Đọc truyện Trở Mặt – Chương 11: Mở Lòng
Lưu số điện thoại xong Thạc Chân tiện tay gửi hai tin nhắn đồng loạt cho Viễn Thành và Lưu Minh, thông báo cho họ biết số điện thoại của cô để tiện liên lạc sau này.
Đến hơn mười giờ, cửa phòng Thạc Chân được bật mở, Viễn Chân bước chân nhẹ nhàng vào trong, đến bế cô lên về phòng mình.
Nếu để Thạc Chân nằm lên giường của cô, cô chắc chắn sẽ nổi giận, anh chỉ còn cách nhường giường mình cho cô.
Hơn bốn giờ sáng Thạc Chân bị tỉnh giấc, dưới ánh đèn ngủ màu vàng dễ dàng nhận ra cô đang ở phòng Viễn Chân, sự quan tâm này đã khiến cô không còn thoải mái.
Cô rời giường trở về phòng, nằm xuống sàn cạnh sách vở và những bộ quần áo được xếp chồng ngay ngắn, dùng áo khoác đắp lên người tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau Thạc Chân dậy sớm không ăn sáng, cố ý rời khỏi nhà trong lúc Viễn Chân không để ý.
Đoạn đường đến trường chỉ là một đường thẳng, cô thong thả đi trên vỉa hè xem như vừa tập thể dục buổi sáng vừa hít thở không khí trong lành.
Sát bên lề đường vỉa hè bỗng có một nam sinh mặc đồng phục trường Thạc Chân lái xe mô tô tấp vào, tháo mũ bảo hiểm xoay đầu về phía cô đang đi tới.
Biểu cảm Thạc Chân cảm thán, bước chân vô thức đi nhanh đến trầm trồ: “Lưu Manh, xe cậu sao? Không sợ cảnh sát bắt à?”
Lưu Minh gác tay lên mũ bảo hiểm đặt trên bình xăng, dáng vẻ vô cùng tự đắc: “Bác tôi làm trong cảnh sát giao thông đấy.”
Thạc Chân bĩu môi nhẹ, vẻ mặt không chút tin tưởng vẫn hùa theo: “Thân thế cậu tốt nhỉ, vừa là con hiệu trưởng vừa là cháu cảnh sát.”
Lưu Minh cười cười, bỗng chuyển cặp trên vai về phía trước ngực, kiêu ngạo nói: “Lên xe.”
“Không! Tôi còn yêu đời lắm.” Thạc Chân dứt khoát cự tuyệt.
“Yêu đời mà suốt ngày bày ra bộ mặt thiếu sức sống thế à? Lên đi, nếu cậu có chuyện gì tôi nuôi cậu là được chứ gì.” Lưu Minh nhịn cười nói một tràng, lấy nón bảo hiểm của mình đội lên cho Thạc Chân, cầm lấy cổ tay cô kéo ngồi lên xe.
Vấn đề là Thạc Chân không trèo lên được, Lưu Minh không chừa cho cô chút mặt mũi phá lên cười, làm cô thẹn quá hóa giận đá vào chân anh: “Cậu không biết sỉ nhục con gái là quá đáng sao?”
Lưu Minh ngạc nhiên tròn mắt, thản nhiên đáp: “Tôi có sỉ nhục cậu bao giờ? Tôi chỉ sỉ nhục chiều cao của cậu.”
Thạc Chân kéo kiếng che mắt của mũ bảo hiểm lên, còn chưa kịp nói gì Lưu Minh đã chống xe bước xuống, bỗng nhấc cô ngồi trên yên sau, trên mặt anh hiện lên nụ cười tủm tỉm thích thú khi châm chọc được cô.
Lưu Minh ngồi lên xe, dựng xe thẳng lên gạt chống, xoay nửa đầu nhắc nhở: “Ôm cho chặt vào, rớt giữa đường tôi không quay lại nhặt đâu.,”
“Cậu…”
Thạc Chân còn chưa kịp dặn Lưu Minh lái chậm chậm một chút thì anh đã phóng xe lao vút trên đoạn đường vắng buổi sáng sớm.
Lần đầu ngồi mô tô lại ngồi một bên vì mặc váy bất tiện, Thạc Chân lo lắng siết eo Lưu Minh, qua kiếng chiếu hậu tình cờ bắt gặp nụ cười rạng rỡ của anh.
Đến một gara sửa xe gần trường, Lưu Minh dựng chống bước xuống xe nhấc Thạc Chân xuống, tháo nón trên đầu cô đặt lên bình xăng, đẩy xe vào bên trong gara.
Những người đàn ông tầm trên dưới ba mươi làm tại đây đều tập trung nhìn Thạc Chân đánh giá, có người hỏi với giọng điệu sâu xa: “Bạn gái chú mày à?”
“Cái gì? Con bé ấy còn là con nít đấy.”
