Bạn đang đọc Trở Mặt Chú Già Đợi Em Lớn Nhé FULL – Chương 60: Uy Quyền
Vì muốn mau chóng để ông bà Viễn an lòng, Thạc Chân tìm đủ mọi cách để Viễn Chân đồng ý chuyện có con, từ công khai đến lén lút cô đều không bỏ qua.
Vấn đề ở chỗ, Thạc Chân lớn lên bên cạnh Viễn Chân, mọi việc làm của cô đều bị anh nắm thóp một cách dễ dàng, và dĩ nhiên bao nhiêu kế hoạch cô bày ra đều trọn vẹn hai chữ thất bại.
Sau năm lần bảy lượt bị Viễn Chân cự tuyệt chuyện có con, Thạc Chân xem như bước đầu từ bỏ.
Có trách thì trách ông trời tạo ra một Thạc Chân cứng đầu nhưng đồng thời lại tạo ra một Viễn Chân quá kiên định.
Chớp mắt đến đầu tháng chín, Thạc Chân và Viễn Chân vẫn bình yên bên nhau, cả hai bắt đầu dự tính chuyện kết hôn, trở thành vợ chồng trên mặt pháp luật.
Sau lần đụng độ bốn mặt một lời ở quán, Thạc Chân và Viễn Chân đều không còn qua lại với bố mẹ cô, chủ yếu vì một lý do tránh chuyện xô xát lần nữa xảy ra.
Buổi chiều thứ sáu, Thạc Chân ra ngoài đi gặp Lưu Minh, kể từ hôm cô gặp anh vào lúc tìm được bố ruột, cả hai hầu như chưa gặp lại, chỉ nói vài câu trên điện thoại, sau đó không còn gì nữa.
Lần này Lưu Minh chủ động hẹn gặp, Thạc Chân đương nhiên không thể không đến.
Viễn Chân đối với chuyện cô gặp Lưu Minh cũng không còn gắt gao như trước, nhưng không có nghĩa là nới lỏng tùy mặc cô làm theo ý mình.
Trong quán, Thạc Chân cùng Lưu Minh chủ yếu nói về chuyện bố ruột của cô, anh vì nghe đến chuyện cô đang yêu đương với Viễn Chân mới vội hẹn ra xác nhận.
Thạc Chân không có ý tránh né, hoàn toàn thừa nhận mọi thứ đều là thật.
Sau khi nói xong chuyện của Thạc Chân, cô không lãng phí một giây nào chuyển sang hỏi thăm Lưu Minh, bởi ngay từ khi ngồi xuống ghế cô đã nhận ra nét mặt có tâm sự của anh, cô quan tâm hỏi: “Anh với vợ có vấn đề gì à?”
Lưu Minh ngả lưng vào ghế, thở dài não nề gật đầu: “Cô ấy có thai rồi.”
Ngụm nước vừa vào đến cổ Thạc Chân bị nghẹn lại, cô ho sặc sụa đến tái mặt, cầm lấy tờ khăn giấy Lưu Minh đưa đến lau miệng, nhanh chóng thu lại bình tĩnh hỏi lại lần nữa: “Có thai?”
“Ừ.” Lưu Minh gật đầu khẳng định, dáng vẻ bất đắc dĩ tự mắng rủa: “Đều do rượu bia gây nên.
Khốn kiếp, từ đây đến cuối đời anh sẽ không bao giờ động đến chúng nữa.”
Thạc Chân bên ngoài phì cười, bên trong vừa vui lại vừa tủi nhưng trước tiên vẫn chúc mừng Lưu Minh trước.
Sau khi chia tay tạm biệt Lưu Minh, Thạc Chân rời khỏi quán đi thẳng đến công ty tìm Viễn Chân.
Vào sảnh chính, Thạc Chân theo quy tắc đến quầy lễ tân hỏi trước, hai nữ tiếp viên phong thái cực kỳ chuyên nghiệp, đứng nghiêm chỉnh chào hỏi cô.
Lần trước vì đắc tội Thạc Chân, nữ nhân viên cũ không biết điều bị đuổi việc, nhân viên khác đương nhiên nhớ mặt Thạc Chân, càng nhớ chuyện Viễn Chân thiên vị cho cô gái này mà làm khó cả Mộ Khả Ý.
Một trong hai nữ nhân viên đang túc trực thấy Thạc Chân đến gần liền lên tiếng hỏi một cách cẩn trọng: “Chào cô, cô tìm phó chủ tịch?”
“Phải.” Thạc Chân gật đầu.
Nữ nhân viên kính cẩn hai tay hướng về phía thang máy, cho Thạc Chân tự do lên tầng mà không cần hỏi ý Viễn Chân trước.
“Phó chủ tịch đang ở văn phòng, mời cô lên.”
Vào thang máy lên tầng làm việc của Viễn Chân, Thạc Chân từ xa đã thấy bóng dáng cô gái nóng bỏng mua “hàng” đến nhà vào hôm cô đi dự hôn lễ Lưu Minh.
Thạc Chân thầm cười lạnh trong bụng, Viễn Chân quả nhiên đa tình, một tay giữ cô bên cạnh, một tay ở ngoài giữ biết bao cô gái quyến rũ khác.
Sau lần đó có nhiều không ngờ xảy đến khiến Thạc Chân quên béng đi việc Viễn Chân giữ mỹ nữ bên cạnh suốt ngày, nhân lần này nhớ ra cô dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Cô gái kia ngồi ở bàn làm việc trước phòng làm việc của Viễn Chân, thấy Thạc Chân đến gần lập tức tỏ thái độ đỏng đảnh, đứng lên cao giọng hỏi: “Cô tìm phó chủ tịch sao không báo trước? Anh ấy rất bận, không có thời gian tiếp khách.”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn gặp thì gặp, không cần cô quản.”
