Trở Mặt

Chương 27: Đằng Sau Một Lời Nói


Đọc truyện Trở Mặt – Chương 27: Đằng Sau Một Lời Nói


Thạc Chân vẫn luôn mông lung về câu nói của Viễn Chân ngày hôm đó, nhưng lại không hề để tâm về hành động của anh.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Thạc Chân lần nữa sống trong sự bao bọc nuông chiều của Viễn Chân.

Có điều, cô không còn là cô bé nhỏ thích làm nũng và dựa dẫm vào anh.
Viễn Chân nói, đến khi Thạc Chân mười tám tuổi cô sẽ hiểu, nhưng cô chỉ hiểu rằng suốt hai năm ở cùng anh, cô luôn luôn bị quản thúc và giám sát chặt chẽ của anh.
Hai năm trôi qua, ngoại trừ Viễn Thành thi thoảng đến chơi, còn lại cô không có bất kỳ một người bạn nào khác, cơ hội một mình ra ngoài đi dạo hay gặp gỡ bạn bè cũng không.
Đêm trước khi ngày thi đại học diễn ra, Thạc Chân một mình ôn bài trong phòng mình.

Cả căn phòng phần lớn màu chủ đạo là màu nâu nhạt, tạo cảm giác ấm áp gần gũi.

Phòng riêng của cô năm đó được sửa lại toàn bộ từ màu tường cho đến thảm lông lót sàn.
Qua tám giờ một chút, Viễn Chân mang sữa nóng vào cho Thạc Chân, sau đó đến đầu giường ngồi xuống, cầm lấy tài liệu bày bừa khắp giường lên xem.
Thạc Chân ngồi ở giữa giường, ái ngại lén xoay đầu nhìn trộm Viễn Chân.

Cô nhận ra, càng lớn tuổi sức khỏe anh cũng bị ảnh hưởng không ít, cụ thể mỗi lần anh sang giúp cô ôn bài, quay qua quay lại anh đã ngủ quên, gọi cũng rất khó tỉnh.

Càng trưởng thành, Thạc Chân càng giữ khoảng cách với người khác phái, kể cả Viễn Chân hay Viễn Thành.

Vì vậy cô rất ngại phải ngủ chung giường với Viễn Chân, nhưng sợ nói ra lại khiến anh cho rằng cô đang nghĩ điều không nên.
Hơn mười giờ, Thạc Chân thu dọn giấy tờ, chuẩn bị phiếu dự thi và bút bỏ trước vào túi note màu trắng.

Khi quay lại, bắt gặp Viễn Chân đã ngủ quên, Thạc Chân lặng lẽ thở ra một hơi nặng nề đi tắt đèn.
Nằm lên giường, Thạc Chân xoay lưng về phía Viễn Chân, thu mình một góc.

Mi mắt Thạc Chân vừa khép lại, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói khàn khàn của Viễn Chân: “Chân Chân, con không ôm chú sao?”
Thạc Chân mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nóng không lạnh đáp: “Không ạ.”
“Tại sao?”
Trong lời nói Viễn Chân mang theo sự trách móc, Thạc Chân không bao giờ quên, khi còn nhỏ trong mắt cô anh như một anh hùng tỏa ra ánh sáng khiến người người ngưỡng mộ.

Buồn cười nhất là khi ấy Thạc Chân xem Viễn Chân là tín ngưỡng của đời mình, chỉ cần ôm anh sẽ được may mắn, chỉ cần ăn đồ ăn giống anh sẽ được thông minh, đáng tiếc cô bây giờ không còn là cô bé ngây ngô ngày trước nữa.
Qua một lúc lâu, không gian chìm trong yên tĩnh đến ngột ngạt, không nhận được câu trả lời của Thạc Chân, Viễn Chân tiếp tục cất tiếng phá vỡ bầu không khí: “Chân Chân, ôm chú đi.”
“Tại sao ạ?” Thạc Chân bình thản hỏi lại.
“Truyền động lực.”
Thạc Chân cười nhạt, nhẹ nhàng đáp: “Con tự tin vào chính mình hơn.”
Không gian lại chìm trong tĩnh lặng, vài giây sau Viễn Chân không bỏ cuộc trong việc làm phiền Thạc Chân, anh tìm cớ biện minh: “Ngày mai chú có cuộc họp với cổ đông lớn, chú cần động lực.”
Thạc Chân bất giác mỉm cười, cảm nhận được sự ấu trĩ đang nhen nhóm trong Viễn Chân, chậm rãi phản hồi: “Chú không cảm thấy bản thân càng lớn tuổi càng nhiều lời sao?”
“Con nói gì cơ? Sóng yếu chú nghe không rõ.”
Nghe giọng điệu giả vờ lộ liễu của Viễn Chân, Thạc Chân bật cười khó tin xoay lại nhìn anh.

Viễn Chân bất ngờ nắm lấy cánh tay Thạc Chân kéo nhào về phía anh, bỗng nghiêm mặt nhắc nhở: “Từ nay muốn nói gì thì đến gần chú một chút, ở xa hơn một sải tay, con nói chú không nghe.”
“Đúng là người lớn tuổi.” Thạc Chân bầm bầm trong miệng, nhắc đến tuổi tác của Viễn Chân lại khiến cô có chút phiền lòng, nghĩ ngợi rồi cô mới lên tiếng hỏi: “Khi nào chú lấy vợ?”
Viễn Chân im lặng vài giây, bỗng hỏi ngược lại: “Khi nào con lớn?”
Thạc Chân không muốn hiểu, càng không cần hiểu, nghiêm túc nói: “Chú không cần đợi con lớn, chú kết hôn trước đi, khi nào con kết hôn cũng sẽ không đá chú ra ngồi một góc đâu.”
Viễn Chân vừa buồn cười lại vừa chua xót, Thạc Chân từng muốn anh đợi cô lớn nhưng rất nhanh sau đó hết lần này đến lần khác đều cố ý đẩy anh đến với người khác.