Thạc Chân đứng chờ bên ngoài chợt cảm thấy có chút không đúng, Lưu Minh và cô rõ ràng học cùng một lớp, anh lại hết lần này đến lần khác có ý chê cô là trẻ con, trừ phi anh ở lại lớp? Cũng không đúng, Lưu Minh rõ ràng học rất giỏi các môn chính, không lý nào lại lưu ban.
Lưu Minh gửi xe xong không nán lại mà đi ra cùng Thạc Chân đi bộ về phía cổng trường.
Thạc Chân lướt mắt trên người Lưu Minh xem xét, buộc miệng hỏi: “Cậu lưu ban sao?”
“Sao cậu biết?” Lưu Minh ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Không nằm ngoài dự đoán của Thạc Chân, khó trách hết lần này đến lần khác Lưu Minh luôn gọi cô bằng biệt danh trẻ con.
Cô tự tin lên mặt, bình thản đáp: “Đoán, nhưng cậu lớn hơn tôi bao nhiêu lại gọi tôi là con nít chứ?”
“Hai tuổi.”
Lần này đến lượt Thạc Chân kinh ngạc, cô tròn mắt thốt lên: “Hả? Cậu lưu ban tận hai năm sao?”
“Lạ lắm sao?” Lưu Minh ung dung cười như chẳng có gì để lo: “Học lớp mười ba năm thôi mà.”
Nhìn vẻ mặt đầy hoài nghi của Thạc Chân, Lưu Minh cũng đoán được cô đang thắc mắc tại sao học lực của anh không tệ lại lưu ban tận hai năm, anh cười giải thích: “Hai năm học trước tôi nghỉ quá số buổi quy định.”
“À.” Thạc Chân gật gù, lý do này nghe rất hợp lý.
Đến trước xe đồ ăn sáng trước cổng, Lưu Minh nắm cặp trên vai Thạc Chân kéo cô cùng ghé vào ngồi vào bàn, những học sinh cùng trường cũng ngồi kín bàn.
Chỉ là một chỗ nhỏ với bàn ghế thấp lại rất đông khách, hai vợ chồng ông bà chủ làm liên tay liên chân vẫn luôn tươi cười nhiệt tình.
Lưu Minh gọi hai tô mì trứng, Thạc Chân cũng không khách sáo cầm đũa lên ăn, hương vị dường như đã rất lâu, giống như những món khi nhỏ cô còn ăn, tuy chỉ là một xe nhỏ nhưng khách luôn tấp nập.
Được Lưu Minh đãi ăn hai lần, Thạc Chân không thể không biết điều, lúc từ cổng trường về lớp, cô ái ngại nói: “Lần sau tôi mời cậu ăn lại.”
“Ông nội tôi là đại gia đấy, cần cậu mời chắc.” Lưu Minh dùng giọng điệu của Thạc Chân lúc mới gặp nhái lại.
Thạc Chân không nhịn được bật cười, hạ mình hùa theo trò đùa của Lưu Minh: “Tôi hiểu rồi, cậu không chỉ là con hiệu trưởng, cháu cảnh sát, còn là thiếu gia nữa.”
Lưu Minh cười không đáp, dáng vẻ cực kỳ đắc ý.
Trong phòng khách ở nhà, bàn tay cầm điện thoại của Viễn Chân vô thức siết chặt, trên màn hình hiện lên những hình ảnh thu nhỏ được gửi qua tin nhắn.
Đều là hình chụp lúc Thạc Chân cùng một người con trai khác trò chuyện bên đường, cậu ta ôm cô nhấc lên xe, cô ôm cậu ta, còn cả lúc cả hai cùng nhau ăn sáng, cùng nhau bước vào trường.
Tất cả những hình ảnh ấy như chụp lại một dáng vẻ khác hoàn toàn của Thạc Chân, cô ở bên cạnh nam sinh kia thoải mái trò chuyện cười đùa, còn khi ở với Viễn Chân lại là gương mặt lạnh lùng vô cảm.
Nhìn thấy Thạc Chân tươi cười với người con trai khác, trong lòng Viễn Chân rõ ràng rất khó chịu.
Anh không muốn cô yêu sớm lơ là việc học, huống chi cô đang ở độ tuổi hiếu kỳ nếu chẳng may gặp phải kẻ tồi sẽ lừa dối cô, khi ấy cô sẽ chịu thêm một tổn thương.
Điện thoại Viễn Chân đổ chuông, anh nhấc lên, tâm tình không vui nghe máy: “Thế nào?”
Giọng Phi bên kia truyền đến bất đắc dĩ: “Cậu ta là bạn cùng bàn của Thạc Chân, hôm đầu đi học còn nắm tay nhau chạy khi bị phát hiện định trốn học.
Gia đình cậu ta không tầm thường, nếu muốn xử, e là phải dùng cách khác.”
Ánh mắt Viễn Chân hiện lên tia tăm tối, giọng nói trầm hẳn xuống: “Tôi mặc kệ gia đình cậu ta ra sao, phải tìm mọi cách tách cậu ta ra khỏi Chân Chân.”