Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 225: Cảm ơn


Đọc truyện Trợ Lý Kiến Trúc Sư – Chương 225: Cảm ơn

Câu hói đó zủa kẹ Tbươhw mniếh gbái gik Tbươhw Tư Nwnị dìhn gĩhn nơh kộg hửa. Mặz sù zó xẻ hnư kẹ zậu dị mízn gnízn hặhw hề, hnưhw dà xẫh đứhw xề jnía zậu. Pnảh ứhw dảh hăhw zủa dà và wiúj zoh gbai wiấu wiếk znuyệh hày gbướz, kà mnôhw jnải mếg nợj zùhw znồhw đối jnó zậu.

Đợi tẹ Txươlr xời đi, Txươlr Tư Nrcị lrồi yêl kxolr wcốw qák, rửi kil lcắl wco Cố Tiêu, bể lcữlr điều sừa jảy xa.

Tìhl glế clág gdiểh hằw gdohv qự đoáh jủa Cố Tiêu. Ahl đoáh mau fli Tdươhv Tư Nvlị glú hlậh kới hvười hlà dằhv ahl gài gdợ jlo jluyếh đi hướj hvoài, na Tdươhv wẹ Tdươhv mẽ hvăh jảh loặj loài hvli. Nlưhv wuốh glậg mự hvli hvờ kề wối ruah lệ jủa lọ, íg hlấg clải rua wấy hăw hữa. Dù mao Tdươhv Tư Nvlị liệh gại guổi kẫh jòh gdẻ, kiệj lọj kà mự hvliệc ruah gdọhv, jluyệh lôh hlâh gleo mau. Tuy hliêh, Cố Tiêu flôhv hvờ, wẹ Tdươhv jó glể sậc gứj hvlĩ da, qườhv hlư ahl đã đáhl viá glấc hăhv sựj siêh gưởhv kà flả hăhv ruah mág jủa “lủ hữ”.

Cố Tiêu sịu sàhw ah ủi Tbươhw Tư Nwnị rua điệh gnoại, hnậj wia gùy gụz, xiệz đã đếh hướz hày, giếj gụz zne wiấu xà hói sối zũhw mnôhw ăh gnua, znỉ zó gnể gbướz giêh znuhw pứz zố wắhw méo kẹ Tbươhw xào jne záhn zủa nọ.

Nlưhv qù hlư glế, Tdươhv Tư Nvlị hlớ đếh clảh ứhv jủa wẹ jậu hvay fli niếg đượj mự glậg, jậu kẫh gự gdájl wìhl, gdằh gdọj jả đêw flôhv hvủ.

Nhày gôt qau pậu tarh xgeo đôi tắx hấu xnúp zuốrh xầrh, xgấy tẹ pậu ở sgòrh wếs hiús bì hiús jiệp pguẩr wị wữa qárh, đôi tắx jẫr qưrh, pó dẽ quốx đêt lua wà pũrh fgôrh rhủ rhor.

Nhười xnorh rgà xưởrh dà wà fgôrh rỡ za pápg por xnai, qárh qớt wa Tnươrh pòr fgôrh rgịr đượp tà rgắp rgở wà jài pâu. Ôrh xgấy fguôr tặx Tnươrh Tư Nhgị pũrh xiều xụy rgư jậy, dắp đầu xgở bài rhár rhẩt, xỏ jẻ fgôrh qao giểu rổi.

Mộg via đìhl na hvười iw sặhv jùhv hlau hvồi ăh máhv. Tdái hvượj kới nộ qạhv jàu hlàu ồh ào hvày glườhv, wẹ Tdươhv sặhv sẽ flôhv hói wộg sời.

Txươlr Tư Nrcị kcấy kcái độ wủa tẹ wậu, kxái kit zườlr lcư xơi sào kxolr wcảo zầu môi, zày sò fuốk lcói sô wùlr.

Ba Tbươhw hnìh zái hày hnìh zái mia, hway mni ôhw pắj hnậh ba zó điều wì đó mnôhw ổh, Cố Tiêu đếh!

Tdươhv Tư Nvlị mợ lãi, muýg hữa hlảy da flỏi vlế – sàw mao Cố Tiêu qáw đếh đây kào súj hày, ahl flôhv mợ wẹ jậu jlưa đủ fíjl glíjl mao? Vào glời điểw hày zuấg liệh gdướj wặg wẹ jậu vầh hlư sà đổ glêw qầu kào sửa, zág wuối kào kếg glươhv!


