Bạn đang đọc Trợ lý tình ái – Chương 5:
Chương 5: Dùng cái miệng nhỏ đút bữa sáng (hơi H)
Sắc trời đã tối hoàn toàn, đây là ngày thứ ba, ngày mai xe lửa sẽ đến thành phố M, thủ đô của nước R. Sau chuyện kịch liệt ngày hôm qua, cuối cùng là Kỷ Tiểu Thuần ngủ trong lòng của Tề Tuyên. Lúc tỉnh lại đã nằm trên giường anh, được anh ôm từ phía sau, hai chân bị kẹp giữa hai chân anh.
“Tỉnh rồi?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm—–” Khi Kỷ Tiểu Thuần ngồi dậy mới phát hiện cô đang mặc áo sơ mi của anh, tay Tề Tuyên còn đang ở trên đùi cô không biết là cố ý hay vô tình vuốt ve: “Thầy ơi —– em đói!” Tề Tuyên đứng dậy, hôn hôn cô, sau đó mặc quần áo vào, đi toa ăn mua chút đồ ăn về.
Cơm nước xong xuôi, hai người vẫn ngồi trên giường như trước, Tề Tuyên ngồi ở góc giường, một chân dùng để gác tay, chân còn lại trực tiếp duỗi ra bên ngoài giường. Còn Kỷ Tiểu Thuần đang ngồi giữa hai chân anh, dựa lưng vào chân đang gập của anh vẽ tranh. Toàn bộ hình ảnh đều là máu, trên tường, trên sàn nhà, trên đồ dùng đều dính đầy vết máu.
“Thật là đáng sợ.” Kỷ Tiểu Thuần vừa vẽ vừa lẩm bẩm, sau đó quay đầu lại nhìn Tề Tuyên, được anh đút cho một trái nho.
“Vậy không cần vẽ tiếp nữa, nếu không đêm nay mơ thấy ác mộng, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.” Tề Tuyên lấy tập vẽ, đổi cho cô một cuốn tạp chí: “Oa—– muốn ăn!” Kỷ Tiểu Thuần mở tạp chí ra, là một vài bài viết tuyên truyền về mỹ thực ở thành phố M: “Có thể chứ.”
Đặt tạp chí sang một bên, cô xoay người ôm lấy anh, dựa vào trong ngực anh, lại cầm lấy một trái nho đút cho anh: “Em còn muốn đi trạm tàu điện ngầm, mỗi trạm đều muốn đi.” Mỗi trạm tàu điện ngầm ở thành phố M đều không giống nhau, có vẽ bích họa, có điêu khắc tượng với phong cách khác nhau, tràn ngập hơi thở nghệ thuật.
“Được!”
“Bao gồm những “trạm ma” kia.” Nói đến “trạm ma” hai mắt Kỷ Tiểu Thuần đã sáng lên. Đây là các trạm bởi vì đủ loại nguyên nhân mà năm đó bỏ không dùng đến hoặc là xây xong lại không được sử dụng, bên trong tràn ngập các loại truyền thuyết.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đây là muốn đi thành phố M thám hiểm?”
“Nếu có thể mặc loại phục sức cung đình châu Âu hoa lệ này chụp ảnh ở cung điện Kiệt Lâm thì tốt rồi.” Cung điện Kiệt Lâm là cung điện của hoàng gia nước R ngày trước, hiện tại được sửa chữa lại làm thành viện bảo tàng.
Tề Tuyên suy nghĩ một lát rồi cầm di động gõ vài cái, sau đó đưa cho Kỷ Tiểu Thuần xem: “Là loại này sao?”
Kỷ Tiểu Thuần nhìn một cái: “….. Người chết ạ?” Tề Tuyên tìm kiếm một vòng trên mạng, thế mà lại là xem mấy bộ nội y tình thú bằng ren dùng trong cung đình, nào là corset, tất chân có đai đeo, áo lót gần như trong suốt, hơi động một chút là có thể nhìn được huyệt nhỏ: “Trước khi nạn nhân chết vẫn luôn ở cùng với hung thủ, hung thủ ép cô gái mặc những bộ đồ này để hắn đùa giỡn.” Tề Tuyên bổ sung.
[1] áo corset là áo thường dùng để bóp eo tạo dáng eo thon.
