Đọc truyện Trợ Lý Kiến Trúc Sư – Chương 197: Cải tạo
Cố Tiêu trả lại bức họa, Bách Duệ cũng không tiếp tục đưa tới, ngược lại các đồng nghiệp trong văn phòng được dịp bàn tán, còn có người tự mình đi lên cầu thang an ninh nhìn trộm, sau đó nói rằng nhìn thấy anh chàng đẹp trai trước đây không lâu tới công ty tìm Trương Tư Nghị.
Vì thế mọi người lại bắt đầu tìm Trương Tư Nghị đồn chuyện. Trương Tư Nghị chỉ có thể giải thích rằng anh ta là bạn trai cũ của bạn học, không có quan hệ gì với cậu… Cậu còn có thể nói gì khác đây?
Tuy nhiên, trải qua nhiều sự giày vò như thế, muốn để Trương Tư Nghị không quan tâm đến sự tồn tại của Bách Duệ, thật sự quá khó khăn, dù sao đối phương đã biết trong công ty cậu có người đồng tính luyến ái. Hiện tại anh ta còn làm việc ngay trên đầu họ, biết đâu đi thang máy sẽ gặp mặt, thật giống một lỗi kỹ thuật.
Trương Tư Nghị âm thầm than thở trong lòng, một lần nữa hối hận vì sự mềm lòng và xúc động lúc trước của mình.
Mặc dù Bách Duệ bây giờ vẫn chưa thể hiện mục đích rõ ràng, nhưng Trương Tư Nghị tuyệt đối không dám xem nhẹ, càng không dám trở mặt, nếu không ai biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Có thể khiến Trương Tư Nghị ăn không ngon ngủ không yên vì một người không có quan hệ thân thiết, có lẽ Bách Duệ là người đầu tiên!
Vài ngày nữa là sinh nhật lần thứ hai mươi ba của Trương Tư Nghị.
Cậu đã bắt đầu chờ mong món quà mà Cố Tiêu chuẩn bị cho cậu, dù “Thước cuộn” năm ngoái cũng làm cho cậu rất cảm động, nhưng nghĩ về trải nghiệm bi thảm và gần như đi đứt chân ngày hôm đó, Trương Tư Nghị vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Năm nay thì khác, hiện tại cậu tốt xấu gì cũng là bạn trai chính hiệu của Cố Tiêu. Cậu nghĩ, đãi ngộ bây giờ chắc chắn không giống với thời kỳ cậu mới chân ướt chân ráo vào làm việc.
Nhưng Trương Tư Nghị còn chưa mong đợi được hai ngày, một dự án đấu thầu khẩn cấp từ trên trời giáng xuống!
Hôm đó, Cố Tiêu vừa đến công ty liền mở họp sáng, giữa trưa ăn cơm trở về, Trương Tư Nghị thấy có mấy người xa lạ đến công ty.
Buổi chiều sau nửa giờ làm việc, Cố Tiêu đến và ra lệnh cho nhóm nhỏ bốn người của Trương Tư Nghị đi họp. Bốn người Trương Tư Nghị, Viên Chí Thành, Tất Nhạc Nhạc và Chu Hồng Chấn đi về phía phòng họp.
Ngay khi bước vào cửa, Trương Tư Nghị nhìn thấy “Người lạ” mà cậu từng thấy lúc chiều đang ngồi bên trong, đứng đầu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi.
Mọi người đều sững sờ, ngoại trừ Trương Tư Nghị, ba người còn lại rối rít gọi người đàn ông là “Thầy Thôi.”
Người đàn ông cười tít mắt gật đầu với họ, nhìn về phía Trương Tư Nghị đang sửng sốt, nói: “Bạn học nhỏ này là người mới tới?”
Trương Tư Nghị bị gọi là “Bạn học nhỏ”: “???”
Chu Hồng Chấn kéo cậu một cái, nhanh chóng giới thiệu: “Đây là giáo sư Thôi tổ C.”
Lúc này Trương Tư Nghị mới nhớ ra, khi cậu mới vào công ty có nhìn thấy danh sách tổ C trên danh bạ của công ty, nhưng lại không thấy bóng dáng ở công ty. Về sau Chu Hồng Chấn nói cho cậu biết, tổ C là một phòng thiết kế tư nhân dưới danh nghĩa của “Không Biên Giới”. Tổ trưởng là giảng viên của đại học kiến trúc J, tổ này chuyên về thiết kế kiến trúc cổ đại, sẽ chỉ đến khi có dự án hợp tác.
Hóa ra người trước mắt này chính là “Thầy Thôi” trong truyền thuyết!
Trương Tư Nghị lập tức học theo gọi một tiếng.
Thầy Thôi cười ha ha nói: “Ngồi đi, đây là hai nghiên cứu sinh thầy dẫn dắt, em Liêu và em Diệp.”
Thầy chỉ vào hai người thanh niên cùng tuổi với Trương Tư Nghị đang ngồi bên cạnh. Bạn học Liêu là một chàng trai khá nho nhã với làn da trắng và cặp kính gọng đen, nghiêm túc thận trọng; Bạn học Diệp là một cô gái có khuôn mặt mũm mĩm trẻ con, cười lên rất thân thiện.
Mấy bạn trẻ cũng tự giới thiệu bản thân, đến lượt cậu chàng họ Liêu kia, quả nhiên chỉ thốt ra mấy từ vàng ngọc: “Tôi tên là Liêu Tuấn.”
Ngay khi phần giới thiệu kết thúc, Cố Tiêu cũng mang theo sổ ghi chép đi vào.
Anh đóng cửa phòng họp, nhìn về phía người đàn ông trung niên với một sự kính trọng trên khuôn mặt: “Thầy Thôi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Thầy Thôi cười nói: “Em chủ trì là được rồi.”