Nói rồi Thạc Chân cất bước hướng về phía cửa phòng Viễn Chân, cô gái liền nhanh chân đứng chắn trước mặt, cố uốn éo khoe thân hình “đồi núi trập trùng” ra, biểu tình cực kỳ khinh thường người đối diện, lên giọng hống hách: “Cô không có lỗ tai sao? Ở đây ai muốn gặp phó chủ tịch, kể cả mẹ anh ấy cũng phải qua tôi!”
Thạc Chân không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn cô gái đó, một tiếng “Bốp!” bất ngờ vang lên, bàn tay thanh mảnh của Thạc Chân tát thẳng vào bên mặt người đứng trước mặt thật mạnh.
“Á! Con kh…”
Tiếng hét lớn vang rõ cả khu sảnh trống của tầng lầu, Viễn Chân vừa lúc trong phòng đi ra, cô gái ôm mặt vừa thấy anh lập tức lao đến khóc lóc ầm ĩ, còn cho anh xem bên mặt bị Thạc Chân đánh đến in rõ năm dấu tay.
“Phó chủ tịch, em chỉ hỏi cô ấy tìm anh có phải không, cô ấy không nói gì liền ra tay đánh em.”
Viễn Chân khó hiểu nhìn Thạc Chân, ánh mắt cô mang cơn lửa không thể nào dập tắt nhìn thẳng vào cô gái kia, lạnh lẽo nhắc nhở anh: “Viễn Chân, tôi rất không vừa mắt thư ký của chú.”
Nghe giọng điệu khó chịu cùng biểu cảm hừng hực máu khiêu chiến của Thạc Chân, Viễn Chân toát mồ hôi nhìn sang thư ký, cô ta liên tục lắc đầu với vẻ mặt vô tội.
Thầm nghĩ có thể vì cô ta không biết Thạc Chân nên không cho cô tự ý vào gặp anh, Viễn Chân quay sang Thạc Chân, điềm tĩnh giải thích: “Chân Chân, em bỏ qua đi, cô ấy là người mới.”
Thạc Chân liếc mắt lạnh lùng nhìn Viễn Chân, tim anh như suýt lọt ra khỏi lồng ngực, vội nắm tay cô, quay qua cô gái kia dứt khoát đề nghị: “Như Nhã, cô viết đơn xin nghỉ việc đi.”
“Phó chủ tịch…” Như Nhã khổ sở tiến đến gần anh, từng nét mặt đều tỏ ra khốn đốn khác hẳn dáng vẻ khi ở riêng với Thạc Chân.
Thạc Chân cười lạnh, giật mạnh tay rút khỏi bàn tay Viễn Chân đang nắm, cô ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhấc bước tiến gần đến Như Nhã, mặc dù vóc dáng nhỏ bé nhưng khí thế không hề bị lép vế.
Thạc Chân dùng thái độ của Như Nhã khi nãy đối xử ngược lại bộ dạng giả tạo của cô ta lúc này, sẵn tiện buông lời vu vơ cảnh cáo Viễn Chân.
“Bỏ đi, người xinh đẹp thế này nghỉ việc đúng là tiếc, cả ngày vùi mình trong giấy tờ đau đầu, có người đẹp đồng hành bên cạnh hầu hạ từ công việc đến tinh thần lẫn thể xác vẫn tốt hơn.”
Bỏ lại vài lời nhắn nhủ nhẹ nhàng có sát khí nặng nề, Thạc Chân xoay người về hướng thang máy ra về.
Vốn định vui vẻ đến đón Viễn Chân tan làm, nhưng bây giờ Thạc Chân phải ôm một bụng tức giận bỏ đi trong cơn phẫn nộ kìm nén, tất cả cũng vì phải giữ mặt mũi cho anh.
Sau khi Thạc Chân bỏ đi, Viễn Chân đanh mặt lên tiếng cảnh báo Như Nhã: “Nhắc cho cô biết, vị trí của cô ấy cao hơn tôi.”
Như Nhã hốt hoảng muốn phân trần biện minh cho bản thân, còn chưa kịp phát ra tiếng nào thì Viễn Chân đã quay sang nói với Phi đang đợi gần đó: “Đuổi việc cô ta.”
Ra đến xe, Viễn Chân e dè nhìn về phía Thạc Chân bên cạnh đang ngồi khoanh tay hướng thẳng tầm mắt về trước, cơ thể anh vô thức nghiêng về phía cô, oan ức giãi bày: “Vì cô ta làm việc giỏi nên anh mới muốn giữ lại, không phải…”
“Giỏi cái gì?” Thạc Chân quay phắc mặt qua, lên giọng đối chất: “Giỏi hầu hạ thân dưới anh hay giỏi quản thân thể anh?”
Ấn đường Viễn Chân hơi cau lại, vô tội trách móc: “Ý anh là công việc làm ăn trong công ty, em như vậy là đang nghi ngờ anh sao? Con người anh như thế nào chẳng lẽ không hiểu?”
Thạc Chân quay mặt đi, tức đến không khống chế được bản thân đập lưng mạnh vào lưng ghế, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, cảm giác tức giận không trút ra được càng khiến tâm tình càng thêm khó ở: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ngày trước em đã chọn một người trẻ tuổi mà yêu, giận dỗi cũng có thể ra tay đánh mà không sợ tuổi già sức yếu như anh sẽ không chịu nổi.”
Viễn Chân bị Thạc Chân làm cho câm nín, uất ức dâng đến cổ họng vẫn phải nuốt ngược vào trong bụng..