Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 35: Đồng Hành Trên Sân Tập
Quang cảnh công viên lờ mờ hiện ra phía cuối con đường, Emma có thể thấy một thảm cỏ được cắt tỉa cẩn thận, bên cạnh là khu sân chơi trẻ em và một sân bóng.Cô chạy bộ suốt quãng đường còn lại, túi vợt tennis nhún nhảy bên hông cô.
Vài chàng trai cởi trần mồ hôi đầm đìa đang thu dọn đồ đạc bên sân bóng rổ.
Hai người chạy bộ đang làm các động tác giãn cơ cạnh một xe rác màu xanh lá.Một cái máy màu bạc giống kiểu máy thu phí đỗ xe được cắm ngay bên ngoài sân tennis rào lưới sắt.
75 CENT / 30 PHÚT, tấm bảng nhỏ bên dưới máy thông báo.
Emma nhìn xung quanh đầy căng thẳng.
Các cầu thủ bóng rổ đã rời đi, để lại một không gian yên ắng.
Gió thổi vù vù bên tai Emma.
Có một âm thanh nhỏ xíu phát ra từ bên trái cô, như tiếng ai đó nuốt nước bọt.
“Xin chào?” Emma hỏi nhỏ.
Không ai trả lời.Bình tĩnh nào, cô tự nhủ.
Emma thẳng lưng lên, cô nhét vài đồng xu vào trong khe máy, đèn pha trên đầu đột nhiên bật sáng, chói mắt đến nỗi Emma phải nhíu mày và che mắt lại.
Cô mở cánh cửa rào lưới sắt và nhìn vào sân tập tennis hai màu xanh lá – xanh dương.
Và rồi…!cô trông thấy nó.
Một cái xác nằm dài ngay giữa sân, tay chân duỗi ra thành hình chữ X.Emma hét lên.
Cái xác vụt nhổm dậy, Emma càng hét to hơn và ném mạnh cây vợt vô đầu nó.
Cây vợt nảy lên trên mặt sân và rơi xuống ngay cạnh tấm lưới.
Nạn nhân nheo mắt nhìn vào mặt cô.”Sutton?” anh nói sau khi nhận ra cô.”Ớ!” Emma thốt lên.
Ethan.Ethan nhặt cây vợt lên rồi bước về phía cô.
Anh mặc áo thun đen, quần thể thao xanh và đôi giày xám hiệu New Balance.”Thật mừng khi đó là anh.” Emma vội nói.Ethan nhăn mũi.
“Em luôn bày tỏ sự vui mừng khi gặp ai đó bằng cách ném vợt vào mặt họ à?”Emma nhận lại cây vợt từ tay anh.
“Xin lỗi.
Tại anh làm em sợ.
Em cứ tưởng anh là…” Cô dừng lại.
Kẻ đã giết chị em.
Một tên rình rập xấu xa thích viết thư đe doạ.”Ông kẹ hả?” Ethan tự đoán.Emma gật đầu.
“Đại loại thế đó.”Một cặp nam nữ chạy bộ ngang mặt hai người.
Một chiếc xe hơi trần thấp kiểu cổ vừa chạy vừa bật còi xe là giai điệu của bài hát The Godfather.
Emma lại nhìn Ethan.
“Anh nằm trong bóng tối làm gì vậy?””Ngắm sao.” Ethan chỉ tay lên trời.
“Gần như tối nào tôi cũng ra đây.
Chỗ này ngắm sao rất tuyệt vì nó rất tối, cho tới khi em đến.” Anh dựa người vào một đài phun nước bằng đá ngay bên ngoài sân.
“Còn em làm gì ở đây? Rình mò tôi à?”Emma đỏ mặt.
“Không.
Em muốn tập tennis.
Kỹ năng của em tuột từ A xuống D trừ sau một mùa hè rồi.””Muốn thể hiện cho Nisha thấy hả?”Emma giật mình.
Sao anh ấy lại biết chuyện đó?Ethan nhe răng cười, như thể đọc được ý nghĩ của cô.
“Cái tính ganh đua của em đã trở thành huyền thoại khắp trường rồi.
Đến cả tôi cũng biết mà.”Emma quan sát đôi gò má cao của Ethan, đôi mắt sâu và bờ vai rắn chắc.
Trong lớp tiếng Đức, Ethan lúc nào cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng nói chuyện với ai.
Anh ấy là người duy nhất cô Fenstermacher không đụng tới.
Trong đại sảnh anh chỉ đi một mình, trên tai đeo headphone Bose to bản.
Các cô gái nhìn anh tán thưởng mỗi khi anh đi ngang họ, nhưng anh chỉ nhún vai lạnh nhạt và bỏ đi.”Thế em có cần một người tập banh chung không?” Ethan cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.Emma nghiêng đầu.
“Ý anh là…!chơi tennis?””Không, chơi bóng gỗ.” Anh phì cười và chỉ tay về phía bãi đỗ xe.
“Tôi để vợt trong xe.
Nhưng nếu em không muốn…””Em thích lắm.” Emma mỉm cười.
Dây thần kinh dưới da cô đập mạnh và nhảy múa.
“Cảm ơn anh.””OK.” Ethan trông khá ngượng ngùng và có một chút căng thẳng.
Họ quay đi và cùng bước qua cánh cửa rào lưới sắt, hậu quả là một cú va chạm, cánh tay Emma đụng phải hông Ethan.”Ối,” Emma phì cười.
Cả hai lui lại cùng một lúc.
Rồi Emma lại bước qua cửa ra lần nữa.
Ethan cũng thế.
Họ lại va vào nhau.
Emma giẫm phải chân Ethan.
“Xin lỗi anh,” Emma nói, nhanh chóng giật người lại.”Tôi chỉ định…” Ethan bước lui lại lần nữa, đưa tay ra mời cô đi trước.
Hai má Emma nóng rực lên.Cuối cùng họ cũng bước ra khỏi cánh cửa, Ethan lấy cây vợt tennis trong xe ra.
Họ đánh banh qua lại, sau nửa giờ, Emma cảm thấy các cú đánh của mình mạnh hơn và chân cô không loạng choạng như con gà không đầu nữa.
“Nghỉ một chút không?” Ethen hỏi từ bên kia sân.Emma gật đầu.
Họ ngồi nghỉ trên băng ghế ngay cạnh đường biên.
Ethan lấy ra một chai nước khoáng Fiji và một bịch sôcôla đen M&M từ túi xách của anh.
“Em cũng không lục nghề lắm đâu.”Emma uống một hơi dài, cẩn thận không để nước chảy xuống cằm.
“Không đâu, em chơi tệ lắm.
Nhưng cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em.
Anh thật dễ thương.””Không có chi.” Ethan nhún vai.Bóng đèn huỳnh quang chiếu sáng trên đầu họ.
Ethan lăn trái banh tennis trên chân.
“Sao hôm qua anh không đến dự tiệc với em?” Cô hỏi sau một thoáng im lặng..