Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 5: Đồng nghiệp


Đọc truyện Trợ Lý Kiến Trúc Sư – Chương 5: Đồng nghiệp

Cố Tiêu rời khỏi phòng, Trương Tư Nghị không nhịn được mà lau mồ hôi, cảm thấy chuyện xảy ra sáng hôm nay giống như chơi tàu lượn siêu tốc.

Nhưng dù thế nào, bây giờ cậu vẫn đang ở trên trời…

Sau đó người phòng nhân sự dẫn cậu đi làm quen với môi trường làm việc của công ty. Tất cả vách tường phòng họp đều bằng thủy tinh, khu tư liệu có thể sánh ngang với một cái thư viện mini, bầu không khí trong khu vực giải khát và ăn uống rất dễ chịu, thậm chí phòng nghỉ ngơi còn được trang bị vài chiếc giường đệm! Không thể phủ nhận môi trường làm việc của ‘Không Biên Giới’ thật sự tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng!

Trong toàn bộ hành trình, Trương Tư Nghị đều cười ngây ngô. Chỉ cần nghĩ đến cậu đã là một thành viên của công ty, từ bây giờ trở đi cậu có thể sử dụng những nguồn tài nguyên này vô điều kiện, cảm giác thuộc về và hạnh phúc lại bất chợt dâng lên.

“Máy pha cà phê ở khu vực giải khát cung cấp cà phê không giới hạn, ngoài ra miễn phí bánh quy, bánh mì và sữa. Buổi trưa công ty phục vụ ăn uống, từ ba mươi dân dân tệ trở xuống thì được miễn phí, nhưng em cũng có thể tự mang bữa trưa. Khu ăn uống có tủ lạnh, lò vi sóng, lò nướng và các thiết bị khác…”

Chị Vương cẩn thận giới thiệu vắn tắt cho cậu về phúc lợi của công ty, chị còn nói thêm: “Dựa theo chế độ cơ bản của công ty, công ty yêu cầu nhân viên sáng sớm chín giờ đi làm, tan tầm vào sáu giờ tối. Thời gian nghỉ trưa từ mười hai giờ rưỡi đến một giờ rưỡi chiều.”

Vương Tư nghị gật đầu, hóa ra là sáng chín chiều sáu, nhưng có một tiếng nghỉ trưa, tính ra thì cũng tròn chế độ làm việc tám tiếng một ngày, hoàn hảo.

“Nhưng mà…” Chị Vương đổi chủ đề, nhún vai nói, “Phòng thiết kế là trường hợp ngoại lệ, tình huống đặc biệt có thể không tuân theo cách chấm công thông thường… Nói chung, toàn bộ công ty đều được cung cấp điện nước đầy đủ hai mươi tư giờ trên ngày. Bình thường đi làm quét dấu vân tay là có thể vào.”

Trương Tư Nghị nghe hết, cái hiểu cái không mà “dạ” một tiếng. Sau khi cậu theo chị Vương đi lấy dấu vân tay xong, được dẫn đến phòng thiết kế. Đây chính là không gian rộng lớn mà cậu thấy được xuyên qua giàn thủy tinh khi thang máy vừa mở ra lúc trước.

Có một vài thanh niên trẻ tuổi tò mò thò đầu ra nhìn, Trương Tư Nghị mỉm cười với họ.

Đi hết hành lang, ngang qua một chiếc bàn họp, có ba người đang ngồi quanh bàn thảo luận phương án, một nữ thiết kế trưởng thấy chị Vương mang theo Trương Tư Nghị đến gần, nghiêng đầu hỏi: “Này, mới đến à?” Cô mặc váy OL đen trắng, để tóc mái bằng, đeo kính đen, nhìn có vẻ hơi già nhưng rất phong độ.

“Em này là Trương Tư Nghị, tốt nghiệp khoa kiến trúc đại học C ở nước Anh, trợ lý kiến trúc sư giám đốc Cố mới tuyển dụng.” Chị Vương chỉ vào cô gái, nói, “Chị này là Đồng công[1], nhà thiết kế cấp cao ở phòng thiết kế.”

