Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 47: Trò Lừa Siêu Cấp
Madeline và Lili nhìn cô rồi uống một ngụm, “Không có cậu thì bọn tớ chết chắc đó Char.” Madeline nói.
Emma đoán cô cũng phải uống.”Tớ chưa bao giờ viết thư tình giả gửi cho thầy hiệu trưởng Larson,” Gabriella nói.
Charlotte và Madeline nhìn Emma cười khúc khích, cô lại phải uống một ngụm rượu nữa.
Emma không còn cảm thấy muốn nôn sau khi uống rượu, cô đã bắt đầu quen với vị của nó.
Chân tay cô thả lỏng và hàm cũng thôi siết chặt.Laurel tiếp tục xung phong.
“Em chưa bao giờ hôn một anh sinh viên đại học nào.” Cô chồm người lên và tò mò nhìn cả nhóm.Madeline chỉ vào Emma cười toe toét.
“Còn nhớ anh chàng ở bar Plush không đó? Cậu tưởng ảnh bằng tuổi tụi mình nhưng thật ra ảnh hai mươi hai lận!””Woa!” Cặp Sinh Đôi Twitter đồng thanh kêu lên.Charlotte nhướng mày.
“Hồi nào vậy?”Madeline nhíu mày suy nghĩ.
“Chắc tháng Bảy?”Đầu mũi Charlotte đỏ lên.
“Garrett nghĩ sao về chuyện đó?”Madeline lấy tay che miệng.
Gabriella ho khan.
Emma lăn ly rượu giữa hai lòng bàn tay.
Tuyệt, vậy là chị Sutton vừa cướp bạn trai người ta vừa cắm sừng bạn trai mình.Tôi mò mẫm tìm kiếm chút ký ức để giải thích, nhưng đầu tôi chẳng nghĩ ra được gì.
Tôi đã từng cắm sừng Garrett thật sao? Sao tôi lại làm thế được nhỉ?”Hình như tớ nhớ nhầm,” Madeline thốt lên.
“Là trước khi Sutton hẹn hò với Garrett cơ.””Đúng rồi đó,” Emma đồng ý, hy vọng đó là sự thật nhưng vẫn nghi ngờ phần nào.
Charlotte mải nghịch gì đấy trên chiếc iPhone và không trả lời.Tiếp theo đến lượt Emma.
Cô nhìn quanh một lượt, tất cả bạn bè của Sutton đều đã nghiêng ngả một chút.
Madeline nở một nụ cười ngu ngốc, không khí trong phòng đã nặng mùi cồn.
“Được rồi,” cô nói, hít sâu một hơi, cố tìm cách diễn đạt câu hỏi cô muốn hỏi nhất.
“Tớ chưa bao giờ…chơi khăm ai đó thật nặng trong Trò Lừa Gạt.”Cặp Sinh Đôi Twitter nhìn nhau cay đắng.
Charlotte, Laurel và Madeline trợn tròn mắt.
“Đồ ngốc,” Charlotte rên lên, nghiêng ly rượu bên môi.
“Cậu quên vụ Nisha sáng nay rồi hả?””Không, ý tớ là một vụ còn hơn cả vụ Nisha,” Emma sửa lại.
“Một trò chơi khăm vô cùng tệ hại, trò khiến tớ cảm thấy thật tồi tệ sau khi nó kết thúc.” Một trò đủ khiến cho ai đó muốn trả thù, cô ước gì mình có thể thêm vào câu đó.
Một trò đủ tệ khiến ai đó lôi Sutton vào quãng rừng trống và xiết cổ chị ấy.Các thành viên trong nhóm Trò Lừa Gạt ngừng lại, vẻ mặt trông như vừa bị tấn công lúc không đề phòng.
Gương mặt Gabriella và Lilianna rõ ràng đang kiềm chế một cơn tức giận, trong khi Laurel nhìn Emma căng thẳng rồi đưa ly rượu lên miệng hớp một ngụm tỏ vẻ hối lỗi.
Cùng lúc ấy, Charlotte và Madeline cũng uống một hớp.
Charlotte hất cằm về phía ly rượu của Emma.
“Tớ nghĩ cậu cũng nên uống đi.”Emma uống hết ly rượu trên tay, bao tử cô bị đốt cồn cào và nếu cô nuốt vào bụng một que diêm ngay lúc này, chắc hẳn bụng cô sẽ nổ tung.”Thành thật mà nói, tớ cứ nghĩ cậu sẽ là người đầu tiên chơi khăm trong năm học mới.” Charlotte đổ thêm rượu Absolut vào ly của từng người.
“Cái vụ mà cậu tự hào khoe suốt mùa hè đâu? Trò lừa siêu cấp ấy?””Ờ phải!” Madeline nâng ly rượu lên, một ít rượu sánh ra ngoài.
“Cậu đã nói trò đó sẽ cực kỳ động trời làm cho tớ căng thẳng đề phòng suốt mấy tuần nay.”Miệng Emma đắng chát.
Vậy là Trò Lừa Gạt không chỉ lừa những người xung quanh mà còn chơi khăm cả người trong nhóm nữa.
Đột nhiên đoạn phim hiện lên trong đầu cô.
Cô nhớ lại cảnh Sutton đã lả đi sau khi bị sợi dây chuyền xiết cho nghẹt thở, cảnh chị ấy không còn nhúc nhích cho đến khi có người tháo tấm khăn che mặt chị ra.
Lỡ như thật sự chị ấy không hề đau đớn? Lỡ như tất cả chỉ là một trò đùa?Đột nhiên các sự kiện đổ vỡ hàng loạt như một hiệu ứng đô-mi-nô, các tế bào thần kinh trong đầu Emma đang liên kết chuỗi sự kiện lại với nhau.
Cô nghĩ về bức thư đe doạ gắn trên kính chắn gió trên xe Laurel.
Cô nhớ đến cảnh điện thoại và ví của Sutton vẫn còn trên bàn lúc cô mới đến, như thể cố ý đặt ở đó cho Emma tìm thấy.
Và chứng minh thư của Emma bị lấy mất để cô không còn cách nào chứng minh mình không phải Sutton.Tim cô đập nhanh đến khó thở.
Ôi Chúa ơi, cô nghĩ.
Lỡ như trò lừa siêu cấp đang thật sự diễn ra thì sao? Lỡ như Emma là vai chính trong trò lừa lần này?Chất cồn đốt cháy bao tử Emma.
Cô vụt đứng dậy chạy về phía cửa và mở tung nó ra.
Bên trong là một tủ âm tường đầy giày và túi xách.
Cô đóng cửa rồi lóng ngóng chạy về hướng ngược lại.Chalotte đứng lên và xoay vai Emma sang bên trái.
“Nhà vệ sinh ở bên này nè cưng.” Cô đẩy nhẹ Emma về phía cánh cửa trắng ở bên kia phòng.
“Đừng phun hết vô bồn tắm như lần trước nha!””Tớ sẽ đăng lên Twitter vụ này,” Gabriella cười khúc khích.”Không, để em,” Lilianna lải nhải.Emma lao vào phòng tắm và đóng sầm cửa.
Cô chồm lên tựa người vào bồn rửa mặt xây bằng đá hoa cương sáng bóng, toàn bộ câu chuyện mạnh mẽ siết lấy cô và thít chặt lại..