Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 200: Điện thoại di động


Đọc truyện Trợ Lý Kiến Trúc Sư – Chương 200: Điện thoại di động

Khuôn mặt như zombie chết chóc của Trương Tư Nghị lập tức bừng sáng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những từ này, lật qua lật lại xem, ah ha ha ha, cậu biết ngay mà! Làm sao Cố Tiêu dám quên sinh nhật cậu được!

Cầm điện thoại di động và nhếch mép cười ngây ngô, Trương Tư Nghị đột nhiên thấy Liêu Tuấn ở bên cạnh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu khẽ ho một tiếng, nhanh chóng thu lại nụ cười rồi nhét điện thoại di động vào túi quần.

Nhảy nhót rời khỏi phòng, Trương Tư Nghị ranh mãnh nói thầm trong lòng, ai bảo anh giấu giếm em trước, đùa bỡn em xoay mòng mòng, em sẽ làm như không thấy tin nhắn, tối nay mới trả lời, để anh cũng sốt ruột, hừ hừ…

Cho đến trưa, Trương Tư Nghị vừa làm việc vừa nghĩ cách tìm cớ chuồn đi.

Tháng mười một, màn đêm buông xuống rất nhanh, năm giờ chiều mặt trời đã lặn, bình thường thầy Thôi sẽ chào hỏi mọi người và kết thúc công việc vào bốn giờ năm mươi phút chiều, sau đó họ cùng nhau quay về một nhà hàng nhỏ gần khách sạn để ăn cơm tối.

Thời gian Cố Tiêu ước hẹn rất phù hợp, gặp mặt vào sáu giờ tối, không làm trì hoãn công việc của cậu, lại cho cậu thời gian đến khách sạn X, cậu chỉ cần nghĩ được lý do không ăn cơm cùng mọi người là ổn.

Đến giờ nghỉ buổi trưa, Trương Tư Nghị rốt cục không nhịn được muốn trả lời tin nhắn của Cố Tiêu, cậu hứng thú bừng bừng sờ vào trong túi quần… A? Điện thoại di động đâu? Mất rồi?

Trương Tư Nghị hoảng loạn mò mẫm tất cả các túi trên người, toàn thân chấn động, lúc này mới nhớ tới, buổi sáng đo đạc có một lần ngồi xổm người xuống, cậu dường như nghe được tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, lúc ấy cậu còn tưởng là hòn đá. Hơn nữa, khi ấy cả người cậu lâng lâng bay bổng, trong đầu chỉ tràn ngập suy nghĩ Cố Tiêu chuẩn bị quà sinh nhật gì cho mình, nên không quan tâm lắm… Chẳng lẽ điện thoại di động rơi vào lúc đó?

“Thầy Thôi, điện thoại di động của em bị mất rồi!” Trương Tư Nghị ngay lập tức báo cáo với tổ chức.

Mọi người ngây ra, thầy Thôi nghiêm nghị nói: “Thật? Vừa mới rớt sao, nhanh đi tìm xem!”

Trương Tư Nghị ngay lập tức chạy trở lại, họ đo đạc chậm, quay đầu lại cũng chỉ vài trăm mét. Trương Tư Nghị nhìn sang, đến chỗ điện thoại di động mới bị rớt cẩn thận nhìn kỹ – Không có!

… Chuyện gì xảy ra? Bị người nhặt mất rồi sao?

Trương Tư Nghị chạy trở về, lắc đầu với mấy người đang đứng nhìn, mượn điện thoại của Tất Nhạc Nhạc gọi đến số của mình, giọng nói trong điện thoại nhắc cậu máy đã tắt.

Mồ hôi lạnh trên đầu Trương Tư Nghị rơi xuống, cậu chưa từ bỏ mà gọi tiếp lần thứ hai mới xác định điện thoại di động của cậu thật sự bị mất!

Tất Nhạc Nhạc lo lắng hỏi: “Có phải điện thoại iPhone 5S có vỏ bọc là Vua hải tặc Luffy không? Mất rồi thì làm sao đây? Em có dùng Smartbanking và Alipay không, nhanh chóng báo mất điện thoại với hai bên đó trước, a đúng rồi, trực tiếp gọi 10086 khóa sim điện thoại lại!”