… Đồng công? Sao lại có người tên kì vậy? Trương Tư Nghị còn tưởng cậu nghe lầm.

“Đồng công” bắt tay cậu, khen ngợi: “Ánh mắt của Cố công chưa bao giờ sai, chào mừng đến với Không Biên Giới.”

Trương Tư Nghị nói: “Cảm ơn chị.” Cố Cung[2] là cái quái gì?

Hai người thanh niên ngồi bên cạnh cũng cười với Trương Tư Nghị: “Chào mừng.”

“Đồng công” vỗ tay, nói với hai người nọ: “Được rồi, các chàng trai, hãy vực dậy tinh thần nào, lại có người giỏi đến rồi, nếu không phấn đấu tiền thưởng quý tiếp theo sẽ lọt vào túi người khác.”


Hai người thanh niên: “…”

Trương Tư Nghị: “…” Không cần sợ đâu, tôi không giỏi chút nào hết!

Cuối cùng, chị Vương đưa cậu đến chỗ làm việc đã được sắp xếp cho cậu. Đó là một chiếc bàn trống gần sát góc, bàn bên trái là một thanh niên hơi béo, bên phải là lối đi, phía sau là những vách ngăn bằng thủy tinh. Trương Tư Nghị chưa kịp ngắm kỹ, chợt nghe chị Vương nói: “Tiểu Chu, bạn mới đến này tên là Trương Tư Nghị, sau này ngồi bên cạnh em, em giúp đỡ chăm sóc một chút.”

Anh béo vốn đang giả vờ loay hoay chỉnh sửa mô hình kiến trúc trong máy tính, nghe vậy lập tức xoay người lại, cười ngây ngô nói: “Được ạ.”

Chị Vương nhìn đồng hồ đeo tay: “Chuẩn bị đến bữa trưa rồi, lát nữa các em ăn cơm trước đi, Tiểu Trương em ăn cơm trưa xong thì đến tìm chị làm thủ tục.”

Trương Tư Nghị cảm ơn, chị Vương liền đi trước.

“Này, anh là Chu Hồng Chấn, biệt danh là heo con.” Anh ngồi cạnh lần nữa giới thiệu.

Trương Tư Nghị bắt tay anh xong liền ngồi xuống, một cô gái ngồi đối diện cậu trượt ghế xoay qua: “Hello ~”

“Đây là Tất Nhạc Nhạc, gọi chị ấy Nhạc Nhạc là được.” Anh béo chủ động giới thiệu rồi chỉ vào cậu thanh niên đang vùi đầu vẽ bản vẽ bên cạnh Tất Nhạc Nhạc mà nói, “Anh ấy gọi là Viên Chí Thành”. Cậu thanh niên được điểm danh ngẩng đầu lên, ngượng nghịu cười với Trương Tư Nghị, coi như chào hỏi.

“Hi~” Trương Tư Nghị bắt chuyện, sáng sớm gặp rất nhiều người, cậu hơi rối đầu rồi.

Tất Nhạc Nhạc cười toe nhìn Trương Tư Nghị nói: “Vừa rồi cùng với mấy chị ở quầy lễ tân thảo luận có một cậu đẹp trai đến phỏng vấn, chị tò mò chết đi được, quả thật đẹp trai, chào mừng chào mừng!”

Trương Tư Nghị hơi vui mừng, phấn khởi nói: “Cảm ơn các anh chị, cảm giác tìm đúng tình yêu đích thực rồi, sau này mong các anh chị quan tâm nhiều ạ!”

Tất Nhạc Nhạc nở nụ cười, mọi người đều là người trẻ tuổi, tuổi tác xấp xỉ nhau, sau khi giới thiệu thì rất nhanh đã thân quen.

