Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 41: Trò Đùa Tai Ác
Đoạn phim trên mạng chắc đã được quay ở đâu đó gần trường.
Tên sát nhân mang xác Sutton giấu trong phòng thay đồ và chờ đợi ai đó phát hiện ra.
Nhưng nếu họ tìm thấy thi thể của Sutton, chuyện gì sẽ xảy ra với Emma?Tôi cố tưởng tượng thi thể của mình nằm trên sàn căn phòng thay đồ lạnh giá, máu chảy ra từ vết thương trên đầu, đôi mắt run rẩy nhắm chặt.
Là thật sao? Ai đó đã vứt xác tôi ở đây? Nhưng căn phòng thay đồ này không phù hợp với những cảm xúc của tôi trước khi chết – tiếng thét, bóng tối và con dao kề trên cổ.
Chuyện này có gì đó không đúng.
Rồi tôi để ý thấy một nụ cười len lén xuất hiện bên dưới bàn tay đang che miệng của Laurel.”Suỵt.” Charlotte đẩy cả bọn vào phòng tắm.
Sàn nhà óng ánh nước, ai đó đã để lại chai dầu gội Aveda trên kệ.
Charlotte liếc về phía cửa phòng và vẫy tay ra hiệu nhóm bạn làm theo.
Vài cô gái chơi môn thể thao khác đi ngang phòng thay đồ của đội tennis cũng giật mình nhìn tới nhìn lui.
Một cô gái cơ bắp chạy việt dã trong đội điền kinh lôi điện thoại ra chụp hình trong khi cô gái người Châu Á vừa trông thấy liền lập tức xoay người đi về hướng khác.
Khi Nisha xuất hiện ở cuối hành lang, Charlotte nắm chặt tay Emma.
“Trò chơi bắt đầu.”Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Emma khi cô lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.
Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Charlotte đã đưa tay lên môi.
Suỵt.Mái tóc đen của Nisha xoã dài trên lưng, cô đang mang một túi tennis màu xanh lá trên vai.
Khi cô quẹo vào dãy tủ đồ và trông thấy hiện trường án mạng, cô ngừng lại ngay lập tức.
Sau đó cô bước lên vài bước thăm dò, mắt nhìn đăm đăm vào cánh cửa tủ bị băng vàng của cảnh sát bao lại, mắt cô ánh lên vẻ bất lực.”Cô kia?” Một nữ cảnh sát đột ngột tiến vào phòng khiến tất cả mọi người, kể cả Emma, Charlotte và Madeline đều nhảy dựng.
Nisha co rúm lại, cánh tay rụt về ép sát lồng ngực như muốn nói, Tôi sao?”Cô có thể nói cho tôi biết tủ đồ này là của ai không?”Làn da nâu của Nisha trở nên tái mét.
Cô liếc nhìn huy hiệu của cô cảnh sát, rồi nhìn vào cây súng bên hông.
“Ừm, đó là tủ của em.”Laurel phụt ra một tiếng cười nhỏ.
Charlotte nhìn cô cảnh cáo.Cô cảnh sát gõ gõ cửa tủ bằng cây ăng ten của máy bộ đàm.
“Phiền cô mở cửa tủ ra.
Tôi cần phải khám xét bên trong.”Túi xách của Nisha trượt từ vai cô xuống sàn.
Cô cũng chẳng buồn nhặt nó lên.
“T- Tại sao?””Tôi có lệnh khám xét ở đây.” Cô cảnh sát mở ra một tờ giấy và giơ lên trước mặt Nisha.
“Tôi cần phải kiểm tra tủ đồ này.”Charlotte vội đưa tay lên bịt miệng.
Cả người Madeline run rẩy, phát ra những âm thanh ngắt quãng như muốn nói tôi-không-muốn-cười-đâu.
Hai người họ quay sang nhìn Emma, Charlotte nhướng mày trong im lặng như muốn hỏi, Cậu thích trò này chứ? Emma nhìn sang chỗ khác.Các cô gái tập trung trong phòng thay đồ ngày càng nhiều, chen lấn nhau và nhìn trân trân vào hiện trường.
Cô cảnh sát đi tới đi lui bên cạnh tủ.
Nisha vài lần mở miệng định nói rồi lại thôi.
Nước mắt đong đầy trong mắt cô.
“Em có đang bị tình nghi không vậy? Em chẳng làm gì cả mà!””Tôi sẽ xác định chuyện đó sau,” nữ cảnh sát nói.
Cặp còng tay kêu leng keng bên thắt lưng cô.Madeline huých nhẹ vào bên sườn Laurel.
“Em tìm đâu ra bà chị này vậy?””Em đăng quảng cáo trên diễn đàn Craigslist.” Laurel cười rạng rỡ.
“Chị ấy là sinh viên khoa kịch nói ở Đại học bang Arizona.”Cô cảnh sát gật đầu với Nisha lần nữa, cái gật đầu lần này mang vẻ ép buộc.
Tay Nisha run run khi cô bấm mật mã.
Lúc này Charlotte còn điên loạn hơn gấp bội, vai cô run rẩy dữ dội, còn Madeline phải lấy răng cắn lưỡi để ngăn mình cười khúc khích.Khi cửa tủ bật mở, cô cảnh sát thọc tay vào sờ soạng bên trong và lôi ra một con dao làm bếp, có vết máu trên lưỡi dao sắc nhọn.Nisha đổ sụp xuống chiếc ghế dài ở giữa phòng.
“Em-Em không biết gì về con dao đó cả!”Emma nắm chặt tay, lòng bàn tay cô khô đi vì căng thẳng.
Phải, Nisha xấu tính, nhưng cô ấy có tệ hại đến mức phải chịu đựng hình phạt này không?Tôi cũng cảm thấy rất ngần ngại.
Có lẽ khi còn sống tôi đã từng là một kẻ thích chơi khăm người khác, nhưng một vụ giết người được dàn dựng thế này chắc chắn sẽ khiến một cô gái vừa mới bị giết không lâu cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.
Thật ra thì vụ này trông có vẻ trùng hợp đến khó tin…”Tôi cần phải kiểm tra ngăn tủ trên nữa,” cô cảnh sát yêu cầu.
“Sau đó cô và tôi sẽ phải đi một chuyến đến đồn cảnh sát.””Nhưng đây chỉ là hiểu lầm!” Mặt Nisha đã ràn rụa nước mắt.Emma kéo tay áo của Charlotte.
“Các cậu.
Thôi nào.
Thế là đủ rồi.”Charlotte đứng thẳng người lên và quay sang cô.
“Cái gì?””Nisha có vẻ đã sợ chết khiếp rồi.”Madeline nghiêng đầu.
“Vậy mới buồn cười chứ.””Bọn mình cũng đâu muốn cô ta bị lên cơn đau tim,” Emma tranh luận..