Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 49
“Bỏ đi.” Diệp Vấn Vấn cân nhắc đủ thứ xong, cuối cùng quyết định tạm thời từ bỏ về viện mồ côi.
Đầu tiên, với vóc người bây giờ của cô, muốn về viện mồ côi thì nhất định phải có Quý Hòa Hiện giúp.
Nhưng bây giờ Quý Hòa Hiện đã vào đoàn làm phim, bận bịu công việc, cô không có tư cách để anh chậm trễ công việc của anh vì cô.
Còn nữa —
Diệp Vấn Vấn nhìn vào tinh linh hoa được phản chiếu trong gương, khóe môi cô chầm chậm cong lên: Cho dù muốn trở về, cô cũng phải quang minh chính đại mà về.
Khoảng thời gian này, Diệp Vấn Vấn và Quý Hòa Hiện ngoài trừ việc sinh hoạt hàng ngày với nhau, hai người vẫn luôn nghĩ cách phải làm sao cô mới có thể lớn lên được.
Cách duy nhất có thể tưởng tượng đến được là dùng bút vẽ, vẽ tinh linh hoa lớn lên.
Nhưng tỉ lệ người của tinh linh hoa đã thành hình, nếu lần nữa dùng bút vẽ vẽ lớn cô, cuối cùng sẽ khiến tinh linh hoa thành dị dạng.
Thật ra trong lòng Diệp Vấn Vấn vẫn luôn có một suy nghĩ: Chắc chắn có cách để lớn lên, chỉ là cô không tìm được mà thôi.
Buổi tối khi Quý Hòa Hiện trở về, Diệp Vấn Vấn nhanh chóng bay qua, cô ân cần bay quanh người Quý Hòa Hiện, tự biến mình thành một con ong mật cần cù, thậm chí còn định lấy dép cho Quý Hòa Hiện.
“Thầy Quý cực khổ rồi, đóng phim thuận lợi không?”
“Có đói bụng không? Buổi trưa tôi chỉ đụng vào một xíu cơm thôi, có muốn hâm nóng lại rồi ăn một chút lót bụng không?”
….
Quý Hòa Hiện dở khóc dở cười, ngăn hành vi muốn lấy dép của cô lại, trả lời từng vấn đề của cô: “Rất thuận lợi, không đói bụng, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn.”
Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là dừng động tác lại, cô liếc nhìn hộp cơm trên bàn trà: “Muốn ra ngoài ăn à?” Hộp cơm kia còn nhiều vậy, ném đi thì thật tiếc.
Quý Hòa Hiện nói: “Đã hẹn hướng dẫn Tông ăn tối rồi.”
Diệp Vấn Vấn sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng nhấn nhẹ đỉnh đầu cô, cười nói: “Không phải em quen với hướng dẫn Tông à, tuy rằng không thể làm quen với nhau, nhưng em cũng có thể mượn cơ hội này để hiểu rõ tình hình gần đây của anh ta.
Anh lặng thinh không hề đề cập đến số tin tức liên quan đến Diệp Vấn Vấn trên mạng, cũng không nói anh mời tiệc Tông Việt là vì muốn nhân cơ hội đó hiểu được Diệp Vấn Vấn trước đây từ miệng Tông Việt.
“Thật ra tôi không quen với anh Tông Việt.” Diệp Vấn Vấn thấp giọng nói.
Anh Tông Việt?
Quý Hòa Hiện nhíu mày một cái rất nhỏ.
Diệp Vấn Vấn không để ý đến vẻ mặt của anh, cô sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói: “Tôi..
Khi còn bé tôi đã gặp được anh Tông Việt, anh ấy rất tốt với tôi, đồng ý chơi với tôi, làm vòng hoa cho tôi, cho tôi ăn đồ ngon, còn dạy tôi phải phản kháng khi bị bắt nạt.”
Nói một hồi, ký ức cô bay đến hơn mười năm trước, lúc đó cô mười sáu tuổi, vì cơ thể không tốt cho nên thân hình nhỏ yếu, đi tới chỗ nào cũng giống kẻ yếu đuối.
Tông Việt chỉ ở viện mồ côi mấy ngày ngắn ngủi, nhưng đã dạy cô rất nhiều, sau khi Tông Việt rời đi, cô mới có dũng khí quyết định phải lấy được cơ hội đến trường cho bản thân mình.