Trương Tư Nghị cũng nghe ngóng được một ít tình hình từ hai người họ. Hóa ra phòng thiết kế của ‘Không Biên Giới’ có không hơn năm mươi người, bao gồm mười hai kỹ sư kết cấu, kỹ sư thiết kế hệ thống HVAC[3], chưa đến mười nhà thiết kế nội thất và cảnh quan, ba mươi người còn lại là nhà thiết kế kiến trúc. Ba mươi người này được chia làm ba tổ, mỗi tổ đều có tổ trưởng. Tổ của Trương Tư Nghị thuộc quyền quản lý của Cố Tiêu.

“Sếp chưa bao giờ tuyển người vô dụng, xem ra em cũng là một tài năng.” Sếp mà Chu Hồng Chấn nhắc đến chính là Cố Tiêu.

“Không dám không dám.” Trương Tư Nghị chột dạ, “Em mới tốt nghiệp, không biết gì hết.”


“Em là du học sinh duy nhất trong tổ, chị cứ tưởng sếp không tuyển rùa biển chứ.” Tất Nhạc Nhạc nói.

“Các anh chị đều tốt nghiệp đại học trong nước?” Trương Tư Nghị hỏi.

“Anh học Đồng Tể, Nhạc Nhạc tốt nghiệp đại học Đông Nam, Viên Chí Thành, gọi cậu ấy Đại Thành là được, cậu ấy tốt nghiệp học viện mỹ thuật Trung Quốc.” Chu Hồng Chấn điểm danh mấy người, cơ bản đều có bằng cấp của các trường danh giá.

Trương Tư Nghị cảm thấy bản thân bị một nhóm thiên tài vây quanh, nếu trở lại thời gian học cấp ba, đoàn người này tuyệt đối có thể đè bẹp cậu trong vài giây.

“Vậy Cố Tiêu tốt nghiệp trường đại học nào?” Trương Tư Nghị rất tò mò, nhỏ giọng hỏi, “Anh ấy bao nhiêu tuổi, nhìn còn trẻ quá.”

“Đại học T.” Tất Nhạc Nhạc phía đối diện trả lời cậu, vẻ mặt cực kì sùng bái, “Anh ấy có thành tích vô cùng xuất sắc, không cần thi mà được tuyển thẳng lên hệ thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp làm việc cho viện thiết kế X. Một người bạn của chị có một thời gian thực tập ở viện thiết kế X từng làm việc với anh ấy, cho chị không ít thông tin. Có người nói trong thời gian đi học Cố Tiêu được coi là đẹp trai nhất khối, thành tích ưu tú, giành được rất nhiều giải thưởng thiết kế kiến trúc khi còn học đại học, đoạt giải nhất các cuộc thi như ‘Kiến trúc xanh’, ‘Cup RIVIT’. Tốt nghiệp xong không ra nước ngoài mà vào viện thiết kế X. Ở đó anh ấy cũng là nhân vật đẳng cấp nam thần, con gái theo đuổi anh ấy xếp thành hàng dài. Năm ngoái anh ấy hết hai năm công tác ở viện, vượt qua chín vòng thi lấy được chứng chỉ kiến trúc sư quốc gia, được tổng giám đốc kéo đến ‘Không Biên Giới’ làm giám đốc thiết kế…”

Trương Tư Nghị nghe xong thì cảm thấy sững sờ, con mẹ nó anh ta quá giỏi, cuộc sống thật thuận buồm xuôi gió!

Tất Nhạc Nhạc xòe ngón tay ra tính toán: “Chị đoán anh ấy hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi là cùng.”

Chu Hồng Chấn mím môi gật đầu nói: “Sếp của chúng ta giống như thần linh vậy!”

Tất Nhạc Nhạc nhìn xung quanh một lượt, ghé người đến khe khẽ nói: “Nói nhỏ nha, nghe nói nguyên nhân chính xác tại sao Cố Tiêu đến Không Biên Giới là do ở viện kiến trúc X có một nữ kiến trúc sư lớn hơn anh ấy tám tuổi điên cuồng theo đuổi anh ấy. Anh ấy không xử lý được nên mới trốn đến chỗ này.”