Trương Tư Nghị không quan tâm những thứ này, cậu có ID Apple, cậu có thể trực tiếp lên Internet điều khiển để biến điện thoại di động thành một cục gạch. Ngoài ra, cậu đã thiết lập dấu vân tay mở khóa. Ngay cả khi ai đó nhặt được điện thoại cũng không thể đọc được thông tin, cậu chỉ lo Cố Tiêu không liên lạc được với cậu!

Họ không biết Cố Tiêu vẫn ở thành phố X, họ cũng không biết rằng Cố Tiêu hẹn gặp cậu lúc sáu giờ tối… Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Trương Tư Nghị hoang mang mất bình tĩnh, cậu không thuộc số điện thoại di động của Cố Tiêu, cũng không biết sau tin nhắn đó về sau Cố Tiêu có gửi tin nhắn khác cho cậu không.

… A? Đợi đã, Tất Nhạc Nhạc chắc là có số điện thoại của Cố Tiêu nhỉ?

Trương Tư Nghị một lần nữa hỏi mượn điện thoại của Tất Nhạc Nhạc, hơi đi ra xa một chút, gọi điện thoại cho Cố Tiêu, may mắn Cố Tiêu nhanh chóng nhận cuộc gọi: “A lô? Tất Nhạc Nhạc?”

Trong chớp mắt Trương Tư Nghị suýt bật khóc, tủi thân nói: “Em, em là Trương Tư Nghị, em bị mất điện thoại di động rồi.”

Cố Tiêu: “… Chuyện gì xảy ra.”

Trương Tư Nghị nhanh chóng giải thích tình huống cho Cố Tiêu. Cố Tiêu hỏi: “Em thấy tin nhắn tối qua anh gửi cho em chưa?”

Trương Tư Nghị khẽ đáp: “Thấy rồi ạ.”

Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi, ban đêm nhớ đến, điện thoại mất rồi thì thôi, nhanh báo cáo mất di động đi, đừng quá để bụng.”

Trương Tư Nghị nghe vài câu an ủi của Cố Tiêu, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cúp điện thoại, trả di động lại cho Tất Nhạc Nhạc.

Tất Nhạc Nhạc lặng lẽ nhìn lịch sử cuộc gọi, what the fuck, vậy mà ngay lập tức gọi điện cho sếp!? Cậu trai này ỷ lại sếp bao nhiêu!

Thầy Thôi dường như cảm thấy Trương Tư Nghị bị mất điện thoại di động cũng có trách nhiệm của mình, cau mày, hơi lo lắng: “Điện thoại là vật rất quan trọng, hay là mọi người giúp em quay lại tìm kiếm lần nữa?”

Trương Tư Nghị lắc đầu: “Trước giờ em chưa từng tắt điện thoại, buổi sáng đã xạc đầy pin, vừa mới gọi điện thấy tắt máy, chắc chắn là bị người nhặt mất rồi…”

Cậu cũng không muốn bởi vì chuyện của bản thân mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, liền nói: “Được rồi, mọi người đừng lo lắng cho em, là do em sơ ý, hơn nữa điện thoại kia đã dùng được ba năm rồi, nên thay cái mới.”


Mọi người thấy cậu nghĩ thoáng như thế, khuôn mặt cũng dần vui tươi, ồn ào nói đùa an ủi cậu: “Đúng đấy, cũ không đi thì mới không tới, sau đó mua cái tốt hơn.”

Thầy Thôi cũng cười nói: “Xem ra chúng ta phải nỗ lực hơn, cố gắng giành được dự án này, sau đó bảo Tiểu Cố tăng thêm chút tiền thưởng cho em, bù đắp tài sản cá nhân bị mất của em trên con đường đấu tranh vì cách mạng.”

Đám người cười ha ha, Trương Tư Nghị cũng miễn cưỡng vui cười, kỳ thật cậu vô cùng đau lòng, điện thoại dùng ba năm đều có tình cảm!

Aiz, sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cậu thực sự là một bước ngoặt!

Tuy nhiên, bởi vì mất điện thoại di động, Trương Tư Nghị thực sự có một cái cớ, thuận lợi mượn danh nghĩa “Đi đến trung tâm thành phố xem điện thoại di động mới” để chuồn sớm.

