Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 23: Nếu Không Sẽ Tới Lượt Mày
Giọng Laurel nghe như đang hát khi nhại tiếng Sutton.”Các con, đừng gây nhau,” ông Mercer cảnh cáo, tay ông chồm qua bàn chụp lấy cặp da và chìa khoá xe.”Phải đấy, đừng cãi nhau nữa,” bà Mercer giục.
“Đi lấy túi xách đi.
Con có 30 giây.” Laurel xoay người đi lên cầu thang.
“Các con đi xe nào? Sutton, xe con vẫn còn để ở nhà Madeline phải không?”Bà Mercer quay sang nhìn Emma chờ đợi.
“À, vâng?” Emma đoán.”Đi xe em,” Laurel hét vọng từ trên lầu xuống.Bà Mercer đẩy Emma ra ngoài đại sảnh.
Mũi cô ngập tràn mùi nước hoa Fracas.
Cô nhìn thật sâu vào mắt bà, cố gắng tỏ rõ mình là ai,…!và mình không phải là ai.
Chắc hẳn bà phải nhận ra con gái của mình chứ, đúng không?Nhưng bà Mercer lại đặt tay lên vai Emma, cổ hằn lên sợi gân xanh.
“Con có thể hoà nhã với cả nhà hôm nay thôi được không?” Bà nhắm mắt lại và thở dài.
“Mọi người đang chuẩn bị cho con một bữa tiệc sinh nhật thật lớn sau hai tuần nữa.
Con có thể tỏ ra mình xứng đáng dù chỉ một lần không?”Emma giật mình, rồi nhanh chóng gật đầu.
Rõ ràng họ chẳng tin lời cô tí nào.Laurel chạy rầm rầm xuống cầu thang, trên tay là một loạt túi thể thao và túi xách.
Cô nhét vào tay Emma đôi giày cao gót có quai bà Mercer đã chọn, túi vợt tennis và một túi xách da bóng màu xám tro Emma chưa từng trông thấy.Emma nhìn vào bên trong túi.
Ví cầm tay hiệu Kate Spade và iPhone được nhét vào ngăn trong.
Dưới đáy giỏ là bút bi, bút chì, cây mascara Dior và một cái iPad đời mới còn mới toanh.
Emma nhướng mày.
Ít nhất cuối cùng cô cũng biết iPad là như thế nào.Bà Mercer mở rộng cửa.
“Đi ra đi.” Laurel bước nhanh ra ngoài hiên, chìa khoá xe kêu leng keng trên tay cô.
Một cái móc chìa khoá bằng bạc hiệu RETURN TO TIFFANY & CO lủng lẳng trên xâu chìa khoá.
Mang giày xong, Emma vội bước theo Laurel.
Cô có cảm tưởng nếu cô không làm vậy thì bà Mercer sẽ đập văng cô ra khỏi cửa bằng cái mái chèo trang trí trong góc đại sảnh.Ngay khi Emma vừa bước ra ngoài, mồ hôi đọng thành từng hạt trên trán cô.
Máy phun nước kêu xì xì trên bãi cỏ, vài đứa trẻ mặc đồng phục học sinh tiểu học đang đứng chờ xe buýt ngay góc đường.
Laurel liếc nhìn Emma khi cô đang băng ngang lối đi dành cho xe hơi, đôi giày cao gót nện từng tiếng lộp cộp xuống mặt đường.”Thật là một lý do khập khiễng để cúp học.” Laurel nhấn nút điều khiển treo trên móc khoá.
Sau hai tiếng bíp ngắn, chiếc Volkswagen Jetta đậu dưới bảng bóng rổ được mở khoá.
“Chị em sinh đôi thất lạc từ nhỏ? Chị kiếm đâu ra câu chuyện đó vậy?”Emma nhìn về phía con đường lần nữa.
Cô vẫn còn hy vọng trông thấy bóng dáng Sutton bên vệ đường, sẵn sàng với một lời xin lỗi hay lời giải thích dành cho cô.
Những chú ong chăm chỉ thản nhiên vây quanh mấy bụi hoa.
Một chiếc xe cắt tỉa cây xanh chầm chậm lướt qua.
Dãy núi phía xa đỏ rực dưới ánh mặt trời, núi Sabino Canyon ắt hẳn nằm trong số đó.”Xin chào, bà chị ngớ ngẩn?”Emma giật mình.
Laurel lại bước về phía cô, nắm trong tay một phong thư nhỏ có đề tên SUTTON ở mặt trước.
“Nó nằm dưới cần gạt nước trên xe em.” Giọng Laurel nhuốm đầy cay đắng.
“Chị lại có một người hâm mộ bí mật nữa à?”Emma xem xét một lúc, nhận thấy có một ít phấn hoa lốm đốm bên góc trên phong thư.
Liệu cô có nên mở bức thư không phải của mình? Nhưng Laurel vẫn còn đứng đó nhìn cô chăm chú, chờ đợi và thổi kẹo sing gum nổ lốp bốp bên tai Emma.Cuối cùng, Emma nhìn Laurel, nói.
“Phiền em cho chị chút không gian riêng.” Có vẻ như Sutton sẽ nói những lời như vậy.Laurel khịt mũi và bước ra xa một bước.
Emma lướt ngón tay vào trong phong thư và rút ra một mảnh giấy kẻ ngang.SUTTON CHẾT RỒI.
CẤM MÀY NÓI AI.
TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI…!NẾU KHÔNG SẼ TỚI LƯỢT MÀY.Emma lập tức nhìn quanh sân, nhưng buổi sáng vẫn kì quặc y như vậy.
Xe buýt trường học gầm gừ dừng ở góc đường và đón mấy đứa trẻ.
Khi nó chạy đi, tiếng phanh xe ken két rít lên như tiếng thét.”Thư nói gì vậy?” Laurel rướn người lên nhìn.Emma nhanh chóng vò nát mẩu giấy trong tay.
“Không có gì.” Giọng cô lí nhí chỉ vừa đủ nghe.Môi Laurel cong lên càu nhàu.
Cô mở cửa xe rồi chỉ tay lên ghế.
“Vào đi.”Emma làm theo lời Laurel, ngây dại ngồi vào ghế, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Tim cô đập mạnh đến nỗi cô sợ nó sẽ nổ tung lên.”Chị lạ thật đấy,” Laurel vừa hỏi vừa khởi động xe.
“Chị bị làm sao vậy?”Bỗng nhiên từng điểm sáng bắt đầu che phủ tầm nhìn của tôi.
Một âm thanh gấp gáp vang lên trong tai tôi.
Chị bị làm sao vậy? Tôi nghe thấy Laurel nói đi nói lại câu ấy.
Từng từ dập dềnh như cơn sóng, càng lúc càng to.Đột nhiên tôi nhìn thấy Laurel ngồi trong một hang động tối tăm.
Ánh sáng nhảy múa trên gương mặt cô.
Khoé môi cô trễ xuống.
Nước mắt lấp lánh trong mắt cô.Chị bị làm sao vậy? Chị bị làm sao vậy? Từng từ vang lên trong đầu tôi như tiếng chuông gõ..