Trương Tư Nghị: “…”

Chu Hồng Chấn: “…”

Trương Tư Nghị nói: “Khụ, chệch khỏi quỹ đạo quá nhiều rồi, à, em nghe nói có rất nhiều du học sinh ở ‘Không Biên Giới’, tại sao tổ này chỉ có mình em?”

“Ở tổ của chị Đồng hết rồi.” Chu Hồng Chấn chỉ về phía kia, nói, “Chị ấy là tiến sĩ ngành kiến trúc của đại học TUD[4], tổ viên đều là du học sinh, ngoài ra còn có hai người nước ngoài, một người Tây Ban Nha và một người Bulgaria.”

Hóa ra là thế, vậy hai người thanh niên cậu vừa chào hỏi có lẽ là thuộc tổ của chị Đồng. Nói đến tổ của Đồng công, Trương Tư Nghị cảm thấy buồn cười, cậu hỏi, “Sao lại có người có tên là ‘Đồng Công’ kì quái như thế?”


Chu Hồng Chấn nhếch môi: “A, có thể em nhầm rồi, đó không phải tên chị ấy.”

Trương Tư Nghị: “Dạ?”

Chu Hồng Chấn phổ cập kiến thức về chức danh mới mẻ này cho Trương Tư Nghị: “Chị ấy tên là Đồng Hạ Nghi, ‘công’ là gọi tắt của nhà thiết kế công trình, là xưng hô phổ biến nhất trong ngành nghề của chúng ta, cho nên sau này có người gọi em là ‘Trương công’ em cũng không phải băn khoăn.”

Trương, Trương công, phụt…

Trương Tư Nghị nén cười, nói: “Kiến thức rộng mở như thế, khó trách vừa rồi em nghe chị ấy nói ‘Cố Cung’ gì đó, hóa ra là đang nói đến giám đốc Cố.”

Chu Hồng Chấn: “Thật ra sếp không thích người khác gọi anh ấy là giám đốc, sau khi đến đây tổng giám đốc đã tăng thêm cho anh ấy chức danh này, em cứ gọi anh ấy là sếp giống bọn anh đi, hoặc gọi Cố công cũng được.”

“Hiểu rồi.” Trương Tư Nghị nhìn một vòng, hỏi, “Phòng làm việc của anh ấy ở đâu?”

Chu Hồng Chấn chỉ vào phía sau cậu: “Ngay đằng sau em.”

“…” Trương Tư Nghị quay đầu lại, thật sự thấy trên cửa ra vào của căn phòng tường thủy tinh treo thẻ tên của Cố Tiêu! Cậu co đầu lại, kết luận, “Xem ra vị trí của em có hơi nguy hiểm.”

Chu Hồng Chấn nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, nếu em làm việc riêng trong giờ làm bị sếp phát hiện thì rất thê thảm đó.”

Trương Tư Nghị nói: “Không phải chứ? Lướt mạng một chút cũng không được sao?”

“Vậy phải xem em lên mạng làm gì, nếu tìm tài liệu thì không sao, nhưng nếu làm việc khác…” Chu Hồng Chấn không nói hết nhưng giọng điệu ám chỉ của anh làm cậu cảm thấy ớn lạnh cả người.

“Em cảm thấy con người sếp” Trương Tư Nghị cảm thấy kiểu xưng hô này hơi kì lạ, nên nói lại, “Cố công hình như rất tốt.”

Vẻ mặt Chu Hồng Chấn quái đản nhìn cậu: “Sao em lại có ảo giác đó?”

“Không phải sao?” Bị hắt cả cốc cà phê vào người mà không tức giận, hôm nay còn tuyển cậu vào làm… Được rồi, có thể là tính cách hơi kì lạ, ví dụ như thích dùng bộ dạng nghiêm túc để nói đùa.

“Sếp đích thực rất toàn năng, nhưng nói thật ra thì làm cấp dưới của anh ấy cũng không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì đâu.” Chu Hồng Chấn đau khổ nói, “Bởi vì anh ấy sẽ theo những tiêu chuẩn khắt khe nhất đòi hỏi em, khiến em đau đớn muốn chết… Dù sao, nói để em chuẩn bị tinh thần trước, thêm một thời gian nữa em sẽ hiểu, anh ấy không phải, ừm, dịu dàng như vẻ ngoài của anh ấy đâu.”