Bốn năm, Viễn Chân mất bốn năm vẫn chưa thể tìm được Thạc Chân của ngày xưa, cũng không xác định trong lòng mình đang muốn gì.

Có một điều Viễn Chân biết rất rõ, anh không muốn gả Thạc Chân, càng không muốn cô rung động với bất kỳ ai khác.
Sáng hôm sau Viễn Chân đưa Thạc Chân đến trường thi mới đến công ty.

Sau hai năm bị giam lỏng, chỉ được học một thầy một trò, Thạc Chân cũng có cơ hội gặp lại những bạn bè cùng lứa.
Kết thúc bài thi môn đầu, Thạc Chân trong lúc đi trên sân trường vô tình gặp lại người quen, chỉ hai năm ngoại hình người trước mặt lại thay đổi không ngờ tới.
Thạc Chân có chút ngây người không dám tin, chàng trai trước mặt cô từ một nam sinh ham chơi lại ra dáng thư sinh nghiêm chỉnh, cô chần chừ lên tiếng: “Lưu Manh?”
Lưu Minh tươi cười, hơi nghiêng đầu nhìn Thạc Chân, không nhanh không chậm lên tiếng: “Khi nãy tôi còn tưởng nhìn nhầm.

Thế nào? Ông bố trẻ đó của cậu cũng chịu cho cậu ra ngoài rồi sao?”
Thạc Chân phì cười, cùng Lưu Minh đi ra phía cổng trường, chậm rãi đáp: “Hai năm qua cậu thế nào?”
Nhắc đến Lưu Minh chợt thở dài, ngẩng đầu lên bầu trời than thở: “Cũng chẳng khá hơn cậu, gia đình tôi mấy năm nay liên tục ép tôi sau khi thi đại học phải kết hôn.

Khốn kiếp ở chỗ, con bé đó chỉ bằng tuổi cậu.”
“Là…! hôn nhân thương mại?” Thạc Chân không quá ngạc nhiên, bởi sát ngay bên cạnh cô cũng có một ví dụ cho lớn cho việc sinh ra trong nhà giàu thì phải liên hôn vì gia sản là Viễn Chân.
“Ừ, còn cậu? Dạo gần đây thế nào? Nghe nói ông bố trẻ của cậu xuất thân không hề thấp kém, nhưng sao vẫn không thừa nhận cậu?”
Thạc Chân khẽ cười nhạt lắc đầu, ánh mắt lộ rõ tia buồn bã: “Người đó không phải bố ruột tôi.”
“Bố nuôi?”
“Cũng không hẳn, người đàn ông đó thời trẻ theo mẹ tôi không thành nhưng vẫn xem tôi là con gái, chỉ có vậy thôi.”

Cả hai vừa đi vừa nói rất nhanh đã đến cổng, một cô gái đang đứng tựa vào chiếc xe sang trọng đổ bên vệ đường bỗng lao tới trong trạng thái kích động ôm chầm lấy Lưu Minh.
Thạc Chân đứng bên cạnh có chút ngớ người, chăm chú quan sát cô gái vừa mới xuất hiện này, ngoại hình phải gọi chính xác là đáng yêu, gặp Lưu Minh liền vui mừng hớn hở.
“Khi nãy em cố gắng hoàn thành bài sớm để kịp sang đón anh, anh vui không?”
Lưu Minh cau có cố gỡ tay cô gái đang ôm mình đẩy ra, ghét bỏ nói: “Không vui.”
Cô gái vẫn cố chấp ôm chặt Lưu Minh, anh vừa quay qua định giới thiệu với Thạc Chân thì bắt gặp Viễn Chân từ phía sau lưng cô đi đến.
Thấy sắc mặt Lưu Minh đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Thạc Chân bất giác xoay đầu nhìn ra sau, đúng lúc bắt gặp Viễn Chân mặt mày lạnh tanh đi tới.
Thạc Chân nhanh chân đến ôm cánh tay Viễn Chân như một hành động ngầm không để anh chạm mặt với Lưu Minh.

Cô ôm cánh tay Viễn Chân kéo đi, xoay đầu chào tạm biệt Lưu Minh: “Tôi trước nhé!”
Đi hướng ngược lại, vừa xoay đi Thạc Chân liền mở lời hỏi trước: “Đầu giờ chiều con thi tiếp, chú đến đây làm gì?”
“Không đến làm sao biết được lịch sử lặp lại?” Viễn Chân tỏ rõ thái độ không hài lòng, chỉ cần nhìn thấy Lưu Minh liền chướng mắt.
“Chú là trẻ con sao?”
Thạc Chân lên giọng cằn nhằn, lúc gần đến xe Viễn Chân, bà Viễn bất ngờ từ ghế phụ bước ra vẫy tay chào.

Bước chân Thạc Chân lập tức khựng lại, tay đang ôm cánh tay Viễn Chân lập tức buông ra, ái ngại nhìn bà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.