Cố Tiêu kết nối máy tính và máy chiếu, trước tiên giới thiệu ngắn gọn tình huống: “Công ty vừa nhận được một dự án đấu thầu cải tạo thành phố cổ của thành phố X ở tỉnh H. Do hiện nay nhân lực hạn chế, các yêu cầu đấu thầu cho dự án này có xu hướng “bảo lưu và khôi phục kiến trúc cổ”. Vì vậy bọn anh mời giáo sư Thôi tổ C đến để cùng tiến hành hợp tác với chúng ta.”
Thấy mọi người gật đầu, Cố Tiêu tiếp tục trình bày nội dung thiết kế cụ thể của dự án và thời gian đấu thầu. Khi nghe tin ngày đấu thầu diễn ra vào sáu tuần sau giữa tháng Giêng, vẻ mặt của nhóm người đang ngồi ngay lập tức thay đổi – quá nhanh!
Sau khi làm việc được một năm rưỡi, Trương Tư Nghị đã biết một số khái niệm cơ bản về thời gian cần thiết để thực hiện các dự án lớn và nhỏ. Lúc này, khuôn mặt cậu cũng rất căng thẳng, xem ra lập tức họ sẽ bước vào thời kỳ máu lửa.
Cố Tiêu giới thiệu xong, nói tiếp: “Dự án này sẽ do thầy Thôi và anh dẫn dắt các em tiến hành. Trong giai đoạn đầu cũng cần làm trắc địa và khảo sát hiện trường. Bởi vì số lượng lớn các tòa nhà trong dự án khá nhiều, chúng ta cần quyết định xem chúng có giá trị phục hồi từng cái một không, phần công việc này chủ yếu do thầy Thôi chỉ đạo. Do khối lượng công việc lớn, ít nhất hai tuần liên tiếp, chúng ta cần tối thiểu hai người theo dõi ở tận hiện trường. Ngoài ra, không được thay người giữa chừng.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên, ý Cố Tiêu là hoặc là anh sẽ không đi? Hơn nữa một khi anh đi, anh sẽ sống ở ngoài ít nhất hai tuần sao?
Bây giờ Trương Tư Nghị không còn ngốc nghếch ngớ ngẩn như lúc còn làm dự án của thành phố Z, cũng không lo lắng muốn bỏ hết công sức như lần đầu tiên làm dự án độc lập.
Hiện tại cậu đã thông thạo, đầu óc nhanh chóng vận chuyển một lượt, nghĩ thầm, thành phố X là một thành phố hạng ba với điều kiện kinh tế rất bình thường, dự án cải tạo thành phố cổ này không thể sánh được với dự án xây dựng khu khách sạn du lịch cao cấp ở Vân Nam; Nghĩ tiếp, đây là đi khảo sát thực địa, chưa kể đến điều kiện ăn ở thế nào, có lẽ còn phải uống gió tây bắc mỗi ngày! Thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, chuyến đi này chắc chắn là lành ít dữ nhiều…
Trương Tư Nghị liếc nhìn đám bạn nhỏ có vẻ mặt nghiêm nghị tương tự, nhịn không được muốn làm con rùa đen rụt đầu.
Bên cạnh đó, Cố Tiêu vừa nói phần công việc này do thầy Thôi đích thân chỉ đạo, làm giám đốc thiết kế của Không Biên Giới, Cố Tiêu khẳng định không thể rời công ty hai tuần liên tục, nếu cậu đi, sẽ phải xa cách hai nơi với anh, anh có lẽ không nhẫn tâm thế đâu?
Cố Tiêu vốn định chờ họ xung phong nhận việc, ai ngờ hồi lâu không có người phản ứng, nhịn không được chỉ đích danh: “Trương Tư Nghị, em là người thứ nhất.”
Trương Tư Nghị: “…” Mẹ nó!!! (= 皿 =)
Cố Tiêu nhìn về phía ba người còn lại, ánh mắt lướt qua Tất Nhạc Nhạc, nói: “Khảo sát thực địa là việc cần thể lực, vẫn là đàn ông thôi, có ai trong hai em có tình huống đặc biệt không đi được không?”
Viên Chí Thành và Chu Hồng Chấn liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng Viên Chí Thành chủ động giơ tay: “Để em đi.”
Cố Tiêu hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Anh sẽ đi với các em trong mấy ngày đầu tiên, tìm hiểu tình hình cụ thể một chút…”
Nghe được câu này, Tất Nhạc Nhạc đột nhiên vội vàng nói: “Sếp, em muốn đi!”
Cố Tiêu: “Em chắc chứ?”
Tất Nhạc Nhạc: “Em chưa từng đến thành phố X, cũng chưa thực hiện dự án cải tạo thành phố cổ nào cả, lần này vừa lúc muốn trải nghiệm ạ.”
Thầy Thôi khen ngợi: “Rất tốt, vừa khéo em có thể làm bạn với em Diệp.”
Trương Tư Nghị mừng thầm, Tất Nhạc Nhạc đi thì cậu thoát rồi phải không? Hai người Tất Nhạc Nhạc và Viên Chí Thành đã đủ quân số.
Không ngờ cuối cùng Cố Tiêu vỗ bàn kết luận: “Vậy được rồi, Trương Tư Nghị và Tất Nhạc Nhạc, đêm nay hai người các em trở về chuẩn bị, ngày mai xuất phát đi thành phố X, hai tuần tiếp theo phải tuân theo phân công nhiệm vụ của thầy Thôi. Còn Viên Chí Thành và Chu Hồng Chấn ở công ty làm công tác chuẩn bị của giai đoạn đầu dự án.”
Trương Tư Nghị sống lại rồi chết đi, hoàn toàn tuyệt vọng về người bạn trai chuyên môn hãm hại người một nhà này…