“Vậy có muốn đến mấy cửa hàng nội y nhìn kiểu dáng không?”
“Cũng được.”
Đến chạng vạng ngày thứ tư, cuối cùng đoàn tàu cũng đến được thành phố M. Sau khi Kỷ Tiểu Thuần báo bình an cho người nhà thì lập tức theo Tề Tuyên đến chung cư anh đã chuẩn bị từ trước . Đến chung cư, Tề Tuyên lấy áo thun của mình, yêu cầu khi ở chung cư Kỷ Tiểu Thuần chỉ có thể mặc áo của anh. Sau khi Kỷ Tiểu Thuần tắm xong thì nghe theo ý anh mà mặc vào. Đối với cô, áo của anh quá rộng, dài đến ngang đùi , đôi bàn tay nhỏ bé cũng bị tay áo che mất.
Tuy áo không ngắn nhưng Kỷ Tiểu Thuần vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng, đặc biệt là ánh mắt nóng như lửa kia của anh.
Giống như hiện tại, cô đang làm bữa sáng, anh lại nửa dựa nửa ngồi trên bàn ăn, hai tay khoanh trước ngực, như đang suy tư điều gì mà nhìn cô. Nói đúng hơn là Kỷ Tiểu Thuần cảm thấy anh đang nhìn hai chân cô.
Tề Tuyên đúng là đang nhìn chằm chằm chân của Kỷ Tiểu Thuần, anh cho rằng nếu áo này ngắn hơn chút nữa thì thật là hoàn mỹ, như vậy thì cảm giác càng mơ hồ hơn.
Anh đi đến phía sau Kỷ Tiểu Thuần, vây chặt cô trong ngực mình, đầu đặt trên vai cô: “Bữa sáng ăn gì?” Môi dán lên vành tai mẫn cảm của cô hỏi ra lời này, trong hô hấp có một làn hương hoa oải hương nhàn nhạt truyền vào trong mũi, anh từ từ mở miệng: “Tôi rất thích mùi hương này.”
Một cảm giác tê dại xông thẳng từ lòng bàn chân lên, từ tai đến cần cổ, toàn bộ đều đỏ bừng: “Ừm,…. thịt xông khói xào trứng gà….. và bánh mì.”
Tề Tuyên nhẹ nhàng đáp một tiếng, tay vòng bên hông cô bắt đầu không an phận, chậm rãi mò xuống mông cô sờ soạng.
“Thầy…..” Kỷ Tiểu Thuần hơi thẹn thùng, nhích về phía trước trốn tránh lại bị anh bắt lại nhốt vào trong lòng.
“Không được trốn.”
Bàn tay to khẽ vuốt ve qua lại trên phần đùi lộ ra, đầu lưỡi không ngừng liếm láp vành tai tinh xảo của cô: “A —– thầy…..” Kỷ Tiểu Thuần bị Tề Tuyên liếm đến khẽ run nhẹ, nhưng lại không thể phản kháng, cô thích anh âu yếm mình.
Tề Tuyên duỗi tay tắt bếp, ôm cô xoay người áp lên tủ lạnh, lập tức cúi đầu hôn.
Kỷ Tiểu Thuần bị một loạt hành động này của anh dọa cho ngốc luôn, trong nhất thời thế mà quên mất phải đáp lại. Lưng dựa trên cửa tủ lạnh, thuận theo nụ hôn của anh, càng hôn càng sâu, đầu lưỡi ở trong khoang miệng tùy ý đoạt lấy, đột nhiên lại thoáng rời đi cô.
“Nói cho tôi biết, hiện tại là cảm giác gì?”
Anh dựa vào thật sự rất gần, Kỷ Tiểu Thuần cảm thấy chỉ cần cô khẽ động một chút là lại có thể hôn trúng anh. Trong đầu trống rỗng, cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên trả lời vấn đề của anh thế nào.
“Em… em… không biết…”
Tề Tuyên nhìn dáng vẻ không biết nên làm sao của cô, giống như anh đã khinh người quá đáng, khiến cho trong mắt cô đều mang theo hơi nước…..