Cho đến khi viện mồ côi bị cháy, cô cứu Trình Viện, mới có cơ hội đến trường.
Cô rất cảm kích Tông Việt, cô nằm mơ cũng nghĩ nếu Tông Việt chính là anh trai ruột của cô thì tốt biết bao nhiêu.
…..
Quý Hòa Hiện nghe cô nhắc đến vòng hoa thì ánh mắt vô thức rơi vào đỉnh đầu cô, vòng hoa trước kia đã được gỡ xuống, bây giờ trên đỉnh đầu Diệp Vấn Vấn không còn vòng hoa nữa.
Cô đã tự tết hai bím tóc, bên trên còn kẹp vài cái kẹp tóc nhỏ xinh nữa.
“…!Sau khi anh ấy đi rồi, tôi chưa từng thấy anh ấy lần nào nữa.” Diệp Vấn Vấn kịt mũi, nuốt sự nghẹn ngào xuống: “Không ngờ hôm nay lại gặp lại anh ấy theo cách này, thầy Quý, cảm ơn anh.”
Quý Hòa Hiện cười cười, anh chọt chọt người cô: “Được rồi, đi thay đồ đi.”
Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, cô bay về thế giới trong tranh, Quý Hòa Hiện thì đi đến phòng tắm để tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ.
Có lẽ cảm giác được tâm trạng Diệp Vấn Vấn không yên, khi cô trở về trong tranh, ngọn cỏ nhỏ chui vào tử cửa sổ, cẩn thận chạm vào Diệp Vấn Vấn.
“Tiểu Thanh, ta không sao.” Diệp Vấn Vấn nở nụ cười thật tươi với ngọn cỏ.
Không chỉ có ngọn cỏ, ngay cả hình vẽ dưới thảm cũng bò lên, cọ cọ vào người Diệp Vấn Vấn, Diệp Vấn Vấn đập hình vẽ kia xuống lại thảm, sau đó cô chọn một chiếc váy nhỏ màu xanh da trời, rồi lại tung thật nhiều phấn hoa lên cánh mình, xong hết mới kéo theo túi xách nhỏ ra phòng khách chờ Quý Hòa Hiện.
Tiếng cửa phòng tắm chợt vang lên, giọng nói của Quý Hòa Hiện vang ra từ bên trong: “Vấn Vấn, tôi không cẩn thận làm ướt áo rồi.”
Diệp Vấn Vấn lập tức nói: “Tôi đi lấy áo sạch cho anh.”
Chờ đến khi cô bay đến phòng ngủ, đối diện với cánh cửa tủ quần áo đóng chặt thì gãi gãi đầu, cô thử kéo lấy tay cầm của tủ, nhưng dù cô dùng hết sức mạnh toàn thân thì cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Sự chú ý của cô hoàn toàn ở nơi này cho nên cô không hề nghe từ phòng tắm vang đến thêm một câu: “Em tránh mặt trước một chút.”
Quý Hòa Hiện biết cô ngại cho nên chờ một lát mới mở cửa, anh để trần nửa người trên, đi về phía phòng ngủ.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Quý Hòa Hiện: “…”
Diệp Vấn Vấn trừng mắt nhìn vài giây, cô nhắm tịt mắt lại theo bản năng rồi vội vàng xoay người.
Hai má cô đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng đỏ.
Không đúng, lại chẳng phải mới nhìn thấy lần đầu, sao lại ngạc nhiên như thế, không nên để ảnh đế đại nhân hiểu lầm mới phải.
Nghĩ tới đây, Diệp Vấn Vấn hơi chần chờ một chút, cô xoay người, thả tay xuống, bình tĩnh nhìn Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện vẫn duy trì động tác đưa tay kéo cửa tủ, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vấn Vấn nói với giọng điệu khô khốc: “Tôi..
Không mở cửa được.”
Ảnh đế đại nhân mặc quần bên dưới, bên eo còn có mấy giọt nước chảy xuống.
Quý Hòa Hiện vì bộ phim trước nên đã tăng tận mười ký, trải qua hai tháng nghỉ ngơi, anh đã giảm xuống mười ký.
Tám múi cơ bụng hiện ra rõ ràng, mỗi một tấc trên người đều vừa vặn cân xứng, càng gợi cảm hơn so với lần đầu Diệp Vấn Vấn nhìn thấy.