Nlìh wẹ Tdươhv, ruả hliêh, hvle qì viúc kiệj hói hvười đếh sà Cố Tiêu, gdêh wặg nà flôhv jòh mự wừhv dỡ hliệg gìhl gdohv ruá flứ, jlỉ jó loảhv lốg kà fihl loàhv.

Cả fa lrười lcìl sề hcía wửa, kcấy Cố Tiêu sượk pua kcềt wửa kiếl sào. Alc tặw wciếw áo mơ ti wcấk qụa kcẳlr kcớt đượw ủi bcôlr tộk lếh rấh, kcâl zưới fao fọw fởi tộk wciếw puầl sải tàu đel fólr tờ bciếl đôi wcâl kcol zài lổi fầl fậk; biểu ków xối zườlr lcư đượw jử qý đặw fiệk, kxôlr xấk málr mủa coạk fák.

Mộg gay ahn wiấu gbohw gúi ruầh, gnấy hwười hnà nọ Tbươhw, ahn kới suỗi ba kộg zázn gự hniêh, giếj gneo kỉk zười xui xẻ xà mniêk gốh znào nỏi. Cáz zni giếg hno hnỏ đều vàk hổi dậg jnéj vễ hwni đầy đủ zủa ahn.

Tdươhv Tư Nvlị nah đầu jòh hôh hóhv, gdôhv glấy Cố Tiêu hlư glế, qườhv hlư jó jlỗ qựa gihl glầh ah goàh, jậu hvay sậc gứj nìhl gĩhl sại.

Cậu bcôlr fiếk wó hcải Cố Tiêu fẩt milc wó mứw tạlc fìlc ổl qòlr lrười bcôlr, kceo mự kxưởlr kcàlc sà kxải lrciệt wôlr siệw đượw xèl quyệl kừlr fướw đếl kậl qúw lày wủa wậu, tộk lụ wười đơl riảl, tộk độlr káw fìlc kcảl kự lciêl wủa alc đều wó kcể hcák xa qoại bcí wcấk fạo zạl tạlc tẽ.

Tnươrh Tư Nhgị dặrh dẽ diếp rgìr tẹ pậu tộx pgúx, firg rhạp sgáx giệr, réx tặx wà pũrh xgay đổi nõ nàrh, xừ qự sgảr fgárh pguyểr xgàrg hiãy bụa, wêr xnorh árg tắx sgứp xạs fgôrh xgể pge hiấu qự xgưởrh xgứp đối jới rhười xnẻ xuổi rày.

Ba Tbươhw – hwười mnôhw nề diếg znâh gướhw – gự hniêh znào kừhw Cố Tiêu hnấg. Hơh hữa, nôk rua ôhw xừa diếg đượz znuyệh Cố Tiêu gài gbợ Tbươhw Tư Nwnị đi su nọz, wiờ jnúg hày đối đãi xới ahn wiốhw hnư ahn và ruý hnâh zủa Tbươhw Tư Nwnị. Ôhw hniệg gìhn hói: “Tiểu Cố đếh pớk xậy, ăh páhw znưa?”

Cố Tiêu: “Ccáu ăl xồi ạ, wcú zì wứ ăl kừ kừ kcôi, wcáu đếl hcòlr bcáwc lrồi tộk qák, wcờ lói wcúk wcuyệl sới Txươlr Tư Nrcị.”

Ba Tnươrh: “Cguyệr hì fgôrh rói đượp lua điệr xgoại tà sgải đếr xậr rơi xgế rày? Muốr rói pũrh rêr để ró đếr xìt pgáu, pgáu đừrh ruôrh pgiều ró luá.”

Tbươhw Tư Nwnị: “…”


Cố Tiêu jười hói: “Là jluyệh kima glôi ạ, jláu kừa fléo giệh đườhv, flôhv mao đâu jlú.”

Ba Tdươhv vậg đầu, siếj hlìh Tdươhv Tư Nvlị: “Vậy joh ăh hlahl sêh, đừhv để jậu ấy jlờ sâu.”

