Trở Mặt

Chương 24: Từ Chối


Đọc truyện Trở Mặt – Chương 24: Từ Chối


Lời Mộ Khả Ý, Thạc Chân đều nghe rõ mồn một, giờ phút này đây cô lại muốn nhìn thấy biểu cảm của Viễn Chân hơn là câu trả lời của anh.
Đứng giữa hai mối quan hệ, Viễn Chân không hề bị làm cho rối loạn, ngược lại vô cùng điềm tĩnh đáp: “Đừng quên, tôi và cô chỉ diễn kịch trước mặt người lớn.”
“Em biết.” Mộ Khả Ý gật đầu chắc nịch, dáng vẻ bất đắc dĩ: “Nhưng anh là đàn ông, không thể chăm sóc toàn diện cho Thạc Chân, cô bé cũng cần có một người mẹ để chia sẻ.”
“Tôi có thể thuê người chăm sóc Chân Chân giúp tôi.

Còn việc cần một người mẹ, chỉ cần bé con nhà tôi nói không muốn, tôi nhất định sẽ không lấy.”
Thạc Chân hoàn toàn sững sờ trước những lời Viễn Chân vừa nói, dù không rõ đó là lời thật lòng hay chỉ là một cái cớ từ chối Mộ Khả Ý.
Trên máy bay vắng vẻ lúc nửa đêm, khoang thương gia đặc biệt chưa đến mười người, Viễn Chân nằm dài trên ghế, để Thạc Chân nằm sấp trên người mình, đôi tay nam tính ôm trọn người cô một cách tự nhiên.
Ông Viễn càng tỏ ra không thích, Viễn Chân lại cố tình làm theo ý mình, còn ngang nhiên làm trước mặt ông như cố tình.

Việc Viễn Chân đồng ý qua lại với Mộ Khả Ý ngoài mối quan hệ làm ăn hai bên, còn là vì không muốn một ngày hai mươi bốn giờ thì bị ông Viễn cằn nhằn liên tục mười hai giờ.
Chuyện Mộ Khả Ý, Viễn Chân xem như đã kiên nhẫn để vừa lòng ông Viễn, nhưng nếu ông càng ghét bỏ Thạc Chân, Viễn Chân cũng sẽ trở mặt với Mộ Khả Ý.
Quá cảnh ở Hong Kong, gần năm giờ máy bay đáp xuống bầu trời vẫn chưa sáng.


Về đến khách sạn, Thạc Chân được xếp ở chung phòng với Mộ Khả Ý.
Kể từ lúc bị Viễn Chân cự tuyệt chuyện kết hôn, sắc mặt Mộ Khả Ý trở nên kém đi, biểu cảm hoàn toàn thất vọng.
Mộ Khả Ý không ngủ được ra ngoài đi dạo tập thể dục, Thạc Chân một mình trong phòng buồn chán mở tivi xem đợi đến khi trời sáng.
Nội dung bộ phim kể về một cô gái ngốc nghếch cố đuổi theo người đàn ông không yêu mình.

Khi cô ấy muốn từ bỏ, anh ta lại gieo cho cô ấy hy vọng, khi cô ấy cháy lên hy vọng, anh ta lại nhẫn tâm phủ nhận nó.

Kết cục, người đàn ông đó có vợ con hạnh phúc, còn cô gái vì mãi mù quáng đâm đầu vào tình yêu không có kết quả, đến cuối đời vẫn trở thành kẻ cô độc.
Thạc Chân tựa lưng ở đầu giường, ánh mắt chăm chú dõi theo diễn biến bộ phim, trên mặt không lộ bất kỳ cảm xúc nào, hai dòng nước mắt trong suốt vô thức lăn dài trên má.
Bởi vì, Thạc Chân nhìn thấy được bản thân của mình và Viễn Chân trong bộ phim ấy, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cái kết cũng đã được định sẵn.
Trong lòng Thạc Chân vô tình lại trở nên thông suốt, dù cô có cố gắng bao nhiêu cũng không thể ở bên Viễn Chân với tư cách hai người yêu nhau.

Thay vì vậy, Thạc Chân sẽ cho Viễn Chân và chính mình một lối thoát, để anh tìm hạnh phúc của riêng anh, còn cô sẽ tìm hạnh phúc của riêng cô.
Nếu có duyên, chỉ đành hẹn lại kiếp sau.
Cửa bỗng nhiên có tiếng gõ, Thạc Chân vội lau nước mắt còn vương trên mặt, cầm điều khiển tắt tivi, chậm chạp leo xuống giường đi cà nhắc ra mở cửa.
Bên ngoài Viễn Thành đã thay quần áo mới, thấy Thạc Chân anh liền tươi cười hỏi: “Em muốn xem mặt trời mọc không?”
Thạc Chân cong môi cười, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Viễn Thành cõng Thạc Chân lên lưng, cùng đi thang máy lên sân thượng của khách sạn đón mặt trời của ngày mới.