Diệp Vấn Vấn dời mắt đi, đừng nhìn bừa.
Nhưng ánh mắt cô lại như không chịu khống chế mà nhìn vào chỗ eo bên phải của anh, ở nơi ấy có một vết sẹo.
Cô còn định nhìn kỹ thì Quý Hòa Hiện đã mở tủ quần áo ra, anh lấy hai cái áo, anh hỏi Diệp Vấn Vấn như chẳng có chuyện gì: “Tôi nên mặc cái nào?”
Bữa tiệc tối nay…
Diệp Vấn Vấn chỉ vào cái áo màu đen.
Quý Hòa Hiện mặc áo ngay trước mặt Diệp Vấn Vấn, mãi đến khi anh gài xong một cúc áo cuối cùng thì Diệp Vấn Vấn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn thấy cái cúc áo gài sát yết hầu anh, cô lại không nhịn được muốn bay qua gỡ nút đó ra.
Cô cố nhịn xuống
Địa điểm hẹn của đêm nay là ở một nhà hàng xa hoa bên cạnh thành phố điện ảnh và truyền hình[1].
Quý Hòa Hiện đi tới phòng riêng trước, anh gọi thay Diệp Vấn Vấn một phần bánh ngọt, chờ đến khi cô ăn no rồi anh mới ăn hết phần còn lại.
[1]Thành phố điện ảnh và truyền hình là một nơi được xây dựng những bối cảnh thực tế để quay phim, được cung cấp đầy đủ các phương tiện quay phim và truyền hình, và thường được phát triển thành một điểm thu hút khách du lịch.
Cũng không lâu sau, Tông Việt đến.
“Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi.” Bình thường Tông Việt đều ăn cơm ở quán nhỏ ven đường với chiến hữu của mình, không quá quen với nhà hàng cao cấp này cho nên anh ta đã phải đi vòng quanh mấy lần.
Hai người bắt tay với nhau, Quý Hòa Hiện nói: “Không sao, tôi cũng vừa tới.”
Quý Hòa Hiện đưa thực đơn cho Tông Việt, Tông Việt lại nói thoải mái nói thẳng: “Cậu chọn đi, tôi không quá quen với những thứ này.”
Tông Việt không đoán được dụng ý khi Quý Hòa Hiện mời mình ăn cơm, đối phương là một minh tinh lớn, hôm nay hai người họ mới vừa quen biết nhau, trong lúc huấn luyện cũng chỉ nói mấy câu mà thôi.
Lúc ra cửa, huấn luyện viên Lý còn ồn ào nói: “Nói không chừng cậu ta cảm thấy cậu trộm búp bê của cậu ta, cho nên tìm cậu tính sổ đó.”
Tông Việt lắc đầu, một minh tinh lớn nào rảnh rỗi như thế.
Bởi vì muốn biết dụng ý của đối phương, cho nên anh ta đã đồng ý lời mời.
Trong suốt bữa ăn Quý Hòa Hiện rất dễ nói chuyện, anh lấy những tình huống huấn luyện vào ban ngày để mở đề tài, rất nhanh sau hai người đã từ chủ đề huấn luyện nói đến kiến thức súng ống.
Tông Việt giới thiệu những chủng loại súng, trong quân đội, mỗi một đơn vị bộ đội đặc chủng đều nắm giữ rất nhiều loại súng ống, nếu có kỹ thuật bắn súng thật, có thể tiến vào bộ đội bắn tỉa, trở thành một tay bắn tỉa.
Trong phim [Siêu kế hoạch], thiết lập người của nam chính ngoại trừ có thân thủ lợi hại ra, còn có một kỹ năng bắn súng thần sầu nữa.
Chỉ có đi sâu vào mới có thể hiểu rõ, diễn viên mới có thể thể hiện tính cách nhân vật một cách hoàn mỹ hơn.
Diệp Vấn Vấn vốn nghe đến mệt rã rời, cô thật sự không hiểu những thứ này, nhưng nghe một hồi lại thành nghiện, từ những miêu tả của Tông Việt mà cô có thể tưởng tượng ra được một thế giới quân đội đầy nhiệt huyết.
—- Diệp Vấn Vấn không chờ bên trong túi của Quý Hòa Hiện, vì để dễ quan sát Tông Việt hơn cho nên cô đã ngồi ở chỗ bức tranh ở một bên.