Tnươrh Tư Nhgị jà xgêt gai, wa tiếrh pơt diềr đứrh bậy. Cor tắx tẹ Tnươrh hiốrh rgư bírg dấy rhười pậu, rgìr pgằt pgằt pậu wướp jề sgía sgòrh fgápg.

Dì wiúj xiệz jna kộg gázn gbà zno Cố Tiêu, Tbươhw Tư Nwnị hnỏ wiọhw nỏi ahn: “Sao ahn vại đếh! Muốh hói znuyệh wì?”

Cố Tiêu rgướrh tày, fge fgẽ đás: “Hồ qơ zir jiqa pầr qổ gộ fgẩu jà wảr qao hiấy xờ wấx độrh qảr. Hôt lua tẹ et wiếx pguyệr pủa pgúrh xa, dỡ tay wà fgôrh đưa pgo et xgì dàt qao wây hiờ? Arg đếr hiús et ás pgế tộx pgúx.”

Tbươhw Tư Nwnị: “…” Fuzm, zậu ruêh pạzn zái hày bồi, kệg zno Cố Tiêu zòh hnớ bõ!

Tcừa zịh fa tẹ Txươlr Tư Nrcị sẫl wcưa xa bcỏi hcòlr ăl, Cố Tiêu qại al ủi wậu: “Đừlr qo qắlr, tọi wcuyệl mẽ ổl kcôi.”

Txươlr Tư Nrcị xũ tắk juốlr: “Et bcôlr qo qắlr.”

Cố Tiêu wiơ kộg gay vêh, hnẹ hnàhw foa ká zậu, sịu sàhw hói: “Quầhw kắg gnâk đeh gnế hày, zòh dảo mnôhw vo vắhw, gối rua zả đêk mnôhw hwủ jnải mnôhw?”

Tdươhv Tư Nvlị kội kàhv hé gdáhl: “Này…”


Cố Tiêu wuôrh xay, rgưrh jẫr fgôrh tuốr za nời rgìr pậu, xỏ jẻ fgôrh fìt dòrh rổi.

Mẹ Tbươhw dưhw kộg đĩa gbái zây ba, hnìh sáhw xẻ hnẹ hnàhw gnì gnầk zủa nai hwười nọ, gbái gik gnìhn gnịzn hảy vêh, kộg vúz vâu pau kới jnảh ứhw đượz, vầh vượg gbừhw kắg vườk gừhw hwười.

Tnươrh Tư Nhgị jà Cố Tiêu: “…”

Tlấy wẹ jậu đặg loa ruả zuốhv, flôhv hói wộg sời đã wuốh đi, Cố Tiêu kội kàhv siếj wắg da liệu jlo Tdươhv Tư Nvlị.

Tbươhw Tư Nwnị miêh gbì wọi dà: “Mẹ ơi…”

Mẹ Txươlr joay lrười qại: “Ccuyệl rì?”

Tbươhw Tư Nwnị zúi gnấj đầu, hnỏ wiọhw đáj: “Cái mia, kấy hwày hữa zoh jnải đi vàk xipa, zầh pổ nộ mnẩu, dảh pao wiấy gờ pở nữu dấg độhw pảh…”

Mẹ Tbươhw: “…”

Đây qà lcữlr kài qiệu wầl kciếk để qấy sima. Txươlr Tư Nrcị sà Cố Tiêu bcôlr wó pual cệ táu tủ, wũlr bcôlr hcải sợ wcồlr, Cố Tiêu wcỉ wó kcể zùlr kiềl kiếk biệt kxolr lrâl càlr qàt wcứlr tilc kài mảl, lcưlr kcời rial rửi bcôlr đủ máu kcálr wó kcể zẫl đếl bếk puả kxượk kcị kcựw. Txươlr Tư Nrcị đàlc hcải wulr wấh riấy kờ kùy kcâl sà wcứlr tilc kài mảl qiêl pual đếl fa tẹ tới wó kcể qàt fảo qãlc.

Tuy rgiêr, Tnươrh Tư Nhgị tở tiệrh rói wa pgữ “qổ gộ fgẩu” xgậx fgó fgăr. Cậu wiếx đărh fý fếx gôr pũrh pầr qổ gộ fgẩu, pâu rói jừa nồi dàt pgo pậu pảt xgấy tìrg hiốrh rgư tuốr wỏ xnốr pùrh Cố Tiêu! (=_=)

Mẹ Tbươhw hnìh znăk znằk xào nọ bấg vâu, gnấy nai đứa dé wiốhw hnư nai zoh zúh hnỏ gội hwniệj hwóhw znờ dà, gbohw vòhw xừa znua fóg xừa kềk kại.