Viên Chí Thành vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Tư Nghị, ánh mắt buồn bã, nụ cười u ám: “Chào mừng đến với tổ A, tổ của những sự khổ ải.”

Trương Tư Nghị: “…”

Vẻ mặt của Nhạc Nhạc vừa rồi vẫn còn tươi như hoa, trong thời gian nghe đồng nghiệp chuyện trò, cô lại im lặng không nói gì, tỏ ra “vừa đau đớn vừa hạnh phúc” mà thở dài.


Lúc ăn trưa, mấy người nhóm Chu Hồng Chấn đều đặt cơm hộp của công ty, Trương Tư Nghị đành phải xuống mua đồ ăn ở khu ăn uống dưới tầng mà họ chỉ cho cậu.

Bởi lẽ nơi đây là trung tâm thương mại, nhà hàng quán ăn nhiều không đếm xuể, nhưng đẳng cấp cao và giá cả đắt đỏ, ngoại trừ các cửa hàng tiện lợi như Lawson và 7-11 thì chủ yếu là nhà hàng ăn uống lớn.

Vừa tìm được việc, Trương Tư Nghị muốn khao bản thân một bữa no, cậu không ăn đồ hộp ở cửa hàng tiện lợi mà đến một nhà hàng Nhật ăn suất cơm bento.

Đang vào giờ ăn trưa nên nhà hàng rất đông khách, Trương Tư Nghị xếp hàng đợi bên ngoài, nhân khoảng thời gian ngắn này, cậu cuối cùng cũng có thể báo tin mừng cho bạn bè.

Mới hai giờ trôi qua, nhóm chat trên Wechat có thêm mấy trăm tin nhắn.

Lúc đầu mấy người bạn còn vội vàng hỏi tình huống cụ thể của cậu, Phó Tín Huy thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác, sau đó thấy cậu không trả lời gì cả, mọi người bắt đầu an ủi cậu, còn lo lắng cậu nghĩ quẩn trong lòng, khuyên bảo một lúc, nhưng trọng tâm câu chuyện rất nhanh đã trật khỏi đường ray. Lúc Trương Tư Nghị mở điện thoại di động, nhóm đang sôi nổi thảo luận về sự phát triển trong tương lai của ngành công nghiệp kiến trúc ở Trung Quốc.

Vẻ mặt cậu mờ mịt, mở phần chat riêng của cậu với Phó Tín Huy, trong đó có thêm vài cái tin nhắn chưa đọc.

Phó Tín Huy: Thế nào? Đang đau khổ hả?

Phó Tín Huy: Đâu rồi? Đừng đi tự tử nha…

Phó Tín Huy: Được rồi, vừa rồi trong nhóm chat tớ không nên chê cười cậu, đừng buồn nữa, về đi tớ mời đi ăn!

Phó Tín Huy: Chẳng qua chỉ là một cái công việc mà thôi, tạch thì tạch chứ có vấn đề gì đâu.

Phó Tín Huy: Cùng lắm nếu không có tiền, tớ nuôi cậu ~

Trương Tư Nghị cạn lời, nhắn tin lại: “Cậu cút đi, miệng quạ đen! Ông đây trúng tuyển rồi!”

Nói xong cậu trở lại nhóm chat gửi lên một câu: Tớ trúng tuyển rồi a ha ha ha ha ha!!!

[1] Đồng công: nghĩa là lao động trẻ em.

[2] Cố Cung (Tử Cấm Thành) /GuGong/ đồng âm với Cố công /GuGong/.

[3] HVAC là viết tắt của Heating, Ventilation, and Air Conditioning (sưởi ấm, thông gió và điều hòa không khí).

[4] TUD (TU Delft): viết tắt của Delft University of Technology, là trường đại học công nghệ công lập Hà Lan lớn nhất và lâu đời nhất, nằm ở Delft, Hà Lan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.