Tông Việt uống khá nhiều rượu, anh ta cũng giống với Quý Hòa Hiện, bình thường là một người ít nói, nhưng khi uống rượu vào lại trở thành người nói nhiều.
“Anh đã vào bộ đội từ khi nào thế?” Sau khi trò chuyện đủ rồi, Quý Hòa Hiện lại rót thêm một ly rượu cho Tông Việt.
“Mười năm trước.” Tông Việt cầm ly rượu: “Đầu óc nóng lên nên đã vào bộ đội, đi lên từ một tiểu binh bình thường, trải qua từng trận lựa chọn mới được tuyển vào bộ đội đặc chủng.”
“Vốn tưởng rằng sau khi vào bộ đội đặc chủng, chờ sau khi xuất ngũ thì sẽ nhận được tiền lương cao từ quốc gia, muốn có cái gì…” Tông Việt chợt cảm giác thấy mình nói quá nhiều cho nên ngậm miệng đúng lúc, nâng ly rượu lên với Quý Hòa Hiện.
Hai người cụng ly với nhau, Quý Hòa Hiện uống cạn trong một hơi, Tông Việt nói: “Sảng khoái.”
Hai người lại rót đầy ly, Diệp Vấn Vấn bắt đầu lo lắng, uống như thế, hai người đều sẽ say mất.
“Tôi có chút tò mò, có phải tất cả tin tức trong giới giải trí của mấy cậu đưa ra ngoài đều là tin giả không?” Tông Việt nói: “Trước đây tôi từng xem qua tin của cậu, nói nhân phẩm của cậu rất kém, thích hàng hiệu này nọ.”
Quý Hòa Hiện trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Bầu không khí trên mạng đa phần là thế, thật thật giả giả, giả giả thật thật, không đáng tin.”
Lời này hệt như đã đâm trúng tâm sự của Tông Việt, trong nháy mắt anh ta trở nên trầm mặc hơn, mấy giây sau mới nói với giọng điệu căm hận: “Những tên phóng viên thích đưa tin không đúng sự thật kia thật buồn nôn.”
Quý Hòa Hiện liếc nhìn anh ta, hệt như vô tình nhắc tới: “Tôi từng thấy một tin tức hiến tặng, nói là có một cô gái vị thành niên đã tự nguyện hiến tặng cho chị gái mình, được rất nhiều lời khen tặng, nhưng sau đó lại đưa tin nói cô gái kia lừa gạt người, đến cùng là thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới biết.
Anh lắc đầu.
Tông Việt chấn động, anh ta chần chờ hai giây mới nói: “Cô bé cậu nói đến có phải tên Diệp Vấn Vấn không?”
Diệp Vấn Vấn như ngừng thở, cô không ngờ ảnh đế đại nhân lại chuyển đề tài đến mình, đồng thời..
Từ mấy câu nói của anh để phân tích thì, chắc chắn anh đã nhìn thấy những tin tức trước kia của cô trên mạng.
May là từ xưa đến nay cô chưa từng lộ mặt.
Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm, cô cũng tự mình biết mình, gương mặt trước kia của cô làm sao có thể sánh được tinh linh hoa dưới bút vẽ của ảnh đế đại nhân.
Cô không hề ghét bỏ khuôn mặt trước kia của mình, chủ yếu có hơi xấu hổ thôi.
Nghĩ đến hình ảnh ảnh đế đại nhân lên mạng tìm tin tức về mình, cô bỗng muốn cười, với nhân phẩm và tính cách của ảnh đế đại nhân, chắc chắn đây là lần đầu tiên anh tìm kiếm tin tức về người khác.
Cười một hồi cô lại không cười nổi nữa, cô nhìn bóng lưng của Quý Hòa Hiện với vẻ thấp thỏm: Lỡ đâu ảnh đế đại nhân nhìn thấy mấy lời bàn tán trên mang, sau đó hiểu lầm nhân phẩm của cô thì phải làm sao?
Quý Hòa Hiện nói: “Anh cũng biết à? Đúng là tên Diệp Vấn Vấn, cái tên rất đặc biệt, tôi có ấn tượng rất sâu.”
Tông Việt uống cạn ly rượu trong tay mình, trầm mặc một chút rồi nói: “Em ấy là em gái tôi.”
