Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 33


Đọc truyện Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế – Chương 33


Diệp Vấn Vấn cười ngây ngốc, sau đó cười cười, cười không nổi nữa, cô nghe được bên tai mình có những tiếng ồn ào — Họ không chỉ trò chuyện lớn tiếng khi bước vào toilet, thậm chí còn bắt đầu đùa giỡn bên trong.
Diệp Vấn Vấn lo lắng siết chặt nắm đấm, cô nhìn quanh, gương mặt ngơ ngác càng thêm mờ mịt: “Chúng ta đang ở đâu thế?”
Quý Hòa Hiện giơ ngón trỏ đặt bên môi, nhẹ giọng nói: “Toilet.”
Diệp Vấn Vấn trợn mắt lên, học theo anh thấp giọng nói: “Toilet nam?”
Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Quý Hòa Hiện bật cười, anh khẽ cong môi, gật đầu nhẹ một cái.
Diệp Vấn Vấn hít vào một hơi khí lạnh, cô lập tức dùng tay che mắt mình, nói lẩm bẩm.

Quý Hòa Hiện muốn nghe rõ xem cô nói gì nên đã đưa cô đến bên tai mình, anh nghe nhóc con đang không ngừng nói: “Phi lễ chớ nhìn phi lễ nhớ mình…”
Lại còn biết phi lễ chớ nhìn, Quý Hòa Hiện không nhịn cười nổi, cũng không làm phiền cô, mặc cho cô nói thầm thì ở đó.

Đến khi âm thanh bên ngoài biến mất, anh mới mang Diệp Vấn Vấn ra ngoài.
Diệp Vấn Vấn kéo hai ngón tay ra, muốn nhìn xem toilet nam thế nào, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì cô đã bị Quý Hòa Hiện đưa tới chỗ bồn rửa tay.
Sau một trận dằn vặt, cơn say của Diệp Vấn Vấn đã tan đi một nửa, cô thoáng tỉnh táo, cảm thấy tay và mặt mình nhơm nhớp, rất khó chịu.

Thấy vòi nước, cô lập tức nói: “Thầy Quý, tôi muốn rửa mặt.”
Quý Hòa Hiện xé khăn đã thấm ướt đưa cho cô, cô vui vẻ cầm lấy rửa mặt, còn tiện thể chà chà kem trên đầu mình.
Làm xong những thứ này, cô lặng lẽ quan sát Quý Hòa Hiện, vừa nãy..

Cô không làm ra hành động khác người gì đó chứ?
Vừa nhìn, ánh mắt của cô đã đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, cô bỗng như bị điện giật rồi dời mắt đi, bắt đầu hồi tưởng.

Nhưng vừa nghĩ thì đầu đã choáng váng, không thể làm gì khác hơn là quyết định từ từ nhớ lại sau.
Ngay dưới ánh nhìn có hơi kinh ngạc của Quý Hòa Hiện, Diệp Vấn Vấn chuẩn xác đáp vào trong túi áo khoác của anh, đẩy bánh bao nhỏ bên trong, co lại thành một nắm.
Quý Hòa Hiện thấy thế, cho rằng cô ngủ cho nên anh nhẹ nhàng vỗ cô ở ngoài túi áo.
Cơ thể của Diệp Vấn Vấn cứng đờ — Nơi ngón tay của Quý Hòa Hiện vỗ vào, vừa hay là bộ phận dưới eo trên chân cô.
Cô cắn một miếng bánh bao nhỏ: Chắc chắn là ảnh đế đại nhân không để ý!
—-