Thạc Chân ở cạnh Viễn Thành, lúc nào cũng cảm giác ấm áp được che chở như một cô em gái nhỏ, chỉ tiếc là người cô thích không phải anh, và người anh thích cũng không phải là cô.
Đến sân thượng, vừa ra khỏi cửa rơi vào tầm mắt Thạc Chân là Viễn Chân cùng Mộ Khả Ý cùng đứng bên lan can, rõ ràng là đứng cách xa nhau một đoạn như hai bóng lưng ấy lại xứng đôi vô cùng.
Viễn Thành cũng nhìn thấy, lo Thạc Chân sẽ nghĩ ngợi linh tinh liền mở lời giải thích: “Chú ra ngoài không lâu anh cũng sang tìm em…”
“Không cần nói với em.” Thạc Chân điềm tĩnh cắt ngang lời Viễn Thành, từ tâm can đến lời nói đều cực kỳ chân thành: “Em nghĩ kỹ rồi, em muốn chú ấy tìm được hạnh phúc riêng.


Em còn trẻ thế này, chân ái có lẽ vẫn đang đến.”
Thay vì vui mừng khi thấy Thạc Chân trưởng thành, Viễn Thành lại càng xót xa khi nghe cô em gái nhỏ này phải chịu tổn thương mà buông bỏ tình cảm đơn phương bao năm qua.

Nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất cho Viễn Chân và Thạc Chân, cuộc gặp gỡ này có duyên lại không phận.
“Đừng khóc nhé, nhỡ chân mệnh thiên tử của em không đến, anh có thể cân nhắc cho em làm bảo mẫu con anh.”
Nghe giọng Viễn Thành có vẻ rất nghiêm túc nhưng lại mang đầy ý trêu cười Thạc Chân.
Lúc Viễn Chân xoay người định rời đi, tình cờ lại bắt gặp Thạc Chân trên lưng Viễn Chân, còn tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời đang dần hiện lên.
Viễn Chân nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ, không nhớ đã bao lâu rồi vẫn chưa được Thạc Chân dành nụ cười đó cho anh.
Tâm trạng Viễn Chân phút chốc rơi xuống vực thẳm, từng bước mạnh mẽ tiến đến gần, dứt khoát kéo Thạc Chân về vòng tay mình.
Thạc Chân ngớ người tròn mắt nhìn Viễn Chân, rất nhanh liền thu lại dáng vẻ trầm mặc, để anh bế rời khỏi sân thượng.
Bên trong thang máy, tiếng động cơ vận hành êm tai, Viễn Chân lần thứ hai bế kiểu công chúa kể từ khi Thạc Chân hiểu chuyện.

Sắc mặt anh thâm trầm, lại pha lẫn chút tối tăm, con ngươi dán chặt trên cửa không hề nhìn xuống Thạc Chân trong vòng tay một lần nào.
Trở về phòng của Thạc Chân, Viễn Chân đặt cô lên giường đơn của cô, vừa định đứng thẳng người bỗng bị bàn tay gầy bé nắm lấy cánh tay giữ lại.
Viễn Chân hơi bất ngờ nhìn thẳng vào Thạc Chân, khóe môi cô cong nhẹ ngọt ngào, ánh mắt cũng không còn là sự xa cách trước đó.
“Chú Chân, con có chuyện muốn nói với chú.”

Giọng nói êm dịu của Thạc Chân vang lên, thái độ ngoan ngoãn này khiến Viễn Chân vừa vui mừng vừa lo sợ.

Viễn Chân ngồi xuống bên cạnh Thạc Chân, trầm mặc nhìn cô chờ đợi.
“Chú Chân.” Thạc Chân gọi tên anh một cách trân trọng và tôn kính, tâm trí đã đặt bản thân và anh vào hai vai vế trên dưới: “Thời gian qua chú vì con đã chịu cực, hôm nay con muốn xin chú một điều.”
Viễn Chân yên lặng chăm chú lắng nghe.
“Chú Chân, chú nhận con làm con nuôi, tìm cho con một người mẹ nuôi tốt có được không?”
“Không được!” Viễn Chân đanh mặt đáp, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Thạc Chân lại thay đổi thái độ với anh.
“Nếu chú đã không muốn nhận con làm con nuôi, vậy…” Thạc Chân cười nhạt, cổ họng như bị nghẹn lại, không ngừng nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ đối diện thực tế, tuyệt đối không được xao lòng.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười thật tươi như đang cố lấy lòng anh: “Hôn lễ của con, chú có thể thay bố đưa con vào lễ đường không?”
Tâm tình Viễn Chân càng lúc càng sa sút, vẫn khẳng định đáp: “Không thể!”
“Sao thế ạ?” Thạc Chân giương mắt ngơ ngác hỏi, cô còn nghĩ đây chính là điều Viễn Chân mong muốn nhất.
Bầu không khí thoáng chốc vì cuộc nói chuyện trở nên nặng nề, từ lòng dạ đến biểu cảm của Viễn Chân đều cực kỳ kiên định: “Chú sẽ không gả con cho người khác.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.