Quý Hòa Hiện lộ ra sự kinh ngạc vừa đúng mực, sẽ không khiến người ta thấy phản cảm, ngược lại còn khiến người ta có dục vọng muốn nói hết tất cả.
“Nhưng em ấy không phải em gái ruột của tôi, em ấy là một cô nhi, lớn lên ở viện mồ côi.” Tông Việt nói: “Những tin tức mà đám truyền thông kia đưa lên, tôi dám lấy nhân cách của tôi đảm bảo, tuyệt đối không phải em ấy làm.”
Anh ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Quý Hòa Hiện: “Còn cả chuyện hiến thận, em ấy không thể tự nguyện được.”
Cõi lòng Quý Hòa Hiện chấn động, bàn tay đặt trên bàn của anh lặng lẽ siết chặt lại, cố gắng không nhìn ra phía sau, bình tĩnh nghe Tông Việt nói tiếp.
“Từ nhỏ cơ thể của em ấy đã không tốt, hiến một trái thận, cho dù không có bất ngờ gì xảy ra cũng sẽ lấy mạng em ấy.” Tông Việt càng nói càng nhỏ, giọng nói của anh ta có chút khàn: “Tôi ở trong quân đội tiến hành huấn luyện đóng kín, những giời gian đặc thù còn phải chấp hành nhiệm vụ đặc thù, chờ đến khi tôi nhìn thấy tin tức về em ấy ở trên mạng thì đã muộn.”
Anh ta liên tục lập lại câu “đã muộn” nhiều lần, cúi đầu, vành mắt ửng đỏ.
Trong lúc vô tình, Diệp Vấn Vấn đã bay đến trên đỉnh đầu Tông Việt, cô nhẹ nhàng hạ xuống, cảm nhận những hổ thẹn và tự trách trong im lặng của Tông Việt.
Bọn họ chỉ từng ở chung với nhau mấy ngày khi cô còn bé, lúc anh ta gần đi thì thật sự có nói với cô rằng sau này sẽ quay lại thăm cô, cô tin, nhưng anh ta vẫn không quay lại.
Thời gian lâu dài, cô cũng không chờ mong nữa, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, mà cuộc sống của cô là cố gắng để mình khỏe mạnh hơn, trải qua một đời bình an.
Hiện tại khi biết anh Tông Việt vẫn luôn nhớ đến cô, những điều cô đã từng trải qua trước đây cũng bỗng ấm áp lên.
Ít nhất, lúc đó vẫn có người lo lắng cho cô.
Diệp Vấn Vấn khịt khịt mũi, Quý Hòa Hiện nhìn sang, anh dừng một chút rồi nhíu mày hỏi: “Ý của anh là, cô ấy bị ép?”
Tông Việt không cảm giác được trên đỉnh đầu mình có thêm một vật nhỏ, anh ta lắc đầu: “Không có chứng cứ.”
Quý Hòa Hiện: “Vậy anh có biết bây giờ cô ấy thế nào không?”
Gương mặt Tông Việt không chút cảm xúc, anh ta mượn men rượu thôi miên chính mình, rơi vào suy nghĩ của bản thân, anh ta nói: “Bị chết não, cậu biết không, bác sĩ kiến nghị đưa em ấy đi hỏa táng, để em ấy mồ yên mả đẹp.
Thế nhưng, em ấy vẫn còn thở, từng hơi từng hơi một..
Bác sĩ nói với tôi, đó là ảo giác.”
Anh ta cười lạnh một tiếng, thô bạo mắng: “Ảo giác con mẹ ông ta ấy.”
“Không biết tại sao, tôi vẫn luôn cảm thấy em ấy còn sống.” Tông Việt hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Nói không chừng có một ngày nào đó, em ấy sẽ tỉnh lại.”
Ánh nhìn của Quý Hòa Hiện ngày càng sâu hơn, anh liếc nhìn Diệp Vấn Vấn, nói: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Cuối cùng Tống Việt cũng cảm thấy không đúng lắm, anh ta nhíu mày nhìn Quý Hòa Hiện, một minh tinh lớn như anh sao lại hỏi thăm chút chuyện từ anh ta?
Nhưng đã nói đến đây, chẳng có gì phải giấu nữa.
Anh ta chậm rãi nói ra ba chữ: “Ở nhà tôi.”