Bạn đang đọc Trò Lừa Gạt – Chương 1: Lời mở đầu
Người dịch: Min_4ever
Tôi tỉnh dậy trong một cái bồn tắm kiểu cũ xỉn màu, nằm trong một nhà tắm lạ lẫm lát gạch hồng. Một chồng giấy châm ngôn dùng làm giấy vệ sinh đặt cạnh bồn cầu, kem đánh răng màu xanh lá vón cục dính chặt vào bồn rửa, và những giọt nước bẩn trắng đục kẻ vạch trên mặt gương. Trời đã tối và trăng tròn vành vạnh ngoài khung cửa sổ.
Thứ mấy rồi nhỉ? Tôi đang ở đâu đây? Nhà trọ sinh viên của đại học Arizona? Hay là nhà của ai? Tôi chỉ nhớ được tên mình là Sutton Mercer và tôi sống dưới chân đồi ở thành phố Tucson bang Arizona. Chẳng biết túi xách của tôi nằm ở đâu nữa, và tôi cũng không rõ mình đã đậu xe chỗ nào. Mà tôi lái xe gì vậy nhỉ? Ai đó đã làm gì tôi thì phải?
“Emma?” giọng của một tên con trai vang lên từ một căn phòng khác. “Có nhà không?”
“Em đang bận!” một giọng nói vang lên ngay gần bên tôi.
Một cô gái cao gầy mở cửa bước vào nhà tắm, mái tóc đen rối xoã tung che khuất mặt. “Này!” tôi nhảy nhổm lên. “Trong này có người rồi mà!” Người tôi lâng lâng như đang ngủ. Khi tôi nhìn xuống, cơ thể tôi chớp sáng nhấp nháy, hệt như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu. Quái dị quá. Chắc chắn có người đã làm gì tôi rồi.
Cô gái dường như chẳng nghe thấy tôi. Cô ta loạng choạng bước về phía trước, khuôn mặt phủ trong bóng tối.
“Xin chào?” Tôi la lớn, leo ra khỏi bồn tắm. Cô ta chẳng hề nhìn qua. “Cô bị điếc hả?” Chẳng thấy nói gì. Cô ta bóp chai kem dưỡng da mùi hoa oải hương rồi bôi kem lên hai cánh tay.
Cánh cửa bật mở một lần nữa và một thằng con trai mũi hếch râu ria chưa cạo xông vào. “Ồ.” Hắn ghim ánh mắt vào cái áo thun bó sát trên người cô gái, trên đó có ghi dòng chữ NEW YORK NEW YORK TÀU LƯỢN SIÊU TỐC. “Anh không biết em ở trong này, Emma.”
“Thế anh nghĩ tại sao cửa đóng hả?” Emma đẩy hắn ra rồi đóng sầm cửa. Cô quay trở lại đứng trước gương. Tôi đứng ngay đằng sau cô ta. “Này!” Tôi la lớn lần nữa.
Cuối cùng thì cô ta cũng ngẩng mặt lên. Tôi hướng mắt nhìn vào gương và bắt gặp ánh nhìn của cô ta. Nhưng khi nhìn rõ gương mặt ấy, tôi thét lên kinh hãi.
Bởi vì Emma trông giống hệt tôi.
Mà tôi lại không hề hiện diện trong gương.
Emma xoay người bước ra khỏi nhà tắm, tôi bước theo sau như bị thứ gì đó lôi đi. Cô gái này là ai? Sao chúng tôi lại giống hệt nhau? Sao tôi lại bị tàng hình? Và tại sao tôi không cách nào nhớ ra bất kỳ chuyện gì?
Mớ ký ức hỗn loạn buốt lên trong đầu tôi, mở ra những thứ xúc cảm tôi vẫn còn nhớ – cảnh hoàng hôn rực rỡ trên đồi Catalinas, mùi của cây chanh trong sân nhà vào buổi sáng, cảm giác khi mang đôi dép lê bằng len cừu vẫn còn đọng trên ngón chân.
Nhưng những thứ còn lại, những thứ thật sự quan trọng, lại như bị bóp nghẹt và trở nên mờ nhạt, như thể tôi đã sống dưới nước cả đời mình. Tôi thấy những bóng dáng mơ hồ nhưng lại không nhìn rõ được chúng. Tôi chẳng nhớ nổi mình đã làm gì suốt mấy mùa hè, người đầu tiên tôi hôn là ai, hay thậm chí cảm giác nắng rọi vào mặt hoặc nhảy nhót khi nghe bài hát yêu thích là như thế nào. Mà bài hát yêu thích của tôi là gì nhỉ? Và tệ hơn, cứ mỗi giây đồng hồ trôi qua, ký ức của tôi về mọi thứ lại trở nên mơ hồ hơn. Cứ như chúng đang dần biến mất.
Cũng như tôi đang biến mất dần.
Nhưng khi đang cố hết sức tập trung, tôi bỗng nghe được một tiếng thét bị bóp nghẹt. Đột nhiên tôi nhìn thấy mình ở một nơi khác. Cơn đau chạy khắp cơ thể tôi, cuối cùng, cơ bắp trên người dần đầu hàng với cảm giác rã rời. Khi tôi chầm chậm nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt đứng cạnh mình.
“Ôi chúa ơi!” Tôi thì thầm.
Chẳng trách Emma không thấy tôi. Chẳng trách bóng tôi không hiện trong gương. Tôi vốn không thật sự ở đây.
Tôi đã chết.