Trò Lừa Gạt

Chương 5: Xách ba lô lên và đi thôi


Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 5: Xách ba lô lên và đi thôi

Emma quá choáng váng không nói nên lời. Clarice chộp lấy xấp tiền, liếm ngón tay trỏ rồi đếm. “Hai trăm,” bà nói. Bà giơ một tờ hai mươi đô lên, có một chữ ký nguệch ngoạc bằng mực xanh nằm ngay góc trên bên trái tờ tiền. Ngay cả dưới ánh sáng mờ thế này, Emma cũng có thể thấy một chữ B lớn, tượng trưng cho Bruce Willis. “Cô đã làm gì với năm mươi đô kia rồi?”

Chuông gió nhà hàng xóm kêu leng keng ở đằng xa. Trong lòng Emma là một mảnh băng giá. “Con – con không biết tại sao nó lại ở trong túi con nữa.”

Phía sau lưng cô, Travis cười khẩy. “Đồ hư hỏng.” Hắn dựa người vào bức tường vôi ngay cạnh cái nhiệt kế to tròn, khoanh tay trước ngực và cong môi lên thành một nụ cười nhạo báng.

Tóc gáy Emma dựng hết lên. Ngay lúc đó cô đã hiểu ra mọi chuyện. Đôi môi cô bắt đầu co giật, biểu hiện mỗi khi cô không còn giữ được bình tĩnh. “Anh làm chuyện này!” Cô chỉ thẳng vào mặt Travis. “Anh gài bẫy tôi!”

Travis cười tự mãn. Có thứ gì đó trong lòng Emma bị nới lỏng ra: cây đinh ốc giữ gìn sự yên ổn trong lòng, cây đinh ốc giữ cho cô luôn thích ứng được với từng gia đình nhận nuôi đã bị tháo lỏng. Cô lao đến chỗ Travis và bóp lấy cái cổ ngấn thịt của hắn.

“Emma!” Clarice thét lên, kéo cô ra khỏi con trai bà. Emma loạng choạng lùi lại, va phải một cái ghế nhựa bên hiên nhà.

Clarice xoay Emma qua đối diện bà. “Cô bị cái gì vậy hả?”

Emma không trả lời. Cô trừng mắt nhìn Travis lần nữa. Hắn đang dựa sát vào tường, hai tay che chắn trước người, nhưng có một tia sáng đắc thắng ánh lên trong mắt hắn.


Clarice quay đi, thả mình xuống ghế rồi dụi mắt. Mascara dính đầy lên đầu ngón tay bà. “Thế này không được rồi,” bà nói nhẹ nhàng sau một lúc suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Emma. “Ta nghĩ con là một cô bé dễ thương và ngọt ngào, sẽ không gây ra rắc rối gì, nhưng Emma, điều này thật quá sức chịu đựng của ta.”

“Con chẳng hề làm gì cả,” Emma thì thào. “Con thề mà.”

Clarice rút ra một cây dũa móng rồi bắt đầu bồn chồn dũa ngón út. “Con có thể ở lại đây cho tới ngày sinh nhật, nhưng sau đó con phải tự lo thôi.”

Emma chớp mắt. “Mẹ đuổi con đi sao?”

Clarice ngừng dũa móng. Gương mặt bà dịu lại. “Ta xin lỗi,” bà nói nhẹ nhàng. “Nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta.”

Emma quay mặt đi và nhìn chằm chằm vào bức tường gạch xấu xí ở mặt sau ngôi nhà.

“Ta ước gì mọi thứ có thể khác đi.” Clarice kéo cánh cửa trượt và quay trở vào nhà. Ngay sau khi bà đi khuất tầm nhìn, Travis đứng thẳng người lên.

Hắn đi thong thả lại chỗ Emma, nhặt lên mẩu thuốc lá còn nằm dưới ghế, thổi đi mớ cỏ khô dính vào đầu lọc rồi thả nó vô cái túi quần rộng hoác. “Còn may cho mày là bả không bắt đền tiền,” hắn nói giọng gian xảo.

Emma không thèm nói gì khi Travis nghênh ngang trở vào nhà. Cô muốn nhảy chồm tới và cào mắt hắn ra, nhưng đôi chân lại như bị chôn dưới lớp đất sét dày. Đôi mắt cô mờ đi vì nước mắt.

Lại nữa. Cứ mỗi khi cha mẹ nuôi thông báo với Emma rằng cô phải dọn đi, cô lúc nào cũng nhớ lại khoảnh khắc cô độc lạnh lẽo khi bị Becky bỏ rơi.

Emma đã ở nhờ nhà Sasha Morgan một tuần trong lúc cảnh sát đi tìm mẹ cô. Cô bé Emma luôn tỏ ra dũng cảm, cô chơi trò Thế Giới Kẹo, xem hoạt hình Nhà Thám Hiểm Dora và chơi trò tìm đồ vật với Sasha giống như cô thường chơi cùng Becky.

Nhưng hàng đêm, dưới ánh sáng dìu dịu của cái đèn ngủ hình Lọ Lem trong phòng Sasha, Emma cố gắng đọc truyện Harry Potter, nhưng cô bé không hiểu bao nhiêu. Cô cũng không hiểu lắm truyện Chú Mèo Đội Mũ. Cô bé cần mẹ đọc giúp những từ khó. Cô bé cần nghe giọng mẹ biết bao. Cho đến bây giờ điều đó vẫn còn làm cô đau.