Sáu giờ tối, bắt taxi đến khách sạn X – một khách sạn tương đối sang trọng tại khu vực địa phương. Mặc dù nó không thể sánh bằng một số nơi cao cấp ở Hải Thành, nhưng tốt hơn nhiều so với khách sạn nơi Trương Tư Nghị đang ở.

Cố Tiêu biết cậu không có điện thoại di động, trực tiếp ở sảnh chờ cậu.

Trương Tư Nghị vừa nhìn thấy anh, tựa như một con chó con nhìn thấy chủ nhân của mình, mọi ai oán buồn tủi cả ngày bất chợt biến mất.

Cố Tiêu trực tiếp dẫn cậu lên phòng trên lầu. Anh đặt trước một gian phòng cao cấp, mở cửa và đẩy Trương Tư Nghị vào trước.

Trương Tư Nghị sững sờ ngay khi bước vào cửa. Cậu thấy trong phòng tràn ngập hoa hồng, những quả bóng hydro đầy màu sắc lơ lửng trên trần nhà, vây quanh một bức thư pháp treo ở chính giữa xà ngang – “Chúc tình yêu Tư Nghị của anh sinh nhật hai mươi ba tuổi vui vẻ” – Nét bút rồng bay phượng múa, nhìn là biết do chính tay Cố Tiêu viết!

Não của Trương Tư Nghị ù ù, hạnh phúc đến mức trái tim cậu sắp nổ tung!

Cậu nghe thấy tiếng Cố Tiêu bước vào, anh đóng cửa, thì thầm: “Đang ở bên ngoài, không thể chuẩn bị thứ đặc biệt gì, chỉ tùy tiện làm, không biết em có thích hay không.”

Trương Tư Nghị: “…” Cái này mà là không đặc biệt? Cái này gọi là tùy tiện? Cố Tiêu có phải bị thần lãng mạn nhập không!


Trên thực tế, miễn là Cố Tiêu nhớ sinh nhật của cậu, cùng cậu ăn một bữa cơm, Trương Tư Nghị đã vô cùng hạnh phúc. Hơn nữa, Cố Tiêu cũng đặc biệt “Bỏ bê công việc” một ngày để chuẩn bị bất ngờ này cho cậu!

Trương Tư Nghị xoay người lại, vội vàng ôm chầm lấy Cố Tiêu, treo lên người đối phương giống như một con gấu túi, ôm đầu người yêu và mạnh mẽ hôn anh, cảm động nói: “Thích lắm luôn!”

Cố Tiêu cười nhìn cậu, khó nhọc nói: “Chà, hình như em tăng cân.”

Trương Tư Nghị: “…” (= 皿 =)

Đúng lúc này chuông cửa reo, Trương Tư Nghị nhanh chóng nhảy khỏi người Cố Tiêu.

Đó là một suất ăn Cố Tiêu đặt. Anh mở cửa bảo người phục vụ để xe đẩy bên ngoài, tự mình đi ra đẩy xe thức ăn đến bên cạnh bàn.

Trương Tư Nghị bước tới hỏi: “Ăn gì vậy?”

Cố Tiêu nâng nắp để lộ món bít tết yêu thích nhất của Trương Tư Nghị, khẽ vươn tay thực hiện động tác cúi chào, lịch thiệp nói, “Xin mời.”

Trương Tư Nghị ngồi xuống với khuôn mặt ngọt ngào, cả người dường như đang bay trên mây… Thật sự quá mức thoải mái! Nếu mỗi ngày đều là sinh nhật thì tuyệt vời biết bao nhiêu! (兀 v 兀)

Ngoài bít tết, dĩ nhiên, còn có bánh ga tô không thể thiếu trong mỗi dịp sinh nhật. Cũng như sinh nhật vừa rồi, biết Trương Tư Nghị không thích đồ ngọt, Cố Tiêu chỉ gọi một miếng bánh nhỏ mang tính chất tượng trưng, cắm nến vào.

Trương Tư Nghị ước nguyện trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật lạc nhịp của Cố Tiêu. Cậu thổi nến, tiếp theo Cố Tiêu lấy quà sinh nhật từ sau lưng ra – Một chiếc iPhone đời mới nhất.