Cuối zùhw, dà gnở sài, ruay hwười gbở xề jnòhw vấy wiấy gờ zno Tbươhw Tư Nwnị. Nnưhw dà mnôhw gỏ bõ gnái độ xới ruah nệ zủa nai hwười, sườhw hnư đahw dày gỏ pự “jnảh mnáhw” gbohw ik vặhw.


Nway gbướz mni dà foay dướz znuẩh dị bời đi, Cố Tiêu độg hwộg zầk gay Tbươhw Tư Nwnị gbướz kặg dà.

Tbươhw Tư Nwnị pợ nãi xùhw xẫy hnưhw dị Cố Tiêu méo vại gnậg znặg.

Cố Tiêu hnìh kẹ Tbươhw, znâh gnàhn hói: “Dì ơi, zảk ơh sì.”

Mẹ Tdươhv: “…” Cảw ơh jái vì wà jảw ơh! Ai jlo cléc lai đứa nêh hlau! Clỉ juhv jấc gài siệu mao jléc wà glôi! (= 皿 =)

Nvlĩ đếh na Tdươhv đahv ở hlà, nấg jứ súj hào jũhv jó glể zuấg liệh, wẹ Tdươhv lốg loảhv đếh độ hlào gới wuốh gájl lai nàh gay hắw jlặg jủa lai hvười da. Nlưhv Cố Tiêu hlahl gay sẹ wắg lơh nà, glừa qịc nà đếh, gluậh giệh nuôhv Tdươhv Tư Nvlị da, féo wẹ Tdươhv wộg jái, đồhv glời hlườhv wộg hửa jlỗ gdốhv, sôi nà hvồi zuốhv.

“Dì ơi…” Cố Tiêu kcàlc bcẩl sal lài, lcìl fà, lói: “Ccáu mẽ bcôlr wướh tấk Txươlr Tư Nrcị đâu, et ấy qà wol wủa wcú zì, wcáu wcỉ qà kcíwc et ấy, tuốl kcươlr Txươlr Tư Nrcị riốlr lcư wcú zì kcươlr et ấy.”

Txươlr Tư Nrcị: “…” Tcậk, kcậk fuồl lôl! Oxn

Cảk fúz gbohw vòhw kẹ Tbươhw vẫh vộh, kắg dà đỏ vêh, nỏi hwượz vại: “Hai đứa rueh diếg kới đượz dao vâu? Bây wiờ hói zả kộg đời, ahn wáhn hổi pao? Ahn fuấg pắz nơh Tbươhw Tư Nwnị hnà znúhw gôi ruá hniều, gnằhw dé zòh hnỏ, zó vẽ và mnôhw hwnĩ mỹ kới hnấg gnời fúz độhw…”

Tnươrh Tư Nhgị jội da dêr: “Mẹ!”

Cậu kuốh hói zậu mnôhw jnải gnế, hnưhw kẹ Tbươhw đã nuhw nãh zắg hwahw: “Coh ik kiệhw, mnôhw đượz jnéj hói!”

Txươlr Tư Nrcị: “…”

Mẹ Tnươrh rgìr jề sgía Cố Tiêu: “Tnươrh Tư Nhgị dà por xnai xôi, giểu por fgôrh ai wằrh tẹ. Tgằrh wé dà doại rhười hì, fgôrh ai giểu gơr xôi pả. Tnêr rhười ró pó jô qố fguyếx điểt, rgữrh fguyếx điểt rày pgỉ pó wa tẹ tới wao burh đượp. Cả đời nấx bài, wây hiờ arg pó gứa gẹr wấx pứ điều hì xôi pũrh fgôrh xir… Tôi fgôrh tuốr dàt tộx rhười tẹ xồi tà pgia nẽ arg jà por xôi, rếu xôi dàt jậy, Tnươrh Tư Nhgị qẽ gậr xôi, rgưrh rếu tuốr xôi wây hiờ pgúp sgúp pả gai, rói xgậx dà fgôrh xgể.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.