Sân sau lúc này thật im ắng. Cơn gió mạnh thổi nghiêng đám cây lục thảo trổ và cây cau bên hiên nhà. Emma thất thần nhìn bức tượng người phụ nữ quyến rũ bằng đất nung, Travis và lũ bạn của hắn thường dùng nó để tự sướng.

Thế là hết. Không còn được ở lại cho đến khi tốt nghiệp trung học. Không còn có thể nộp đơn vào ngành chụp ảnh phóng sự của đại học Nam California… ngay cả trường cao đẳng cộng đồng cũng không vào được. Cũng không còn ai có thể giúp đỡ cô. Ngoại trừ…

Đột nhiên, hình ảnh trong đoạn video xẹt qua tâm trí cô một lần nữa. Một người chị em sinh đôi thất lạc bấy lâu… Trái tim của cô lại ngập tràn hy vọng. Cô phải tìm chị ấy.

Giá mà tôi có thể nói với con bé là đã quá trễ.

Một giờ sau, Emma đứng trong phòng ngủ, túi xách kiểu quân đội mở toang nằm trên sàn. Còn chờ gì nữa mà không gói ghém đồ đạc? Cô đưa điện thoại lên tai, nói chuyện với cô bạn Alexandra Stokes chơi thân từ dạo ở Henderson.

“Cậu lúc nào cũng có thể đến ở nhà tớ mà,” Alex đề nghị sau khi Emma kể xong chuyện Clarice đuổi cô ra khỏi nhà. “Để tớ nói chuyện với mẹ. Mẹ sẽ đồng ý thôi.”

Emma nhắm mắt lại. Năm ngoái cô và Alex đã ở chung đội tuyển chạy việt dã. Cả hai đều bị ngã lăn khi chạy trên đoạn đường dốc hướng xuống đồi vào ngày đầu tiên huấn luyện, và rồi họ nhanh chóng kết bạn trong lúc cô y tá rửa vết thương cho họ bằng oxy già-siêu-rát.

Suốt năm lớp mười một Alex và Emma thường xuyên lẻn vào các sòng bạc, chụp hình những người nổi tiếng và bản sao của họ bằng máy Canon SLR của Alex, lượn lờ trong mấy cửa tiệm cầm đồ nhưng chả bao giờ mua thứ gì, và tắm nắng bên bờ hồ Mead vào mỗi cuối tuần.

“Tớ không thể làm phiền gia đình cậu thêm nữa.” Emma lôi ra khỏi ngăn tủ một chồng áo thun cổ điển và quẳng chúng vào túi xách trên sàn. Cô đã từng ở nhờ nhà Stokes trong vài tuần sau khi Ursula và Steve chuyển đến Florida Keys. Emma đã có một khoảng thời gian rất vui ở đó, nhưng bà Stokes là một người mẹ đơn thân với đủ thứ chuyện để lo rồi.


“Bà Clarice thật là điên khi đuổi cậu ra khỏi nhà,” Alex nói. Có tiếng nhai nhóp nhép vang lên trong loa điện thoại, có lẽ cô đang nhai món kẹo socola ưa thích Twizzlers. “Sao bả lại thật sự nghĩ cậu ăn cắp tiền được chứ?”

“Thật ra không chỉ có chuyện đó.” Emma gom một xấp quần jean và tiếp tục ném chúng vào túi.

“Còn có chuyện gì nữa vậy?” Alex hỏi.

Emma đưa tay gỡ một miếng dán huy hiệu quân đội đã gần bung trên cái túi xách cũ mèm. “Bây giờ tớ chưa thể nói với cậu chuyện đó.” Cô chưa muốn nói với Alex về đoạn video trên mạng. Cô muốn giữ bí mật một thời gian, để phòng chuyện đó không có thật. “Nhưng tớ sẽ kể cho cậu sớm thôi, được không? Tớ hứa đấy.”

Sau khi cúp máy, Emma ngồi bệt trên thảm và nhìn ngắm xung quanh. Cô đã gỡ hết những bức ảnh của Margaret Bourke-White và Annie Leibovitz ra khỏi tường, dẹp hết bộ sưu tập tiểu thuyết kinh điển và tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kinh dị ra khỏi kệ sách; giờ đây nơi này trông như một phòng khách sạn rẻ tiền thuê theo giờ.

Cô nhìn chăm chú vào ngăn tủ chứa những thứ cô thích nhất, những thứ cô mang theo tới mọi gia đình nhận nuôi. Đó là con quái vật đồ chơi đan bằng tay do bà Hewes, giáo viên dạy đàn piano, đã tặng cô nhân dịp cô đàn thuần thục bài “Für Elise” mặc dù cô không có đàn piano để thực hành tại nhà.

Cô cũng lưu giữ lại một vài manh mối trong trò tìm đồ vật do Becky đưa, những nếp gấp trên giấy đã nhoè ra và mảnh giấy cũng đã gần nát. Và còn có Socktopus, con bạch tuộc nhồi bông cũ mèm Becky đã mua cho Emma trong chuyến đi thăm đài tưởng niệm bốn góc Four Corners.Người dịch: Min_4ever


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.