Quý Hòa Hiện đẩy cửa ra, có tiếng trò chuyện vang lên, Quý Hòa Hiện hơi nhíu mày.
Trong phòng ngoại trừ Vu Tinh Ngôn thì còn có thêm một người đàn ông trẻ tuổi, chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, vóc người cao lớn, khuôn mặt khá đẹp trai.
“…!Có thể gặp ngài ở đây là vinh hạnh của tôi, không biết có thể…” Tiếng đẩy cửa ra làm cắt ngang giọng của người đàn ông trẻ, anh ta quay đầu lại, thấy là Quý Hòa Hiện thì sắc mặt hơi thay đổi.
Nhưng chỉ hai giây sau đã khôi phục lại như thường, anh ta đứng dậy, dùng một giọng điệu nhiệt tình lại quen thuộc nói: “Anh Quý, thật trùng hợp, anh cũng đến tìm đạo diễn Vu à?”
Diệp Vấn Vấn đang buồn ngủ bỗng bị giọng nói xa lạ làm cho giật mình, cô biết trong phòng chỉ có mỗi Quý Hòa Hiện và Vu Tinh Ngôn, thêm một người nữa là ai?
Quý Hòa Hiện còn chưa nói, Vu Tinh Ngôn đã cười ha hả nói: “Nếu còn không quay lại thì tôi đã bảo trợ lý của cậu vào toilet tìm cậu rồi.”
“Đây là Dương Diệc Luân ở công ty cũ của cậu, chắc không xa lạ gì đâu.” Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn Dương Diệc Luân, nói: “À đúng rồi, vừa nãy cậu định nói gì?”
Tất nhiên Dương Diệc Luân cũng nhận ra được thái độ của Vu Tinh Ngôn đối với anh ta và Quý Hòa Hiện khác nhau.
Quãng thời gian trước có tin tức nói, nói Vu Tinh Ngôn đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, mặc kệ đó có phải là thật hay không, Dương Diệc Luân đều không muốn từ bỏ, ít nhất cũng phải xác định xem là thật hay giả.
Con người Vu Tinh Ngôn, hệt như có ma lực vậy, chỉ cần diễn viên phim anh ta, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Dương Diệc Luân muốn nổi tiếng, muốn trèo lên trên, tất nhiên rất muốn vào được phim của Vu Tinh Ngôn.

Nhưng Cao Vũ đã giội cho anh ta một chậu nước lạnh, nói với địa vị hiện giờ của anh ra, cho dù Vu Tinh Ngôn muốn quay phim mới thì cũng không đến lượt anh ta làm nam chính.
Dương Diệc Luân không cam tâm, anh ta đã tốn rất nhiều tâm tư để Cao Vũ đồng ý giúp anh ta, nhưng đã thất bại, ngay cả bóng dáng của Vu Tinh Ngôn cũng chưa thấy được.
Anh ta không hề từ bỏ, quyết định tự mình ra tay, anh ta tin chỉ cần gặp mặt Vu Tinh Ngôn một lần, đối phương sẽ nhìn anh ta với đôi mắt khác xưa.
Vì thế, anh ta đã dựa vào quan hệ, để người ta âm thầm quan sát hành tung của Vu Tinh Ngôn.

Trước đây không lâu anh ta đã nhận được tin, nói rằng đêm nay Vu Tinh Ngôn sẽ đến Khánh Viên Xuân một mình.
Đây là cơ hội tốt để gặp Vu Tinh Ngôn, Dương Diệc Luân không quan tâm Vu Tinh Ngôn đi gặp ai, anh ta chỉ cần nắm chắc cơ hội lần này là được.
Nhưng không hiểu sao vận may không tốt, trên đường đến bị kẹt xe.

Đến lúc anh ta đến thì Quý Hòa Hiện vừa hay đi vào toilet, Dương Diệc Luân tưởng bữa tiệc của Vu Tinh Ngôn đã kết thúc, có thể vui vẻ giao lưu với anh ta.
Dương Diệc Luân làm bộ vô tình gặp được Vu Tinh Ngôn, phát huy quan hệ xã hội của bản thân mình đến tận cùng.

Anh ta tự cảm giác rằng Vu Tinh Ngôn đã rất hài lòng với anh ta, đang lúc muốn tăng thêm chút thì không ngờ Quý Hòa Hiện lại xuất hiện.
Lẽ nào anh cũng đễ tìm đạo diễn Vu để bàn chuyện phim mới?
Nếu là thế…!Dương Diệc Luân siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người mình, cố gắng che giấu, trả lời Vu Tinh Ngôn: “Chỉ là có hơi ngạc nhiên thôi, thì ra đạo diễn Vu có hẹn với anh Quý, tôi còn tưởng anh Quý cũng vô tình gặp được đạo diễn Vu như tôi.”
Cho dù trong lòng anh ta đang rất tức giận, nhưng anh ta chẳng hề thể hiện ra mặt, nụ cười trên mặt anh ta cũng càng lúc càng tươi hơn.