“Bỏ đi, em tiếp tục làm bữa sáng đi.” Tề Tuyên buông cô ra, ngồi lại trước bàn ăn, khuỷu tay chống trên bàn, hai ngón tay xoa xoa chân mày.
Cho nên rốt cuộc anh nhất thời bị nước vào đầu hay sao mà lại đi đáp ứng chú Ba, chủ đề lần này sẽ đề cập đến tình cảm. Hằng năm anh đều cô đơn một mình, lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm như vậy. Ngẫm lại chú Ba cho anh hai cuốn “sách tham khảo” kia, mấy nam chính trong đó là làm thế nào nhỉ?
Kỷ Tiểu Thuần mang bữa sáng đặt trước mặt Tề Tuyên, động tác hơi khom lưng khiến cho vạt sau cái áo bị kéo lên một đoạn, theo động tác của cô làm cho cái mông mềm mại như ẩn như hiện.
Tề Tuyên không tự giác chuyển ánh mắt dừng tại đó, dưới cái nhìn chăm chú của anh, Kỷ Tiểu Thuần đỏ mặt hơi mất tự nhiên đặt bữa sáng của mình xuống, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, chuẩn bị ăn sáng.
Vào giây phút cô ngồi xuống, Tề Tuyên lại đứng dậy, đi đến trước ghế của cô, dùng một chân ngăn ở giữa hai chân cô, chống gối quỳ lên ghế, chân còn lại đứng bên cạnh ghế. Anh cong lưng, một tay đặt trên lưng ghế, tay còn lại nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn anh.
“Thử lại một lần.” Nói xong lập tức cúi đầu dây dưa với cô, anh khẽ nâng đầu cô lên, ép cô thừa nhận mình. Tề Tuyên không mấy thích để người khác chạm vào mình, lại vô cùng muốn tiếp cận cô trợ lý bé nhỏ mới tới này, muốn chạm vào, muốn ăn cô.
Kỷ Tiểu Thuần lại bị anh hôn, không ngăn cản nổi sự xâm lược của anh, bị hơi thở của anh vây lấy, râu hàm dưới cọ vào khiến cô hơi ngưa ngứa, toàn thân đều cảm thấy ngứa. Cô duỗi tay đẩy Tề Tuyên, miệng nhỏ mềm mại nói: “Ngứa.”
Tề Tuyên vốn chỉ là vì lấy tư liệu viết tiểu thuyết nên mới làm ra loại hành vi đáng khinh này, nhưng lại bị tiếng nói mềm mại này làm cho nội tâm xao động, không tự chủ được tăng thêm lực hôn. Đầu lưỡi linh hoạt đảo tới đảo lui trong miệng cô. Bàn tay to lớn không chút kiêng dè bò lên đùi non của cô, cảm giác như chạm vào ngọc khiến anh khó kiềm được mà lướt lên trên, xoa nắn vòng eo nhỏ nhắn, dùng chút lực nâng cô dậy, hai người đổi vị trí, Tề Tuyên ngồi trên ghế, Kỷ Tiểu Thuần ngồi lên đùi anh.
Tề Tuyên hỏi một câu: “Muốn à?” Nhìn thấy dáng vẻ mặc người xử trí của cô, anh cười nói; “Không muốn cũng không kịp nữa rồi.”
Anh lại tới, không thể ăn bữa sáng trước sao? Kỷ Tiểu Thuần nghĩ thầm, cô đã đói bụng rồi mà. Cô cũng biết anh vì lấy tư liệu cho tiểu thuyết, cô còn từng thấy dáng vẻ anh cả đêm không ngủ được, suýt nữa thì bứt toàn bộ tóc của bản thân xuống. Sau đó hai người ký hợp đồng xong thì lập tức dùng thực tế để lấy cảm hứng như vậy vài lần.
“Em đói…..” Kỷ Tiểu Thuần nhỏ giọng phản đối.
“Tôi cũng đói…..” Tề Tuyên trả lời như vậy nhưng động tác trên tay lại không hề ngưng lại.
Tề Tuyên nhìn dáng vẻ cô bị khóa ngồi trên đùi anh, hai chân mở ra, áo thun to rộng che giấu huyệt nhỏ bị anh đùa giỡn qua mấy lần, như ẩn như hiện còn quyến rũ hơn là lộ ra hoàn toàn: “Ai cho em mặc quần lót vào.” Ngay sau đó “roẹt” một tiếng, Kỷ Tiểu Thuần rên lên trong lòng, lại một cái quần lót nữa bị hỏng.
