn gió trong khoảng thời gian cực ngắn, đã có vô số người bắt đầu nhục mạ Liễu Chi Mi.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu tất cả những thứ này có phải là đã được Trình Viện lên kế hoạch từ trước rồi không, cố ý đánh nhau với Liễu Chi Mi trong phòng hóa trang, những tình huống xảy ra sau đó đều đã nằm trong dự tính của cô ta.
Trong lúc đó điện thoại của ảnh đế đại nhân có cuộc gọi tới, Diệp Vấn Vấn tắt, cô chờ Quý Hòa Hiện quay hình xong về tới mới nói: “Thầy Quý, khi nãy có người gọi điện thoại cho anh.”
Quý Hòa Hiện kiểm tra lịch sử cuộc gọi, thấy người gọi tới là Phó Xuyên thì cõi lòng hơi động.
Anh gửi một tin nhắn cho Phó Xuyên: [Đã tra được rồi?]
Dư quang phát hiện tinh linh nhỏ phờ phạc, cô cứ rầu rĩ không vui, anh bèn nói: “Em sao thế?”
Diệp Vấn Vấn rơi rối rắm, cô không biết phải nói thế nào.
Điện thoại của anh rung lên, Phó Xuyên trả lời: [Đã tra được rồi, tôi gửi tư liệu vào hòm thư cho cậu.]
Quý Hòa Hiện vừa chờ Diệp Vấn Vấn trả lời vừa mở hòm thư ra, Phó Xuyên gửi đến hai phần tư liệu, tư liệu rất tỉ mỉ, tỉ mỉ đến mức ghi chép trong nhà Trình Viện có vật dụng gì.
Phó Xuyên: [Đúng rồi, cậu có nhớ Uông Tông Khải không, lúc tôi tra tư liệu mới nhớ ra.
Trình Viện mà cậu muốn điều tra này chính là bạn gái của Uông Tông Khải, mấy tháng trước cậu ta còn đưa đến cho chúng tôi nhìn đấy, bây giờ đã nhét cô ta vào đoàn làm phim rồi.].
Phó Xuyên: [Lúc đó chúng tôi nhìn thì cảm thấy cô gái này khá được, cũng khá xinh đẹp.
Sao cô ta lại ăn hiếp bảo bối nhà cậu thế? Không thì gọi Khải Tử đến hỏi một chút đi?].
Quý Hòa Hiện: [Không cần, tôi sẽ xử lý.].
“Thầy Quý.”
Quý Hòa Hiện ngưng đánh chữ, anh nhìn sang Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn đắn đo nói: “Nếu có người dùng hành vi tự tổn thương mình để chỉ tội người khác đã tổn thương mình, dùng cách này để hãm hại người ta.
Tình huống như thế, phải làm sao để người đó chịu trừng phạt?”
Quý Hòa Hiện trầm ngâm hai giây, anh nói: “Vấn Vấn, khi nãy em ra ngoài chơi đã nhìn thấy gì?”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Trên đầu ảnh đế đại nhân có một cây anten, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự khác thường.
“Không có.” Cô phủ nhận: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Quý Hòa Hiện cười cười, anh lạnh nhạt nói: “Lấy gậy ông đập lưng ông.”