Diệp Vấn Vấn: “…”
Tại sao nghe người này nói chuyện thì cô lại có cảm giác khó chịu thế.
Cho đến cái tên Dương Diệc Luân này, nghe có chút quen tai…
Diệp Vấn Vấn vẫn chưa tỉnh tảo hoàn toàn nên đầu óc có hơi chậm, cô suy nghĩ đến vài giây mới phản ứng được: Không phải Dương Diệc Luân là nghệ sĩ nam quyến rũ người đại diện của ảnh đế đại nhân à.
Sự tò mò của cô nổi lên, cô lặng lẽ giẫm lên bánh bao nhỏ ló đầu ra nhìn, chờ đến khi thấy rõ mặt mũi đối phương thì xì một tiếng đầy ghét bỏ.
Nói về tướng mạo, Dương Diệc Luân cũng được coi là có ngũ quan anh tuấn, nhưng giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ nam anh tuấn, giá trị nhan sắc của anh ta cũng có thể xem là tầm trung.
So sánh với Quý Hòa Hiện, khí chất chênh lệch nhau cả mấy ngàn cây số, cũng chẳng biết Cao Vũ kia vừa ý cái gì của anh ta nữa.
Diệp Vấn Vấn đang dùng lập trường đứng về phía của Quý Hòa Hiện mà suy nghĩ, tính toán rằng có thể hai người kia là rùa nhìn đậu xanh[1], nhìn nhau chướng mắt.
[1] Rùa nhìn đậu xanh: Mắt rùa khi nhìn chằm chằm vào hạt đậu xanh, lúc đó sẽ trở thành “mắt đậu”, tức là mắt không cử động được nữa, nhìn chằm chằm đến mức đờ đẫn.

Câu này Vấn Vấn nói Cao Vũ là rùa còn Dương Diệc Luân là đậu xanh.
Vu Tinh Ngôn cười hai tiếng, nói với ý riêng: “Trên đời này nào có nhiều tình cờ như thế.”
Dương Diệc Luân không mời mà đến khiến Vu Tinh Ngôn rất khó chịu, nhưng anh ta cũng biết Dương Diệc Luân và Quý Hòa Hiện có chung người đại diện, dường như quan hệ không tệ lắm — Đây là tin được truyền ra ngoài.
Quý Hòa Hiện không bàn tán người khác sau lưng, cho nên Vu Tinh Ngôn cũng tạm thời không biết mấy trò kia của Dương Diệc Luân.
Nể mặt Quý Hòa Hiện cho nên Vu Tinh Ngôn không hề cản người, cho dù đã lâu không đóng phim, nhưng tài hoa vẫn còn đó, vẫn có thể thành thạo điêu luyện trò chuyện với Dương Diệc Luân.
Vẻ mặt của Dương Diệc Luân thoáng cứng lại, mấy giây sau mới gãi đầu một cái, vờ như mình không nghe hiểu ý của Vu Tinh Ngôn, anh ta cười lúng túng: “Vậy đạo diễn Vu và anh Quý cứ bận việc trước, tôi không làm phiền hai người nữa.”
Sau khi diễn cảnh hậu bối biết lễ nghĩa đến mức hoàn mỹ, Dương Diệc Luân rời khỏi phòng.
Vu Tinh Ngôn nói: “Tên đó bị làm sao thế? Tôi nhớ có mấy lần hoạt động lớn, dường như cậu ta cũng tham gia với cậu đúng không, người đại diện cũ của cậu để cậu ta cọ nhiệt cậu à?”
Quý Hòa Hiện ngồi xuống lần nữa, anh không đáp, phản ứng này của anh như thể ngầm thừa nhận.
Vu Tinh Ngôn cau mày: “Đây không giống tính tình của cậu.”
Cùng là nghệ sĩ dưới tay một người đại diện, nhiệt độ thấp cọ nhiệt độ cao cũng là chuyện thường tình trong vòng.
Thế nhưng, chuyện cọ nhiệt này rất khiến người ta khó chịu, bình thường thì người đại diện đều không để nghệ sĩ của mình làm chuyện này, rất dễ khiến họ bị đen.
Diệp Vấn Vấn cũng rất tò mò, không hiểu nổi ảnh đế đại nhân suy nghĩ thế nào, cô luôn vểnh lỗ tai lên chờ Quý Hòa Hiện giải thích.
Sau này Vu Tinh Ngôn chính là người hợp tác với anh, có một số việc tự nhiên không cần gạt anh ta làm gì, Quý Hòa Hiện trầm ngâm một chút rồi giải thích đơn giản.
Trước đó sỡ dĩ anh không quan tâm đến động tác của Cao Vũ, thậm chí còn có một mảnh lịch sử đen tối kia, là vì, đã lâu trước từng có một bữa tiệc, Cao Vũ là người đại diện nên đã đi cùng với anh, chặn rượu cho anh, cuối cùng uống đến mức xuất huyết dạ dày.
Quý Hòa Hiện không hay uống rượu, nhưng không có nghĩa anh không biết uống.