Trương Tư Nghị: “…”

Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Sau khi anh biết em mất di động mới đi mua sao!?”

Cố Tiêu ho nhẹ một tiếng, nói thẳng: “Ừm.”

Trương Tư Nghị tò mò hỏi: “Vậy quà tặng ban đầu là cái gì?”

Cố Tiêu bí ẩn nói: “Đã không tặng thì chỉ có thể giữ bí mật.”

Kiểu nói này ngược lại khiến Trương Tư Nghị cực kỳ tò mò, cậu đẩy di động trở về, nói: “Vậy em không muốn điện thoại, muốn quà tặng ban đầu cơ.”


Cố Tiêu kiên trì nói: “Không được, hiện tại em cần điện thoại di động hơn, quà tặng chuẩn bị ban đầu anh sẽ giữ lại làm quà cho sinh nhật năm sau của em.”

Trương Tư Nghị phát điên nói: “Sao lại thế được! Quá vô lại!”

Cố Tiêu che miệng cười, dù Trương Tư Nghị ép hỏi anh thế nào, anh cũng không tiết lộ.

Trương Tư Nghị chỉ có thể hầm hừ lấy lại điện thoại di động, nhưng ngay sau đó cậu không bận tâm về đáp án kia nữa, bởi lẽ mọi thứ cậu nhìn thấy hiện tại đều vượt quá mong đợi của cậu.

Cậu vừa ăn bò bít tết vừa nói: “Nói thật, anh tổ chức quá long trọng rồi, kỳ thật tùy tiện tặng một món quà là được, bất kể thứ gì cũng tốt hơn thước cuộn năm ngoái.”

Cố Tiêu nhướng mày: “Em có ý gì?”

Trương Tư Nghị phát hiện mình lỡ lời, nhanh chóng vớt vát: “Không không không, thước cuộn cũng rất tốt, ý của em là không tặng quà cũng được mà!”

Cố Tiêu cười hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Đây là sinh nhật đầu tiên của em sau khi chúng ta hẹn hò, anh nghĩ vẫn cần phải tốn chút công sức, nhưng anh không đảm bảo mỗi năm đều có, đừng mong đợi quá nhiều trong tương lai, lỡ may anh làm không tốt lại khiến em thất vọng.”

Trương Tư Nghị cười ngây ngô nói: “Sao có thể, he he he…”

Cố Tiêu mỉm cười, rót thêm một ít rượu cho cậu. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc cơm nước no nê, tình dục trỗi dậy, Trương Tư Nghị bị Cố Tiêu kéo ngã xuống ghế sofa hôn môi. Hai người vén quần áo và vuốt ve cơ thể của nhau, da thịt bởi vì cồn mà trở nên cực kỳ mẫn cảm. Dưới sự âu yếm của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị nhanh chóng khơi dậy ham muốn, cậu nhiệt tình chào đón hùa theo động tác của người yêu, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Đối phương đụng chạm quá mức dịu dàng, Trương Tư Nghị nhịn không được lật người lại đè lên người Cố Tiêu, biến bị động thành chủ động.

Cố Tiêu cười lớn: “Muốn phản công?”

Trương Tư Nghị choáng váng, không phải cậu chưa từng nghĩ về điều đó trước đây, nhưng sau một thời gian dài, cậu đã quen với việc làm bottom, cũng rất thích thú quá trình Cố Tiêu tiến vào, luôn cảm thấy vai trò bị đảo ngược có gì đó quái dị.

Nhưng đàn ông không muốn phản công thì không phải là một người đàn ông chân chính, được Cố Tiêu nhắc đến, Trương Tư Nghị cũng rất rung động, hôm nay là sinh nhật cậu, Cố Tiêu có thể chiều theo cậu một đêm, để cậu thử một chút?

Trương Tư Nghị đỏ mặt hỏi: “Có, có thể chứ?”

Cố Tiêu cười cười, đột nhiên mạnh mẽ lật cậu đè xuống dưới thân, nhìn thật sâu vào mắt cậu, gằn từng chữ một: “Không thể.”

Trương Tư Nghị: “…” Con mẹ nó vậy anh còn hỏi thăm cái rắm á! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.