Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 44: Chuyến Xe Cuối Cùng
Emma không muốn sử dụng thẻ ATM hay thẻ tín dụng của Sutton trên đường bỏ trốn vì tên giết người sẽ dễ dàng lần ra được vị trí của cô.Và rồi cô nhớ đến nó: tủ khoá ở Vegas.
Cô đã giấu hai ngàn đô ở đó vì sợ phải mang một số tiền mặt lớn như vậy đến Tucson.
Tủ khoá được đặt mật mã là sinh nhật của Becky, ngày 10 tháng 3.
Nếu Emma có thể lấy lại được số tiền thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Cô có thể đón một chuyến xe buýt giá rẻ đến khu Bờ Biển Đông, nơi không ai có thể tìm ra cô nữa.
Biết đâu sau khi cô bỏ đi, mọi người sẽ nhận ra Sutton đã biến mất và bắt đầu tìm kiếm chị ấy.Và từ đó tôi sẽ biết được lý do tại sao – và bằng cách nào – tôi chết.
Liệu có thể không? Nếu Emma rời đi, tôi sẽ phải đi cùng con bé và nhìn nó sống cuộc đời mới ở New York hay New England sao? Hay tôi sẽ biến mất mãi mãi một khi con bé không còn liên quan đến cuộc đời tôi nữa? Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi đây?Emma đã lén trộm chìa khoá xe trong tủ đồ tennis của Laurel.
Tha thứ cho chị nhé Laurel, Emma thầm khẩn cầu khi cô rón rén lấy chìa khoá xe ra khỏi túi xách Laurel và thả nó vào túi mình.
Không đến một phút sau, cô đánh xe ra khỏi bãi đỗ và nhấn chọn Trạm Xe Buýt Đường Dài trên hệ thống định vị GPS.Emma bước vào trạm xe buýt, cô xếp hàng sau một người đàn ông đầu hói gầy gò đeo kính gọng vuông và một người phụ nữ tóc xù mang va li kéo cỡ đại.
Cô bán vé mắt láo liêng ngẩng đầu nhìn Emma rồi tiếp tục nhập thông tin vào máy bán vé.
Phía trên đầu cô ta là tấm bảng thông báo lịch trình xe chạy đến Las Vegas.
Xe sẽ khởi hành sau mười lăm phút nữa.
Tuyệt.Người đàn ông đầu hói tựa cùi chỏ lên quầy bán vé và nói chuyện thời tiết.
Bóng đèn trên trần nhà phát ra âm thanh rin rít khó chịu.
Mỗi khi có cơn gió thổi đến, cánh cửa lại bị thổi bật ra rồi đóng sầm lại khiến Emma nhảy dựng.
Da gà trên tay cô dựng đứng.
Ước gì cái hàng chờ này nhanh lên một chút.Một bản nhạc rock của nhóm Paramore đột nhiên vang lên từ túi xách Emma.
Cô lấy ra chiếc iPhone của Sutton, trên màn hình hiển thị tên LAUREL, Emma ngay lập tức ấn nút tắt nhạc chuông.Lát sau màn hình nhấp nháy tin nhắn báo CUỘC GỌI NHỠ, Laurel lại gọi lần nữa.
Emma vẫn tiếp tục tắt nhạc chuông Paramore.
Sao Laurel không tập tennis nhỉ? Emma đã nghĩ cô có ít nhất một giờ đồng hồ trước khi Laurel phát hiện xe mình mất tích.Sau cuộc gọi nhỡ thứ hai, một tin nhắn được gửi đến.
Emma mở ra xem.
“911”, Laurel viết, “Chị có lấy xe em không vậy? Chị ổn chứ? Nếu trong năm phút nữa chị không gọi lại cho em thì em sẽ gửi một đoàn người đến tìm kiếm chị.”Người phụ nữ tóc xù đứng trước mặt Emma đang nhìn cô tò mò.
Cô bán vé vừa liếm ngón tay đếm tiền vừa liếc nhìn Emma.
Emma cố gắng nuốt xuống sự lo lắng đang nghẹn trong cổ họng.
Đột nhiên cô nhận thấy kế hoạch bỏ trốn của mình thật ngu ngốc.
Laurel lúc này chắc hẳn đang rất hoảng hốt vì bị mất xe.Và ngay cả khi Emma đã lên xe buýt đến Vegas, cảnh sát rất nhanh sẽ tìm thấy xe Laurel trong bãi đỗ.
Khi không tìm thấy cô, mọi người sẽ cho là Sutton đã bỏ trốn.
Cô bán vé Mắt Láo Liêng sẽ chỉ điểm Emma đã mua vé đến Vegas.
Và rồi cảnh sát sẽ chỉ lo tìm kiếm Emma ở đó, chứ không tìm thi thể của Sutton ở đây nữa.Laurel gọi điện lần nữa ngay khi Emma vừa bước ra khỏi hàng.
Cô nhấn nút trả lời màu xanh lá và nghe máy.
“Bà chị ba xạo của em đây rồi.” Laurel khó chịu nói, giọng cô nghe ồ ồ như đang bật loa ngoài.
“Chị chôm xe em phải không?””Mới lấy xe cậu ra khỏi bãi giam xe nè!” Giọng Charlotte vang lên trong điện thoại.
“Bọn tớ phải góp tiền đóng phạt đấy!””Tớ xin lỗi,” Emma thốt lên.
“Tớ chỉ…!đang phải làm một việc gấp.
Việc rất quan trọng.” Cô bước về phía cửa sổ và dõi mắt nhìn sang bên đường, nơi vài cô gái đang nhốn nháo trong cửa hàng đồ khiêu dâm.
Khu này có gì quan trọng sắp xảy ra hay sao mà đông người thế nhỉ? Bán đồ chơi tình dục à? Hay đi xem buổi biểu diễn ở khách sạn Quốc Hội?”Tớ sẽ đưa Laurel về nhà, nên cậu đừng lo lắng,” Charlotte nói.
“Nhưng nhớ giải quyết hết mấy chuyện lặt vặt trước buổi ngủ qua đêm ở nhà tớ đó nha! Cuộc vui này không được thiếu ban chấp hành đâu.””Đừng quên chị Lili với Gabby nha,” Laurel nói thêm.”Ờ, nhưng họ không quan trọng,” Charlotte đáp lại.Tiếng loa phóng thanh kêu rẹt rẹt khiến Emma giật nảy mình.
“Xe bắt đầu khởi hành ở Trạm số 3, xe buýt đường dài số 459 đi Las Vegas,” giọng mũi lười nhác của người soát vé vang lên.
“Las Vegas, xin mời quý khách lên xe.”Emma vội vã bịt chặt micro của chiếc iPhone, nhưng đã quá muộn.
Có một khoảng lặng nhỏ ở đầu dây bên kia.
“Em vừa nghe thông báo xe buýt đường dài thì phải?” Laurel bối rối hỏi..