Thật ra anh cũng không cần Cao Vũ chặn rượu cho anh, nhưng kết quả cuối cùng Cao Vũ chặn rượu cho anh là thật, xuất huyết dạ dày cũng là thật.
Nợ ân tình là khó trả nhất, về chuyện này, Quý Hòa Hiện đã như có một cái gai trong tim, sau đó, chỉ cần những chuyện Cao Vũ làm không động đến điểm mấu chốt của anh, anh đều sẽ không để ý.
Sau khi nghe lời giải thích của anh, Vu Tinh Ngôn im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói một câu nửa căn dặn nữa dạy dỗ: “Tiểu Quý, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của cậu, làm người không thể quá nhân hậu được, quá nhận hậu sẽ dễ chịu thiệt, đặc biệt là ở trong vòng này.”
Quý Hòa Hiện nâng ly rượu trên bàn lên, cụng ly với Vu Tinh Ngôn: “Trong lòng tôi hiểu rõ.”
Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm: Anh hiểu rõ chỗ nào.
—-
Trên đường về nhà, Diệp Vấn Vấn ngồi trong túi, cô lập lại cái câu ý vị sâu xa của Vu Tinh Ngôn với Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện uống rượu nên không lái xe, người lái xe là Kiều Hựu Song, thêm một Kiều Hựu Song trong xe, Diệp Vấn Vấn chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong túi.
Nhưng vẫn có thể nhỏ giọng nói chuyện, đến khi Kiều Hựu Song nhìn vào kính chiếu hậu thì cậu ta thấy ông chủ của mình đang cúi đầu, hệt như đang lầm bầm gì đó.
Hình ảnh kia quá quái dị, cậu ta muốn nói nhưng lại không dám nói, miễn cưỡng nhịn đến mức nhăn mặt.
Quý Hòa Hiện nhìn dáng vẻ trịnh trọng của nhóc con, anh có hơi buồn cười, không nhịn được duỗi ngón tay ra chọt cô một cái: “Thức khi nào thế?”
— Anh vẫn luôn nghĩ Diệp Vấn Vấn đang nằm ngủ say trong túi mình.
Diệp Vấn Vấn chọt hai ngón tay của mình với nhau, cô nào có thể không biết xấu hổ nói rằng mình vốn không ngủ chứ, cô nói lảng sang chuyện khác, nhắc nhở Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, anh phải chú ý đến cái người họ Dương kia.”
Cô cố gắng nhớ lại những chi tiết nhỏ trong truyện, tìm kiếm xem liệu có phân đoạn nào liên quan đến Dương Diệc Luân hay không.
Cả truyện có hơn một triệu từ, có rất nhiều vai phụ.

Tuy Diệp Vấn Vấn đã đọc từ đầu đến cuối truyện, nhưng vì truyện quá dài nên có một số chi tiết cô đã không nhớ rõ nữa, đặc biệt là càng không hề có ấn tượng gì với một vài vai phụ không quan trọng.
Suy nghĩ lần thứ nhất, cô hoàn toàn không hề nhớ ra được, đến khi suy nghĩ lần hai thì mới có chút ấn tượng.
Từ chút ấn tượng ấy, cô lại cẩn thận suy nghĩ tìm tòi trong ký ức mình, cuối cùng cô vẫn tìm được — Trong truyện cũng có phân cảnh của Dương Diệc Luân.
Trong truyện, sau khi nữ chính Bạch Ca ra mắt, đã từng hợp tác với Dương Diệc Luân trong một bộ phim, cũng không lâu sau trên mạng xã hội đã lan truyền tin tức hai người qua lại với nhau.

Trong tin tức lan truyền kia không những có đầu có đuôi, còn có cả hình ảnh hai người ôm ấp nhau, rất đáng tin.
Khi đó Quý Hàm Thư đã thích Bạch Ca, cậu ta đã âm thầm hỏi thăm tin tức về Dương Diệc Luân, cuối cùng tẩn cho Dương Diệc Luân một trận.
Lúc đó, trong lúc Bạch Ca say rượu đã vô tình bị nôn, là Dương Diệc Luân cố tình đưa tin lên hotsearch, vì để cọ nhiệt, hơn nữa, Dương Diệc Luân cũng có ý bất chính với cô ta.
Kết hợp với những gì được miêu tả trong truyện, cộng với những hành động trong thực tế của Dương Diệc Luân thì không khó để tưởng tượng được phẩm tính của người này, chín mươi phần trăm là kiểu người có thể làm ra bất cứ chuyện gì để được nổi tiếng.
Đối mặt với kiểu người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình này, nên đề phòng ngay từ đầu.

