Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 21: Hiểu Lầm Tai Hại
Emma xoay người nằm nghiêng và vùi đầu vào chiếc gối có mùi bột giặt Tide thơm phức.
Các đường nét trong căn phòng ngủ hoàn hảo trở nên mờ dần, mờ dần.Và sau một vài hơi thở, mọi thứ dần biến mất trong mắt hai chúng tôi.”Sutton.
Sutton.”Emma choàng tỉnh vì bị ai đó lắc mạnh vai.
Cô đang ở trong một căn phòng sáng sủa, tấm rèm cửa xanh lá sọc trắng bay phất phơ bên cửa sổ, trần nhà quét vôi mịn màng không một vết nứt.
Một cái TV màn hình phẳng đặt trên chiếc bàn thấp đã thế chỗ cho tủ quần áo ọp ẹp của Clarice.Chờ đã nào.
Cô đâu còn ở nhà Clarice nữa.
Emma bật dậy.”Sutton,” giọng nói lại vang lên.
Một phụ nữ tóc vàng đang đứng bên giường nhìn cô.
Có vài sợi tóc xám bên thái dương và vết chân chim quanh mắt bà.
Bà mặc một bộ vest xanh, mang giày cao gót và trang điểm kỹ càng.
Tấm ảnh chụp gia đình Sutton đang nâng ly chúc mừng chợt loé lên trong đầu Emma.
Đây chính là mẹ của Sutton.Emma nhảy ra khỏi giường, hoang mang nhìn khắp phòng.
“Mấy giờ rồi vậy ạ?” cô kêu lên.”Con còn chính xác 10 phút nữa để đến trường.” Bà Mercer đẩy một bộ đầm và đôi giày cao gót có quai cho cô.
Bà dừng lại một lát khi nhìn Emma.
“Hy vọng con không bước lại gần cửa sổ khi ăn mặc như vậy.”Emma nhìn xuống người mình.
Chẳng biết vào lúc nào ở giữa đêm cô đã cởi phăng cái đầm sọc, bây giờ trên người cô chỉ còn mỗi cái áo lót với quần lót dùng khi mặc váy.
Cô vội lấy tay che ngực.Rồi cô nhìn thấy đôi giày đế xuồng lăn lóc dưới sàn nhà, nằm đúng chỗ tối qua cô vất nó ở đó.
Túi xách màu bạc nhỏ nhắn và chiếc iPhone ốp lưng hồng của Sutton vẫn còn nằm trên bàn.
Thực tế đánh thẳng vào cô một cách tàn nhẫn.
Sutton đã không quay trở lại.
Chị ấy không hề đến tìm mình.”Xin hãy đợi đã.” Emma nắm lấy cánh tay bà Mercer.
Chuyện này đã đi quá xa.
Có gì đó rất không đúng.
“Đây là một sai lầm.””Dĩ nhiên là sai lầm của con.” Bà Mercer bước vội quanh phòng và ném bộ quần sọt, áo thun ba lỗ, đôi giày thể thao và cây vợt tennis hiệu Wilson vào một túi đựng vợt tennis màu đỏ có tên SUTTON may bên hông.
“Sao con không hẹn giờ đồng hồ báo thức?”Rồi bà ngừng lại khẽ vỗ trán.
“Ôi mẹ nghĩ gì thế này? Đương nhiên là con không làm thế rồi.
Đó mới là con.”Tôi nhìn mẹ trong lúc bà thả chiếc túi đựng vợt lên giường và kéo dây kéo.
Ngay cả mẹ cũng không nhận ra Emma không phải là tôi.Bà Mercer nhìn Emma, tay chỉ vào chiếc váy đã trải thẳng trên giường.
Khi thấy cô không nhúc nhích, bà thở dài, giật mạnh chiếc váy ra khỏi móc áo và thảy nó lên đầu Emma.”Mẹ có thể tin là con biết cách tự mang giày chứ?” Bà Mercer nói nghiêm khắc, nắm sợi dây quai của đôi giày hiệu Marc Jacobs.
“Hai phút nữa xuống lầu ăn sáng đấy.””Chờ đã ạ!” Emma kháng nghị, nhưng bà Mercer đã bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại mạnh đến nỗi một bức ảnh chụp Sutton, Laurel, Charlotte và Madeline rơi ra khỏi bảng treo tường và đáp xuống sàn nhà.Emma nhìn xung quanh căn phòng tĩnh lặng trong nỗi sợ hãi.
Cô nhìn chiếc điện thoại của mình nằm chỏng chơ trên băng ghế nệm, màn hình vẫn không hiện tin nhắn mới.
Cô lại đưa mắt nhìn sang điện thoại iPhone của Sutton.
Đã có thêm một tin nhắn mới kể từ lần cuối cô kiểm tra, nhưng là của Garrett: EM LẠI BIẾN MẤT TỐI QUA.
GẶP NHAU Ở TIẾT HỌC ĐẦU TIÊN NHÉ? XX!”Chuyện này thật là điên rồ,” Emma thầm thì.
Bài viết của Sutton trên Facebook xuất hiện trong đầu cô.
Đã bao giờ bạn muốn từ bỏ mọi thứ và chạy trốn chưa? Đôi khi tôi muốn làm vậy.Có lẽ nào Sutton đã chạy trốn và nghĩ rằng Emma có thể thay thế chị ấy đủ lâu để chị ấy có thể bắt đầu lại? Cô đi chân trần ra khỏi phòng ngủ và xuống lầu.Vách tường bên hông cầu thang được trang trí bằng những khung ảnh gia đình lớn: ảnh chụp trong trường, ảnh chụp kỳ nghỉ đến Paris và San Diego, và một ảnh chân dung các thành viên trong gia đình Mercer trông như đang ở một lễ cưới tại thành phố Palm Springs.Emma lần theo tiếng tivi đang phát bản tin buổi sáng và mùi cà phê, tìm thấy một nhà bếp khổng lồ với những cánh cửa kính sáng lấp lánh chạy dài từ sàn tới trần nhà, trông ra ngoài là khoảng sân xây bằng gạch đỏ, xa xa thoáng hiện dãy đồi núi nhấp nhô.Kệ bếp có màu tối trong khi các ngăn tủ đựng bát đĩa được sơn trắng.
Hàng tá vật dụng nhà bếp hình trái thơm phủ khắp gian phòng: vài trái thơm bằng gỗ đặt trên nóc tủ, một lọ gốm hình trái thơm được dùng để đựng muỗng và bàn xẻng, tấm áp phích dán trên cửa ra vào ghi chữ WELCOME! cũng có hình trái thơm.Bà Mercer đổ cà phê thừa vào bồn rửa.Em gái Sutton, Laurel, đang cắt bánh sừng trâu trên kệ bếp, cô mặc một chiếc áo in hoa văn giống hệt với hoa văn trên áo sơ mi trong buồng thay đồ của Sutton.Ông Mercer bước vào nhà bếp, trên tay cầm hai tờ Nhật Báo Phố Wall và Nhật Báo Ngôi Sao Tucson..