“Thầy…..” Lời Kỷ Tiểu Thuần còn chưa nói xong đã bị Tề Tuyên chặn đứng: “Đút cho tôi.”
“Hả?” Kỷ Tiểu Thuần rõ ràng bị sửng sốt.
“Đút cho tôi.” Tề Tuyên lại nhẫn nại nói thêm lần nữa.
Rốt cuộc Kỷ Tiểu Thuần cũng phản ứng lại, duỗi tay lấy một miếng bánh mì đút vào trong miệng Tề Tuyên. Ai ngờ anh lại nghiêng mặt đi. Kỷ Tiểu Thuần nghi hoặc nhìn về phía anh, Tề Tuyên dùng ngón cái vuốt ve đôi môi mềm mại của cô: “Dùng cái miệng nhỏ này của em đút cho tôi.”
Kỷ Tiểu Thuần đỏ mặt xấu hổ, cắn một miếng bánh mì nhỏ, đặt bên môi Tề Tuyên, muốn đưa bánh mì vào trong miệng anh nhưng anh lại né tránh, Kỷ Tiểu Thuần chỉ có thể đuổi theo, anh lại lùi về, cô lại đuổi theo. Mãi đến khi toàn bộ thân thể cô dán chặt lên người anh, anh mới dùng một tay giữ gáy cô rồi hôn lên, nếm một chút bánh mì kia, tay còn lại cũng không an phận, cứ vuốt ve eo cô.
Một miếng bánh mì nho nhỏ, hai người lại triền triền miên miên một hồi lâu mới ăn xong. Vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, Kỷ Tiểu Thuần thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng Tề Tuyên lại đột nhiên nói một câu: “Tiểu Thuần cũng thật là ướt”, tiến đến bên tai cô nói nhỏ: “Làm ướt cả đũng quần tôi rồi.”
Kỷ Tiểu Thuần vòng tay trên cổ anh, trực tiếp chôn mặt ở chỗ xương quai xanh, chết cũng không chịu đáp lại. Ý cười của Tề Tuyên càng sâu, ý bảo cô ôm anh thật chặt, sau đó ôm cô vào phòng tắm, đặt lên bồn rửa tay to rộng.
Tuy rằng nói là lấy tư liệu nhưng phải làm ra mấy hành động ái muội thế này cũng khiến lòng cô nhộn nhạo. Anh chuyên viết về tiểu thuyết kinh dị chứ đâu phải tiểu thuyết tình yêu, cần phải trêu chọc cô đến mức như vậy sao —–
Bị Tề Tuyên đặt trên bồn rửa tay, hai chân mở rộng mà giúp anh cạo râu. Tay Tề Tuyên cũng không nhàn rỗi, hoặc nhẹ hoặc nặng vuốt ve trên lưng Kỷ Tiểu Thuần, vết chai mỏng trên ngón tay mang lại cho cô cảm giác tê dại, làm cô rùng mình từng cơn: “Đừng nhúc nhích, nhỡ cạo hỏng thì làm sao đây.” Kỷ Tiểu Thuần vốn định quát bảo Tề Tuyên ngừng tay, nào ngờ lời nói ra lại kiều mị đến tận xương, có một loại phong tình khác.
Đôi mắt tràn ngập dục vọng kia cứ nhìn chằm chằm cô, quá dục, tay Kỷ Tiểu Thuần không khống chế được run lên, suýt nữa thì khiến gương mặt đẹp trai này nhiều thêm một vết máu. Chờ cạo râu xong, cuối cùng anh cũng chịu buông tha cô. Đến khi cô tắm vội xong đi ra ngoài, anh đã thay quần áo ổn thỏa, chờ cô cài nút áo cho anh.
Cô ngoan ngoãn đi qua cài nút áo cho anh, anh mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên ngoài khoác cái áo lông màu đất thật lớn, cả người thoải mái tươi mới lại đẹp trai. Sau khi giúp anh sửa sang xong cô cũng thay một chiếc váy liền áo lông lớn màu đất, vừa vặn thành một bộ.