Mà ảnh đế đại nhân lại quá phật tính, dễ chịu thiệt, vì thế Diệp Vấn Vấn không thể không nhắc nhở anh, hy vọng anh sẽ chú ý.
Có câu thà đắc tội với quân tử chứ không đắc tội với tiểu nhân, tiểu nhân khó phòng.

Ai biết được sau lưng tiểu nhân kia có cất giấu rắn độc gì đó hay không, có bất ngờ nhào ra cắn người hay không.

Cảm giác mà Dương Diệc Luân cho Diệp Vấn Vấn rất giống với vị viện trưởng luôn tươi cười hiền lành kia, một kẻ nham hiểm, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Cô giương cằm nhìn Quý Hòa Hiện, một mặt ưu sầu thở dài.
“Yên tâm đi.” Quý Hòa Hiện cảm thấy cõi lòng ấm áp, không muốn nói tiếp những chuyện này nữa, nhóc con của anh nên không buồn không lo gì cả.
“Có muốn đến trung tâm mua sắm không?” Anh đề nghị.
Tiếng nói vừa dứt, nhóc con trong túi bỗng sáng mắt lên.
—-
Chiếc xe dừng lại ở một bãi đổ xe ngoài trời của trung tâm mua sắm, Kiều Hựu Song buồn bực, đang yên đang lành, sao ông chủ lại muốn đi mua sắm thế.
Cậu ta lo lắng không yên, không nhịn được lại nói: “Anh Quý, vẫn nên để em đi cho, anh muốn mua gì thì cứ ghi ra, em sẽ mua về nhanh thôi.”
Bên trong trung tâm mua sắm có rất nhiều người, nếu Quý Hòa Hiện bị nhận ra, xung quanh không có vệ sĩ, rất dễ xảy ra chuyện nguy hiểm.
Năm ngoái có tin tức một vị nghệ sĩ lớn một mình ra ngoài mua thức ăn, sau khi bị nhận ra thì đã xảy ra chuyện dẫm đạp.

Người nghệ sĩ ấy bị thương, nằm trên giường bệnh nửa tháng trời.

Không chỉ có thế, sau khi khỏe lại còn phải bồi thường tiền thuốc men cho người bị dẫm đạp bị thương nữa.
Nói chung rất phiền phức.
Chuyện này sau khi bị truyền ra ngoài, dẫn đến rất nhiều nghệ sĩ không dám tùy tiện đến những nơi đông người.

Lo lắng của Kiều Hựu Song từ đấy mà ra, không muốn để Quý Hòa Hiện vào trung tâm mua sắm.
Còn nữa, nếu thật sự muốn đi mua sắm, vậy cũng nên kêu cậu ta đi cùng, nhưng lại một mực không cho phép cậu ta đi theo cùng, nếu cậu ta đi theo, chẳng khác nào một cái bóng đè to tướng hình người cả.
“Anh Quý…”
Quý Hòa Hiện nhìn vào mắt cậu ta, cậu ta thông minh ngậm miệng lại.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Hòa Hiện đội mũ lên đầu, đẩy cửa xuống xe.
Kiều Hựu Song không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, đã trễ rồi, trong trung tâm mua sắm cũng không còn nhiều người.
Đúng là trong trung tâm mua sắm không có nhiều người, trung tâm mua sắm này mở cửa đến mười một giờ đêm, bây giờ vẫn chưa tới mười giờ nhưng đã có một vài cửa hàng đóng cửa.
Diệp Vấn Vấn không thấy người nào nên to gan thò đầu ra, Quý Hòa Hiện đặt cô lên lòng bàn tay mình, nâng lên bên tai, nghe được giọng điệu vui mừng của cô: “Thầy Quý, anh muốn mua gì thế?”
Quý Hòa Hiện chỉ cười không nói, vài phút sau anh đã đưa Diệp Vấn Vấn đến lầu ba, vào một cửa hàng thủ công mỹ nghệ.
Trong cửa hàng có bày trí rất nhiều căn nhà nhỏ được làm bằng tay, khá giống với căn nhà nhỏ Quý Hào Hiện đã vẽ.
Quý Hòa Hiện cúi đầu nói: “Em thích cái nào?”
Diệp Vấn Vấn: !!!
—-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.